Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

35 Milimet Yêu

Chương 3: Thương nhân vũ khí trong ống kính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi mặt

trời bắt đầu ngả về tây, Đường Mật trèo lên sườn núi, ngắm nhìn mảnh đất màu đỏ tươi phía dưới. Đất đỏ bao la dưới vách núi thỏa sức trải rộng,

tựa như một ngọn lửa thiêu cháy sạch mọi thứ trên đường nó đi qua cho

tới tận chân trời, mà ở chân trời, sa mạc lại viền thêm cho đám lửa cháy lan rộng kia một vòng mỏng manh màu vàng. Bụi gai xám trắng cùng những

gai nhọn lỉa chỉa, như bộ xương nhỏ vụn rải rác trên đất đỏ cát vàng,

mang theo vẻ đẹp đau buồn thê lương. Thung lũng Great Rift nổi tiếng ở

Đông Phi đến đây sẽ từ biệt rừng rậm để tiến vào sa mạc, sau đó xuyên

qua cao nguyên đến Biển Đỏ. Vùng này được gọi là "Nơi bị Thượng Đế lãng

quên", bởi vì gió khô nóng của sa mạc đã cướp đi nguồn nước quý báu,

dưới đất kín mít những gò mối cùng cát đá, ngoại trừ một số ít thực vật

chịu được hạn ra thì cũng không thấy có thêm gì khác.

Khung cảnh trước mắt bao la mà tráng lệ, có cảm giác vào ống kính sẽ rất

tuyệt, nhưng Đường Mật cũng chưa vội cầm máy chụp hình lên, mà chỉ lẳng

lặng ngồi xuống nghe tiếng gió thổi bên tai. Gió Đông Bắc từ bãi đất cao ùa tới tương đối mạnh, làm cho màng nhĩ "ù ù" rung động, trong tiếng

gió gào thét còn xen lẫn đôi chút tiếng than khóc như có như không, yếu

ớt lại rõ ràng, từ rừng cây phía sau truyền đến, từng đợt từng đợt đánh

vào tâm linh cô, cô không tự chủ được ôm chặt hai chân, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cố nén kích động muốn rơi nước mắt, không dám lắng nghe

nữa.

Đó là tiếng khóc của đàn voi, chúng đang vì đồng bạn chết đi cử hành "Tang lễ". Mỗi khi có một con voi chết đi, những thành viên trong gia tộc của nó sẽ định kỳ đến vây quanh bên thi thể, vừa vây quanh vừa phát ra

tiếng kêu gào thảm thiết giống như tiếng than khóc, mãi cho đến ngày,

thi thể hóa thành xương cốt, chúng mới làm vỡ xương cốt thành từng khúc

nhỏ mang tới một chỗ sâu trong rừng rậm dùng bùn đất lấp lên. Nghi thức

mai táng kỳ lạ của loài voi Châu Phi này làm các nhà động vật học cảm

thấy kinh ngạc cùng thương xót, thì ra trong lĩnh vực tình cảm, không

chỉ có loài người, mà động vật cũng giống như chúng ta, cũng sẽ vì đồng

bạn chết đi mà bi thương khổ sở, phương thức biểu đạt tình cảm của chúng ta cũng không cao quý hơn chúng bao nhiêu.

Cho nên Đường Mật cũng thường xtự hỏi một vấn đề thế này, rốt cuộc là động

vật có nhân tính, hay là con người có động vật tính? Trên đường xuyên

qua khu rừng, cô nhìn thấy không ít thi thể voi, ngà bị cưa mất, trên

người đầy vết đạn, có vài cái xác đã thối rữa lộ ra xương sườn trắng

hếu, nhưng đôi mắt màu xám đã từng xinh đẹp vẫn đang mở to, bi ai, sợ

hãi cùng khó hiểu tràn ngập trong thủy tinh thể đυ.c ngầu, sáng ngời nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, giống như đang chất vấn vì sao thứ cướp

đi tính mạng của mình không phải mãnh thú hay bệnh tật, mà lại là từng

viên từng viên đạn nhỏ bé cùng với những khuôn mặt tham lam ở phía sau

nó.

