Lăng Tử Yên cầm điện thoại di động của Kỳ Minh Viễn đưa cho, chọn game tiêu diệt những vì sao tải về, tốc độ internet rất nhanh, tải xuống thành công chỉ trong vài giây. Sau khi trò chơi được cài đặt thành công thì chơi liền. Thời gian chơi game trôi qua nhanh chóng, Lăng Tử Yên cảm thấy như là chỉ mới chốc lát trôi qua.
Tiếng sóng vỗ của bờ biển ở bên tai mang đến cho người ta cảm giác yên tĩnh đến độ chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng ve kêu.
“Đây là vịnh Lạc Hà!” Lăng Tử Yên nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã sống ở Đông Thành năm năm, nhưng cô cũng mới chỉ nghe nói đến nơi này, cô cũng từng xem khá nhiều ảnh và video trên Internet, nhưng chưa bao giờ mua vé vào, vì giá vé ở đây khá là đắt đỏ!
“Thích không?” Kỳ Minh Viễn dừng xe, quay đầu hỏi cô.
“Quang cảnh thật tuyệt!” Lăng Tử Yên thu lại tầm mắt.
“Ở đây không chỉ có phong cảnh, mà thức ăn cũng rất ngon.” Kỳ Minh Diễm dứt lời tự mở cửa xe phía mình bước xuống, đi đến phía cửa của cô, mở cửa giúp cô, sau đó anh vươn tay ra, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ cưng chiều: “Cô Yên, mời xuống xe.”
“Cảm ơn anh Kỳ!” Lăng Tử Yên phối hợp để bàn tay mình nằm trong lòng bàn tay anh, vốn là không hiểu tại sao cô lại chọn cho mình một chiếc váy dài không tay cổ chữ V, hoá ra là do cô đến biển, vì vậy chiếc váy ngược lại rất phù hợp với hoàn cảnh.
Khi Lăng Tử Yên xuống xe, mái tóc lòa xòa bị gió biển làm rối tung, Kỳ Minh Viễn thân mật vươn tay duỗi thẳng tóc của cô, dịu dàng vén tóc để sau tai cô. Hình như phát hiện ra điều gì nhìn về phía sau lưng cô.
Lăng Tử Yên nhìn anh như vậy cũng thấy khó hiểu, cô quay đầu nhìn theo thì thấy một chiếc Maserati đang lái xe từ cổng vào. Chiếc xe là một màu đỏ trơn bóng, không phải loại đỏ bình thường kia, mà như một vùng sáng lên giữa bầu trời đêm tối. Một chiếc xe như vậy, cho dù là lái xe trong ban ngày hay ban đêm thì đều rất bắt mắt, nhưng nó cũng cao quý đến mức người ta không dám dễ dàng chạm vào!
Không hiểu vì lý do gì, Lăng Tử Yên cảm thấy người trong xe chắc sẽ là Lạc Thanh Nhã, vì vậy cô vẫn tiếp tục quan sát chiếc xe đang đậu bên cạnh cô và Kỳ Minh Viễn.
Khi cửa xe Maserati mở ra, Lăng Tử Yên nhìn thấy một đôi chân thon dài trắng nõn, dưới ánh đèn đường, đôi chân ấy đến mức dù là phụ nữ với nhau, Lăng Tử Yên vẫn không thể rời mắt.
“Minh Viễn, lâu rồi không gặp!” Lạc Thanh Nhã bước ra khỏi xe. Cô ta cao 1m75, đi một đôi giày cao gót 7 cm. Cô ta cao hơn Lăng Tử Yên chừng một cái đầu, cô ta cùng Kỳ Minh Viễn cao 1m88 đứng với nhau nhìn đúng là rất xứng đôi.
Lăng Tử Yên đã từng cảm thấy bộ dáng của mình ở trong đám người đã khó chọn được, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Lạc Thanh Nhã thì cuối cùng cô cũng biết thế nào là một con thiên nga trắng trong đám đông rồi.
Câu nói đó đúng là sinh ra dành cho Lạc Thanh Nhã.
