Chương 103: Tranh thủ thời gian xin nghỉ, chúng ta đến bệnh viện (2)

“Bà đừng nói với tôi, người con dâu kia của nhà họ Kỳ đã từng là vợ của con trai bà nha.”

Bà chủ kia tức giận trợn mắt nhìn Lữ Tú Anh một cái: “Chuyện này ai mà không biết chứ? Bà tưởng Đường Uyển Dư là kẻ ngu chắc? Bà ta sẽ không đi điều tra sao? Kẻ thật sự bị thiệt thòi, cũng không phải là Kỳ Minh Viễn, là con của bà chịu thiệt thòi ấy. Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, vậy mà còn chưa ăn được, uổng phí để Kỳ Minh Viễn nhặt được một cô vợ trẻ trong sạch. Năm đó bà đã chướng mắt Đường Uyển Dư, bây giờ con trai của bà ta lại cướp đi cô vợ của con trai bà, vậy mà bà vẫn còn ở đó…”

“Đủ rồi đủ rồi, không có đầu óc.”

Lữ Tú Anh tức giận đưa tay muốn đánh bà chủ kia: “Ai nói với bà con trai tôi chưa từng ngủ với cô ta? Còn mang thai ba đứa bé, mỗi năm một đứa, nếu không bà nghĩ vì sao người sử dụng như chúng tôi không cần cô ta nữa? Còn không phải bởi vì cô ta từng phá thai làm tổn thương cơ thể sao, không thể sinh được nữa.”

“Ồ.”

Bà chủ kia giật mình một cái: “Nhưng lời đồn bên ngoài không phải là như vậy.”

“Tin đồn bên ngoài có thể rõ ràng hơn kẻ làm mẹ là người trong cuộc này sao?” Lữ Tú Anh cười lạnh.

“Thật sự là như vậy sao?”

Bà chủ kia nhìn về phía Lăng Tuyết Lan: “Chị cô nhìn qua ngoan như vậy mà.”

“Cho nên mới nói không thể chỉ nhìn bề ngoài được, nhất định là cô ta không thể sinh con, hơn nữa mỗi lần đến cái kia, đều ra rất nhiều, nếu không sao cô ta lại gầy như vậy, cũng là vì tổn thương đến gốc rễ trong cơ thể nên mới như vậy.” Lăng Tuyết Lan thêm mắm dặm muối nói.

“Ha ha ha, tôi thấy tối hôm qua Kỳ Minh Viễn bảo vệ cô ta chặt chẽ như vậy, nếu như Đường Uyển Dư không thích người con dâu này, không phải nhà họ Kỳ sẽ trình diễn mẹ con đại chiến sao?”

Bà chủ kia cười ha hả: “Đây là một vở kịch lớn đó.”

Nhìn thấy bà chủ kia cười khoa trương đến như vậy, Lữ Tú Anh và Lăng Tuyết Lan cũng nhìn nhau cười.

“Người phụ nữ kia rất không đứng đắn, nhìn thấy cành cao lập tức muốn trèo lên. Trước kia vẫn luôn bám chặt lấy nhà chúng tôi không buông, bây giờ có Kỳ Minh Viễn, nhất định sẽ không buông tay. Chúng ta ngồi mà đợi xem kịch hay đi.”

Lữ Tú Anh cũng cười rất vui vẻ, biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác: “Nói không chừng Đường Uyển Dư không cần đứa con trai Kỳ Minh Viễn này nữa. Bây giờ cũng cho phép sinh hai con, nói không chừng bà ta trai già còn ngậm châu đấy, ha ha ha.”

Lăng Tuyết Lan đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đoán chừng Chung Khải Trạch sắp tỉnh rồi.

Còn có gì khiến cô ta không thể từ bỏ chứ?

Nghĩ đến bản thân mình rất có thể trở thành người mà Kỳ Minh Viễn yêu nhất tận đáy lòng, trong phút chốc Lăng Tuyết Lan cảm thấy tràn đầy tự tin, bước ra khỏi thang máy. Trực tiếp đón xe đến bệnh viện.

Mười một giờ bốn mươi phút trưa, cuối cùng tiếng chuông báo tan học buổi sáng của trường tiểu học Thành Công cũng vang lên.

Lăng Tử Yên lắc đầu, định dạy cho xong từ đơn cuối cùng này mới cho ra, trạng thái của cô hôm nay vẫn luôn không tốt, hoa mắt chóng mặt, cho nên mới trì hoãn thêm mấy phút như vậy.

“Cô ơi đã tan học chưa?”

Dưới bục giảng, có học sinh đã đói bụng, thấy Lăng Tử Yên vẫn đang cầm bút dạy trên bảng trắng chậm chạp không thể viết được nên bắt đầu sốt ruột thúc giục.

“Được.” Lăng Tử Yên quay người.

Hôm nay trạng thái của cô không ổn, định trong tiết học ngày mai sẽ giảng nhanh hơn một chút, bổ sung cho xong phần cuối cùng của tiết này, nhưng trong chớp mắt lúc xoay người, trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không còn biết nữa.

Trong phòng họp ở Quốc tế Hải An, Kỳ Minh Viễn đang họp nhưng khóe mắt lại liếc nhìn màn hình điện thoại di động bên cạnh sáng lên một cái. Quay đầu nhìn lại, thấy là số điện thoại di động của cô vợ nhỏ, không nghĩ ngợi chút nào trực tiếp cầm điện thoại di động lên, đưa mắt liếc nhìn Hàn Thiệu Huy ra hiệu một cái. Ý bảo Hàn Thiệu Huy thay anh tiếp tục chủ trì hội nghị, anh thì cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.

“Cục cưng, tan lớp rồi sao?” Kỳ Minh Viễn vừa đóng cửa phòng họp lại, vừa cười nói chuyện điện thoại với cô vợ nhỏ.

“Thật xin lỗi, xin hỏi có phải là anh Kỳ không?”

“Cô là ai?” Kỳ Minh Viễn nghe thấy giọng nói bên kia không phải là Lăng Tử Yên, trong phút chốc giọng điệu lạnh đi nhiều.