Lạc Thanh Nhã trong lòng vừa oán vừa ghen, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cầm thực đơn lên xem nhưng trong đầu không vô được chữ nào, đối diện cô ta Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đã gọi xong món rồi.
“Lạc Thanh Nhã, cô muốn ăn gì?” Kỳ Minh Viễn thấy cô ta không nghe thấy quản lý nhà hàng gọi cô ta, thì hỏi thăm tình trạng của cô ta: “Có phải là không thoải mái hay không?
“Không, do đi máy bay hơi lâu nên hơi chóng mặt thôi, không sao đâu.” Lạc Thanh Nhã liếc nhìn thực đơn và nói với quản lý nhà hàng: “Tôi muốn bít tết tiêu đen, chín bảy phần.”
“Được rồi, vui lòng chờ một chút.” Quản lý nhà hàng tự mình tiếp đón xong, cười rồi lui xuống.
“Cô Lạc có thích ăn salad không? Tôi gọi một ít salad trái cây.” Thấy Lạc Thanh Nhã chóng mặt, Lăng Tử Yên hỏi.
“Cũng được.” Lạc Thanh Nhã gật đầu, rồi nghĩ ra điều gì đó: “Ồ, tôi quên mất. Hoàng tử Dubai đã tặng tôi một chai Minh Ưng năm 1992. Tôi quên mang theo khi xuống xe, để tôi đi lấy.”
“Ừ.” Kỳ Minh Viễn gật đầu, ra hiệu cho cô ta đi.
Kỳ Minh Viễn thích uống rượu, đặc biệt là rượu vang đỏ, Lạc Thanh Nhã biết điều này nên khi về đã mặt dày muốn mua chai Minh Ưng trong bộ sưu tập của Hoàng tử Dubai, anh ta vừa tặng xong thì trong đầu cô ta chỉ luôn đợi xuống máy bay cùng Kỳ Minh Viễn thưởng thức.
Nhưng không ngờ rằng anh còn mang theo Lăng Tử Yên, đêm nay cô ta lại may mắn được uống một loại rượu đỏ ngon như vậy.
“Minh Ưng là gì?” Lăng Tử Yên hỏi trước khi Lạc Thanh Nhã đi xa.
Khóe miệng Lạc Thanh Nhã không khỏi nổi lên một tia đắc ý, một cô gái nhỏ không hiểu chuyện như vậy sao có thể xứng với anh? Ngay cả Minh Ưng cũng không biết.
Nực cười hơn là Lăng Tử Yên còn không trang điểm được, nhìn lông mày này mà gọi là lông mày vẽ đấy sao? Nhìn cứ như con gái trộm bút kẻ mày của mẹ vẽ nguệch ngoạc lên vậy, buồn cười!
Người như cô làm sao có tư cách làm vợ Kỳ Minh Viễn, làm sao có tư cách đứng cạnh anh!
Cô ta mới nên ở bên cạnh anh ấy!
Chỉ một người phụ nữ có điều kiện như cô ta mới đủ tiêu chuẩn.
Khi Lạc Thanh Nhã còn đang suy nghĩ thì giọng Kỳ Minh Viễn truyền đến bên tai, nó không còn bình thản như ngày xưa, đặc biệt khi nhìn Lăng Tử Yên ánh mắt ấy còn có sự cưng chiều: “Đó là một loại rượu vang, rượu nho Minh Ưng ở California. Trong nhà máy rượu vang ở Thung lũng Napa, ra đời năm 1992, rượu được ủ từ năm đó tới nay sẽ rất ngon.”
“Hóa ra là rượu!” Lăng Tử Yên cười ngây ngốc: “Em chỉ biết Lafite năm 1982 thôi.” Chỉ sau khi cô đi cùng anh thì tầm nhìn của cô mới hoàn toàn mở mang.
“Đồ ngốc!” Kỳ Minh Viễn vươn tay xoa đầu cô, trong mắt anh tràn đầy cưng chiều, anh không quan tâm đến việc cô cái gì cũng không hiểu chuyện gì, cô không hiểu gì thì anh sẽ chậm rãi nói cho cô hiểu.
