Lăng Tử Yên đổ mì trong nồi ra, tìm tạp dề đeo vào, rửa nồi mì cũ sạch sẽ, đổ nước đặt lên bếp, lại lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, hành tỏi ớt, cà chua rau trứng... Cô vừa xử lý vừa nói với anh:
“Rau phải rửa, nhất là rau xanh, có sâu, lúc rửa không chú ý, ăn vào sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm ăn không ngon... Sau khi rửa xong phải cắt ra, tỏi và ớt cũng phải cắt, sao không có tương ớt nhỉ, thôi...”
Kỳ Minh Viễn đứng bên cạnh nhìn, nhìn động tác của cô thuần thục dùng nguyên liệu tươi làm nước sốt, tìm một cái chảo đổ dầu vào đun nóng, cho cà chua đã cắt nhỏ vào, xào nhũn, cho muối vào nấu chảy cà chua, đun nhỏ lửa, cuối cùng cho ít xì dầu và gia vị khác vào.
Đồng thời trên một bếp gas khác nước cũng được đun sôi, Lăng Tử Yên vừa rửa chảo vừa nói với anh đứng ngốc bên cạnh: “Biết kế tiếp sẽ làm gì không?”
“Biết!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy mì muốn bỏ vào.
“Dừng!” Lăng Tử Yên vội vàng bảo anh dừng: “Cho một nửa thôi, một nửa đủ cho chúng ta ăn, cho vào quá nhiều ăn không hết.”
“Nghe vợ.” Tâm trạng của Kỳ Minh Viễn lập tức tốt hơn, lấy một nửa mì ra cho vào trong nước sôi. Mì vốn cứng ngắc rơi vào trong nước ấm, lập tức mềm nhũn, anh cười ngây ngốc quay đầu nói với cô: “Chẳng trách vừa rồi tôi cho mì vào, bọn nó cũng không mềm xuống, hóa ra phải đợi nước sôi mới được.”
“Đương nhiên rồi, không biết thưởng thức.” Lăng Tử Yên rất không khách sáo phê bình anh: “Gả cho người chồng ngốc như thế, đúng là đủ rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị anh làm đói chết!”
Lăng Tử Yên hoàn toàn quên mất, cô vừa tỉnh ngủ, đã chậm rãi tiếp nhận chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn, thậm chí ngay cả lúc trước không hiểu sao anh lại phát cáu với cô, đều có thể tha thứ rồi.
Tâm trạng của Kỳ Minh Viễn lập tức tốt hơn nhiều, nhìn mì quay cuồng trong nồi nước sôi, tức giận lúc trước tan thành mây khói, trong lòng vô cùng chờ mong mì tối nay.
Lăng Tử Yên làm nước sốt, lấy những quả trứng đã luộc trước đó đập vỏ trứng, cắt mỗi quả trứng làm đôi, sau đó cắt chân giò hun khói thành lát, cất sang một bên. Khi thấy mì đã chín tới, cô mới cho rau vào nồi, lại nấu một lát thì cho cà chua, cộng thêm trứng gà và chân giò hun khói, hành lá, hai bát mì cà chua trứng làm xong.
“Thật thơm!” Kỳ Minh Viễn vừa dứt lời lập tức dán sát mặt vào hai cái bát, bị Lăng Tử Yên sốt ruột vươn tay vỗ một cái: “Đeo bao tay, cẩn thận nóng.”
Kỳ Minh Viễn sửng sốt: “Bao tay!”
Anh không biết bao tay trong phòng bếp là thứ gì.
Lăng Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới tủ chứa đồ lục một lát, tìm được một bao tay cách nhiệt ra, đeo vào, cầm hai bát mì ra ngoài bàn.
Kỳ Minh Viễn cười đi theo sau, đợi hai người ngồi vào bạn, trong bụng hai người đều truyền ra âm thanh ùng ục.
“Chết đói rồi, ăn mì thôi!” Lăng Tử Yên cầm lấy chiếc đũa, đói muốn thảm, cũng không khách sáo với anh nữa.
“Ăn ngon thật!” Kỳ Minh Viễn học bộ dạng của cô khuấy đều mì và nước sốt, gắp một miếng cho vào miệng, chỉ trong nháy mắt hương vị quen thuộc lập tức tràn ngập trong lòng, anh cười, trong lòng vô cùng kích động!
Cảm giác này anh tìm năm năm!
“Đương nhiên là ăn ngon!” Lăng Tử Yên tuyệt đối không khách sáo, lại càng không sợ lòng tự trọng của anh bị làm nhục, vừa ăn vừa phê bình: “Không giống như anh ném hết cà chua không thái, trứng gà nguyên vỏ, cả mảng chân giò hun khói vào trong một nồi nấu. Đó không phải là nấu mì, đó là nấu cho heo ăn, rau cũng không rửa một lần, chê thiếu thịt muốn ăn sâu à?”
“Rõ, lời nói của vợ anh đều nhớ kỹ!” Kỳ Minh Viễn vui vẻ ăn, tướng ăn đó, giống như cả đời này chưa từng được ăn thứ ngon như vậy.