Đường Mật dùng ống kính ghi lại những chất vấn cùng nghi hoặc của chúng, các

loại nghi vấn trước lúc đến chụp ảnh cũng đã bắt đầu có đáp án. Bởi vì

bị những kẻ săn trộm tàn sát, những "Người trưởng thành" trong đàn voi

đều bị chết bảy tám phần, để lại số lượng lớn cô nhi. Voi là động vật có tính gia tộc cao, mất đi sự bảo vệ cùng

nuôi dạy của cha mẹ, voi con sẽ trở nên không biết phải làm sao, tính

tình cũng sẽ trở nên lệch lạc mà táo bạo, tùy tiện triển khai tấn công.

Quan trọng hơn là, vì sinh tồn chức năng thân thể chúng sẽ tự động thoái hóa ngà để trốn tránh đuổi bắt, tính thích ứng với hoàn cảnh của động

vật vượt rất xa tưởng tượng của loài người, thuyết tiến hoá Đác-Uyn cũng đã sớm chỉ ra điểm này, chẳng qua bây giờ cái tạo nên sự tiến hóa của

chúng không phải là tự nhiên nữa mà chính là con người.

Đột nhiên, tiếng súng kịch liệt vang lên liên tiếp dưới chân núi, như tiếng sấm rền phá tan trầm tư của cô.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Đường Mật chính là những kẻ săn trộm

kia, cô nhanh chóng cúi người xuống, bò lổm ngổm đến gần vách núi sát

biên giới, lấy ống nhòm luôn mang theo bên mình ra kiểm tra tình hình

dưới sườn núi. Ánh mắt lướt qua từng lùm cây cùng cỏ tranh thấp bé, khi

nhìn đến cây Cẩm Quỳ cao lớn cách đó không xa thì vài tia sáng màu bạc

đã xuyên thấu qua ống nhòm lọt vào mắt. Cô điều chỉnh tiêu cự, cảnh

tượng càng hiện ra rõ ràng hơn, dưới tàng cây Cẩm Quỳ có một đám người

đang đứng, tia sáng đúng là phát ra từ thứ bọn họ cầm trong tay.

Từng khẩu súng tự động M12S mới tinh dưới ánh mặt trời phát ra màu vàng đen

sáng bóng, kiểu dáng gọn nhẹ, đường cong trơn tru, được những người đàn

ông mặc quân trang kia cầm trong tay nhìn linh hoạt như một món đồ chơi. Nếu như không phải họng súng vẫn đang tản ra từng hồi khói thuốc súng,

nếu như không phải nhìn thấy ký hiệu phản quân trên quần áo của những

người kia, Đường Mật còn suýt cho rằng khung cảnh trước mắt là một đoàn

làm phim nào đó đang quay phim.

"Bọn họ chính là phản quân của nư ớc Z ư? Lẽ nào lại định bắt đầu tàn sát

voi nữa?" Đường Mật nghĩ, cảm thấy một dòng nóng rực từ l*иg ngực đang

vọt lên, sự phẫn nộ theo máu từ tim dồn lên não. Nếu như nói cô ở trong

rừng cây chụp được hiện trường người bị hại và kẻ gϊếŧ người, thì đám

người dưới kia chính là hung thủ gây án, nhưng bây giờ cô có thể làm

được gì đây? Chẳng lẽ lao xuống chỉ vào mũi bọn chúng mắng rằng: "Các

người là hung thủ!"

Hành vi ngu xuẩn ấy ngoại trừ dẫn đến cái chết cùng tăng thêm kiêu ngạo của kẻ tàn sát ra thì không hề có tác dụng gì.

Cô nắm chặt ống nhòm, ra lệnh cho mình tỉnh táo lại, phải suy nghĩ thật kỹ xem nên làm những gì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất?

Lúc này, trong đám phản quân có một người đàn ông nhìn giống như thủ lĩnh

đứng dậy, hắn đặt khẩu súng trong tay ước lượng, trên mặt lộ ra nụ cười

thỏa mãn, phất phất tay về phía sau, một đám đàn ông thân hình to lớn

liền khiêng mười mấy ngà voi cực lớn đã buộc lại để lên xe tải trước

mặt. Mà ở bên cạnh xe tải có mấy người da trắng mặc âu phục đeo kính râm đang đứng, dưới chân bọn họ để đầy những hòm gỗ, vừa mở nắp hòm bên

trong liền lộ ra hình dáng các loại vũ khí đen sì lạnh lẽo, chúng bị

chất đống nằm lộn xộn cùng một chỗ, giống như rau cải trắng bốc mùi hư

thối ở chợ, liên tục không ngừng bị đưa vào tay người mua.

