Chương 10: Về nhà (hạ)

Makin thở

dài, day thái dương trả lời: "Việc ấy đương nhiên là tốt, tại thung lũng Great Rift của Đông Phi chứa đựng tài nguyên địa nhiệt dồi dào nhất thế giới, nhưng con cũng biết đấy, với thực lực của một mình nước Z căn bản không thể riêng lẻ hoàn thành xây dựng hạng mục như vậy, tất phải dựa

vào tài chính và kỹ thuật của những nhà đầu tư nước ngoài. Vấn đề từ đó

mà ra, vì tranh giành quyền khai thác hạng mục, nước A và nước H đều đưa bản kế hoạch cùng báo cáo nghiên cứu về hạng mục đến tổ chức bên ba,

nhưng mà rốt cuộc phải giao cho ai làm đây? Thực lực hai nước có thể nói là tám lạng nửa cân, mà thái độ của bản thân nước Z cũng tương đối nhập nhằng không rõ, cho nên Tổ chức Hòa bình xanh cảm thấy rất khó xử, mặc

dù bên ba là tổ chức trung lập, nhưng báo cáo đánh giá cũng phải cân

nhắc về nhiều phương diện nhân tố."

Đường Mật lặng im trong chốc lát, cô rất hiểu nỗi khó xử của Makin. Việc

thiếu thốn nguồn năng lượng từ lâu đã không chỉ còn là cơn ác mộng của

riêng quốc gia nào, mà là tai họa toàn nhân loại sẽ phải đối mặt, nhất

là sau khi trận động đất làm thế giới kinh hãi cùng việc sự cố hạt nhân

bị tiết lộ xảy ra, mỗi quốc gia đều đang tích cực tìm kiếm nguồn năng

lượng an toàn, sạch sẽ và bảo vệ môi trường hơn, châu Phi với tài nguyên phong phú cũng hiển nhiên trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người.

Ngay cả các chuyên gia năng lượng cũng nói ra khẩuu: "Tương lai của năng lượng tái tạo ở châu Phi", cho nên những nước lớn dồn dập phát động các đợt chiến tranh tranh giành trên mảnh đất nóng cháy ấy, các loại đầu tư cho năng lượng tái tạo trở nên nóng sốt chưa từng có. Nhưng thung lũng Great Rift của Đông Phi không phải chỉ là của cải

riêng của châu Phi, mà còn là của cải của toàn nhân loại, vì thế những

hạng mục khai thác này trước khi thực thi đều phải trải qua báo cáo đánh giá và giám định nghiêm ngặt của tổ chức bảo vệ môi trường thế giới mới có thể thông qua, đây là công việc hiện tại Makin phải làm.

"Vậy, xét từ góc độ kỹ thuật chuyên môn của ba thì kế hoạch của nước nào khả thi hơn?" Đường Mật tiếp lời ông mà hỏi.

"Cá nhân ba cho rằng phương án của nước A không ổn, trên thực tế ba cũng

viết trên báo cáo đánh giá như vậy. Chủ yếu là vì bọn họ sử dụng kỹ

thuật phát điện nham thạch nóng chảy, cũng chính là cái ba đã sử dụng

trong sự cố mười năm trước, là loại kỹ thuật vô cùng không thích hợp,

mặc dù sản lượng cao, nhưng nguy hiểm còn cao hơn, thậm chí sẽ dẫn đến

một loạt động đất nhân tạo. Ngược lại phương pháp nhiệt khô nham thạch

của nước H vẫn có thể cân nhắc, dù sản lượng có thấp hơn một chút, nhưng tương đối an toàn, có thể tin cậy..."

Đường Mật và Makin đang nói chuyện thì quản gia Ronado con đi đến, trong tay

còn cầm một bì thư chuyển phát nhanh lớn: "Ngài Makin, vừa nhận được một bức chuyển phát nhanh, là gửi cho ngài."

Makin nhận lấy xé lớp niêm phong ra, chỉ thấy bên trong là một tờ giấy viết

thư vô cùng cầu kỳ, chất giấy màu trắng sữa mềm dẻo mà rắn chắc, lóe lên ánh sáng u tối như tơ lụa, mặt sau còn mơ hồ lộ ra con dấu chìm hoa

diên vĩ màu bạc.

