Vệ Tư Dung chửi mắng, khiến Lăng Tử Yên cảm thấy tự ti, không bất an nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn, biểu tình hoảng sợ nói với anh: “Kỳ Minh Viễn, em không đẩy cô ta.”
“Anh biết, anh biết hết, Yên của anh không phải là người như vậy.” Kỳ Minh Viễn bảo vệ cô, nhẹ nhàng an ủi.
Anh hoàn toàn tin tưởng cô, chút thủ đoạn, mánh khóe của Lăng Tuyết Lan, người khác không biết, lẽ nào anh còn không biết sao?
“Chính là mày đẩy, bao nhiều người nhìn thấy.” Vệ Tư Dung không cho Lăng Tử Yên phân minh.
“Câm miệng.” Sự kiên nhẫn của Kỳ Minh Viễn đã đến cực hạn rồi, ánh mắt tràn đầy sát khí vô cùng dọa người, chỉ quay đầu nhìn Vệ Tư Dung, bà ta bị dọa nói không nên lời.
“Cậu nói vậy là ý gì?”
Lăng Sở Tiêu cũng đã chen từ trong đám đông ra, nhìn thấy con gái mình ngã trong đống máu, vợ còn đang chửi Lăng Tử Yên, ông ta không khỏi tức giận: “Con gái đã thế này rồi, mà bà con mắng người, mắng nó có thể khiến Lan tốt được sao?”
Nói xong đồng thời ôm Lăng Tuyết Lan từ dưới mặt đất lên, nói với khách khứa xung quanh: “Xin tránh ra.”
“Hồng Hy, con mau đi theo cha con, chăm sóc tốt cho chị con đi.”
Vệ Tư Dung thân là mẹ, vốn dĩ cũng nên đi theo, nhưng bây giờ hôn lễ của con gái đã bị Lăng Tử Yên phá hỏng, bà ta thế nào cũng phải trút giận cho con gái, nên bảo Lăng Hồng Hy đi cùng với chồng mình.
Bản thân thì sải bước về phía cầu thang, đi đến trước Lăng Tử Yên, giơ tay muốn đánh Lăng Tử Yên, nhưng lại bị ánh mắt của Kỳ Minh Viễn nhìn sang, lại rụt rè thu tay lại.
“Dì Vệ, cháu thật sự không đẩy Lăng Tuyết Lan.” Lăng Tử Yên biết Vệ Tư Dung rất tức giận, nhưng cô không hề đẩy Lăng Tuyết Lan, Vệ Tư Dung không có tư cách chút giận lên người cô.
“Các người...”
Vệ Tư Dung thấy vậy, giơ tay muốn kéo hai người lại, nhưng lại nhớ đến thân phận của Kỳ Minh Viễn, cuối cùng không dám kéo, chỉ đành thu tay về, tức giận bước theo hai người bọn họ xuống: “Các người không thể đi. Lăng Tử Yên, cô đẩy Lan xuống, cô phải cho chúng tôi một lời giải thích. Cô đừng nghĩ cứ thế mà đi, chúng tôi báo cảnh sát.”
“Được, chúng ta báo cảnh sát.” Vệ Tư Dung vừa mới nói xong, Kỳ Minh Viễn đã mở miệng, nhưng mặc dù anh mở miệng, bước chân vẫn không hề dừng lại, mà tiếp tục bế Lăng Tử Yên đi về phía cửa.
“Được, ai sợ ai chứ.” Vệ Tư Dung cũng thở ra, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên rời đi, tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Hai người đứng lại.” Ngay khi Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên đến cửa, Chung Khải Trạch giơ tay ngăn hai người bọn họ lại.
“Cút.” Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên.
Chuyện xảy ra hôm nay, đều là vì người đàn ông trước mặt này, anh còn chưa đến cửa tìm anh ta tính toán, anh ta đã không đợi được mà tìm đến đây rồi.
“Kỳ Minh Viễn, anh là ai chứ, cũng xứng nói tôi cút sao? Người thật sự nên cút đi phải là anh.” Chung Khải Trạch bị biểu cảm khinh thường của Kỳ Minh Viễn làm cho vô cùng tức giận.
Vừa rồi anh ta nghe thấy rõ, Kỳ Minh Viễn nói, anh ta không xứng với Lăng Tử Yên, người như anh ta, Lăng Tuyết Lan muốn lấy thì lấy đi, cứ thoải mái mà lấy.