"Thì ra là bọn họ đang giao dịch vũ khí." Đường Mật mím chặt môi, trong lòng phút chốc ra quyết định. Ném ống nhòm xuống, cực nhanh nhấc chân giá đỡ lên mở máy chụp hình ra, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi điều

chỉnh độ mở ống kính tốt nhất cùng tốc độ cửa chớp. Hôm nay cô vốn chỉ có kế hoạch khảo sát địa hình và chọn lựa

địa điểm chụp, không hề dự định tiến hành chụp chính thức, cho nên không mang theo nhiều thiết bị dụng cụ lắm, thậm chí ngay cả Lý Kỳ cũng ở lại bộ lạc tiếp tục chỉnh sửa đèn đóm của anh ta. Nhưng thời cơ cũng giống

như mỹ nữ Samba nóng bỏng, luôn thích vào lúc bạn đang trong tình huống

không hề chuẩn bị tung ra ánh mắt quyến rũ để khıêυ khí©h, có thể bắt

được cô ấy hay không, sẽ trông cậy cả vào phản ứng trong nháy mắt của

bạn.

Trong ống kính, một người da trắng vóc dáng cao đi đến trước mặt thủ lĩnh

nhận lấy một túi nhung tơ tằm, từ bên trong lấy ra viên gì đó sáng lấp

lánh, sau đó đặt nó dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng xoay tròn, tia sáng bảy

màu lóa mắt từ vật thể nho nhỏ ấy ánh ra, chiếu vào mái tóc vàng của

người nọ hết sức chói mắt. Đường Mật xoay ống kính nhắm ngay mặt người

đó cùng kim cương trong tay, ừm, hình dáng người này thâm thúy, đường

nét gương mặt cũng rất hoàn mỹ, tuyệt đối là khuôn mặt ăn ảnh.

"Ngài thương nhân vũ khí thân mến, tháo cái kính râm chết tiệt của ngài xuống giùm đi, để cho mọi người nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn của ngài nào."

Đường Mật vừa ấn cửa chớp, trong lòng vừa lẩm bẩm. Chuyên đề chụp ảnh

lần này là vì dò xét nguyên nhân đàn voi thay đổi, cảnh tượng trong ống

kính giờ phút này đúng là nguyên nhân ấy. Cô cảm giác mình thật sự là

cực kỳ may mắn, thứ đám người kia đang cầm trong tay chính là vũ khí hủy diệt sinh mạng, mà máy chụp hình trong tay cô chính là vũ khí công bố

chân tướng, mặc dù uy lực rất nhỏ, nhưng dù sao cũng phải có người vì

việc này mà làm chút gì chứ.

Giống như là nghe được tiếng lòng của cô, người đàn ông kia thế mà lại chậm

rãi xoay mặt sang một bên, tháo kính râm xuống, dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ống kính cùng với cô ở sau ống kính. Đôi đồng tử màu

xanh lục sẫm nheo lại dưới ánh mặt trời, tia sắc bén từ bên trong bắn

ra, xuyên thấu qua từng tầng kính quang học đâm vào trong mắt cô thậm

chí so với kim cương trên tay anh ta còn chói mắt hơn vài phần.

Đó là ánh mắt cảnh cáo cùng đe dọa, rất nhiều động vật thịt ăn to lớn

trong lúc tức giận đều sẽ nhìn con mồi như vậy, tay Đường Mật cầm ống

kính không kiềm được mà thoáng run run, trong phút chốc cô còn có ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi đây.

"Anh ta có thể nhìn thấy mình? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, trừ phi

anh ta có thiên lý nhãn." Đường Mật cố nén sợ hãi trong lòng, tự an ủi

mình. Sườn núi nơi cô ẩn thân cách đám người kia gần 1000m, xung quanh

đều bị lùm cây cùng cỏ tranh rậm rạp che khuất, huống chi cô nằm sấp

trên mặt đất, với góc độ của người đàn ông kia sẽ không thể nào phát

hiện được cô.

Trực giác ban đầu của Đường Mật là chuẩn xác, cô quả thật cần phải trốn, bất quá rất nhiều nhϊếp ảnh gia đều sẽ có loại tự tin quá đáng thậm chí là

tâm lý tin sẽ gặp may, chính là thời điểm đối mặt với nguy hiểm luôn cho rằng mình có thể vào trước lúc tai nạn ập xuống chụp được một bức ảnh

đẹp nhất, trước kia Kane đã nghĩ như vậy, hiện giờ cô cũng nghĩ như vậy. Hít một hơi thật sâu, cô chuẩn bị ấn cửa chớp xuống lần nữa, lại phát

hiện người đàn ông trong ống kính đột nhiên nghiêng người đi, đưa lưng

về phía mình, khi anh ta xoay người lần nữa, thì một khẩu súng bắn tỉa

Barrett M82A1 đã nhắm ngay ống kính.