Lăng Tử Yên nhìn anh một cái, nghĩ tới vừa rồi không hiểu sao anh lại tức giận, lại nghĩ tới anh bị hành hạ tới mức đáng thương, cô chỉ cười, tiếp tục ăn mì.
Ăn xong mì, anh đứng dậy muốn tranh rửa bát, Lăng Tử Yên ăn no cho nên đẩy bát mì tới trước mặt anh, ngồi trên ghế nhìn động tác của anh vụng về mở vòi nước muốn rửa bát.
“Loảng xoảng, loảng xoảng...”
Kết cục để anh Kỳ rửa bát chính là, cuối cùng hai bát mì, hai cái thìa đều tử trận thê thảm.
Lăng Tử Yên duỗi tay nâng trán, đứng dậy đi tới phòng bếp tìm chổi và gầu hót rác, gọi anh đang định khom người nhặt mảnh vỡ: “Để tôi làm cho, anh động tay động chân, nhỡ cắt vào tay thì làm sao bây giờ? Tránh sang một bên đi!”
Nghe thấy lời nói tràn ngập quan tâm của cô, Kỳ Minh Viễn rút tay mình về, quy củ đứng sang một bên, nhìn động tác của cô thuần thục dùng chổi quét mảnh vỡ vào gầu hót rác, đổ vào trong thùng rác.
Dọn dẹp phòng bếp, Lăng Tử Yên đi tới bồn rửa tay rửa tay, vừa rửa vừa nói với anh: “Tôi thấy nơi này có nhiều phòng ngủ, tôi ngủ...”
“Em ngủ ở phòng chính với anh.” Kỳ Minh Viễn vội mở miệng cắt ngang lời cô, cô nhóc này đánh chủ ý gì thế, rõ ràng là tối qua đã nói rõ rồi.
Vì không ngủ cùng một giường với anh, cô thậm chí ngay cả giỏ treo cũng đồng ý ngủ, tối nay nơi này có nhiều phòng như vậy, cô càng không ngủ một phòng với anh.
Nhưng sao anh có thể cho phép cô làm như vậy chứ.
Vợ lấy về nhà, chính là phải ngủ cùng trên một chiếc giường, phân phòng ngủ, đó là việc làm của vợ chồng tình cảm tan vỡ.
“Kỳ Minh Viễn.” Lăng Tử Yên tắt vòi nước đi, rút một tờ khăn giấy lau tay, xoay người nhìn anh nói: “Tôi không nghĩ tới tôi sẽ gả cho anh, cho nên bây giờ tôi còn chưa biết sống với anh thế nào. Tình một đêm khác với sεメ dài hạn, đêm đó tôi uống rượu, còn mang theo mục đích, cho nên mới làm chuyện đó với anh. Nhưng mà bảo tôi ngủ trên cùng một giường với người không quen biết, trước mắt tôi không thể làm được!”
“Tối đó anh nhìn thấy em mặc váy cưới đi qua xe anh, trong lòng anh lập tức biết rõ, em là người anh muốn có, em nghĩ rằng anh làm chuyện đó với em, chỉ vì quan hệ tình một đêm? Cho đến bây giờ anh cũng không nghĩ như thế.” Kỳ Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, biểu cảm rất chăm chú: “Lăng Tử Yên, đối với hôn nhân của chúng ta, anh rất nghiêm túc.”
Lăng Tử Yên nhìn thẳng anh một lát, cuối cùng vẫn bại trận.
Bởi vì đôi mắt anh quá thăm thẳm sinh động, lúc nhìn thẳng vào mắt cô, lại càng có chút hối hận, thương tiếc và tự trách ở bên trong. Lăng Tử Yên sợ mình tiếp tục nhìn thẳng vào anh như vậy, sẽ hãm sâu vào bên trong.
“Anh đồng ý sẽ không chạm vào em nữa, em không đồng ý, anh sẽ không làm bậy, nhưng muốn ngủ phòng khác, chuyện này tuyệt đối không được!” Kỳ Minh Viễn biết lo lắng của cô, cuối cùng anh lùi một bước.
Dù sao bây giờ còn chưa tìm được chứng cứ chứng minh cô là Ái Vi, cô chỉ rất giống, mà anh cũng chỉ cảm thấy cô là Ái Vi, nhưng chưa có bất cứ chứng cứ nào chứng minh.
Anh biết về Ái Vi quá ít, cha mẹ cô ấy là ai, quê quán ở nơi nào, nhóm máu là gì anh cũng không biết.
DNA của Ái Vi cũng không lưu, năm đó có thể điều tra được duy nhất người mẹ của cô, nhưng khi tìm kiếm cô mất tích ở nước ngoài, cũng đã mất tích rồi!
Không có chứng cứ khách quan chứng minh Lăng Tử Yên là Ái Vi của anh, anh không dám tùy tiện hành động.
Cho nên Kỳ Minh Viễn nói với mình, cho dù một đêm đó là chính anh phóng túng, nhưng trước khi chắc chắn cô là Ái Vi, anh sẽ không chạm vào cô nữa.
Ép cô ngủ cùng mình trên một chiếc giường, chỉ vì muốn càng thêm quen thuộc cô hơn.
Anh giải thích như vậy với cô, sau đó đi qua cô, dẫn đầu ra cửa, đi thẳng tới phòng ngủ chính.