Chương 42: Rơi xuống

Đường Mật vẫn chuyển động tầm mắt không yên nhìn hai chiếc xe bị lật cùng máu chảy như rót từ vai xuống lưng của Arthur, cô không biết mình đã chạy

đến bến tàu sát biên giới như thế nào, cũng không biết mình đã bước qua

được ván cầu nhỏ hẹp mà cao ngất kia ra sao để đi lên khoang thuyền, cô

chỉ thấy màu máu trên người anh tràn ngập cả hốc mắt, những thứ nhìn

thấy đều là một màu đỏ sậm. Cho đến lúc đã hơi định thần lại thì cô đã ở trong khoang thuyền, Arthur ngồi bên cạnh đang chỉa súng vào đầu một

thủy thủ thở phì phò từng ngụm, thủy thủ kia quỳ trên mặt đất toàn thân

run rẩy xé băng gạc, bên chân đặt một số dược phẩm dùng để cầm máu.

"Để cho tôi!" Đường Mật nhận băng gạc trong tay thủy thủ, hốc mắt nóng lên.

Dung dịch oxy già không màu nhỏ trên miệng vết thương của anh làm sủi lên

bọt màu hồng phấn không ngừng, giống như axit mạng nồng độ cao ăn bên

ngoài thịt, lúc nhìn thấy lưng anh bỗng nhiên cứng lại, nước mắt cô liền không nén được mà trào ra, cùng máu tươi của anh chảy qua cái lưng vẫn

thẳng đứng cường tráng như trước.

"Đừng khóc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, trước kia còn có vết thương nghiêm

trọng hơn thế này gấp mười lần anh vẫn chịu được mà." Arthur nở ra nụ

cười trấn an, nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của cô. Không ngờ rằng một câu bâng quơ này của anh lại càng khiến nước mắt Đường Mật rơi nhiều hơn,

cô lau nước mắt trên mặt, cố nén nức nở, cắn môi chích thuốc cầm máu màu cam kia vào tĩnh mạch anh. Khi cô dùng băng vải quấn qua trước ngực

anh, anh lại nắm lấy bàn tay cô lần nữa.

"Chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi." Arthur ngẩng mặt lên nhìn cô,

sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nổi bật lên đồng tử màu lục sẫm càng sâu không thấy đáy, từ trong ánh sáng sắc bén lộ ra sự kiên định, tựa như

lúc tia sáng đầu tiên của ánh bình minh chọc thủng đêm đen vậy.

"Em biết." Đường Mật vòng ôm thắt lưng anh từ phía sau, dán chặt mặt trên

lưng anh, xúc cảm ấm áp sưởi ấm hoảng sợ cùng thấp thỏm vừa rồi, sống

lưng rộng của anh giống như ngọn núi nhỏ kiên cố, khiến cho trái tim mệt mỏi của cô nhận được sự nghỉ ngơi yên ổn nhất. Cô hơi siết chặt cánh

tay, giống như nắm chặt nguồn sáng duy nhất trong đêm tối mù mịt vậy.

Thuyền đánh cá gian nan vượt qua sóng gió, giống như con thú nhỏ vụng về mà

bất lực, biển và trời ngoài cửa sổ đều cùng một màu, u tối mà ảm đảm bắt đầu lan tràn, không có giới hạn cũng không có chút sức sống nào, giống

như một mảnh đất chết không thể xuyên qua, mà hai người trong khoang

thuyền ôm chặt nhau như đang dùng hết sức lực để chọc thủng bờ biển tử

vong này, bơi về phía hòn đảo nhỏ cuối cùng trong sinh mệnh họ.

Biển Bering vào đêm khuya càng lộ vẻ kinh khủng hơn, sóng lớn cuồn cuộn cao

ngất từng đợt xô về phía thuyền đánh cá, đè thấp mũi thuyền xuống rồi

lại đột ngột nâng lên tung về phía bầu trời đen kịt. Bọt sóng đầy trời

mang theo gió biển lạnh thấu xương điên cuồng gột rửa boong thuyền hệt

như thác nước, những tấm ván gỗ kéo căng dưới lực đánh vào cường đại

đang đè ép lẫn nhau, phát ra tiếng "cót két" chói tai tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy mất, dây thừng bị kéo đứt bay ra khắp nơi, giống

như vô số cánh tay kêu cứu. Cả con thuyền nhấp nhô chao đảo giữa sóng

gió, không ngừng bị tung lên đè xuống, còn chưa kịp phát ra nghẹn ngào

thống khổ thì đã bị đợt sóng tiếp theo đánh úp nuốt trọn.

Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh chọc thủng bầu trời đêm, cũng đâm xuyên qua

sóng lớn đang gào thét, Đường Mật nhảy bật từ trên giường lên, còn chưa

đứng vững đã bị thân thuyền nghiêng hất vào vách tường, một luồng hơi

nóng kèm theo những vật linh tinh bay ra làm vỡ nát cửa sổ bằng kính của mạn thuyền tới tấp đập vào người cô.

Trong bóng tối cô nhìn thấy ngoài cửa sổ chiếu lên ánh lửa hừng hực cùng bóng người lay động, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân cùng âm thanh hòa

lẫn hỗn tạp của các loại vật thể va chạm vào nhau mà rơi xuống, như vô

số nốt nhạc điên cuồng, tấu ra một chương nhạc cuối cùng. Dưới chân đang liên tục lắc lư, không có một tấc nào là vững vàng, người giống như

những quả cầu trong l*иg cầu xổ số, đổ về các hướng không theo một quy

luật nào. Trong lúc hỗn loạn Arthur bắt được thiết bị sưởi ấm trên

tường, dùng tay còn lại kéo lấy quần áo Đường Mật mới ngăn được cô không tiếp tục bị va đập.

"Chuyện gì vậy?" Đường Mật dựa sát cánh tay đang bám vào thiết bị sưởi ấm của anh.

"Người của nước A đuổi tới rồi, bọn họ đã dùng đạn xuyên thép làm thủng thân

thuyền! Thuyền có thể sẽ nổ tung, chúng ta lên trên boong thuyền thôi!"

Arthur nắm chặt cánh tay Đường Mật, thừa dịp lúc thân thuyền nghiêng về

phía trước liền trượt theo mặt sàn đến trước cửa khoang thuyền rồi kéo cửa xông ra ngoài.

Trên boong thuyền sớm đã nát bét, trong khoang thuyền bị đạn xuyên thép làm

nổ một lỗ lớn, ngọn lửa bọc khói dày đặc bốc ra, nhóm thủy thủ bắt đầu

nhảy xuống cứu thuyền khỏi bị đắm. Sóng to gió lớn vẫn không ngừng ập

tới, có người không kịp tránh đã bị sóng biển xô lên boong thuyền cuốn

vào trong nước, có người ôm dây thừng kêu to Thượng Đế, còn có người lại bị những vật linh tinh bay loạn xạ va đập vào, máu chảy đầy mặt bò trên mặt sàn. Đường Mật bị lắc lư đến nỗi chân căn bản không đứng vững, chỉ

có thể giữ chặt lấy mép thuyền, một cơn sóng ập xuống, khoang mũi và

miệng ngập đầy nước biển mặn chát, vào lúc tầm mắt đang mơ hồ, cô nhìn

thấy một chiếc du thuyền màu trắng đang theo phía sau thuyền đánh cá,

trên du thuyền có một người áo đen đang giơ một vật thể màu xám đen nhắm thẳng vào đuôi thuyền, tựa như tử thần đang giơ lưỡi hái trong tay vậy.

"Đợt sóng kế tiếp ập tới chúng ta sẽ vọt lên mũi thuyền!" Tiếng hét của Arthur truyền đến.

Lúc này, mũi thuyền bỗng nhiên trầm xuống, Đường Mật bị Arthur kéo cả người thuận thế nhào về phía trước, với cỗ xung lực khổng lồ ấy bọn họ bị hất đến một phần ba phía trước của thân thuyền, nhưng mũi thuyền lập tức

lại nâng lên, dưới tác động của sóng lớn đã cách mặt nước một khoảng.

Đường Mật còn chưa kịp bắt lấy bất cứ vật gì thì người đã bị hất ra bên

ngoài, đột nhiên từ cánh tay truyền đến đau nhức, chiều hướng bị rơi

xuống bỗng ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Arthur đang một tay kéo

lấy dây thừng ở mũi thuyền, một tay kéo mạnh cổ tay cô.

"Nắm chặt anh!" Arthur cúi đầu hô to với cô.

