Kỳ Minh Viễn không hề muốn gặp người luôn muốn đối phó với cô vợ nhỏ của mình nhưng vì vợ không yên tâm nên anh cũng cùng cô đi xem thử.
Lúc đèn xanh bật lên thì Kỳ Minh Viễn lái xe đến chỗ có thể quay đầu xe rồi quay đầu và lái xe về lại chỗ của Lăng Tuyết Lan.
Lăng Tử Yên xuống xe, bước đến bên cạnh Lăng Tuyết Lan.
“Lăng Tử Yên.” Lăng Tuyết Lan nhìn thấy Lăng Tử Yên thì ánh mắt thoáng vẻ ganh ghét và đố kỵ. Gần đây cô ta cũng có lên Facebook nên đương nhiên là đã nhìn thấy sự cưng chiều của Kỳ Minh Viễn dành cho Lăng Tử Yên, điều này thật sự khiến cô ta cảm thấy vô cùng ghen tức.
Bắt đầu từ năm năm trước, khi Lăng Tử Yên quay trở về nhà họ Lăng, chỉ cần cô ta cướp đi một thứ gì đó của Lăng Tử Yên thì Lăng Tử Yên sẽ nhanh chóng có được thứ khác tốt hơn trước đó, chẳng hạn như lần này, cô ta trù tính lâu như thế mới cướp được Chung Khải Trạch nhưng Lăng Tử Yên lại có được Kỳ Minh Viễn.
Lăng Tuyết Lan chỉ ước gì có thể gϊếŧ chết được Lăng Tử Yên, nếu như vậy thì phải chăng những thứ tốt đẹp thuộc về Lăng Tử Yên đều sẽ thuộc về cô ta?
“Lăng Tuyết Lan, cô làm sao thế?” Lăng Tử Yên ngồi xổm xuống, nhìn về phía thân dưới của Lăng Tuyết Lan.
“Không cần chị lo, Lăng Tử Yên, đừng có ở đây mà giả tốt bụng nữa.” Lăng Tuyết Lan không tin Lăng Tử Yên xuất hiện ở đó là để giúp cô ta.
“Cô phá hỏng hôn lễ của tôi và Chung Khải Trạch, còn đến trường làm tôi mất mặt, kích động cho Tịnh Kỳ đánh cô rồi đăng tải đoạn video cô ấy đánh cô lên mạng, tôi thật sự rất hận cô.” Lăng Tử Yên nói thật lòng: “Nhưng dù sao thì cô cũng là con gái của cha, hôm nay cô bị như thế này nếu tôi không nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng nếu như tôi đã nhìn thấy rồi thì tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện, tôi không muốn sau này sẽ bị cha trách.”
“Đưa cô ta đến bệnh viện trước!” Kỳ Minh Viễn xuống xe và tinh mắt phát hiện ra chỗ Lăng Tuyết Lan ngồi có vết máu đỏ, rõ ràng là cô ta đã bị chảy máu, thế là anh cởϊ áσ khoác của mình ra, trùm lên người cô ta rồi cúi người bế cô ta dậy.
“Anh Kỳ...” Lăng Tuyết Lan ngây ra, lúc cô ta định thần lại thì đã được Kỳ Minh Viễn ôm trong lòng, chiếc áo khoác của anh khoác lên thân hình chỉ có một mét sáu của cô ta trông khá giống một chiếc váy dài.
Mà trên chiếc áo khoác của anh lại có mùi đặc trưng của đàn ông, không phải mùi nước hoa Eau de Cologne mà là mùi sữa tắm dễ chịu.
Lăng Tuyết Lan không ngửi ra được đó mà mùi sữa tắm gì mà chỉ cảm thấy rất thơm.
Bắt đầu từ giây phút bế Lăng Tuyết Lan lên thì Kỳ Minh Viễn đã không thèm nhìn cô ta lấy một cái nhưng Lăng Tuyết Lan thì đã bắt đầu thấy mê mệt.
Lăng Tử Yên nhìn dáng vẻ mê trai của Lăng Tuyết Lan thì thấy bực bội trong lòng, Lăng Tuyết Lan không có giây phút nào là không nghĩ đến việc cướp đồ của cô.
