Chương 24: Thuần phục

Vài ngày sau, hoàng cung Emile.

"Emma, mày phải sống sót để còn rời khỏi đây, quay về thảo nguyên, làm những

việc giống như lúc trước chúng ta đã làm vậy." Đường Mật áp sát vào Emma thì thầm.

Con sư tử trắng xinh đẹp này vì bị thương cùng đói quá nên bộ lông vốn chói mắt nay đã trở nên lộn xộn tối màu, còn bị rất nhiều vết bẩn cùng máu

màu nâu bám vào, Đường Mật thậm chí có thể sờ được mạch máu dưới làn da

cùng xương nhô cao hai bên sườn của nó. Mấy khay lớn thịt bò sống xếp

chồng bên cạnh nó, những con ruồi xanh đen đậu đầy bên trên.

Emma mở mí mắt, một mảnh hỗn độn trong đôi mắt xanh nhạt, nhưng vào khi đồng tử tập trung đến khuôn mặt Đường Mật, một tia sáng xé tan lớp sương mù, sau đó từ từ tràn ra, cuối cùng đọng lại ở đuôi mắt giương cao, lóe ra

ánh sáng. Nó ngẩng đầu ngồi thẳng người, nhìn cô chằm chằm, trong nháy mắt sự cao quý cùng uy nghiêm của đ٩ trưởng đội đi săn lại trở về trên người nó.

"Nào, ăn đi, vì con của mày. Ăn no rồi chúng ta mới có sức lực chạy trốn."

Đường Mật kéo một khay thịt qua đặt ở trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào

mắt nó, dùng ngôn ngữ không phát ra âm thanh nói với nó.

Trong khoang mũi Emma truyền đến tiếng thở nặng nề, quay đầu nhìn Emile cùng

vệ binh cách đó không xa, ánh mặt trời rọi lên mặt nó, đồng tử co lại

thành một sợi chỉ mảnh, hai móng bấu chặt lấy mặt đất, khóe miệng nhếch

lên lộ ra lợi màu hồng nhạt. Đây là dáng vẻ phẫn nộ cùng chuẩn bị tấn công, Đường Mật vội vàng đè chặt đỉnh đầu

nó, áp trán lên trán rộng lớn của nó: "Không, không phải bây giờ, chúng

ta phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất."

Emma ngừng gầm nhẹ, đứng lên, bắt đầu há miệng xé rách thịt bò ở trước mặt,

tiếng nhai xương thịt hung hăng từ hàm răng sắc nhọn cũng đồng thời

truyền ra. Đường Mật ôm chặt cổ nó, dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của

thủ vệ phía sau, rồi đem vật thể hình dạng giống cây bút kẹp trên ngón

tay ấn ấn vài cái, kim tiêm nhỏ mảnh bật ra, cô nhẹ nhàng chích vào dưới da Emma.

Emile đứng trên bậc thang, lẳng lặng nhìn một người một sư tử trong l*иg sắt, mặt trời giữa trưa nóng rực đang ở trên đỉnh l*иg sắt, sáng ngời chiếu

rọi mọi thứ trong l*иg, mang theo ánh sáng mạnh cùng nhiệt độ cao làm

người ta hoa mắt. Vòng eo phái nữ mảnh mai yểu điệu cùng thân hình mạnh

mẽ tráng kiện của sư tử cái tạo nên sự đối lập rõ rệt, làn da màu mật

ong của Đường Mật bị bộ lông trắng bạc của sư tử vây quanh, bóng loáng

mà trơn tru, tựa như một phông nền hoàn mỹ làm nổi bật đường cong khêu

gợi mà tỉ mỉ của cô, dưới ánh mặt trời khẽ phập phồng. Emile thậm chí có thể nhìn thấy giọt mồ hôi trong suốt kia đang từ khuôn mặt xinh đẹp của cô chảy xuống, dọc theo cần cổ ưu nhã tiếp tục rơi xuống cổ áo sơ mi tơ tằm rộng kia, chui vào giữa rãnh ngực thật sâu.