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy dài không tay cổ tròn màu sâm panh, không có trang trí gì trên váy nhưng lại càng tôn lên vẻ thanh lịch, quý phái. Nhìn vào cong và vòng eo con kiến
của cô ta thì Lăng Tử Yên đã biết rằng cô ta hoàn hảo đến đâu.
“Mừng trở về!” Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay Lăng Tử Yên, mỉm cười quay lại nhìn cô, đang định giới thiệu thì chợt nhận thấy hương hoa hồng trong veo bùng lên, nghi ngờ quay người lại, Lạc Thanh Nhã bỗng vương tay ôm lấy cánh tay anh.
“Kỳ Minh Viễn, cuối cùng tôi cũng ôm giấc mộng trở về quê hương thành công rồi.” Lạc Thanh Nhã chỉ ôm anh chưa đến hai giây đã buông ra, cô ta cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tự nhiên tao nhã như vậy.
Kỳ Minh Viễn không quan tâm đến cái ôm đột ngột của cô ta vừa rồi, anh chỉ thấy hơi lại vì trước đây Lạc Thanh Nhã chơi bao giờ có hành động gần gũi với anh, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều. Anh buông tay Lăng Tử Yên ra, sửa thành ôm cánh tay cô, ánh mắt anh cưng chiều nhìn Lăng Tử Yên, sau đó giới thiệu cô với Lạc Thanh Nhã, "Đây là vợ tôi, đầu tuần sau lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”
“Đây là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng?” Lạc Thanh Nhã cư xử rất tự nhiên, cô ta nhìn Lăng Tử Yên với nụ cười duyên dáng trên mặt, rồi đưa tay về phía Lăng Tử Yên: “Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi là Lạc Thanh Nhã, là bạn lớn lên từ nhỏ với Kỳ Minh Viễn.”
“Xin chào, tên tôi là Lăng Tử Yên.” Lăng Tử Yên đưa tay ra cảm nhận được độ mảnh và cứng các ngón tay của Lạc Thanh Nhã, thậm chí cô còn nhìn thấy trên ngón giữa của bàn tay phải có một chiếc nhẫn. Mượn ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy chất liệu chiếc nhẫn này cũng giống như chiếc nhẫn cưới của cô, trong vô thức, Lăng Tử Yên lại nói thêm: "Tôi là vợ của Minh Viễn. Tôi rất vui được gặp cô!"
“Tôi cũng rất vui!” Lạc Thanh Nhã thầm tự hào khi nhìn thấy Lăng Tử Yên chú ý đến chiếc nhẫn trên tay mình, nhưng cô ta vẫn không tránh khỏi sự ghen tị với Lăng Tử Yên. Vừa rối lúc cô ta bắt tay với Lăng Từ Yên cảm nhận rõ bàn tay nhỏ bé vừa tinh xảo vừa mềm mại, mềm đến như không xương, đàn ông nào cũng thích một người phụ nữ có bàn tay như vậy.
Lạc Thanh Nhã không khỏi siết chặt một nắm đấm, tay cô ta thì tự rất gầy. Có người từng hỏi Kỳ Minh Viễn muốn tìm dạng bạn gái nào, ánh mắt anh lúc ấy trầm tư chút, rồi anh trả lời: "Tay phải nhỏ. mềm mềm như không xương, cầm rất thoải mái! ”Bàn tay của Lăng Tử Yên đáp ứng chính xác yêu cầu của anh.“Được rồi, chúng ta quen nhau rồi, đi ăn cơm đi, đói bụng rồi!” Kỳ Minh Viễn thấy hai người bắt tay xong thì ôm lại người vào lòng, giọng điệu đầy chiều chuộng.
“Tôi đã đặt chỗ qua điện thoại, đi thôi!” Lạc Thanh Nhã quay người đi đến nhà hàng bên bờ biển.
Nhà hàng ở vịnh Lạc Hà là một nhà hàng ẩm thực nước ngoài, bên trong có rất nhiều món ăn của Nhật Bản, Hàn Quốc, Ý và Pháp.
