Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

33 Ngày Thất Tình

Chương 12: Chương 12: Thứ Tư, Ngày 06 Tháng 7: Nắng, 37Oc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay là ngày thứ mười.

Nếu mỗi lần chia tay cần một tháng để không còn đau nữa, không còn mong muốn anh ta quay đầu, không còn lòng dạ rối bời khi nghĩ tới tên anh ta, vậy thì tôi đã thành công đi qua một phần ba đoạn đường rồi.

Ý thức được điểm này, cuối cùng tôi cũng vui lên một chút, niềm vui nhỏ bé thê lương này mang lại cho Vương Tiểu Tiện ngồi kế bên sự thanh tịnh hiếm có – bởi vì cả sáng nay tôi đều không hề than vắn thở dài.

Ngụy Y Nhiên gọi điện tới, lịch sự hỏi thăm tôi đã khỏe hơn chưa. Lòng tôi mềm đi, người đàn ông này tốt biết bao nhưng đáng tiếc không phải của tôi.

Tôi sớm đã quen loại tâm trạng ngưỡng mộ đố kị này. Hồi nhỏ đi đường với mẹ, mẹ kéo tay tôi, khen ngợi con cái nhà người ta: Ôi trời, đứa bé này giỏi biết bao, đáng tiếc không phải con tôi.

Yêu đương cũng vậy, bạn trai nhìn thấy cô em mông cong, ngực nở trên đường, hai mắt sáng rỡ lẩm bẩm: Tuyệt thật!

Đứa thông minh, nhạy cảm, dịu dàng như tôi cũng sẽ vừa đá anh vừa bổ sung thêm nửa câu sau: Đáng tiếc không phải của anh.

Tôi hơi phân tâm, vừa đúng lúc Ngụy Y Nhiên bắt đầu nói vào việc chính: “… sắp xếp như vậy, cô thấy được không?”.

Tôi vội vàng hỏi: “Cái gì ạ?”.

“Tiểu Khả nói, muốn bên cô tìm người quay một đoạn phim ngắn kỉ niệm, cô ấy muốn quay phim nhựa”.

“Dùng phim nhựa rất đắt đấy”.

“Không sao, không sao, quan trọng là quay cho cô ấy thật xinh”.

“Tôi hiểu”.

“Vậy cô xem, khi nào cô có thời gian chúng ta hẹn gặp một lần nữa? Tiểu Khả đã viết một kịch bản, cô có thể tìm người thạo nghề tới xem giúp không?”.

Tôi có phần do dự, nhưng miệng không ngừng kêu được được được.

“Vậy, chiều nay cô có thời gian không?”.

Tôi thầm nghĩ, các người coi những người làm dịch vụ chúng tôi là cảnh sát khu vực sao, một cuộc điện thoại liền hỏa tốc xuất hiện? Tâm trạng vừa tốt một chút, quả thực không muốn đi gặp đôi tình nhân ngọt ngào các người.

Tôi định nói, “Ôi, hôm nay không được, lịch của tôi kín rồi”. Đúng lúc này, sếp Vương ưỡn bụng dạo qua khu vực tôi ngồi, nghiêng tai lắng nghe.

Thế là tôi đành nói, “Được, không vấn đề gì”.

Gác máy xong tôi bắt đầu lo lắng, đi đâu tìm biên kịch đây? Tôi bèn hăng hái quấy rầy Vương Tiểu Tiên đang miệt mài làm việc, Vương Tiểu Tiện nhăn mặt quay đầu nhìn tôi, “Cái gì?”.

“Anh quen ai ở học viện Điện ảnh không?”.

Vương Tiểu Tiện thở dài, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi tốt nghiệp khoa văn, học viện Điện ảnh, chuyện này đến chị quét dọn cũng biết”.

Xem ra, tin đồn học viện Điện ảnh là thánh địa của người đồng tính không phải là tin đồn mà là sự thật trăm phần trăm.