Kể cả, câu chuyện xưa của hai người!
Lạc Thanh Nhã cay đắng thu lại ánh mắt, đi về phía bãi đỗ xe trước khi Kỳ Minh Viễn phát hiện cô ta đã đứng đấy nghe bọn họ nói chuyện.
Làm sao anh có thể thích một cô gái ngu ngốc như vậy, đần như vậy chứ?
Lạc Thanh Nhã đi đến bên cạnh xe của mình, cô ta dựa vào xe để hít thở, cho đến khi cơn ghen trong lòng cô ta nguôi ngoai, mới lấy ra từ trong xe một chiếc hộp tinh xảo.
Đây là món quà cô ta tặng anh, trước khi xuống máy bay còn tưởng rằng hai người có thể thưởng thức, nhưng không ngờ lại có thêm khói thuốc kí©h thí©ɧ.
Thật là thất vọng!
Lạc Thanh Nhã nhìn rượu đỏ trong tay, nghiến răng nghiến lợi, thầm thề trong lòng: "Lăng Tử Yên, tôi nhịn nhục nhiều năm như vậy, là tri kỷ của anh nhiều năm như vậy, cô là cái gì chứ? Viễn rồi cũng sẽ là chồng của tôi!”
Thề thốt xong, Lạc Thanh Nhã cẩn thận cầm ly rượu đỏ trên tay đi về phía nhà hàng.
“Nhìn này.” Về đến chỗ ngồi, Lạc Thanh Nhã đưa cái hộp cho Kỳ Minh Viễn: “Tôi đặc biệt mang về cho cậu một món quà, cậu thích không?”
“Không tệ.” Minh Viễn vui vẻ nhướng mày, cho thấy tâm tình rất tốt.
“Tôi biết cậu sẽ thích nó mà. Tôi đã biết cậu lâu như vậy làm sao có thể không hiểu được sở thích của cậu." Lạc Thanh Nhã rất hài lòng với phản ứng của Kỳ Minh Viễn, cô ta nhìn sang Lăng Tử Yên, cô gái kia còn đang tò mò không hiểu nhìn qua nhìn lại cái hộp trong tay Kỳ Minh Viễn.
Đần vậy có thể hiểu được sao?
Đây là tiếng Anh. Cô có dạy một số học sinh tiểu học tiếng Anh, cô nghĩ mình có thể hiểu được? Chớ tự không lượng sức.
“Gừ gừ…” Đúng lúc này, cái túi xách Lăng Tử Yên đặt trên bàn phát ra âm thanh rung lên, cô nghĩ là có người gọi cho mình, cô lấy điện thoại ra và sững sờ khi nhìn tên trên đó. Người này cô không biết nha.
Sau đó nhớ tới lần trước ở trang viên Lam Vũ cả hai đều đeo một chiếc ốp lưng điện thoại di động giống nhau, đây không phải là điện thoại của cô nên cô đưa cho Kỳ Minh Viễn: "Là điện thoại di động của anh."
Thấy vậy, Kỳ Minh Viễn nhanh chóng đặt hộp rượu vang đỏ vừa nhìn được nửa chừng xuống, cầm lấy điện thoại di động mà cô đưa cho, anh nhìn thoáng qua số điện thoại người gọi, vẻ mặt thay đổi, đứng dậy nói: "Anh đi nhận điện thoại chút.”
“Ừ tranh thủ về sớm, sắp có bít tết rồi.” Lăng Tử Yên cười nhắc nhở.
Kỳ Minh Viễn ra hiệu đồng ý với cô, sau đó đưa tay chạm vào mặt cô, rồi đưa điện thoại lên tai bước ra ngoài.
“Anh ấy rất thích cô đó.” Lạc Thanh Nhã uống một ngụm nước trái cây bên cạnh rồi hỏi một cách thản nhiên.
