Chương 12

Phiên ngoại Lương Sâm

Trong một lần phỏng vấn, MC hỏi tôi thích nữ sinh như thế nào.

Tôi không suy nghĩ mà trả lời: "Tóc ngắn, mắt to."

MC nói đùa rằng, hóa ra anh Lương thích loli (trẻ con).

Tôi ngượng ngùng cười một tiếng.

Thực ra, tôi không thích tóc ngắn mắt to.

Tôi chỉ thích cô ấy thôi.

Lần đầu gặp cô ấy, lúc đó tôi còn khá nhỏ.

Dáng người nhỏ xíu, đầu tóc dễ thương, đôi mắt to ướt đẫm.

Cô ấy nhút nhát nói với tôi: "Cảm ơn anh..."

Điên thật! Ai mà chịu nổi…

Khi đó tôi nghĩ, tôi muốn bảo vệ cô ấy.

Tôi giống như một tên khờ, tháo hết hộp giày của tôi, lấy hộp rượu Mao Đài của ba tôi, tất cả chỉ để lấy hộp bịch và chai rỗng để tặng cô ấy.

Nếu bị la mắng thì thôi vậy.

Cô ấy mặc đồng phục trường trung học số một, sau đó là trung học số ba, tôi bắt đầu cố gắng thuyết phục gia đình chuyển trường cho tôi.

Tôi tự ý trở thành bạn cùng bàn của cô ấy, cô ấy dường như sợ tôi nhận ra cô ấy.

Vậy thì tôi cứ giả vờ chưa gặp bao giờ đi.

Tôi biết cô ấy sống khó khăn, nhưng không biết lại khó đến như vậy.

Tôi đau đầu, lại không biết giúp đỡ cô ấy như thế nào.

Cô ấy học giỏi, lòng tự trọng rất cao.

Nhưng tôi không muốn cô gái tôi yêu đi giày không vừa chân.

Vào ngày sinh nhật của cô ấy, tôi đã làm giả một hóa đơn mua hàng.

Tôi quyết tâm tặng cô ấy một đôi giày thể thao, giày đôi giống giày của tôi.

Tôi vui thầm trong lòng một thời gian dài.

—---------------------

Ý thức mơ hồ, dường như đã có nhiều người tới đây.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ của Lương Sâm nói:

"Xin lỗi Joy, dì không biết rằng năm đó bà của con vừa mới qua đời, con có thể tha thứ cho dì được không?"

Một số người trong phòng nói:

"Joy, hãy tỉnh dậy, chị không biết phải không, một người tên là Tiểu Vũ đã bị vợ của Phùng tổng đánh ghen tại công ty và rồi tự mình rời đi."

"Phùng tổng bị kiện vì liên quan đến việc tham nhũng tài sản của công ty."

"Vậy nên, những người tàn ác cuối cùng sẽ không được hưởng phúc, những người tốt sẽ có được những điều tốt đẹp."

"Và còn có tên Kiều Chí Hải đã quấy rối cô, nghe nói ông ta bị một nhóm người xã hội đánh đập, ông ta sẽ không thể gây phiền phức cho cô nữa.”

Tôi dường như đã nghe thấy Lương Sâm hát.

Tôi cố gắng mở mí mắt nặng nề của mình, và nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh.

"Lương Sâm, xin lỗi... em chỉ là không ngủ được..."

"Em cảm thấy mình như bị ốm..."

—----

Cô gái tên Joy của tôi bị ốm.

Cô ấy nhiệt tình và lạnh lùng, tự tin và tự ti, có khi đau lòng, có khi tự chữa lành.

Bạn hỏi cô ấy vì sao, cô ấy cũng không biết.

Cô ấy luôn nghĩ đến tất cả mọi thứ với kết quả tồi tệ nhất, vì vậy suy cho cùng dù cho kết quả có thế nào, cô ấy cũng có thể chấp nhận.

Cô ấy dường như đã mất đi khả năng yêu và được yêu, cô ấy khép mình trong một thành trì, thanh tỉnh nhưng cực kỳ đau đớn.

Tôi rất muốn cứu cô ấy…

"Kiều Tiểu Y, anh sẽ giúp em, em không muốn sao?"

"Làm sao một đứa trẻ bị bỏ rơi lại dám đòi hỏi bất kỳ sự ưu ái và ngoại lệ nào?"

"Hãy dũng cảm lên, Kiều Tiểu Y, chúng ta không còn trẻ nữa."

Tôi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy và nói:

"Joy, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

—------ (Viết tiếp cái kết bởi Arrebol)------

Ngoại truyện Joy

Tôi ra viện và chuyển đến biệt thự của Lương Sâm.

Không rõ anh chuẩn bị căn biệt thự này từ khi nào nhưng khi bước vào tôi thực sự bị choáng ngợp bởi mọi chi tiết của nơi đây.

Không gian mở đón ánh nắng từ nhiều hướng, sắc hoa lộng lẫy bao phủ xung quanh,.. tưởng như đây chính là ngôi nhà trong mơ mà tôi luôn nghĩ đến.

Tôi đã giam hãm bản thân trong sự tự ti và mặc cảm suốt nhiều năm qua.

Từ Joy của tuổi 18 ngây thơ, khó nhọc cho đến Joy của tuổi 30 xinh đẹp, thành thục hơn nhưng vẫn không dám mơ tưởng đến Lương Sâm, không dám đối mặt với tình cảm mãnh liệt của anh.

Còn người đàn ông của tôi trong nhiều năm, trái tim vẫn luôn hướng về Kiều Tiểu Y.

Lương Sâm của tuổi 18, hay Lương Sâm của tuổi 30 vẫn yêu hết mình, hết lòng, vẫn luôn chờ đợi cái gật đầu của tôi, vẫn là cậu chàng dễ giận và dễ dỗ năm ấy.

“Anh trai~~, về sau chúng mình sẽ ở đây sao?” Tôi cười và nhìn anh.

Lương Sâm giang tay, ôm tôi vào lòng, anh cắn nhẹ vào tai tôi:

“Tha thứ cho em đấy, đừng rời khỏi anh, đừng gánh vác mọi thứ một mình. Em còn có anh, hãy để anh chia sẻ cùng em.”

Tôi nhìn vào mắt anh và thấy hình bóng mình rõ nét trong đó.

Trải qua nhiều chuyện, tôi biết rằng cuộc đời này của tôi sẽ không thể trọn vẹn nếu không có anh.

Vài năm sau khi tôi có bầu và được đẩy vào phòng sinh, mẹ anh nói chưa bao giờ thấy anh khóc nhiều đến thế.

Lương tổng lạnh lùng sát phạt trên thương trường lại mắt đỏ hoe khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh.

Anh giận tôi suốt 2 giờ đồng hồ khi tôi lén có bầu bé thứ hai.

Không chỉ phải gọi “anh trai~~” mà còn phải hứa hẹn bầu đến tháng thứ 5 thì nghỉ ngơi ở nhà không đi làm thì anh mới hết giận.

Joy của tuổi 40, 50,... khi nhìn lại những năm tháng tuổi trẻ đều cảm thấy rất trân trọng.

Tôi không hối hận khi năm đó chia tay anh, tôi chỉ hối hận khi khiến anh khổ sở nhiều năm như vậy.

Học tập, làm việc không ngừng để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân.

Và rồi một ngày nào đó có thể tự tin gật đầu đồng ý với “đám mây tầng cao” năm đó mình không dám với tới.

Mong các bạn hãy luôn tiến về phía trước, dù cho có khó khăn đến nhường nào, cũng xin đừng bỏ cuộc, hoa thơm ở phía cuối con đường.