Thảo luận xong với đôi vợ chồng Ngụy Y Nhiên, tôi mệt rã rời, đến sức lực oán trách cũng chẳng còn. Lí Khả giống như biên kịch chuyên nghiệp, đưa quyển sổ cho chúng tôi, tôi thấy mấy chữ cỡ lớn “nụ hôn nồng nàn”, “lửa gần rơm”, “trời đất giao hòa” mà phát hoảng. Vương Tiểu Tiện càng đáng hận, từ sau khi xem xong kịch bản liền ra vẻ như bước vào khu vực phản ứng hạt nhân, không nói năng, không tỏ thái độ, hỏi anh ta cái gì, nhiều nhất anh ta chỉ dùng hai từ để trả lời, “Không được”, “Có thể”, “Vẫn được”, anh ta không làm công chức quả thật quá đáng tiếc.

Tôi chỉ có thể đờ đẫn chỉ mấy chữ hỏi ý kiến biên kịch Lí, “Cô xem chỗ này”, “Lí Khả và Ngụy Y Nhiên cuối cùng đã ở bên nhau, lúc này, trời đất giao hòa, gió giục mây vần, từng đám mây lớn tản ra, mưa sao băng bắt đầu rơi xuống…”.

Biên kịch Lí ngắt lời tôi, “Vô cùng đẹp nhỉ?”.

Tôi cố nuốt câu “đẹp cái cứt” xuống, sau đó nói tiếp, “À… vâng, đẹp thật, có điều quan trọng là quay như thế nào đây? Địa điểm lớn như vậy, mưa sao băng này cũng không phải nói thuê là thuê được, đúng không?”. Tôi nhìn sang Vương Tiểu Tiện.

Vương Tiểu Tiện mặt vô cảm: “Không sai”.

Biên kịch Lí không vui, sắc mặt trầm xuống, “Các người mà cũng gọi là chuyên nghiệp ư, đến tôi cũng biết những thứ này đều có thể dùng kĩ xảo điện ảnh?”.

Vương Tiểu Tiện ngồi bên bình tĩnh trả lời câu hỏi này: “Lãng phí”.

“Tiền không thành vấn đề, đời người kết hôn mấy lần chứ, khi nào cần lãng phí thì phải lãng phí. Đúng không, Y Nhiên?”.

Ngụy Y Nhiên cũng lây bệnh trả lời hai từ của Vương Tiểu Tiện, “Ha ha”.

Tôi hoàn toàn suy sụp, tôi tưởng tượng ra cảnh phim này: Hai người đứng giữa nơi hoang vu của ngoại ô Bắc Kinh, đói khát ôm chặt lấy nhau, lúc này, đất trời phẫn nộ, gió gào thét, mây vần vũ, từng mảng thiên thạch lớn rơi xuống…

Có khi cũng rất đẹp.

Tiễn Ngụy Y Nhiên và Lí Khả, tôi ngồi trên ghế sofa, chẳng còn sức mà đứng lên nữa. Vương Tiểu Tiện vẫn bình tĩnh, “Không đi?”.

Tôi đầu hàng trước cách nói cứ hai chữ lại nhảy hai chữ của anh ta, “Không đi”.

Vương Tiểu Tiện ra dấu rời đi, “Bye bye”.

“Tạm biệt”.

Vốn dĩ nên là một ngày thừa thắng xông lên, nhân lúc tâm trạng vui vẻ, về nhà tắm một cái, uống cốc sữa ấm, ngủ một giấc ngon. Nhưng bây giờ tôi lại như sợi rong biển rũ rượi, yếu ớt vắt trên ghế sofa của quán bar.

Đáp ứng yêu cầu của Lí Khả, mỗi lần hẹn gặp, Ngụy Y Nhiên đều hẹn ở nơi xa hoa lộng lẫy, lần này cũng không ngoại lệ, bao phủ quán bar là không khí hỗn hợp của các thể loại nước hoa cao cấp. Tôi ngồi ngoài sân, hơi nghiêng người liền có thể nhìn thấy mái hiên của đại điện Cố Cung.

Trên con đường Cảnh Sơn, xe vẫn chầm chậm lướt qua; cụ già ngồi trên ghế mây dưới gốc cây, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, tán tỉnh ve vãn bà bác có vẻ như là người bán đồ vặt theo kiểu “Ánh chiều rực sáng”[1]; các cô nàng mặc váy ngắn với vẻ mặt đầy nghiêm túc vội vàng đi qua; cây cối lay động một cách lặng lẽ, phát ra âm thanh xào xạc, âm thanh ấy thực sự làm rung động lòng người; đóa mây lúc này thực sự giống như Lí Khả miêu tả, bay về phía chân trời, sau đó cuộn lại rồi tản ra.

[1] Ánh chiều rực sáng: Một chương trình dành cho người già trên đài truyền hình Trung Quốc.

Nơi nào đó trong lòng tôi mềm đi. Mười ngày trước, mùa hạ vẫn còn ở dáng vẻ ngập ngừng, nhưng bây giờ đã tới trước mặt tôi bằng tư thái điềm nhiên, tôi thích nhất là mùa hạ, nhưng năm nay, nó đến quá vội vàng, tôi không rỗi để ngắm thật kĩ.

Tuy quán bar này bao phủ bởi bầu không khí cố ra vẻ hào nhoáng, nhưng tôi vẫn giơ tay gọi thêm một li rượu, giá đắt đến mức khiến tôi muốn gọi 12315[2] khiếu nại.

[2] 12315: Đường dây nóng gọi khiếu nại.

Tôi cố gắng không nhìn về phía Cố Cung – phong cảnh đẹp đẽ nhất trong tầm mắt, nhưng uống xong rượu, cuối cùng tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào nó.

Cố Cung.

Cố Cung đẹp nhất khi tuyết rơi.

Tôi từng đi một lần, cùng với anh ta.

Đó cũng là nhiều năm trước, Cố Cung một mảng trắng xóa trở nên bình dị, dễ gần hơn rất nhiều. Chúng tôi tâm tình tới tận sáng sớm, mà vẫn sống chết nhìn vào mắt nhau không muốn về nhà, trời dần sáng, tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, anh ta nói, đi dạo đâu đó nhé?

Chúng tôi liền tới Cố Cung, hai đứa một đứa mặc áo rét, một đứa mặc áo mỏng, là tốp khách đầu tiên của ngày hôm đó. Nửa tiếng như vậy mà cả Cố Cung chỉ có hai chúng tôi, chúng tôi đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, không ai nói gì nữa, giữa không gian trắng xóa, nắm chặt tay đối phương, lạnh tới mức run cầm cập, cả đoạn đường cứ quay đầu nhìn dấu chân lưu lại phía sau.

Giây khắc đó chúng tôi đều đắm chìn trong sự rung động to lớn do chính chúng tôi tạo ra.

Anh ta nói trong tuyết, “Hoàng Tiểu Tiên, có lạnh không?”.

Răng tôi va vào nhau, hét lớn: “Không lạnh! Trong lòng ấm áp”.

Anh ta choàng áo khoác cho tôi, khẽ nói bên tai, “Hoàng Tiểu Tiên, anh yêu em”.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ giây phút ấy, hơi nóng từ miệng anh ta phả bên tai tôi, tóc tôi khẽ cọ lên mặt anh ta, sau khi anh ta nói xong câu đó, nền tuyết, đền đài to lớn trên nền tuyết, chuông gió dưới mái hiên đều bắt đầu bập bềnh theo tôi.

Tôi đã uống quá nhiều, hai hiện thực bày ra trước mắt tôi, một là ví tiền bị rút sạch, hai là rượu vào lời ra.

Tôi muốn chạy lung tung khắp quán bar, tôi muốn làm điều tra dân ý, tôi muốn chạy tới trước mặt mấy người trung niên, cao tuổi đang mặc bộ Âu phục phẳng phiu, vẻ mặt đứng đắn uống từng ngụm từng ngụm rượu Martini, hỏi họ, bây giờ các ông còn sợ không? Mặc lên người bộ giáp hàng hiệu giá vài vạn có thể khiến cho các ông tránh bị làm hại không? Tôi muốn hỏi mấy cô gái toàn thân thơm nức mùi nước hoa, ánh mắt đong đưa, chỉ cần nở nụ cười là hiện đầy đủ tám chiếc răng trắng bóc kia, bây giờ cho các cô ngồi sau xe đạp của cậu con trai Bắc Kinh đi dạo khắp các ngõ hẻm, các cô có muốn không? Như thế nào mới có thể tiến hóa thành dáng vẻ kiên cố không gì phá nổi của hôm nay.

Tôi chẳng làm gì, tuy sóng lòng dâng trào nhưng toàn thân đã không còn sức lực, tôi chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, một mình cười ngốc nghếch, nhìn cảnh vật xung quanh quay vòng vòng, cho tới khi hoa mắt choáng váng, cả người chìm xuống chiếc ghế sofa.

Bất chợt tôi nhận được điện thoại, người bên kia nói: “Hoàng Tiểu Tiên, có việc tôi phải khẳng định với cô lại lần nữa…”

Tôi lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”.

Bên kia nhất thời im lặng một lúc, “Tôi là Vương…”.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Anh là Vương Tiểu Tiện!”.

“… Đúng, chính là tôi!”.

“A! Anh không nói hai từ! Không nói hai từ! Đổi thành ba từ rồi!…”.

“Hoàng Tiểu Tiên, có phải cô say rồi không?”.

“Tôi nói với anh, tôi cũng thích nói ba từ, ‘Xin lỗi nhé’, ‘Hãy tha thứ’, ‘Quên mẹ đi’…. Đều là ba từ…”.

“Cô đang ở đâu?”.

“Tôi đang ở đâu? Tôi có thể đi đâu? Tôi vẫn chưa đi, tôi bất động, tôi đứng ở nơi cũ, người đi trước, mẹ kiếp, không phải là tôi, được chưa?”.

Điện thoại đã ngắt.

Lời thổ lộ của tôi vừa bắt đầu liền bị bóp chết tươi trong cổ họng.

Tôi bị nhân viên phục vụ lay dậy, gương mặt anh ta thoắt gần thoắt xa, giọng nói rất khẽ khàng, “Cô à, cô xem có cần tìm người đưa cô về nhà không?”.

Tôi mơ mơ hồ hồ nói: “Đưa về nhà? Ai? Tốt như vậy, anh à?”.

Nhân viên phục vụ cười lúng túng, “Bây giờ cô có thể gọi điện không? Gọi bạn cô tới đón nhé”.

Tôi chậm chạp cầm di động, lật danh bạ điện thoại, “… Vương Tiểu Tiện… Anh ta không được, anh ta là gay, anh có phải là gay không? Nếu anh là gay, tôi giới thiệu anh ta cho anh… Sếp Vương… cũng không được, đó là sếp của tôi… Ngụy Y Nhiên… Ôi, thật đáng tiếc, đã tìm một cô dâu ngu ngốc đến vậy…”.

Nhân viên phục vụ đứng trước mặt tôi, cho dù say rượu tôi vẫn cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của anh ta, nhưng tôi vẫn cầm di động lên một cách mất kiểm soát, nói tên từng người một.

Cho tới khi đọc đến tên anh, đột nhiên lời nào tôi cũng không thể thốt ra được nữa.

Nhân viên phục vụ có thể nhận thấy tâm trạng phức tạp của tôi, khi tôi ngẩn người, anh ta cầm di động ấn vào số điện thoại đó.

Tôi lại rơi vào cơn hoa mắt chóng mặt, bên tai mơ hồ thấy có người nói chuyện, “A lô, chào anh, bạn anh uống hơi nhiều, bây giờ đang ở quán của chúng tôi… Ừm, địa chỉ là…”.

Trước mặt tôi hiện ra gương mặt ấy, trong mơ hồ, duy chỉ có gương mặt ấy rõ nét nhất, đôi mắt một mí, môi mỏng mà sắc sảo, khóe mắt có nếp nhăn khi cười, là gương mặt tôi đã bỏ ra biết bao năm để nghiền ngẫm một cách tỉ mỉ.

Trên gương mặt này, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy, nỗi oán hận nghiến răng nghiến lợi tôi từng thấy, sự lưu luyến vô hạn, tôi cũng từng thấy. Nhưng lúc này, biểu cảm trên gương mặt anh ta là thứ tôi chưa từng tưởng tượng ra.

Với nền tảng của sự day dứt, phủ lên trên bằng một lớp mỏng quan tâm, nhưng thành phần chủ chốt lại là sự lạnh lùng dày chắc “không liên quan tới mình”, gương mặt anh hiện lên biểu cảm như vậy.

Anh cúi xuống nhìn tôi, tôi dốc hết sức nhìn anh.

Tôi rất nhớ người này, mười ngày nay, cho dù không phải ngày đêm nhung nhớ, cũng là nỗi nhớ ra sức lắc đầu hòng đuổi hình bóng anh đi, nhưng gương mặt anh vẫn rõ nét trong trí não.

Anh cúi xuống nhìn tôi, dưới sự điều khiển của rượu, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác may mắn, tất cả đổi thay đều thành ảo giác, chưa xảy ra gì cả. Chính vào khoảng khắc này, giây phút này, bạn thấy hai chúng tôi vẫn ở bên nhau.

Tôi bật cười, không kiềm chế được, tôi khẽ giọng chào hỏi anh, tôi nói, “Hi, anh đến rồi”.

Tôi chỉ Cố Cung cho anh xem, “Nhìn kìa, Cố Cung”.

Tôi cười hỏi anh, “Chúng ta đi Cố Cung nhé?”.

Anh chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi giơ tay chạm vào áo anh. Anh không hề động đậy.

Tôi giơ tay chạm vào hai má anh. Anh làm thinh.

Tôi cố lấy dũng khí lên tiếng: “Anh nói đi chứ”.

Anh nhìn vào mắt tôi, bốn mắt nhìn nhau, không hề có tia lửa đối lưu nữa.

Anh nói: “Đứng lên đi, anh đưa em về nhà”.

Thứ tôi chờ đợi không phải câu nói như vậy.

Rời khỏi quán bar, tôi đột nhiên tỉnh táo bởi cơn gió.

Con mẹ nó, tôi đang làm gì đây?

Tôi mở lời một cách khó khăn: “Em không muốn phiền anh”.

Anh gật đầu, “Anh biết, em không phải người như vậy”.

Tôi đứng chỗ cũ, hỏi anh, “Câu này là có ý gì?”.

Anh không nhìn tôi, nhìn con đường phía trước, “Em không phải loại người cho người khác lối thoát”.

“Em không hiểu anh nói thế là thế nào”.

Anh đột nhiên kích động, “Hoàng Tiểu Tiên, thực sự em không hiểu ư? Hai chúng ta bất cẩn mới ra nông nỗi này ư? Em nghĩ lại xem, ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần cãi nhau đều là em nói những lời tuyệt tình, không một lời thô tục nhưng lực sát thương lại lớn tới mức khiến anh muốn đυ.ng vào tường chết cho xong, cãi nhau xong, em thoải mái rồi, có từng nghĩ tới cảm nhận của anh không? Mỗi lần đều là tự anh giống như con chó liếʍ mặt tìm một lối thoát! Em vĩnh viễn nghênh ngang kiêu ngạo, đứng im nơi cũ. Đoạn bậc thang ấy, anh từng chán nản đi tới bậc dưới cùng, em vẫn đứng ở nơi cao nhất, anh đứng phía dưới này, ngẩng đầu nhìn em, cổ anh đã gãy, nhưng em chưa từng nghĩ, tất cả người trong thiên hạ, lẽ nào mỗi em có lòng tự trọng? Hoặc là cả đời anh ngước nhìn em, hoặc dứt khoát quay người, mang theo lòng tự trọng của anh đi tiếp. Em không thay đổi được, lòng tự trọng to lớn ấy của em, ai cũng đều không chống đỡ nổi; nhưng anh khác, Tiểu Tiên, anh phải đi lên phía trước. Nói nhiều như vậy, em đã hiểu chưa?”.

Tôi vẫn không hiểu.

Im lặng một lúc, tôi thầm sắp xếp các loại ngôn từ có thể phá vỡ sự trầm mặc, nhưng cuối cùng buột khỏi miệng tôi lại là câu nói này: “Tự em có thể về nhà, anh đi đi”.

Hai chúng tôi cách nhau một mét, sự trao đổi duy nhất chính là sự im lặng chết người ấy.

Cuối cùng anh vẫy tay, chặn một chiếc taxi, sau đó mở cửa, dựa vào xe, “Vậy anh đi trước”.

Tôi nói một cách máy móc: “Vâng”. Sau đó thực sự vô tình lại hơi ngẩng cao đầu.

Anh cúi người chui vào xe, xe chầm chậm rời đi.

Trên con đường Cảnh Sơn tĩnh mịch trong đêm, tôi nhìn chiếc taxi càng lúc càng nhỏ trong tầm mắt.

Đột nhiên tôi hiểu ra lời anh vừa nói.

Tôi đuổi theo, chạy như bay.

Tôi phải đuổi theo chiếc xe kia, tôi có lời muốn nói với anh. Tôi muốn hỏi anh, em biết em đã làm sai điều gì, anh có thể ở dưới, đợi em một chút không? Em khiến anh không còn tôn nghiêm mà từng bước đi xuống, để trừng phạt em, thậm chí em sẵn lòng lăn tới gót chân anh, từ đó ngang vai ngang vế với anh, anh có thể đợi em thêm lần nữa, con đường phía trước quá hiểm ác, thế gian có nhiều người đến vậy, duy chỉ có anh là bạn đồng hành khiến em có cảm giác an toàn, xin đừng từ bỏ em như thế, xin anh đừng từ bỏ em.

Tôi nhất định phải nói với anh.

Em không cần lòng tự trọng chỉ một đòn là vỡ nát ấy, sự tự tin của em, toàn bộ đều không có chút căn cứ, em có thể cho anh thấy bây giờ em nhỏ bé biết bao, anh có thể tha thứ cho em không?

Xin anh tha thứ cho em.

Tôi vừa đuổi theo, vừa ra sức gọi chiếc taxi, nước mắt rơi lã chã, tôi biết, tôi như kẻ điên, đây không phải ý định ban đầu của tôi nhưng tôi chẳng biết làm thế nào.

Phía trước là đèn đỏ, taxi từ từ dừng lại.

Tôi thấy hi vọng, thế là càng ra sức chạy lên, nhưng chính lúc này, có người ở phía sau nắm lấy bả vai tôi, túm chặt tôi, tôi lảo đảo, suýt nữa ngã lăn xuống đất.

Tôi phẫn nộ quay lại, thấy Vương Tiểu Tiện với vẻ mặt bình tĩnh nắm chặt cánh tay tôi.

Tôi ra sức thoát khỏi tay anh ta, vừa khóc vừa nói: “Buông tôi ra! Không còn thời gian nữa rồi, anh buông tôi ra!…”.

Vương Tiểu Tiện thả lỏng vai tôi, nhưng tôi chưa kịp đuổi theo tiếp, đột nhiên anh ta trở tay, một cách chân thực, dứt khoát, nhanh nhẹn, tát tôi một cái.

Tai tôi ong lên một tiếng.

Mạch máu đột nhiên ngừng đập trong giây lát.

Vương Tiểu Tiện bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, sau đó khẽ hỏi, “Tỉnh rồi chứ?”.

Tôi có thể nghe thấy tiếng xe taxi chạy chầm chậm trong vũ trụ vô cùng im ắng, âm thanh biến mất một cách thong thả và ầm ĩ, âm thanh ấy hoàn toàn chôn vùi trong hố đen tôi mãi mãi không cách nào bước vào.

Tôi im lặng rất lâu, rồi cuối cùng ngừng khóc, nhìn Vương Tiểu Tiện, khẽ nói: “Cảm ơn”.

Marguerita Yourcenar[3] từng nói một câu mà tôi luôn cảm thấy vô cùng cay nghiệt nhưng lại cực kì chuẩn xác: Trên thế giới này không có gì thấp hèn hơn lòng tự trọng.

[3] Marguerite Yourcenar (08/06/1903 – 17/12/1987) là một nhà văn lớn của Pháp. Là người phụ nữ đầu tiên được bầu vào Viện Hàn lâm Pháp năm 1980.

Lúc này tôi đột nhiên ý thức được rằng dù có thấp hèn, trong cuộc đời còn lại, tôi cũng cần như hình với bóng cùng lòng tự tôn này.
« Chương TrướcChương Tiếp »