Đường Mật nắm chặt cánh tay anh, một chất lỏng tanh mặn nóng ấm từ tay anh

trượt xuống lòng bàn tay cô, là máu! Cô mở to mắt, nhìn thấy trên vai

anh chảy ra một mảng máu lớn, thấm ướt áo khoác, từng giọt đang rơi

xuống mặt cô. Miệng vết thương của anh bị nứt ra rồi, nhất định là vừa

nãy lúc kéo cô đã làm rách chỗ thịt vốn đã vô cùng yếu ớt.

Còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh gì thì một lực va đập còn mạnh hơn từ

phía sau truyền đến, kèm theo sóng biển cùng tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, cả đuôi thuyền vỡ vụn ra, ánh sáng chói mắt cùng sương mù như muốn

thôn tính cả mặt biển. Viên đạn xuyên thép thứ hai phát ra từ chiếc du

thuyền phía sau, tạo một cú đánh cuối cùng cũng là trí mạng với chiếc

thuyền đánh cá đã sớm nguy cấp. Cả chiếc thuyền vì phần đuôi bị một

lượng nước lớn tràn vào nên mũi thuyền bị nâng lên cao, nghiêng về phía

sau rồi từ từ chìm vào trong nước.

Trong chấn động mãnh liệt, Đường Mật cảm thấy ngón tay Arthur nắm lấy mình

đột nhiên run rẩy một chút, cơ thể của cô lập tức bị trượt xuống, nhưng

vào trước lúc bị tuột khỏi lòng bàn tay anh thì lại được anh nắm chặt

ngón tay lại. Đường Mật nâng mắt, thấy sắc mặt Arthur trắng bệch như tờ

giấy, mồ hôi lạnh từ trán đổ ra, không ngừng theo đuôi lông mày chảy

xuống, vẻ đau đớn tràn ngập cả khuôn mặt.

Bả vai bị thương của anh đã không chịu nổi sức nặng của thể trọng cô nữa,

nếu còn tiếp tục thế này thì cả hai người đều sẽ bị kéo xuống nước lạnh

như băng, có lẽ sẽ may mắn sống sót được, cũng có lẽ sẽ vĩnh viễn bặt vô âm tín dưới đáy biển này.

Đường Mật biết rõ với tình trạng mất máu trầm trọng này của Arthur sẽ không

cầm cự được bao lâu trong nước biển rét lạnh, giữ một phần thể lực cuối

cùng là chuyện quan trọng nhất với anh lúc này. Cô không thể trở thành

gánh nặng của anh, không thể trở thành chất độc hại chết anh như lời Y

Tắc đã nói, tối thiểu là trong phạm vi cô có thể khống chế.

"Buông tay, Arthur!" Đường Mật hô to, buông lỏng ngón tay ra.

"Không! Nhất thiết đừng buông tay!" Arthur cắn răng hét trở lại, liều mạng kéo lấy bàn tay cô.

Bọn họ cứ lôi kéo như vậy, vận mệnh treo ở nơi những ngón tay giao nhau.

Trong sóng biển cùng ánh lửa thấp thoáng, bóng dáng hai người như hai

con bướm bị thương, mang theo cái cánh không nguyên vẹn ra sức muốn bay, rồi lại không ngừng bị dầu sôi lửa bỏng hung mãnh ập vào, trong tươi

đẹp thê lương vẫn còn mang theo ý chí phấn đấu quên mình. Chỉ cần anh ấy (cô ấy) có thể sống tiếp, là âm thanh chung của hai người, thông qua

ngón tay tương liên truyền đến trái tim lẫn nhau, hóa thành ngâm xướng

cuối cùng trong trời đêm, hòa với sóng lớn mãnh liệt nhấp nhô trầm bổng

lan tràn cả mặt biển đang thịnh nộ. Thế nhưng, sóng gió vô tình cũng

không vì vậy mà ngừng nghỉ, tình cảm nhỏ bé của loài người dưới uy lực

của tự nhiên vẫn bé nhỏ đến nực cười.

Trong lúc Đường Mật gần như tuyệt vọng, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng

ồn rất lớn của cánh quạt, một sợi dây thừng đột nhiên thõng xuống trước

mặt hai người.

"Arthur, Đường, nắm lấy dây thừng!"

Ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc máy bay trực thăng đang xoay quanh bên trên bọn họ, có người từ trong cabin thò người ra, hô to với bọn họ, mơ hồ

có thể nhận ra hình dáng đó là Simon.

