Từ chối lần nữa trông có vẻ đạo đức giả quá, tôi vội vàng lên xe bắt đầu báo cáo công việc.
“Lương… Lương tổng, tôi là quản lý của bộ phận dự án thứ hai, bộ phận dự án hiện tại bao gồm ba bộ phận, dự kiến năm sau sẽ bổ sung một đội mới. Công ty hiện tại do ông Phùng Tương Nguyên quản lí.”
“À…” Lương Sâm dửng dưng đáp lại.
"Đội thứ hai được thành lập ba năm trước, hiệu suất công việc hiện đang đứng đầu. Năm tới chúng tôi sẽ nỗ lực hơn..."
“Ừm…” Anh vẫn không có ý kiến gì.
“Ngày mai…ngày mai tôi sẽ gửi bản báo cáo chi tiết công việc cho ngài sau.”
Tôi ấp úng nói thêm một câu.
Lương Sâm không trả lời.
Sau một hồi im lặng, anh mới hỏi.
“Lễ văn hóa sức khỏe năm nay cô có kế hoạch gì chưa?”
“Ừm…”
Lại tiếp tục là một khoảng lặng.
“Tôi định điều chỉnh lại nhân sự của công ty, quản lý Kiều nghĩ sao?”
Công ty được mua lại bởi một tập đoàn đã niêm yết nên đương nhiên là được bảo đảm.
Nhưng có người mừng thì tất nhiên cũng sẽ có người lo.
Cơ hội phát triển của nhân viên tất nhiên là không cần bàn đến, điều đáng lo ngại là có tin đồn sẽ điều chỉnh nhân sự, chuyện này khiến rất nhiều người cảm thấy lo lắng.
“Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì ban lãnh đạo mới đưa ra quyết định có lợi cho sự phát triển của công ty. Nhân viên chúng tôi chỉ cần nghe theo và thực hiện điều đó thôi.”
Tôi đành phải căng da đầu trả lời.
Ánh mắt anh hơi tối lại, rồi đột nhiên lại cười khẽ.
“Không còn giống như xưa nhỉ, nói chuyện trôi chảy hơn hẳn.”
Tôi cố nén cảm xúc trong lòng, dửng dưng đáp lại.
“Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi, giống như Lương tổng bây giờ đã chín chắn hơn nhiều.”
“À…”
Anh quay đầu lại, khẽ híp mắt mỉm cười, như gợn sóng nhẹ đánh vào bầu không khí đầy áp lực.
Dường như cười vào sự thay đổi trong nhiều năm qua của tôi.
Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Tôi đã học cách ngẩng cao đầu, học cách tỏa sáng, tự tin.
Cũng học được cách a dua nịnh hót lẫn khéo léo biết đẩy đưa.
Tôi không còn nghèo khó, tự ti như khi xưa nữa.
Nhưng nụ cười với biểu cảm không rõ ràng của Lương Sâm ngay lập tức khiến tôi nhớ lại những năm tháng hèn mọn và bụi bặm đó một lần nữa.
Tôi chưa từng gặp mẹ ruột của mình, nghe nói bà ấy sinh ra tôi rồi bỏ đi vì chê gia cảnh trong nhà quá nghèo.
Bố tôi cũng không cần tôi, ông ta ném tôi cho bà nội rồi ra ngoài lêu lỏng, tán tỉnh những người phụ nữ khác.
Sau này khi nợ nần chồng chất, ông ta đi ăn cướp rồi bị bắt vào tù. Những năm qua, là bà nội đã đi nhặt rác để nuôi tôi.
Những người như tôi, sinh ra trong bùn lầy và cũng lớn lên ở đó.
Nhưng Lương Sâm thì khác, anh ấy giống như một đám mây trên bầu trời vậy.
Giữa đám mây và bùn đất, khác nhau cả một trời một vực.
Lần đầu tiên gặp Lương Sâm là lúc tôi 17 tuổi.
Tôi và bà đang nhặt rác bên cạnh căn biệt thự của anh ấy, hồi đó tôi mang một đôi giày hở keo, bộ đồng phục trên người thì thùng thình, rụt rè theo sau bà.
Thấy chúng tôi đáng thương, mẹ của Lương Sâm hét lớn về phía sân.
“Con trai, trong nhà còn hộp carton với chai nhựa nào không dùng đến nữa không, mau mang ra đây đi.”
Lúc đó anh mặc đồ ở nhà, đầu tóc ướt sũng, chạy từ từ đến như nam chính trong truyện tranh vậy.
Anh đưa cho tôi mấy cái hộp carton, tôi hốt hoảng nhận lấy, vội cúi đầu
Nhìn đôi giày bung keo và bộ đồng phục đã bạc màu, tôi đỏ mặt tự ti.
“Cảm…Cảm ơn….anh.”
“Em đợi đã, vẫn còn đồ nữa, đợi anh đi lấy cho!”
Anh bỗng nhiên chạy vọt đi.
Mẹ Lương Sâm dường như nhìn thấy sự bối rối của tôi, bà âu yếm vuốt tóc tôi.
"Cô gái nhỏ, con hãy cố gắng học tập đi, rồi cuộc sống của con sẽ ngày càng tốt đẹp hơn~"
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, nhưng Lương Sâm đã nhanh chóng quay lại, mang theo rất nhiều hộp carton và chai lọ.
Lúc đó tôi rất cảm động cũng rất xấu hổ.
Từ lúc ấy tôi đã thầm thề rằng về sau nhất định phải chăm chỉ học tập thay đổi cuộc đời.
Tôi mong rằng, có thể khi ở tuổi 30, mình cũng được sống trong một ngôi nhà lớn như vậy.
Mà thực tế sẽ làm bạn nhận ra rằng, mơ ước của bạn thật ngu ngốc biết bao.
Đặc biệt là vào lúc này, khi ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của Lương Sâm, nhìn bầu trời đầy sao kia.
Tôi hiểu rõ rằng tàu hỏa dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thể theo kịp tốc độ của máy bay.
Cũng ở tuổi 30, tôi lái Audi A6, người khác lái Rolls Royce.
Tôi đeo Longines, người khác đeo Patek Philippe.
Khi tôi 18 tuổi, tôi ngây thơ tin rằng mọi con đường đều dẫn đến Rome.
Không ngờ rằng, có người sinh ra đã ở Rome.
Còn tôi cố gắng cả nửa đời người, cũng chỉ đặt chân được đến ngoại ô của nơi ấy.
Những người khác đã vượt hẳn lên mà dẫn đầu rồi.