“Làm sai chuyện gì sao?” Kỳ Minh Viễn đi tới trước mặt cô: “Lăng Tử Yên, đừng quên chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi đấy, lúc ôm ấp người đàn ông khác, tôi mong em cẩn thận suy nghĩ đến thân phận của mình.”
“Tôi không có ôm ấp với anh ta.” Lăng Tử Yên tức giận tới mức không biết nên nói gì, lúc trước cũng vì anh tới mà cô vô cùng cảm kích anh, ai biết người đàn ông này tức giận vì Chung Khải Trạch cưỡng ôm cô, quả thực là khó hiểu, Lăng Tử Yên lười để ý tới anh, xoay người muốn đi!
Nhưng cô mới xoay người lại, cánh tay đã bị người ta nắm lấy, sức lực của anh kinh người, nắm lấy tay cô đồng thời kéo cô trở về. Chỉ trong nháy mắt cô đã ngã vào trong ngực anh, đâm vào l*иg ngực rắn chắc của anh khiến mũi cô sinh đau.
Nhưng mà không đợi cô vươn tay xoa mũi, bàn tay anh đã dùng lực nắm lấy hai gò má của cô, giọng nói tràn ngập cảnh cáo:
“Lăng Tử Yên, tôi chỉ cảnh cáo em một lần, em là vợ của tôi, chuyện em có thể làm, chỉ có thể là trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta, lại để tôi nhìn thấy em ôm ấp Chung Khải Trạch hoặc người đàn ông khác...”
“Mắt anh bị mù có phải không?” Lăng Tử Yên vươn tay đánh mạnh vào cánh tay anh: “Anh không thấy là anh ta đang cưỡng ôm tôi sao? Loại đàn ông ghê tởm như vậy, tôi gặp một lần ghê tởm một lần, huống chi còn bị anh ta ôm. Nếu anh thực sự coi mình là chồng tôi, thì nên có bộ dạng của chồng, đừng chỉ đá nhẹ anh ta một cái sau đó về trút giận lên người tôi!”
Lời nói của Lăng Tử Yên khiến Kỳ Minh Viễn sửng sốt, tay anh nắm lấy hai gò má của cô, sức lực cũng giảm đi nhiều.
Từ trước tới nay Lăng Tử Yên là người hành động theo hoàn cảnh, tối hôm nay không biết người đàn ông này phát bệnh thần kinh gì, cô ít chọc thì tốt hơn, nhân lúc bây giờ sức lực anh khống chế giảm đi, cô nhanh chóng đẩy tay anh ra chuồn mất!
Sao Kỳ Minh Viễn có thể không biết mục đích của cô, anh rất muốn chế trụ cô, sức lực chút gãi ngứa đó của cô, đâu thể tránh thoát được anh?
Nhưng mà anh thật sự sợ trong cơn thịnh nộ mình sẽ làm cô bị thương, làm chuyện có lỗi với cô giống như năm đó, liền theo động tác của cô thả tay ra, nhìn cô chạy rầm rầm lên cầu thang.
Lăng Tử Yên không quen thuộc ngôi biệt thự này, nhưng có thể suy đoán phòng đầu tiên là phòng ngủ chính. Đây là nhà của anh, phòng ngủ chính chắc chắn là phòng của anh, đầu óc Lăng Tử Yên bị lừa đá mới vào phòng đầu tiên. Cho nên cô dùng hết sức lực chạy tới gian phòng cuối cùng, mở cửa trốn vào trong, thậm chí còn khóa trái, lúc này mới yên lòng.
Ở tầng một biệt thự, Kỳ Minh Viễn đứng trong phòng khách trống không, nhìn phía Lăng Tử Yên biến mất chỗ cầu thang xoay tròn, trong lòng không hiểu sao bị hối hận đánh úp lại, cảm xúc vô cùng đau đớn của năm năm trước dời núi lấp biển mà đến.
Anh vươn tay cốc đầu mình mấy cái, cuối cùng cô đơn vươn tay cởϊ áσ vest, ném áo vest lên thảm trải sàn, kéo cà vạt, cũng ném luôn xuống sàn nhà, cởi hai cúc áo trên áo sơ mi. Sau đó anh cất bước đi tới quầy bar ở tầng một, lấy một chai Whisky từ trong tủ rượu ra, vươn tay cầm lấy chén rượu trên chỗ để chén ở đỉnh đầu, vặn nắp chai rót rượu, ngửa đầu uống cạn.
Trong đầu nhớ lại chuyện năm năm trước, gặp được Ái Vi, yêu Ái Vi, hiểu lầm Ái Vi, thương tổn Ái Vi, tìm Ái Vi...
Cuối cùng bây giờ cũng tìm được cô, vừa rồi anh lại thương tổn cô một lần nữa sao?
Kỳ Minh Viễn nuốt rượu trong miệng xuống, lắc đầu!
Không thể, không thể lại kích động chưa nghe cô giải thích, đã hiểu lầm cô rồi!
Sai lầm lớn vào năm năm trước, đã khiến anh hối hận áy náy nhiều năm như thế, bây giờ mất mà được lại, sao anh còn có thể như vậy chứ?
Kỳ Minh Viễn đứng bật dậy khỏi ghế, đặt cái ly chân dài trong tay lên quầy bar, xoay người muốn đi lên lầu. Chỉ là cái ly chân dài anh đặt ở trên quầy bar chậm rãi lăn xuống, nhưng vì thảm trải sàn vô cùng mềm mại mà không rơi vỡ!
Tầng hai có bốn phòng, phòng to nhất là phòng ngủ chính, nhỏ nhất là phòng làm việc của anh, hai phòng đối diện là phòng chuẩn bị cho trẻ con. Kỳ Minh Viễn mở cửa phòng ngủ chính trước, bên trong tối đen, căn bản không bật đèn.