“Tử Yên muốn ăn gì?” Kỳ Minh Viễn hỏi Lăng Tử Yên sau khi vào nhà hàng.
“Chà… Đã lâu em không ăn bít tết, ăn bít tết đi!” Lăng Tử Yên trả lời sau một hồi suy nghĩ.
“Được rồi, ăn bít tết đi!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, không chút phản đối yêu cầu của vợ.
“Tôi xin lỗi, chỗ tôi đặt trước là đồ ăn Nhật, cô Lăng, chúng ta có thể ăn đồ Nhật không? Sashimi rất ngon!” Lạc Thanh Nhã thuyết phục Lăng Tử Yên với vẻ mặt khá ngượng ngùng.
“Gọi cô ấy là Tử Yên.” Kỳ Minh Viễn sửa lại lời nói của Lạc Thanh Nhã rồi lại thấy lạ, không phải trước đây Lạc Thanh Nhã không ăn sashimi sao, mà anh chỉ nhớ rằng thứ mà cô vợ nhỏ của anh ghét nhất là ăn cá, cho nên anh nói: “Tử Yên nhà tôu không thích cá. Cô ấy cho rằng cá quá tanh, cô ấy cũng không thích sashimi nữa.”
“Thôi, đi ăn bít tết đi, nhưng chỗ ngồi tôi đặt là một nhà hàng Nhật Bản.” Lạc Thanh Nhã vẫn nở nụ cười tao nhã trên mặt, có vẻ như để Lăng Tử Yên làm chủ, nhưng trong thâm tâm cô ta đã sớm chán ghét Lăng Tử Yên đến cực điểm.
“Không sao đâu.” Kỳ Minh Viễn không ngại, anh cùng Lăng Tử Yên đi về phía nhà hàng Tây, khi quản lý nhà hàng nhìn thấy anh đi cùng hai mỹ nữ thì trực tiếp dẫn họ đến một chỗ ngồi có phong cảnh tốt.
Người quản lý kéo giúp họ một chiếc ghế ra, Kỳ Minh Viễn ra hiệu cho Lạc Thanh Nhã ngồi xuống, rồi anh kéo một chiếc ghế dựa bên cửa sổ: "Tử Yên, em ngồi đây đi!”
“Cảm ơn.” Lăng Tử Yên ngoan ngoãn ngồi vào, cô nhìn Kỳ Minh Viễn cũng ngồi xuống bên cạnh.
Lạc Thanh Nhã ở phía đối diện gần như không thể duy trì nụ cười trên mặt.
Đã từng, Kỳ Minh Viễn coi ý kiến của anh là trên hết, còn bây giờ, Lăng Tử Yên nói thích ăn bò bít tết, anh trực tiếp bỏ qua việc cô thích ăn đồ Nhật.
Lạc Thanh Nhã không thích cảm giác bị Kỳ Minh Viễn phớt lờ này, nhưng cô ta không thể hiện rõ ra mặt, cô ta biết rằng nếu cô ta cư xử khác trước đây, anh nhất định sẽ nhận ra.
“Sau khi ngủ một giấc buổi chiều dậy, em muốn ăn thật no.” Lăng Tử Yên lật xem thực đơn.
Kỳ Minh Viễn nghe vậy, ánh mắt anh trìu mến: "Đừng lo, anh sẽ khiến em thật no bụng.”
Khi Kỳ Minh Viễn nói những lời này, vẻ mặt anh thật sự rất vô tội, anh chỉ muốn cô vợ nhỏ của mình ăn tối, anh không đành lòng để cô đói.
Nhưng người nói vô ý, người nghe lại cố ý, lời của anh qua tai Lạc Thanh Nhã xong lại mang hàm ý khác.
Cô ta chỉ nghĩ đến một điều, Lăng Tử Yên đã ngủ một giấc cả buổi chiều, nhưng khi cô ta gọi điện cho Kỳ Minh Viễn vào buổi chiều, anh không trả lời.
Anh làm gì lúc đấy? Còn cần phải nói ư?