"Shit!" Đường Mật mắng thầm một tiếng, lập tức cúi đầu che máy chụp hình, dán

chặt thân thể xuống mặt đất. "Đoàng" một tiếng, phía sau truyền đến

tiếng nổ, trong cơn chấn động những mảnh gỗ vụn cùng phiến lá bay vụt

nện lên người cô, nóng rát đau nhức, cô đã bất chấp mọi thứ, thân thể lập tức lăn qua phía bên trái, viên đạn đầu

tiên không bắn trúng cô, chỉ là bắn trúng cái cây nhỏ phía sau, có điều

viên đạn thứ hai thì rất khó nói.

Cưỡng chế ý nghĩ muốn chạy trốn, cô nằm trong bụi cỏ không dám nhúc nhích,

nếu khinh suất mà để lộ người ra sẽ còn chết nhanh hơn. Thời gian dường

như ngưng lại, ngay cả hô hấp cũng gần như muốn ngưng lại, rễ cỏ thô ráp lành lạnh quấn lấy lưng cô, dưới cát đá truyền đến tiếng tim đập cộng

hưởng, bầu trời xanh trên đỉnh đầu kia mang theo bức bách tươi sáng xinh đẹp lay động ở trong mắt, tựa như đang giăng một cái lưới to lớn không

ngừng áp xuống người cô.

Chờ trong chốc lát, tiếng súng đáng lẽ đã vang lên vẫn chưa tới, Đường Mật

khẽ cắn răng, hơi di động cơ thể một chút, đột nhiên, một luồng nóng rực nương theo âm thanh vèo vèo của viên đạn xẹt qua mép tóc cô, lập tức

trúng vào giữa tảng đá phía trước, hòn đá nổ vỡ ra tung lên một đám bụi mù, giòn giống như một bình thạch cao. Cô vội vàng lui về phía sau nằm ngược lại, trước mắt mơ hồ biến thành màu

đen, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc đá lóe lên

lửa sáng, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, nếu như mình sẽ chết ngay lập tức, thì giờ phút này điều muốn làm nhất

là gì? Trong vô thức, cô giữ chặt máy chụp hình trong ngực, ngón tay

nhanh chóng chuyển động.

Tiếng bước chân "sột soạt" vang lên, từ xa tới gần, tựa như những giọt mưa

nặng hạt vây xung quanh cô. Mở mắt ra, cô nhìn thấy một thanh gì đó dài

nhỏ mà lạnh lẽo đang đặt trên ấn đường của mình.

"Đứng lên, giơ hai tay qua đỉnh đầu, đừng để tôi nói lần thứ hai." Người đàn

ông cầm súng nhướng nhướng lông mày, trên khuôn mặt đen không chút biểu

cảm, ánh mắt hung ác nham hiểm phát ra từ dưới mũ quân đội màu đỏ sậm,

giống như một con rắn hung hăng nhìn thẳng vào cô.

Đường Mật giơ tay qua đỉnh đầu, nhìn họng súng đen ngòm từ từ đứng lên, ánh

sáng thừa nơi khóe mắt lướt qua xung quanh, năm sáu người mặc quân phục

đang dùng súng chỉa vào cô, trước ngực bọn họ đều đeo huy hiệu có hình

ưng xà, rõ ràng chính là ký hiệu của phản quân nước Z.

"Ha ha, anh Arthur, nhìn xem chúng ta bắt được cái gì này?"

Tiếng cười vang dội từ phía sau mấy người quân nhân truyền đến, thô tục mà

không chút kiêng kỵ nào, khiến người ta dựa vào giọng nói liền có thể

đoán được người này nhất định là tư lệnh tính tình thô bạo vả lại còn

quen ra lệnh. Quả nhiên, một gã đàn ông trung niên thân hình to lớn

giống như đồ tể, vẻ mặt lại kiêu ngạo giống như tướng quân đã đi tới,

theo phía sau là một tốp đông binh lính. Hắn quan sát Đường Mật, ánh mắt hung hãn từ mặt cô đảo hết toàn thân, cuối cùng dừng tại bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo mảnh khảnh của cô mãi không thôi, mang theo du͙© vọиɠ không chút nào che dấu, làm cho Đường Mật có loại kích động vừa buồn nôn lại

vừa muốn vung nắm đấm.

