“Tôi nói gì sao? Tôi nói tôi yêu Kỳ Minh Viễn, từ lần đầu tiên khi tôi gặp anh ấy thì đã yêu anh ấy, vì muốn ở bên cạnh anh ấy nên tôi đã trở thành hồng nhan tri kỷ của anh ấy, cô xem ngoại trừ cô thì tôi là người quan tâm anh ấy nhất cũng là người mà anh ấy quan tâm nhất!”
“Cô vậy mà không biết xấu hổ, hèn hạ, vậy mà lại nhớ thương chồng của người khác!” Lúc này Lăng Tử Yên đã hoảng loạn đến nỗi mất hết lý trí rống to.
“Nhưng tôi quen biết anh ấy sớm hơn cô, thời gian tôi yêu anh ấy sớm hơn cô, tôi cũng yêu anh ấy nhiều hơn cô…” Lạc Thanh Nhã thấy Kỳ Minh Viễn vẫn còn chưa tới nên tiếp tục kí©h thí©ɧ Lăng Tử Yên bằng lời nói.
“Vậy thì sao chứ? Bây giờ tôi mới là vợ của anh ấy, anh ấy động lòng với tôi.” Lăng Tử Yên cũng không biết bản thân bị làm sao? Cô rất để ý tới lời nói của Lạc Thanh Nhã.
Cô vô cùng để ý, để ý việc Lạc Thanh Nhã quen biết Kỳ Minh Viễn sớm hơn cô, để ý Lạc Thanh Nhã yêu Kỳ Minh Viễn nhiều hơn cô yêu Kỳ Minh Viễn, càng để ý tới chuyện cô ta có một vị trí không thể lay chuyển trong trái tim Kỳ Minh Viễn, Lạc Thanh Nhã là hồng nhan tri kỷ của Kỳ Minh Viễn!
Họ có những mối quan tâm và sở thích chung, hơn nữa cô ta còn quá hoàn hảo!
Chỉ nghĩ đến đây trong lòng Lăng Tử Yên đã cảm thấy khó chịu vì ghen tị, Lạc Thanh Nhã xinh đẹp, năng lực làm việc mạnh ngay cả Kỳ Minh Viễn cũng khoe, còn cô thì sao chứ?
Cô chẳng qua chỉ là một giáo viên tiểu học không hiểu gì hết, đứng ở bên cạnh anh quả thực giống như con vịt xấu xí lạc vào thế giới của thiên nga trắng, cho dù cô có làm thế nào cũng sẽ có loại cảm giác không hợp nhau.
Lăng Tử Yên không biết phải làm sao bây giờ? Lúc này cô cảm thấy tự ti lại ghen tị, khác với cảm giác khi bị Lăng Tuyết Lan và Chung khải Trạch phản bội.
Cô ở bên cạnh Chung khải Trạch bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy họ ở bên nhau cũng không tệ cho nên cô cũng không có nhiều tình cảm với Chung khải Trạch, hơn nữa cô chỉ xem anh ta như là anh trai nhà kế bên.
Lăng Tuyết Lan cướp mất Chung khải Trạch, Lăng Tử Yên tức giận bởi vì Lăng Tuyết Lan đối phó với cô ở khắp mọi nơi, ngay cả Chung khải Trạch vẫn luôn che chở cho cô cũng giúp Lăng Tuyết Lan đến ức hϊếp cô cho nên cô chỉ tức giận chứ không có vẻ không nỡ.
Nhưng khi đối mặt với tình yêu mà Lạc Thanh Nhã dành cho Kỳ Minh Viễn, Lăng Tử Yên lại cảm thấy sợ hãi, cô lo lắng không có cảm giác an toàn, khi đối mặt với sự yêu thầm mạnh mẽ của Lạc Thanh Nhã dành cho Kỳ Minh Viễn cô sợ hãi Kỳ Minh Viễn sẽ bị cô ta cướp mất!
