“Lăng Tử Yên, đó là con của Chung Khải Trạch đấy, dù chị đã gả cho Kỳ Minh Viễn nhưng lẽ nào chị không còn yêu Chung Khải Trạch nữa hay sao? Nếu như đứa trẻ này có chuyện gì thì sau này chị có mặt mũi mà xuất hiện trước mặt Chung Khải Trạch không? Chị có mặt mũi đối diện với anh ấy không?”
Lăng Tuyết Lan vừa nghe thấy Kỳ Minh Viễn muốn đi thì vội vã nhìn về phía Lăng Tử Yên rồi dùng lời lẽ kích động cô, hi vọng cô có thể nể tình việc đứa trẻ là con của Chung Khải Trạch mà tiếp tục ở lại đó.
Nếu Lăng Tử Yên không đi thì Kỳ Minh Viễn cũng sẽ không đi, vậy thì cô ta có thể nhìn Kỳ Minh Viễn thêm chút nữa.
“Anh ta có thể xuất hiện trước mặt tôi thì sao tôi lại phải ngại ngùng khi đối mặt với anh ta chứ?” Ý của câu nói đó tức là cô nhất định sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt Chung Khải Trạch, nhưng nếu như Chung Khải Trạch xuất hiện trước mặt cô thì cô việc gì phải sợ anh ta khi bản thân cô không làm chuyện gì phải hổ thẹn với lương tâm?
Trong mối quan hệ giữa cô và Chung Khải Trạch thì trước giờ luôn là anh ta có lỗi với cô.
“Chị!” Lăng Tuyết Lan không ngốc, đương nhiên cô ta nghe ra được hàm ý trong câu nói của Lăng Tử Yên nên liền tức điên lên, nhưng nghĩ đến việc Kỳ Minh Viễn sắp phải đi thì cô ta lại thấy không nỡ. Cô ta đảo mắt rồi nghĩ ra được một cách khác, thế là cô ta nói với Lăng Tử Yên: “Tôi mất nhiều máu như thế, nhất định là cần phải làm phẫu thuật, sáng hôm nay cha mẹ đều đã đến thành phố khác bàn chuyện làm ăn rồi, chị không giúp tôi ký tên xác nhận thì bác sĩ sẽ không làm phẫu thuật cho tôi đâu.”
Lăng Tử Yên nghe vậy thì chỉ đành dừng bước và nói: “Được, tôi ký, cô vừa ý rồi chứ?”
Chẳng phải là muốn cô ở lại sao? Mấy trò mèo đó của cô ta cũng chỉ có thể dụ dỗ được Chung Khải Trạch thôi còn Kỳ Minh Viễn vốn không phải là loại người đó.
“Hứ!” Đúng thật là Lăng Tuyết Lan đã hài lòng, cô ta kiêu căng hứ lên một tiếng rồi để mặc cho y tá đẩy đi.
Đúng là Lăng Tuyết Lan cần phải làm phẫu thuật, nếu không thì sẽ không giữ được cái thai.
“Mạng của đứa bé này cũng lớn thật.” Sau khi Lăng Tử Yên ký tên thì cùng Kỳ Minh Viễn ra khỏi bệnh viện. Lăng Tuyết Lan nhiều lần dùng đứa bé để diễn khổ nhục kế, muốn giá họa cho cô nhưng đứa bé vẫn bình yên vô sự, lần này cô ta xuất huyết nhiều như thế mà bác sĩ vẫn có thể khẳng định chắc chắn là có thể cứu được đứa bé, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật lên đến chín mươi phần trăm.
“Chỉ tiếc là nó lại có một người mẹ như thế!” Kỳ Minh Viễn cảm thấy tiếc cho đứa bé nên nói: “Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta về nhà thôi!”
Xong chuyện của Lăng Tuyết Lan thì cũng không còn kịp để đi xem phim nữa, vì vậy Kỳ Minh Viễn đã quyết định đưa cô về nhà.
“Được, hôm khác lại đi xem phim!” Lăng Tử Yên gật đầu rồi cùng anh đi về chỗ anh đỗ xe. Họ vẫn chưa đến nơi thì đã nhìn thấy người thanh niên xô ngã Lăng Tuyết Lan đang đứng bên cạnh xe của Kỳ Minh Viễn, dáng vẻ như đang đợi ai đó. Người thanh niên nhìn thấy Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên quay lại thì nở nụ cười rồi chạy lúp xúp đến bên họ.