Cô đang cứu cô ta mà cô ta lại nổi lòng si mê với chồng của cô.
Kỳ Minh Viễn cũng cảm nhận được sự không vui của vợ mình nên cúi đầu liếc Lăng Tuyết Lan đang ở trong lòng mình một cái, lúc anh nhìn vào đôi mắt đang mê mệt của cô ta thì liền có cảm giác chán ghét, nếu không phải anh vẫn còn giữ được lý trí thì anh đã sớm vứt người phụ nữ ghê tởm trong tay xuống đường rồi.
Anh còn lâu mới lo đến sự sống chết của cô ta.
“Taxi!” Kỳ Minh Viễn tinh mắt phát hiện thấy có một chiếc taxi trống lái ngang qua thì liền lập tức ra hiệu cho Lăng Tử Yên đón lại.
Lăng Tử Yên lập tức giơ tay ra, chiếc taxi dừng trước mặt ba người họ.
“Anh Kỳ, taxi tệ như thế, ngồi vào rất không thoải mái, nếu như xe quá tròng trành thì đứa nhỏ trong bụng tôi sẽ...”
“Cả thế giới chỉ có vợ tôi mới có tư cách ngồi ghế phụ trên xe của tôi mà thôi.” Kỳ Minh Viễn nói thẳng rồi đặt Lăng Tuyết Lan vào ghế sau của xe taxi.
“Ây da, cô ta chảy máu rồi, vậy thì bẩn biết bao nhiêu!” Tài xế tinh mắt phát hiện thấy có máu chảy xuống trên chân của Lăng Tuyết Lan thì lập tức không đồng ý chở cô ta.
“Anh Kỳ, anh thấy đó, đến tài xế cũng không đồng ý chở tôi...” Lăng Tuyết Lan lại nhìn Kỳ Minh Viễn với dáng vẻ đáng thương và nói: “Anh ga lăng như thế, sao lại có thể để một cô gái đẹp thất vọng chứ?”
Kỳ Minh Viễn chỉ cảm thấy dáng vẻ của Lăng Tuyết Lan rất ghê tởm nên cũng chẳng muốn nhìn cô ta thêm nữa, anh đóng cửa xe taxi lại rồi nhìn sang Lăng Tử Yên.
Đương nhiên Lăng Tử Yên hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của anh, cô vội lấy ví tiền của anh từ trong balo của mình ra rồi rút ra mười tờ năm trăm ngàn màu xanh đưa cho tài xế và nói: “Lái theo xe của chúng tôi, số tiền này sẽ là của anh!”
“Được, được, được, yên tâm, tôi đã lái taxi được mười năm rồi, nhất định sẽ không để lạc.” Tài xế thấy tiền là sáng mắt nên đã chấp nhận chuyện Lăng Tuyết Lan bị chảy máu, anh ta cầm tiền rồi ngồi vào ghế tài, chuẩn chị sẵn sàng lái xe theo Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên.
“Chúng ta đi!” Kỳ Minh Viễn quay lại khoác vai Lăng Tử Yên rồi ôm cô cùng đi về phía xe của mình.
Lăng Tuyết Lan ngồi trong taxi, tức tối đập lên chiếc ghế bên cạnh, cô ta ghen tị với Lăng Tử Yên đến phát điên, đến cả cảm giác đau ở bụng cũng quên mất.
“Đáng chết mà, mình có điểm nào không bằng chị ta? Chung Khải Trạch yêu chị ta như thế mà cũng phải quỳ dưới váy của mình nhưng cái tên Kỳ Minh Viễn này lại không thèm nhìn mình lấy một cái, tức chết đi được.” Lăng Tuyết Lan không kiềm được mà lớn tiếng mắng nhiếc, cô ta thấy tài xế đã lái xe đi thì lớn tiếng hỏi tài xế: “Anh nói thử xem, rốt cuộc tôi và người phụ nữ đó ai đẹp hơn?”