Dường như phát giác ra cái nhìn của Emile, Đường Mật và sư tử trắng đều quay

đầu lại nhìn hắn chằm chằm, vẫn đôi mắt xếch dài nhỏ mị hoặc như vậy,

nhưng tia sáng dã tính mà cương quyết đã xâm chiếm ánh mắt cùng trái tim của hắn. Emile đột nhiên cảm thấy miệng khô, một loại khô nóng mà cuồng dã nào đó ở nơi sâu trong cơ thể bị thức tỉnh, như một con thú rục

rịch, đầu lưỡi không yên muốn liếʍ vật có chút ướŧ áŧ mà ấm áp nào đó,

ví dụ như mồ hôi trên cơ thể cô, ý nghĩ này làm cho một đường nóng rực

vọt từ bụng hắn lên ngực.

"Ta muốn người phụ nữ này." Emile biết rất rõ phản ứng của cơ thể cùng khát vọng trong lòng mình, nhưng cũng không vội vã, cũng như năm đó lúc mới

vừa bước lên mảnh đất cằn cỗi lại bốn bề nóng bức này vậy, chinh phục

cùng chiếm hữu là tín niệm duy nhất của hắn. Hắn cũng không hoàn toàn

tín nhiệm Đường Mật, trên thực tế hắn thậm chí còn nhạy cảm cảm thấy ở

người phụ nữ này chôn giấu một nguy hiểm khó lường nào đó, cũng giống

như con sư tử trắng không chịu thuần phục kia vậy, đã có thể gợi lên ** của hắn thì cho tới bây giờ đều không phải thứ an toàn và biết vâng lời.

"Tù trưởng, xin hãy mở xiềng xích để Emma ra khỏi l*иg sắt. Nó là thủ lĩnh

của bầy sư tử, hoàn cảnh trong l*иg sắt sẽ chỉ làm nó càng thêm hung

tợn." Đường Mật đến gần hắn, mặc dù làn da vì bị ánh mặt trời nóng cháy

chiếu vào mà ửng đỏ, nhưng con ngươi vẫn lạnh như trước, hờ hững ánh lên hình dáng thiếu sức sống của hắn.

Emile biết rõ Đường Mật tiếp cận mình là có mục đích, từ lúc cô ta xuất hiện

bên hồ nước lần đầu tiên hắn đã cảm giác được, nhưng hắn vẫn chưa biết

rõ mục đích ấy rốt cuộc là gì? Cô ta dường như cũng không lợi dụng sắc

đẹp để hấp dẫn hắn, ở trong mắt cô ta cũng không nhìn thấy bất cứ dục

vọng nào, bất luận là đối với tiền tài, quyền lực hay là bản thân hắn.

Tựa như con mèo nhỏ đã ăn no bước những bước chân ưu nhã đến gần bạn,

đến khi bạn cho rằng nó muốn được bạn vuốt ve thì nó lại nhanh nhảu nhảy ra, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn bạn chằm chằm.

Cái cô ta muốn rốt cuộc là gì? Lòng hiếu kỳ của Emile bị khơi lên mạnh mẽ,

thậm chí vượt lên trên phần đề phòng dưới đáy lòng. Hắn nhíu mày nói:

"Thả ra, nếu như nó tấn công người bất ngờ thì làm sao? Nó đã cắn bị

thương vài bảo vệ của tôi rồi."

"Thuần phục bất kỳ dã thú nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao chúng cũng không

phải là thú cưng, nhưng nếu như muốn có được sự tín nhiệm cùng tôn trọng thật lòng của chúng, anh nhất định phải đến gần và trao đổi với chúng,

chứ không phải đứng bên ngoài l*иg sắt dùng roi da và gậy điện để đối

thoại. Đương nhiên, anh có thể ra lệnh cho binh lính của mình canh giữ ở gần bên, lúc gặp nguy hiểm sẽ dùng súng gây mê bắn nó." Khóe môi Đường

Mật nhếch lên, trong giọng nói bình thản mang theo một tia châm chọc.