"Mau nắm lấy dây thừng!" Cánh tay Arthur đột nhiên dùng sức vung lên, Đường

Mật mượn sức của anh kéo dây thừng cứu hộ đang buông xuống, sau đó ra

sức leo lên trên.

Đồng thời, dây thừng cũng không ngừng được kéo lên, nhưng gió biển mãnh liệt thổi nó lung la lung lay, cơ thể Đường Mật treo trên dây thừng đong đưa hệt như con diều trong cuồng phong. Cô áp chế sợ hãi, lo lắng nhìn

xuống phía dưới, thật may, Arthur ở dưới cuối cùng cũng nắm chặt dây

thừng, đang ngẩng đầu mỉm cười với cô. Nụ cười của anh trong suốt sáng

chói, làm cho cô nhớ tới bầu trời sao trên ban công khách sạn nước Z,

nhớ tới ánh mặt trời xán lạn trong giáo đường nhỏ cùng ánh nắng dưới bầu trời xanh của trấn nhỏ Địa Trung Hải. "Cho tôi 35 millimet yêu, tôi sẽ

cho em cả thế giới.", lời thề lúc trước một lần lại một lần quanh quẩn

tràn ngập đầu óc, thiên đường hạnh phúc tựa như chỉ gần trong gang tấc.

Đúng vậy, hạnh phúc của cô đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay liền với

đến, bọn họ sẽ vĩnh viễn thoát khỏi bờ biển tử vong cùng sóng lớn u tối

này sau đó tự do bay lượn. Đường Mật cố nén sự trầm bổng đáng ghét cùng

sợ hãi trên không trung, vươn một cánh tay xuống cho người yêu ở bên

dưới, run rẩy rồi lại vô cùng kiên định.

Arthur cũng vươn một cánh tay với cô. Mười ngón tay ấm áp sắp giao nhau, giống như hai bầy đom đóm trong bóng tối, mặc dù nhỏ yếu, nhưng trong chớp

mắt chạm nhau sẽ bắn ra tia lửa làm sinh mạng cùng hòa vào bóng tối.

Trong thoáng chốc, Đường Mật thậm chí nhìn thấy hình ảnh hai người

khiêng giá ba chân, cầm máy chụp hình ở mỗi ngóc ngách của thế giới cười ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn – đẹp đẽ như vậy!

"Pằng" một tiếng súng vang lên, cả bầu trời giống như bị vỡ nát, thiên đường

tốt đẹp trước mắt Đường Mật cũng nát tan, hóa thành vô số mảnh sáng rơi

xuống mặt biển đen kịt, tất cả phồn hoa xán lạn trong chớp mắt đều tiêu

tan sụp đổ, bao gồm cả thân thể bỗng nhiên rơi xuống kia của Arthur.

"Ar..." Đường Mật hoảng hốt hô, nhưng chưa đợi cô hô chữ kế tiếp, máy bay trực

thăng đã lắc lư vài cái, sau đó hướng mạnh lên trên, mà dây thừng trên

người cô cũng dùng tốc độ không thể tin rút thẳng lên trên.

Đường Mật bất lực mở to mắt, nhìn hình bóng Arthur càng lúc càng nhỏ, rồi từ

từ thành một chấm đen rơi vào sóng lớn đen như mực, tan biến, sau đó

vĩnh viễn mất tăm khỏi võng mạc của cô. Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, cô không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cũng không cảm nhận

được bất cứ thứ gì, cả người đột nhiên trống rỗng, ngũ tạng lục phủ cũng không còn, chỉ còn một cái xác treo ở trên không, theo gió thổi bay.

Cuối cùng, cô loáng thoáng cảm thấy có một lực rất lớn kéo mình lên, sau đó

nằm trên một phiến kim loại lạnh như băng. Nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng

mở to, vô số điểm sáng trắng chói mắt từ đỉnh đầu rơi xuống, hóa thành

từng vầng sáng tròn hoa mắt, rơi xuống trên lông mi, trong mắt, từng đợt lạnh lẽo khắc cốt ghi tâm chà xát qua mỗi dây thần kinh của cô, nghiền

nát từng tấc xương, cuối cùng bóng tối xóa đi tất cả tri giác của cô.

Trận tuyết đầu mùa cứ như vậy hỗn loạn nhẹ nhàng rơi xuống.