“Vậy thì sao chứ? Cô cũng không phải là người phụ nữ mà anh ấy yêu!” Lạc Thanh Nhã cười giễu: “Chắc là cô chưa biết, năm năm trước Kỳ Minh Viễn đã từng yêu một cô gái ở nước Anh, đến nay anh ấy vẫn chưa quên được người đó…”
“Đủ rồi, cô câm miệng lại, tôi không muốn nghe nữa, tôi chỉ muốn nói với cô một câu anh ấy là chồng của tôi, bây giờ tôi là vợ của anh ấy nên cô sẽ không có cơ hội, những người khác cũng sẽ không có cơ hội! Lạc Thanh Nhã, cô câm miệng lại cho tôi.” Lăng Tử Yên sợ hãi gào thét, dường như là đang tuyên chiến với Lạc Thanh Nhã nhưng cũng chỉ có bản thân cô biết thực ra cô đang an ủi chính mình!
Lạch cạch.
Tiếng cửa bị đẩy ra, Kỳ Minh Viễn đứng ở ngoài cửa nhíu mày nhìn hai người ngồi ở cạnh giường, vẻ mặt nghi ngờ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tử Yên em sao vậy? Sao lại nói những lời như vậy?”
Nghe vậy Lạc Thanh Nhã mừng thầm trong lòng, cô ta biết Kỳ Minh Viễn chắc chắn đã nghe thấy những lời Lăng Tử Yên vừa mới nói, bởi vì Kỳ Minh Viễn tới muộn nên không nghe thấy những lời mà cô ta nói, cô ta âm thầm đắc ý ở trong lòng sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, bởi vì Lăng Tử Yên đã giúp cô ta cởϊ qυầи áo cho nên trên người cô ta chỉ mặc áo có mũ trùm đầu vì vậy đành phải nắm chăn mỏng nói với Kỳ Minh Viễn: “Không có gì, có thể là cô Lăng đã hiểu lầm gì đó, vừa rồi em mơ màng nói gì đó nên mới làm cho cô ấy hiểu lầm.”
Sau đó mỉm cười có lỗi với Lăng Tử Yên, nói với Lăng Tử Yên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Cô Lăng, bất kể vừa rồi tôi nói gì thì cũng chỉ là lời nói trong lúc say, những lời nói lúc người ta uống say đều không thể tin được nên cô đừng để ở trong lòng!”
Lăng Tử Yên nghe thấy Lạc Thanh Nhã nói thì trong nháy mắt trong lòng đã hiểu rõ bản thân đã bị mắc lừa, trước đó là Lăng Tuyết Lan bây giờ là Lạc Thanh Nhã, mỗi một người đều là cao thủ!
Lăng Tử Yên biết lúc này cô hẳn là phải có dáng vẻ giống như Lạc Thanh Nhã giả vờ không so đo chuyện lúc trước, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mới được!
Thế nhưng cô không làm được, cô không có đạo hạnh cao như Lạc Thanh Nhã, không biết xấu hổ giống như cô ta.
Lăng Tử Yên không nói gì xoay người đi ra cửa.
“Tử Yên!” Lúc cô đi ngang qua người mình Kỳ Minh Viễn đưa tay giữ chặt tay của cô.
“Anh buông em ra.” Lúc này Lăng Tử Yên không biết phải đối mặt với Kỳ Minh Viễn như thế nào, vừa rồi cô mắng Lạc Thanh Nhã anh đều đã nghe thấy hết, mặc dù cô cảm thấy mình không sai thế nhưng khi ở trước mặt anh, cô vẫn không biết nên làm như thế nào.
“Ngoan, đừng làm ầm ĩ.”
“Em không có làm ầm ĩ.” Lăng Tử Yên không muốn làm ầm ĩ, cô chỉ không muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
“Kỳ Minh Viễn vừa rồi cô Lăng hơi kích động nên anh an ủi cô ấy đi!” Lạc Thanh Nhã nhẹ nhàng cười, dáng vẻ như không có gì nhưng trong lòng lại biết lúc này là lúc Lăng Tử Yên cảm thấy tự ti, người mà cô không muốn gặp nhất chính là Kỳ Minh Viễn, đã như vậy cô ta chắc chắn phải để Kỳ Minh Viễn ở bên cạnh cô.