"Thì ra là con nai cái nhỏ khêu gợi!" Nụ cười của gã đàn ông trung niên bắt

đầu trở nên dung tục, bộ ngực căng chật dưới bên quân phục rung lên,

giống như thịt heo đông lạnh được gói trong vải bố vậy, mà từng hàng

huân chương trên vạt áo kia cũng bị rung đến không ngừng lắc lư, lại

giống như thịt heo treo trên móc câu sắt đang leng keng rung động.

"Phụt! Thì ra là con heo đực xấu xí... Không, mình không thể sỉ nhục loài

heo." Đường Mật nhìn hắn mà trong lòng thầm nhổ nước bọt, nhưng trên mặt lại lộ ra một vẻ mặt sợ đến sắp ngất đi.

"Anderson tướng quân, nếu như không ngại, tôi muốn hỏi cô đây vài vấn đề.". Lúc

này, một người đàn ông vóc dáng cao có mái tóc dài màu vàng đứng bên

cạnh ‘Heo đực’ lên tiếng.

"Đương nhiên, anh Arthur. Cô ta là con mồi anh phát hiện mà." ‘Heo đực’ làm

một động tác xin cứ tự nhiên, dễ nhận thấy hắn ta khá tôn trọng người

vóc dáng cao này.

"Cô à, vừa rồi cô làm gì trong bụi cỏ vậy?" Người vóc dáng cao gọi là

Arthur ném súng trong tay cho binh lính bên cạnh, hai tay đút vào túi

quần tây, thong thả chậm rãi bước đến trước mặt Đường Mật, ung dung

không vội mà nhìn khuôn mặt cô hỏi.

"Chụp hình." Đường Mật thành thật trả lời, đồng thời không chớp mắt nhìn chằm chằm khẩu súng anh ta ném đi kia, cô nhận ra nó, chính là khẩu M82A1

vừa rồi suýt chút nữa đã cướp đi mạng mình, đương nhiên cô cũng nhận ra

khuôn mặt người đàn ông này, chính là "Ngài thương nhân vũ khí" trong

ống kính của mình vừa rồi.

"Chụp cái gì?" Arthur châm một điếu thuốc, khuôn mặt đằng sau khói thuốc có

chút thờ ơ, đôi mắt màu lục sẫm hơi nheo lại, lộ ra tia sáng nguy hiểm,

giống như đang cảnh cáo Đường Mật chỉ cần câu trả lời của cô có chút

không đúng, anh tuyệt đối sẽ nổ súng, mục tiêu lần này không còn là cây

nhỏ hoặc tảng đá nữa, mà chính là đầu cô.

"Voi." Cơ thể Đường Mật bỗng run lên một cái, bả vai rụt về phía sau, giống như đã bị khí thế của anh dọa sợ.

"Voi? Hi vọng lời cô nói là thật.", Arthur dùng mắt ra hiệu, bọn lính lập tức lấy máy chụp hình từ trong bao máy Đường Mật đang đeo trên người xuống, giao cho anh.

Arthur mở máy chụp hình lên, đầu mày nhíu chặt lại, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tại sao màn hình lại không lên?"

"Ngã... ngã bị hỏng rồi, vừa nãy tảng đá đằng sau đột nhiên nổ tung, tôi ngã

sấp xuống đất, thật là quá đáng sợ!" Đường Mật cắn môi, giọng nói gần

như muốn khóc lên, trong mắt tràn lên một tầng hơi nước, ánh lên nước

mắt hoảng sợ mà bất lực.

Bộ dạng nhu nhược này của cô tựa như chú nai con hốt hoảng, nhưng người

thợ săn đối diện lại không chút dao động nào, anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, khóe miệng nhếch lên một chút, dường như đang mỉm cười lại như đang giễu cợt.