“Tôi cũng rất thích anh ấy.” Lăng Tử Yên đưa tay sờ mặt mình, vừa rồi cô có chút khó chịu.
"Cô không mang theo điện thoại à? Hay là anh ấy đưa cho cô?" Lạc Thanh Nhã ngập ngừng hỏi lại. Cô ta rất tò mò, điện thoại của Kỳ Minh Viễn dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật. Ngay cả cô ta cũng không thể chạm vào, nhưng Lăng Tử Yên còn có thể để chiếc điện thoại đó vào túi của mình.
"À, điện thoại của tôi hết pin. Anh ấy sợ tôi trên đường đến đây sẽ cảm thấy nhàm chán nên cho tôi mượn điện thoại chơi." Lăng Tử Yên cũng cảm thấy hơi khát nên uống một ngụm nước trái cây vào rồi trả lời.
Lạc Thanh Nhã gật đầu và ngừng nói chuyện, tình cờ là điện thoại di động của cô ta cũng đổ chuông, Lạc Thanh Nhã lấy nó ra thì thấy một cuộc gọi quảng cáo rõ ràng, nhưng cô ta lại thấy phấn khích khi điện thoại reo lúc này, cô ta mỉm cười nói xin lỗi với Lạc Thanh Nhã: "Cô tự ngồi một lát đi, tôi cũng phải nghe điện thoại!"
Sau đó, cô ta dứt khoát đứng dậy và đi ra ngoài.
Gió ở vịnh Lạc Hà về đêm rất mạnh, khi Lạc Thanh Nhã bước ra ngoài, cô ta tắt điện thoại quảng cáo và đứng trên rạn san hô nhìn nước biển dưới chân, nước biển toé lên bọt nước mày trắng.
Cô ta cầm điện thoại di động nhìn xung quanh không thấy Kỳ Minh Viễn, không biết anh đã đi đâu, Lạc Thanh Nhã không muốn quay lại đối mặt với Lăng Tử Yên nên sớm như vậy nên cô đã lấy điện thoại của mình để đăng nhập Facebook lướt lướt, lúc này mới phát hiện Kỳ Minh Viễn cập nhật Facebook, đó là một bức ảnh của Lăng Tử Yên, anh ghi: "Kỹ thuật vẽ lông mày của tôi khá tốt!"
Lạc Thanh Nhã sửng sốt, xem kỹ ảnh trên điện thoại, Lăng Tử Yên lúc đó đang nhếch miệng cười nhìn vào máy ảnh.
Lạc Thanh Nhã tất nhiên biết rằng cô không phải đang nhìn vào máy ảnh, mà là nhìn Kỳ Minh Viễn, người đang chụp ảnh cô!
Anh vẽ lông mày cho Lăng Tử Yên đêm nay?
Chỉ có chồng mới kẻ lông mày cho vợ, khoảng cách của hai người bao gần, hay là mặt đối mặt…
Lạc Thanh Nhã ghen tị, nhìn bình luận trên Facebook, trong lòng cô ta như bị lửa đốt.
Đặc biệt, một số cư dân mạng còn chế giễu Kỳ Minh Viễn [Đêm xuân sắp tới, từ đó, quân vương không lên triều, mới dậy mà đã vẽ lông mày cho vợ, e rằng kỹ thuật khác của cậu Kỳ cũng khá tốt...]
Nghĩ đến việc cô buồn bã ở trong phòng tổng thống của khách sạn An Bình, còn anh đang cùng Lăng Tử Yên...
Lạc Thanh Nhã tức giận vô cớ, tức giận đến mức đập mạnh chiếc điện thoại trên tay vào đá ngầm, màn hình điện thoại ngay sau đó vỡ vụn, lăn xuống biển và nhanh chóng bị sóng biển nhấn chìm.
Cái gì đêm xuân sắp tới, hoàng thượng sẽ không lên triều chứ, anh chỉ có thể là của cô ta, cô ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vậy mà khi Lăng Tử Yên đến, tất cả hy vọng của cô ta đều tan thành mây khói.