Điều này làm cho Emile có chút không vui, trên lãnh địa của hắn chưa từng có ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn giống như cô, có điều, lời nói của

cô quả thực thành công khơi mào lòng háo thắng của hắn, mà hắn cũng muốn biết người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối này sẽ làm điều ấy như thế nào.

Phàm là người quá mức cường thế thì bên trong luôn có chút khuynh hướng

tự ngược đãi như vậy, bởi vì bọn họ thường hay đặt sự tự tin tuyệt đối

vào năng lực của bản thân. Emile nhìn Đường Mật, lộ ra nụ cười khiêu

khích: "Được!"

Đạp lên đầu nguy hiểm tiến lên, vẫn luôn là vũ khí đanh thép mạnh mẽ nhất trong dòng máu dũng mãnh của người đảo Sicily.

Dưới sự chỉ đạo của Đường Mật, Emile mở cửa l*иg sắt ra, đồng thời cũng tháo xiềng xích trên cổ Emma, sau đó đứng ở trước mặt nó, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh nhạt thấu đáo mà thâm trầm kia. Trong khoảnh khắc, hắn cảm

nhận được một tia sợ hãi, không phải sợ hãi vì sẽ có thể bị Emma tấn

công, mà là vì cặp mắt kia của nó dường như có thể xuyên thấu qua da mặt mà rọi thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn hắn, làm cho hắn có cảm giác

không an toàn giống như bị bại lộ hoàn toàn dưới ánh mặt trời vậy.

"Đừng lùi bước, nó đang quan sát nội tâm của anh, anh phải mở rộng lòng mình, sau đó đem ý nguyện trong lòng truyền đạt cho nó." Đường Mật giữ đôi

tay lạnh như băng của Emile lại, thấp giọng nói.

"Nó có thể hiểu suy nghĩ trong lòng tôi sao?" Emile bán tín bán nghi.

"Có thể, chỉ cần anh bằng lòng." Đường Mật nhìn hắn lộ ra nụ cười khíchệ,

đôi mắt thấu triệt sáng ngời phảng phất như ngọc lưu ly. Hắn đột nhiên

có một loại ảo giác, người phụ nữ trước mắt này và con sư tử trắng kia

là đồng loại.

Mặc dù Emile không hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô, nhưng giọng cô mang

theo cảm giác mê hoặc kỳ lạ cùng uy tín chân thật đáng tin, làm cho hắn

như bị thôi miên mà làm theo lời cô, cam tâm tình nguyện không chút do

dự. Cuối cùng, vào lúc con sư tử hung mãnh kia yên lặng nằm bên chân

Emile, lung lay đuôi, tựa như con mèo lớn nheo mắt lại hưởng thụ nước

mát hắn giội xuống để tắm rửa thì hắn bắt đầu hoàn toàn tin tưởng lời

của Đường Mật.

"Tại sao nó lại đột nhiên đồng ý cho tôi đến gần?" Emile nâng mắt nhìn Đường Mật đang ngồi xổm ở bên cạnh rửa sạch vết thương cho Emma hỏi.

"Động vật thật ra cũng giống như con người, nếu như anh khiến nó cảm thấy sự

thân thiện cùng giúp đỡ của anh, nó cũng sẽ dùng cách thức như vậy để

đối xử lại với anh. Vừa rồi anh giúp Emma mở l*иg sắt cùng xiềng xích nó căm hận nhất ra, cũng nhìn thẳng vào mắt nó mà đem lời nói trong lòng

anh truyền đạt cho nó, nó đã cảm nhận được sự tôn trọng của anh." Đường

Mật quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười tươi sáng, đôi mắt dài cân đối đen

láy chói mắt, chỗ sâu trong đồng tử lộ ra một màu hoa violet huyền bí,

lông mi nhếch lên giống như lông vũ mềm mại, cánh môi hồng phấn ánh lên

lấp lánh sáng bóng, nhưng Emile lại nghĩ nếu như cắn vào sẽ có xúc cảm

thế nào nhỉ?