Đường Mật không khỏi có chút hiếu kỳ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, vẫn còn có người dùng giấy viết thư kiểu cũ như thế để viết? Cô dời tầm mắt

sang khuôn mặt Makin, muốn từ đó suy đoán thử thân phận người gửi thư,

thì lại phát hiện sắc mặt ông đột nhiên còn tái nhợt hơn cả tờ giấy

trong tay, lông mày nhíu chặt, đồng tử nhanh chóng co rút lại, trên trán hiện ra những nếp nhăn hằn sâu.

"Chuyện gì vậy, Makin? Ai đã gửi thư cho ba?" Đường Mật lo lắng nhìn ông.

"À, không có gì, chỉ là những quảng cáo khuyến mãi nhàm chán thôi ấy mà."

Makin nhanh chóng gấp lá thư lại bỏ vào túi áo, trên mặt lộ ra nụ cười

thoải mái, giống như sắc mặt thay đổi trong nháy mắt vừa rồi chẳng qua

chỉ là ảo giác của Đường Mật. "Đừng nói những chuyện ấy nữa, chúng ta

nói những chuyện vui vẻ đi." Ông đứng dậy, từ bàn trà cầm lên một phong

thư mời có con dấu của Tổ chức Hòa bình xanh đặt trước mặt Đường Mật

nói: "Vài ngày nữa chi nhánh của ba sẽ cử hành một buổi vũ hội từ thiện, để ăn mừng một trăm năm lập ra "Ngày thế giới động vật" cũng để gây quỹ cho những động vật sắp bị tuyệt chủng. Bộ trưởng Marshall trước nay đều rất thích các tác phẩm của con, ông ấy biết lần này con sẽ về nghỉ

phép, cho nên cố ý muốn mời con tham gia."

"Đương nhiên con sẽ tham gia rồi, nhưng mà bức thư vừa nãy...", được mời như vậy

Đường Mật dĩ nhiên là vui mừng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng về bức thư kỳ lạ kia, bởi vì biểu cảm trên mặt Makin rất không bình thường, đầu tiên là

kinh hoàng sau đó là phẫn nộ, như vậy không phải phản ứng sẽ có khi nhìn thấy quảng cáo khuyến mãi.

Chưa đợi cô nói hết, Makin đã vỗ bả vai cô cười nói: "Quên bức thư đáng

thương kia đi, bây giờ con chỉ cần nghĩ xem vào hôm vũ hội mặc trang

phục nào là đẹp nhất. Theo ba được biết hôm đó sẽ có không ít thanh niên tài tuấn tham gia, con cũng nên tìm bạn trai rồi."

"A, ba nói rất đúng! Bây giờ con lập tức đi xem vài tạp chí thời trang mới

nhất đây." Đường Mật nghe thấy ông nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ bừng

tỉnh đại ngộ, kéo ghế ra vội vã chạy đến phòng đọc sách, giống như quần

áo thời trang đối với cô mà nói chưa bao giờ quan trọng như giờ phút này vậy.

Đây là biện pháp trốn tránh vấn đề xưa nay của Đường Mật, Makin nhếch khóe

miệng lên, trong đôi mắt đầy ắp ý cười, nhưng khi chúng rơi vào trong

túi áo lộ ra một góc của tờ giấy viết thư kia lập tức đông lại, độ cong

của đôi môi vẫn còn đó, nhưng hai mắt lại như ánh nến đột ngột chạm phải mặt băng, "bụp" một cái liền dập tắt không còn ánh sáng. Makin trầm tư

một lúc, lấy tờ giấy viết thư ra, lặng lẽ cầm cái bật lửa châm lên, tờ

giấy không ngừng co rút lại ở đầu ngón tay, ngọn lửa xinh đẹp từ giữa

nhụy của hoa diên vĩ lan ra, tựa như nụ cười dữ tợn đang chậm rãi nở rộ, trào phúng theo dõi khuôn mặt không còn chút máu nào của ông.

Tay run lên, tro tàn cháy đen liền rơi lả tả trên sàn nhà, theo cơn gió lùa vào khe cửa bay đi, lặng yên không một tiếng động.