Kỳ Minh Viễn ấn công tắc, bên trong trống không, là một vùng lạnh lẽo, căn bản không có ai tới.
Anh lập tức luống cuống, trong bụng vốn loáng thoáng đau đớn lập tức cảm nhận được sâu sắc hơn, Kỳ Minh Viễn nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chính, đi tới phòng làm việc ở bên cạnh, mở cửa, vẫn trống không như cũ, anh đành phải mở phòng trẻ con ở phía đối diện.
Nhưng mà tay nắm cửa không thể mở ra, rõ ràng là bị khóa trái.
Biệt thự này ngoại trừ anh thì là cô, rất rõ ràng là cô nhóc kia sợ anh sẽ làm gì cô, cho nên trốn vào trong khóa trái!
Trong lòng Kỳ Minh Viễn vô cùng hối hận, có thể tưởng tượng được bộ dạng vừa rồi của mình đáng sợ cỡ nào.
“Tử Yên!” Kỳ Minh Viễn vươn tay vỗ lên cánh cửa: “Em mở cửa đi, là tôi, Kỳ Minh Viễn!”
Lăng Tử Yên ở trong phòng đang cuộn mình ngủ trên chiếc ghế sô pha đơn hình gấu bông, buổi trưa hôm nay cô không dám tới căn tin, chỉ ăn chút bánh bích quy trong phòng làm việc cho đỡ đói, lúc này đã sớm đói thảm, đói tới mức khó chịu. Cô chỉ có thể vừa xoa bụng, vừa yêu cầu mình nhanh ngủ đi, ngủ thϊếp đi thì sẽ không cảm thấy đói bụng nữa.
Ngủ tới lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh gõ cửa, loáng thoáng còn có tiếng Kỳ Minh Viễn đang nói chuyện, cô muốn mở to mắt, nhưng đợi cô tỉnh táo hoàn toàn, xung quanh đã yên tĩnh không có một chút âm thanh rồi.
Lăng Tử Yên nhíu mày, chợt nghe tiếng vang trên ván cửa truyền ra, âm thanh rất to, cô kinh hãi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm cửa phòng, chỗ đó lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Lăng Tử Yên hơi lo lắng đi tới cửa, thật cẩn thận mở cửa ra. Cửa mới mở ra một khe hở nhỏ, đột nhiên có sức lực rất mạnh đẩy cửa ra, Lăng Tử Yên chạy trốn theo bản năng, lùi trở về phòng.
“Rầm!” một tiếng, người ở trên cửa ngã xuống sàn nhà, người này đúng là Kỳ Minh Viễn.
Hóa ra anh đau bụng tới mức ngất đi, thân thể nặng nề đập lên cửa phát ra âm thanh lúc trước.
Lăng Tử Yên sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Kỳ Minh Viễn đang ôm bụng mình, giống như rất đau, ngay cả ngũ quan đều đã vặn vẹo, trên trán đầy mồ hôi to như hạt đậu.
Đây là đau cỡ nào, mới có thể chảy nhiều mồ hôi như vậy?
Anh đã đau tới mức ngã xuống đất ngất đi, Lăng Tử Yên đâu dám thờ ơ, vội vàng đi qua nâng anh dậy, vươn tay lau mồ hôi trên trán anh, có chút bối rối hỏi anh: “Kỳ Minh Viễn, anh làm sao vậy? Bụng bị đau sao? Trong nhà có thuốc hay không?”
“Trong tủ đựng đồ ở tầng một hẳn là có hộp thuốc, em đi xem có thuốc đau dạ dày hay không?” Kỳ Minh Viễn chịu đựng quặn đau dữ dội trong bụng nói với cô.
“Anh đợi tôi một lát!” Lăng Tử Yên vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy xuống tầng một, tầm mắt quét một vòng ở phòng khách tầng một, nhìn thấy một cái tủ màu trắng, cô vội vàng đi qua mở ngăn kéo ra, cuối cùng nhìn thấy hộp thuốc tại nhà, Lăng Tử Yên vội vàng mở ra tìm thuốc dạ dày.
Có thuốc còn thiếu nước, Lăng Tử Yên cầm lọ thuốc đi tới phòng bếp, cầm chai nước trong tủ lạnh, không tìm thấy ấm nước, cô rót một cốc cho vào lò vi sóng đun nóng, sau đó cầm cốc nước ấm và thuốc dạ dày đi lên tầng hai.
“Kỳ Minh Viễn, tôi tìm được thuốc rồi.” Lăng Tử Yên ngồi xổm bên cạnh anh, lại phát hiện anh đã nhắm hai mắt nằm nghiêng trên đất, cô sợ tới mức vội vàng nâng anh dậy, vươn tay sờ trán anh.
Xúc cảm của cô vô cùng chuẩn xác, chính cô cũng không biết vì sao lại như thế, nhưng chỉ cần cô vừa sờ trán sẽ kiểm tra ra nhiệt độ cơ thể không chênh lệch gì với nhiệt kế. Giống như lúc này, Lăng Tử Yên biết anh sẽ ngất xỉu là vì dạ dày của anh vô cùng đau đớn, hơn nữa còn nằm trên đất, cho nên mới có thể mất đi ý thức, nếu nâng anh dậy, anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Lăng Tử Yên để anh dựa vào trước người mình, dời tay khỏi trán anh ra, lại nhìn về phía dạ dày anh, tay anh vẫn để ở phía trên xoa nhẹ, có thể thấy được dạ dày của anh còn rất đau.
“Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn, anh có nghe thấy tôi nói không?” Lăng Tử Yên vỗ nhẹ lên mặt anh, cả người vô cùng sốt ruột.