"Đó cũng là nhờ có cô." Hắn kìm lòng không đặng nắm chặt tay cô đang đặt

trên lưng Emma, làn da ấm áp mịn màng kí©h thí©ɧ lòng bàn tay của hắn,

tim trong l*иg ngực đang đập "thình thịch", máu nóng toàn thân đều sôi

trào lên, chạy đến tứ chi, hương hoa cam ngọt ngào cách đó không xa bay

tới, hắn chợt nhớ về khung cảnh khi lần đầu tiên ôm cô gái mình yêu

trong rừng cam lúc còn trẻ trên đảo Sicily, thời gian đột nhiên như đảo

ngược hai mươi năm.

Nhưng đối với sự nhiệt tình cùng đường đột thoáng như mối tình đầu của Emile, Đường Mật lại như một con thỏ hoảng sợ mà nhanh chóng giật bàn tay ra,

cô đứng mạnh lên, vừa định lui về phía sau vài bước thì không ngờ bãi cỏ dưới chân vì dính nước mà vô cùng trơn trợt, cơ thể liền mất thăng bằng lảo đảo về phía sau. Đương nhiên, cô sẽ không thể có dáng vẻ ngã nhào

trên mặt đất, bởi vì bàn tay Emile đã duỗi ra rất nhanh, vững vàng ôm eo cô, nhiệt độ đốt người cách áo sơ mi hơi mỏng truyền vào da cô, tất cả

động tác đều giống như được tính toán hoàn hảo, phối hợp đến không một

khe hở.

Emile ôm thân thể Đường Mật, lọn tóc xoăn mềm mại của cô phủ lên bàn tay hắn, làm hắn hơi ngứa, mùi hương ngào ngạt thơm mát từ tóc cô khıêυ khí©h

chóp mũi của hắn. Cô mở to đôi mắt mờ mịt, bất lực ánh ra khuôn mặt hắn, lông mi chớp động, môi đỏ mọng hơi mở ra. Là một người đàn ông, lúc này hắn còn chờ gì nữa?

"Ông trời, cô thật đẹp!" Emile nhanh chóng cúi đầu xuống, vội vàng đi tìm

đôi môi ngọt ngào làm mình say mê đã lâu, nhưng vào lúc cô kháng cự cùng tránh né tiếp xúc của hắn, tứ chi dây dưa cọ xát nên lại càng nóng rực

trêu người, trong quan hệ tế nhị giữa nam nữ, có đôi khi cự tuyệt cũng

là một phương pháp ** tốt nhất. Emile giữ chặt cằm Đường Mật, cầm chặt hai tay không yên của cô đặt trước ngực mình, nhanh chóng áp lên môi cô.

Đột nhiên, một vật thể lạnh lẽo mà cứng rắn đặt dưới cằm Emile, tựa như

lưỡi đao sắc bén. Hắn cúi mắt xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo ở ngón giữa của cô, viên đá xanh sẫm kia đang hờ hững nhìn hắn, giống như lân tinh sâu thẳm. Trong phút chốc, Emile nhớ tới đồng tử sâu không

thấy đáy kia của Arthur, ngón tay đang trói buộc dần dần buông ra.

"Không, Emile, tôi là vị hôn thê của Arthur." Đường Mật xoay mặt thấp giọng

nói, lông mi khép chặt, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.

Emile buông cô ra, Emma vẫn nằm bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng kêu gừ gừ

khe khẽ, nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ tới màn vừa rồi đã sớm

thông qua chip nanomet mà Đường Mật đã chích lên người Emma truyền đến

trước màn hình của Authur cách đó hơn mười km.