“Cô Lăng!” Người thanh niên mỉm cười như muốn lấy lòng.
“Chúng tôi quen biết anh sao?” Kỳ Minh Viễn liền lập tức đưa tay ra ôm Lăng Tử Yên vào trong lòng rồi nhìn người thanh niên đó với ánh mắt sắc như dao.
“Trước đây không quen nhưng chẳng phải bây giờ đã quen rồi sao?” Người thanh niên tự dưng cảm thấy bất an trong lòng, anh ta sợ hãi đưa tay lên vuốt mũi.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Lăng Tử Yên tò mò, trước đó người thanh niên này đã tranh cãi và còn lôi lôi kéo kéo với Lăng Tuyết Lan bên đường, anh ta là một người đàn ông mà lại ra tay đẩy ngã một thai phụ, rốt cuộc anh ta có thù oán gì với Lăng Tuyết Lan?
Lăng Tử Yên tò mò, người thanh niên này đến tìm cô là vì mục đích gì?
“Cô Lăng, tôi biết Lăng Tuyết Lan đã cướp chồng của cô, nhất định là cô rất hận cô ta!” Người thanh niên cười khì khì và nói. Anh ta muốn tiến về trước nhưng lại cảm giác thấy ánh mắt của Kỳ Minh Viễn đã trở nên lạnh lùng hơn nên sợ đến mức không chỉ không tiến lên trước mà ngược lại còn lùi về sau mấy bước.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lăng Tử Yên tỏ ra rất bất mãn với hành động chủ động tìm đến nhưng lại cố ý nói chuyện vòng vo của người thanh niên đó.
“Lăng Tuyết Lan đã cướp chồng của cô, bây giờ tôi có một con cờ có thể báo thù cô ta, tôi có thể bán nó cho cô, một giá thôi, mười lăm tỷ!” Người thanh niên vừa nói vừa đưa năm ngón tay về phía Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn.
“Tôi không có nhiều tiền như thế, cũng không muốn...” Lăng Tử Yên vừa từ chối vừa ôm lấy Kỳ Minh Viễn và sải bước đi về phía xe của anh.
“Cô Lăng, đừng đùa nữa, chiếc xe đó của chồng cô ít nhất cũng một trăm năm mươi tỷ, mười lăm tỷ đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là con số lẻ, đừng keo kiệt như thế chứ, chẳng phải người có tiền như bọn cô đều rất coi trọng cảm giác sảng khoái sao? Mua đứt con cờ có thể báo thù Lăng Tuyết Lan chỉ với mười lăm tỷ, sau đó thẳng tay trả thù cô ta chẳng phải là chuyện rất sảng khoái sao?”
Người thanh niên vừa thuyết phục Lăng Tử Yên vừa lùi về sau khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên tiến lại gần. Không phải anh ta không có gan mà là vì ánh mắt của Kỳ Minh Viễn quá đáng sợ, anh ta cứ cảm thấy nếu như mình không lùi về sau thì bản thân sẽ phải chết dưới ánh mắt chết người của Kỳ Minh Viễn ngay lập tức.
“Tôi không cần!” Lăng Tử Yên lạnh lùng từ chối. Sở dĩ Lăng Tuyết Lan nhằm vào cô là vì Lăng Tuyết Lan cảm thấy cô về nhà họ Lăng thì sẽ cướp đi hết tất cả của cô ta. Vào cái buổi chiều mà Lăng Tử Yên vừa từ hôn lễ chạy ra ngoài, cô thật sự hận Lăng Tuyết Lan đến thấu xương, chỉ ước gì có thể nắm hết tất cả những con cờ có thể trừng trị cô ta trong tay để vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ cô đã có Kỳ Minh Viễn, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cô thật sự không cần thiết phải lãng phí thời gian đi hận một người không hề quan trọng với mình.
Đúng vậy, đối với cô mà nói thì Lăng Tuyết Lan không hề quan trọng, sở dĩ hôm nay cô đưa cô ta vào bệnh viện là bởi vì cô không muốn sau này phải khó ăn khó nói trước mặt Lăng Sở Tiêu. Bây giờ Lăng Tuyết Lan đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Kỳ Minh Viễn cũng đã giúp cô ta nộp viện phí, sau này có gặp lại Lăng Sở Tiêu thì Lăng Tử Yên cũng không có gì phải hổ thẹn nữa.
“Cô Lăng...” Người thanh niên thấy Lăng Tử Yên định đi thì không để tâm đến ánh mắt nguy hiểm của Kỳ Minh Viễn thêm nữa mà vội sải bước tiến lên phía trước.
Ánh mắt Kỳ Minh Viễn lạnh buốt, anh chỉ mới quay người lại thì người thanh niên vừa mới tiến lên một bước đã phải lùi lại đến mấy bước.
“Bà xã, lên xe!” Kỳ Minh Viễn mở cửa xe bên ghế phụ cho Lăng Tử Yên để cô ngồi vào rồi nhìn lại người thanh niên đó, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái xe rồi lái xe về Hương Lan Uyển.
Trong bệnh viện, người thanh niên đứng im một chỗ nhìn theo chiếc xe thể thao mà chắc kiếp sau anh ta cũng mua không nỗi lái đi mất hút, cơ thể anh ta bất giác run lên, năm ngón tay từ từ nắm chặt lại rồi ngáp liên tục...
Tiếp ngay đó, anh ta rút ra một túi giấy nhỏ từ trong túi và mở ra rồi đưa lên mũi ra sức hít. Sau khi hít xong thì anh ta đã lập tức phấn chấn lại.
Người thanh niên liếc nhìn về hướng mà chiếc xe của Kỳ Minh Viễn đã biến mất rồi nghĩ bên này không được thì tìm bên khác, anh ta không thể lấy được tiền từ chỗ của Lăng Tử Yên nhưng anh ta lại có thể qua chỗ của Lăng Tuyết Lan lấy ít bạc lẻ. Người thanh niên đắc ý mỉm cười rồi đi về phía bệnh viện.
Trước cổng Hương Lan Uyển, khi Kỳ Minh Viễn dùng điều khiển từ xa mở cổng Hương Lan Uyển và lái xe vào thì vừa hay nhìn thấy hai người Hàn Thiệu Huy và Lạc Thanh Nhã đang đi bộ dưới ánh đèn đường.
Kỳ Minh Viễn đã sớm biết Hàn Thiệu Huy thích Lạc Thanh Nhã, tối nay nhìn thấy hai người họ cùng nhau đi tản bộ thì anh không hề lấy làm lạ mà ngược lại lại cảm thấy rất vui, Lạc Thanh Nhã đã cô đơn quá lâu rồi, Hàn Thiệu Huy là một sự lựa chọn không tồi.
“Anh Kỳ, cô Lăng, hai người đã về rồi à?” Hàn Thiệu Huy tiến lên trước chào Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên.
“Kỳ Minh Viễn, Tử Yên, tối như vậy mới về, nhất định là đã chơi rất vui phải không?” Lạc Thanh Nhã đứng bên cạnh Hàn Thiệu Huy, mỉm cười và nói.
Lăng Tử Yên nhớ đến cảm giác hôm nay cùng Kỳ Minh Viễn đứng trên tòa nhà quốc tế Hải An ngắm mặt trời lặn rồi nhìn cảnh nhà nhà lên đèn thì mỉm cười, gật đầu và nói: “Đúng vậy, hôm nay bọn em chơi rất vui, nghe nói tối qua chị Lạc đã nhập viện, bây giờ chị đã đỡ hơn chưa?”
“Khỏe rồi, cảm ơn em đã quan tâm!” Lạc Thanh Nhã mỉm cười, gật đầu nhìn Lăng Tử Yên, cảm giác như những chuyện không vui từng xảy ra trước đây giữa hai người chưa từng xảy ra.
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng tôi phải về ngủ, sáng mai Tử Yên còn có tiết!” Kỳ Minh Viễn cũng không nói chuyện thêm với hai người họ mà chào tạm biệt rồi khởi động xe, lái vào trong biệt thự của mình.
Lạc Thanh Nhã lưu luyến nhìn theo chiếc xe của Kỳ Minh Viễn càng lúc càng cách xa mình.
Kỳ Minh Viễn chuyên tâm lái xe nên không cảm nhận được gì nhưng Lăng Tử Yên thì đã khéo léo quan sát thấy biểu cảm của Lạc Thanh Nhã qua kính chiếu hậu.
Cái cô Lạc Thanh Nhã này trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, cô ta không thấy mệt sao?
“Ông xã, bế em đi!” Lúc Kỳ Minh Viễn dừng xe xong, đi qua bên ghế phụ mở cửa xe cho Lăng Tử Yên thì cô đã đưa hai tay về phía anh.
Cô không tin Lạc Thanh Nhã nhìn thấy Kỳ Minh Viễn bế cô vào cửa lại không tức đến thổ huyết.