Đường Mật bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, cảm thấy ánh mắt của anh giống như hai chùm tia mỏng manh, đang lặng lẽ xuyên qua da cô chạy thẳng vào trong l*иg ngực, thậm chí còn vào một

nơi sâu hơn. Lẽ nào anh ta đã nhận ra điều gì? Cô lén lút điều hòa hô

hấp, cố hết sức làm cho trên mặt mình lộ ra vẻ mặt hoang mang vô tội.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp có cơ hội biểu hiện, hơi thở nam tính nóng rực cùng với mùi nước hoa sau khi cạo râu đã ập tới, bá đạo xâm nhập khoang mũi

cô. Cô có chút sửng sốt, bỗng hai phiến lành lạnh mà mềm mại gì đó kề

vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp mềm mại đến nỗi giống như tình nhân thì thầm với nhau: "Đáng sợ? Vừa rồi lúc chụp lén mặt tôi sao lại không cảm thấy đáng sợ? Ánh mắt khi cô né tránh viên đạn còn cực kỳ bình

tĩnh, tôi nhìn không ra cô có bộ dạng sợ hãi một chút nào, còn tiếp tục

giả vờ nữa thì sẽ lộ tẩy đấy, cô à."

Đường Mật chớp chớp lông mi, cảm thấy một luồng khí lạnh từ chỗ môi anh ta kề vào đang lan khắp tứ chi, vào trong mạch máu ngưng tụ thành băng nhũ

bén nhọn, đâm vào đầu ngón tay làm đau nhức từng hồi. Cô không cần nghĩ

cũng biết tư thế của mình và người đàn ông này đang có bao nhiêu mập mờ, nhưng cô cũng không thèm để ý, bởi vì làm sao để giữ được tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Trong phút chốc, cô nhớ tới tình

cảnh bị sóng lớn cuốn vào trong nước biển ở biển Bering ngày trước, cũng giống như bây giờ, khốn đốn, sợ hãi lại không thể nào giãy giụa, mức độ nguy hiểm của người đàn ông này so với bão táp cũng là ngang ngửa.

Trong lúc cô đang sợ sệt, Arthur đã dời đôi môi khỏi vành tai cô, cầm máy

chụp hình, nhanh nhẹn lấy đi thẻ nhớ, sau đó ném nó ra đằng sau, cái máy đắt tiền mà mỏng manh kia lăn mấy vòng trên bãi cỏ, rồi theo sườn núi

trượt xuống dưới.

"Anderson tướng quân, để cô gái này cho tôi, xem như một chiết khấu nho nhỏ của

lần giao dịch này." Arthur xoay người nhìn về phía Anderson, giọng điệu

hời hợt mà lại mang theo khôn khéo của người làm ăn.

"Sao? Anh cảm thấy hứng thú với cô ta à?" Trong mắt Anderson mang theo một

chút do dự, nhưng không phải vì luyến tiếc sắc đẹp của Đường Mật, mà là

vì trước kia hắn đã từng tặng vài mỹ nữ cho Arthur, đều bị hẠta cự

tuyệt, tại sao lần này đột nhiên lại...

Như là phát giác được sự nghi ngờ của Anderson, Arthur nhướng mắt lên, vẻ

mặt trở nên ngả ngớn, anh ôm vòng eo Đường Mật, bàn tay thành thạo trượt xuống mông cô, hung hăng vỗ vài cái.

"Vì làm ăn, tôi đã nán lại cái nơi chim không thải phân này hơn một tháng

rồi, sau khi hoàn thành công việc cũng phải làm chút chuyện để thả lỏng

thể xác và tinh thần chứ. Không cần lo lắng, mấy cỗ ‘Kẻ tập kích sa mạc’ ông đã đặt kia ba tuần sau sẽ giao đến, khi đã có chúng tập kích đoàn

xe của quân chính phủ thì ông có thể chạy trốn nhanh hơn cả tia chớp

đấy."

"Việc đó là dĩ nhiên, anh là đối tác làm ăn tốt nhất của tôi, chờ khi sự

nghiệp của tôi thành công, tuyệt đối sẽ không quên người bạn lâu năm như anh. Ha ha, chúc anh có một buổi tối vui vẻ, anh Arthur." Sự đen tối

tràn lên trên mặt Anderson, hắn lộ ra nụ cười mờ ám, còn không quên dùng mắt nhìn vài lượt vào cái mông vểnh cao của Đường Mật.

Người đàn bà này là một cực phẩm, thả cô ta đi mặc dù có chút đáng tiếc,

nhưng mà nếu so sánh với sự nghiệp của mình, một người đàn bà thì có là

gì? Chỉ cần đảo chính thành công, quyền lực trong tay, còn sợ không có

vô số mỹ nữ tự động cởi sạch quần áo đứng xếp hàng trước giường hắn hay

sao?

Nghĩ tới đây, tiếng cười của Anderson càng vang dội hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »