Tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu câu chuyện kết thúc ở đây.
Nhiều hơn một người bạn, thiếu đi một người yêu, hay đúng hơn là một tình yêu không dám nói ra.
Điều thân mật nhất mà chúng tôi từng làm là cái ôm trước khi chia tay.
Không có sự cuồng loạn và quyết tâm đằng sau, những kỷ niệm sẽ thật ngọt ngào.
Đến năm 30 tuổi, khi tôi gặp lại Lương Sâm, anh nói với tôi rằng anh sắp kết hôn.
Lúc đó tôi có thể vui vẻ đưa cho anh một phong bì màu đỏ thật to và nói:
"Lương Sâm, chúc anh tân hôn vui vẻ, cảm ơn năm đó anh đã quan tâm đến em, bây giờ em đã có nhiều tiền hơn rồi, em sẽ cho anh một bao lì xì thật lớn!"
Có lẽ, tôi cũng sẽ pha trò:
"Bạn học cũ, em nghĩ năm đó em có thích anh đó!!"
Thay vì giống như bây giờ, tôi giả vờ vui vẻ và bình thường, và âm thầm chúc anh một đời hạnh phúc.
Sau khi quay lưng đi thì khóc nức nở.
Khóc xong, sẽ lặng lẽ lau nước mắt và tự nhủ:
“Không sao, tối nay đi ngủ sớm và ngày mai lại thức dậy thôi.”
Đeo khẩu trang vào, bước ra khỏi thang máy và đi đến nơi mà mọi người gọi là nhà.
"Sao mày về muộn thế? Mày có biết là tao chờ mày mấy tiếng đồng hồ rồi không!"
Có bóng người ngồi ở cửa, đó là Kiều Chí Hải, ba ruột của tôi.
Một năm trước, cảnh sát đã liên lạc với tôi và nói rằng ba tôi đã được ra tù.
Tôi chỉ thấy từ “ba” trong sách giáo khoa, và sách nói rằng tình cha như núi Thái Sơn.
Nhưng không phải ông bố nào trên thế giới cũng như vậy.
Trong cuộc đời tôi, tôi chỉ gặp ông ta một vài lần.
Khi tôi còn nhỏ, những người hàng xóm xung quanh đã nói rằng khi tôi được sinh ra, mẹ tôi luôn nghĩ rằng nhà tôi quá nghèo, vì vậy bà đã bỏ tôi mà rời đi.
Ba tôi lêu lổng quanh năm, chỉ thỉnh thoảng mấy dịp Tết mới về nhà.
Đám đòi nợ đuổi đến tận cửa nhà tôi, ông ta ăn cắp tiền học phí mà bà tôi đã dành dụm cho tôi và gọi tôi là kẻ thất bại.
Sau đó, ông ta bị kết án 15 năm tù vì tội cướp giật trên đường cao tốc và cố ý gây thương tích.
Tôi cứ nghĩ 15 năm tù cải tạo sẽ thay đổi ông ta.
Tuy nhiên, thật sự có một số sự xấu xa của con người sẽ bám rễ sâu tận đáy lòng, và họ sẽ không bao giờ trở nên tốt hơn trong cuộc sống này.
Vướng mắc không dứt, cho dù gọi cảnh sát, họ cũng không thể làm gì được.
Dù sao thì ông ta cũng là ba tôi, và tôi có nghĩa vụ phải phụng dưỡng người đàn ông ấy.
"Gần đây tao đã tìm được mẹ kế cho mày rồi, mẹ kế mày nói sẽ cho mày một đứa em trai nếu tao đưa bà ấy 300.000 tệ. Vậy nên mau đưa cho tao 300.000 tệ nhanh lên."
Ông ta chặn ở cửa như một tên lưu manh.
"Tại sao tôi phải đưa tiền cho ông? 300.000 tệ? Ông đã bao giờ đưa tôi được 3 tệ chưa?"
"Bởi vì tao là ba ruột của mày đấy, mày họ Kiều! Nếu không phải mẹ tao cho mày đi học, làm sao mày có thể sống tốt như bây giờ?"
"Tao già rồi, nhất định phải có con trai phụng dưỡng, đưa tiền cho tao, sau này tao sẽ không quấy rầy mày nữa."
"Tôi không có tiền, có tiền cũng không đưa cho ông."
"Được, dù sao tao cũng không có mặt mũi, nếu như mày không biết xấu hổ, tao liền ở chỗ này làm cho hàng xóm đến nhìn mày, đồ thứ con gái bất hiếu!"
...
Sự quấy rối này lặp đi lặp lại giống như một con rệp mà tôi không thể thoát khỏi.
Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nơi đây nhiều lúc khiến tôi phát điên.
Tôi đeo nút bịt tai, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của Sơ Nhất và cảm nhận âm thanh grừ grừ do tiếng ngáy của nó mang lại.
Sơ Nhất là con mèo hoang tôi nhặt từ sáu năm trước, là con mèo màu trắng bạc.