“Cô à, người ta trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, cô việc gì phải chen chân vào tình cảm của người ta chứ.” Tài xế rất ghét loại phụ nữ nhòm ngó chồng của người khác như Lăng Tuyết Lan nhưng dù sao thì anh ta cũng đã có tuổi nên cũng muốn nói chút đạo lý cuộc đời với cô gái trẻ đang mù quáng không biết quay đầu này...
“Hứ, trai tài gái sắc cái đếch gì, một đứa con gái ngoài giá thú sao có thể xứng với anh ấy!” Lăng Tuyết Lan bĩu môi và tức giận hơn.
“Con gái ngoài giá thú cũng đâu phải lỗi của cô ấy, hai người cùng cha sao?”
“Đúng vậy!” Lăng Tuyết Lan trả lời.
“Vậy thì tức là lỗi của cha và mẹ cô, liên quan gì đến cô ấy?” Vì tài xế lấy tiền của cô nên đương nhiên phải đứng về phía cô hơn nữa nhìn ngoài mặt thì Lăng Tử Yên khiến người ta có cảm giác tốt hơn hẳn một cô gái xấu tính như cô ta. Tài xế nói tiếp: “Anh đó thích cô ấy như thế là đúng rồi, cô là em gái, sao có thể nhòm ngó đến anh rể của mình chứ?”
“Hứ, nếu không phải tôi giành lại Chung Khải Trạch, người sắp kết hôn với chị ta thì sao chị ta lại có cơ hội gặp được anh Kỳ?” Lúc này Lăng Tuyết Lan đang thấy hối hận, cô ta đang thỏa sức mơ tưởng đến việc nếu như cô ta không cướp đi Chung Khải Trạch, Lăng Tử Yên cũng không gặp được Kỳ Minh Viễn vậy thì cuối cùng người kết hôn trong nháy mắt với Kỳ Minh Viễn có khi nào sẽ là cô ta không?
Lăng Tuyết Lan hoang tưởng đến đây thì liền cảm thấy hối hận.
“Ây dồ, xem ra chuyện cô dụ dỗ chồng của người khác cũng không ít nhỉ!” Tài xế cảm thấy được mở rộng tầm mắt bởi vị khách ngồi phía sau lưng.
“Đúng thì đã sao? Ai bảo chị ta không đẹp được như tôi chứ!” Lăng Tuyết Lan nói xong còn không quên vờn lên mái tóc của mình nhưng cơn đau đột nhiên nhói lên từ dưới bụng đã khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Xinh đẹp? Cô cũng được gọi là xinh đẹp hả? Cùng lắm thì cũng chỉ là có khuôn mặt của hồ ly tinh, là đàn ông thì không ai muốn cưới một người như cô đâu. Người có đầu óc thì đều sẽ chọn chị của cô, cô ấy mới là người có giáo dục, là vợ hiền, còn cô à, kém xa chị của cô!”
“Hứ, anh hưởng lợi từ người ta thì phải đứng về phía người ta thôi!” Lăng Tuyết Lan cũng không khách sáo, nói lời châm chọc tài xế.
Tài xế nhún vai, quyết định không nói thêm gì nữa.
Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đã nhanh đến được bệnh viện gần nhất, hai người họ xuống xe trước, Kỳ Minh Viễn không muốn bế Lăng Tuyết Lan nữa nên nắm tay Lăng Tử Yên vào trong bệnh viện và gọi y tá ra.
Y tá vừa nghe thấy có sản phụ xuất huyết thì vội vã đẩy giường lăn ra.
“Anh Kỳ, lúc nãy anh còn bế người ta mà!” Sau khi Lăng Tuyết Lan được y tá đỡ lên giường bệnh thì liền làm ra vẻ đáng thương, cứ như phải chịu uất ức gì lớn lắm, hai tay còn nắm chặt lấy chiếc áo khoác lúc nãy Kỳ Minh Viễn khoác lên người cho cô ta.
Kỳ Minh Viễn quay mặt qua, không thèm nhìn cô ta mà nắm lấy tay của Lăng Tử Yên và nói: “Bây giờ cũng đã đưa cô ta vào bệnh viện rồi, chúng ta về nhà thôi!”