Chỉ là một giáo viên tiểu học đơn thuần mà thôi, vậy mà muốn đấu với cô ta sao?
Cả ngày ở bên cạnh những học sinh tiểu học không biết gì thì cô có thể thông minh bao nhiêu chứ?
Lạc Thanh Nhã cảm thấy nếu như muốn hạ gục Lăng Tử Yên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa thời gian này cũng không cần quá lâu.
“Vậy cô nghỉ ngơi trước đi.” Kỳ Minh Viễn cũng không nhìn Lạc Thanh Nhã trực tiếp ôm Lăng Tử Yên, không để ý tới việc cô đá chân phản kháng anh ôm cô vợ nhỏ đêm nay có vẻ hơi lạ đi ra khỏi phòng dành cho khách sau đó đi xuống tầng về phòng của họ.
Cho đến khi cửa phòng dành cho khách đóng lại Lạc Thanh Nhã mới đẩy chăn mỏng đắp ở trên người ra cúi đầu nhìn chậu nước nóng Lăng Tử Yên đặt ở cạnh giường, như thể đó là Lăng Tử Yên cô ta nhấc chân đá đổ, nước trong chậu đã lạnh đổ lên trên mặt thảm trong nháy mắt đã bị tấm thảm bằng dê nhung thấm hút giống như chưa từng xuất hiện!
Trong lòng Lạc Thanh Nhã vẫn chưa xả được cơn tức, cô ta cười giễu bước chân trần xuống giường đi tới cửa mở cửa đi ra ngoài liếc mắt nhìn đầu bậc thang rồi lại quay đầu nhìn phòng dành cho khách!
Cô ta đến nhà anh cũng không phải chỉ thỏa mãn với phòng dành cho khách, một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân trong căn nhà của anh và là nữ chủ nhân của phòng ngủ!
Lạc Thanh Nhã cười giễu quay người đi chân đất tới phòng đối diện phòng dành cho khách, cũng không lo lắng trên người chỉ mặc áo có mũ trùm đầu và qυầи ɭóŧ, căn nhà này chỉ có một người đàn ông là Kỳ Minh Viễn, nếu như anh nhìn thấy thì càng làm thỏa mãn tâm nguyện của cô ta!
Chỉ là Kỳ Minh Viễn hoàn toàn không có tâm trạng nhìn để ý xem cô ta mặc quần áo hay là bikini. Lúc này anh đã ôm Lăng Tử Yên trở về phòng của họ sau đó buông cô xuống, hai tay nắm hai vai của cô thấy cô bĩu môi dáng vẻ như muốn khóc nhưng lại quật cường không muốn khóc thì anh rất đau lòng, giọng điệu trở nên vô cùng dịu dàng: “Sao vậy, cô ta đã nói gì với em? Đừng để ở trong lòng, cô ta uống say, hử!”
Giọng điệu của anh quá dịu dàng, Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn anh nước mắt ở trong hốc mắt càng tích tụ nhiều hơn rốt cuộc tràn mi trào ra, cô cũng không khóc thành tiếng mà cắn môi quật cường chảy nước mắt, Kỳ Minh Viễn nhìn thấy thì trong lòng vô cùng khó chịu giang hai cánh tay ôm chặt cô.
“Được rồi, em cảm thấy tủi thân vậy thì cứ khóc đi, ừ, có anh ở đây nên sẽ không sao đâu!” Anh bế cô lên đi đến bên cạnh ghế sô pha ôm cô để cô tùy ý khóc thút thít ở trong lòng mình!
“Anh chắc chắn cảm thấy em rất xấu.” Khóc một hồi lá gan của Lăng Tử Yên cũng to lên: “Cô ta là bạn tốt của anh vậy mà em lại mắng cô ta nên anh chắc chắn đã nghe thấy hết có đúng không?”