Khi đó, nó bị bệnh ngoài da, đi khập khiễng và đang cất tiếng kêu hấp hối.
Đêm mùng 1 Tết, trời rét run cầm cập.
"Em cũng lưu lạc à, vậy chúng ta cùng ở chung một chỗ đi, để chúng ta không phải là những đứa con hoang."
Tôi đã chữa trị cho nó trong một thời gian dài và cuối cùng nó đã bình phục, theo năm tháng, nó đã dần tròn trịa hơn nhưng những bước chân vẫn còn khập khiễng.
Mỗi ngày khi tôi đi làm về, dù cho muộn thế nào, Sơ Nhất cũng sẽ chào đón tôi bằng dáng đi khập khiễng và một tiếng meo meo.
Khi tôi ngủ, lắng nghe tiếng grừ grừ của nó khiến tôi cảm thấy được chữa lành cho dù tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện trong ngày.
Trong những năm qua, nó đã đi cùng tôi từ nhà thuê đến nhà mới, từ thức ăn rẻ tiền cho mèo đến đồ hộp nhập khẩu.
Chúng tôi bước từng bước một sống trong cuộc sống của chúng tôi.
Có ba quan chức mới được bổ nhiệm, và ngay khi Lương Sâm mới đến công ty, anh đã bắt đầu tiến hành cải cách nhân sự một cách quyết liệt.
Những người đầu tiên bị ảnh hưởng là những người đang phụ trách một vài công việc nhàn rỗi trong bộ phận hậu cần, hậu quả là nhiều người bị mất việc chỉ sau một đêm.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều rơi vào vòng nguy hiểm, nhưng dù sao thì nó cũng đã trở thành chủ đề bàn tán trong văn phòng.
"Ha ha, Lương tiên sinh mới vào đẹp trai thật đấy, vừa trẻ tuổi lại giàu có, đẹp trai kinh người."
"Không nghĩ luôn á. Vừa rồi cô có xem qua bản tin tài chính phỏng vấn Lương tiên sinh không? Anh ấy sắp kết hôn rồi."
"Này, tôi đã từng đọc qua bài phỏng vấn của Lương tiên sinh, anh ấy nói thích con gái tóc ngắn mắt to..."
"Đừng cản tôi, tôi sẽ đi cắt tóc ngắn ngay sau khi tan sở..."
Một đồng nghiệp cũ bỗng xen vào:
"Sao tôi có cảm giác như đã gặp Lương tiên sinh trước đây vậy nhỉ?"
Mọi người chế giễu cô ấy: "Anh ấy đã từng ra nước ngoài đấy, chắc cô gặp trong mơ thôi!"
"Không...trông anh ấy rất quen..."
Tôi xoa trán và gõ bàn:
"Được rồi, chúng ta quay lại làm thôi."
Cô ấy nhìn tôi rồi bất ngờ đập bàn:
"Tôi nhớ rồi! Chị Y, là chồng của chị Y!"
"Tôi chưa bao giờ quên mặt những anh chàng đẹp trai. Tôi đã từng thấy ảnh chồng của chị Y, người đó trông giống hệt anh Lương!"
"Nhưng mà chồng của chị Y là kiểu tiểu thịt tươi, còn anh Lương thì là kiểu người trưởng thành ưu tú. Chị Y, chồng chị có phải là em ruột của anh Lương không?"
Mọi người chợt nhận ra:
"Thật vậy sao? Quản lý, cho chúng tôi xem ảnh anh rể một lần nữa đi. Để xem anh ấy có phải là em trai thất lạc từ lâu của Lương tiên sinh hay không."
Tôi hơi bối rối một lúc:
"Tôi mới đổi điện thoại rồi, bộ nhớ cũ không có trong điện thoại này..."
"Vậy khi nào anh rể trở về?"
...
Tôi kiếm cớ và trốn khỏi văn phòng.
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, tôi trầm ngâm một lúc.
Thật ra tôi vẫn chưa có chồng, nhẫn này là tự mua thôi.
Nói dối với các đồng nghiệp rằng tôi đã kết hôn, một là sẽ dễ tránh được những kiểu mai mối có thiện chí hoặc những lời tán tỉnh bên ngoài.
Thứ hai là nơi làm việc thường phải đối mặt với văn hóa bàn rượu, và thật nực cười khi phụ nữ độc thân xuất hiện trên bàn rượu sẽ “được” nhận đủ kiểu nói bóng nói gió, có khi là sự quấy rối khó hiểu.
Sau đó, tôi chỉ đơn giản nói rằng mình đã kết hôn, điều này làm giảm bớt rắc rối xung quanh, dù sao thì cả cuộc đời này, tôi cũng định sẽ không kết hôn.
Sau đó, vì đồng nghiệp luôn tò mò nên tôi đã nói dối rằng chồng tôi đang ở nước ngoài.
Mọi người luôn la ó muốn xem ảnh, lúc đó trong điện thoại di động của tôi chỉ có ảnh của Lương Sâm.