Tôi không lái xe, chỉ muốn đi dạo một chút.
Trước kia lúc khổ sở, tôi thường ngắm nhìn những con đường.
Nhìn dòng xe tấp nập qua lại, dòng người bận rộn.
Ánh đèn neon của tòa nhà thành phố, nó làm tôi có cảm giác mình nhỏ bé như con kiến vậy.
Chân đi mệt mỏi, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều.
Trên màn hình của trung tâm mua sắm có in hình một cái cây với lời tỏ tình nhân ngày lễ tình nhân.
"Người đàn ông tôi yêu đã yêu tôi lúc anh ấy 20 tuổi, cũng đã trở thành người chồng năm 25 tuổi và người cha năm 30 tuổi, tôi chúc anh ấy hạnh phúc".
“À......vậy Lương Sâm, em chúc anh hạnh phúc.”
"Nhưng anh không muốn em chúc anh hạnh phúc và anh cũng không muốn chúc em hạnh phúc."
Thanh âm của Lương Sâm vang lên sau lưng tôi.
“Joy, tiền đã tính rõ ràng hết rồi, nhưng tình cảm thì sao?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, gió đêm thổi làm vạt áo anh khẽ đung đưa.
"Lương Sâm, cuối cùng em cũng không xứng đáng được anh thích..."
"Kiều Tiểu Y, năm đó, em...... mang thai phải không?"
Anh mang theo sự do dự và không chắc chắn mở miệng.
Là...... Là báo ứng của tôi......
Tôi siết chặt tay, móng tay đâm vào trong thịt, nhè nhẹ đau, run giọng mở miệng:
"Em cũng không biết vì sao lại mang thai, rõ ràng đã dùng biện pháp..”
“Em đã định đi nạo thai… Đêm đó em nằm mơ, mơ thấy cục cưng hỏi em, mẹ vì sao mẹ không cần con, mẹ không cần con, con phải đi tìm người mẹ khác."
“Ngày hôm sau... em bắt đầu cảm thấy đau bụng, bác sĩ nói đứa bé này không giữ được, sẽ sinh non.”
Tôi khóc không thành tiếng, Lương Sâm ôm chặt tôi vào lòng.
"Lương Sâm... em không phải... không phải không muốn con..."
"Nó cảm thấy mẹ mình quá kém cỏi, chủ động rời khỏi cho em... từ trong cơ thể em ra ngoài..."
"Nó chỉ tốn của em 247 tệ… phí kiểm tra...thì đã rời khỏi em"
Một ngày một đêm khi Lương Sâm ở dưới lầu ký túc xá của tôi, cũng là một ngày một đêm tôi ôm bụng đau.
Cơ thể và trái tim đang chảy máu.
Bác sĩ nói cần bổ sung dinh dưỡng sau khi sảy thai.
Tuần đó, tôi mua một gói đường nâu.
Một ly nước đường nâu và một quả trứng luộc mỗi ngày.
"Không phải lỗi của em, tại anh, đều tại anh..."
Lương Sâm ôm tôi, khóc đến đỏ mắt, anh đè nén để không khóc thành tiếng nhưng nước mắt lại thấm ướt bả vai tôi.
"Là anh quá ngu xuẩn, anh hiểu rõ em như vậy, đương nhiên biết em có nỗi khổ tâm..."
"Sau này anh mới biết, biết bà nội đã qua đời, năm đó Kiều Tiểu Y của anh có bao nhiêu khó chịu chứ..."
……
"Em xin lỗi, em đã bán chiếc túi đó..."
“Không sao, em biết đấy, anh rất dễ dỗ, kêu một tiếng anh trai anh sẽ tha thứ cho em."
"Anh đã luôn ở phía bên kia đại dương chờ em, chờ em có một đôi cánh đủ rộng, chờ em trưởng thành sẽ trở nên dũng cảm mà chạy về phía anh."
Lương Sâm ôm tôi thật chặt.
"Số điện thoại di động của anh vẫn không thay đổi, nhưng em vẫn không tới tìm anh, sau đó anh nhịn không được, liền nghĩ, vậy anh sẽ trở về tìm em."
"Mùa đông năm 2017, anh trở về tìm em, khi đó có người ở bên cạnh em, anh ta mua trà sữa cho em, im lặng chờ em tan ca, trong mắt đều là em. Khi đó vì sao anh không có dũng khí đi chất vấn em, có phải thích người khác hay không, có phải đã quên anh hay không…”
"Anh thậm chí còn hối hận tại sao khi đó mình không theo đuổi em, Kiều Tiểu Y của anh thích anh như vậy, làm sao có thể rời khỏi anh, làm sao có thể yêu người khác…”
"Em xem, anh không có tiền đồ, sắp ba mươi rồi, ở trên mạng thấy hoạt động của em phát sóng trực tiếp, em mặc áo thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tự tin ung dung, đối mặt với ống kính nói. Ngày đó, anh đã đặt vé máy bay về nước, anh muốn đánh cược một lần nữa."
Lương Sâm lau nước mắt cho tôi, lẳng lặng nhìn tôi.
"Kiều Tiểu Y, nếu có thể, chúng ta hãy vì nhau mà rung động một lần nữa đi.”
Tôi thu dọn xong cảm xúc như vỡ đê này, im lặng trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu:
"Lương Sâm, quên đi."
"Em không thích anh sao?"
Tôi rất thích anh, nhưng tôi không thể hủy hoại anh.
Tôi đã dần hiểu được ý nghĩa của câu nói đó:
"Tình cảm của người trưởng thành là xem xét, là cân nhắc lợi hại, cho dù thích nhưng nếu như không có kết quả, cũng sẽ cố gắng khắc chế bỏ đi cái thích của mình..."
Những xúc động này không thể lặp lại được nữa, cuối cùng đều biến thành ba chữ: Quên đi thôi.
Lương Sâm, em sẽ đưa anh trở lại với đám đông một lần nữa.
Lương Sâm, cảm ơn anh đã xuất hiện.
Em sẽ không chậm trễ anh nữa.
Kiều Chí Hải vẫn đứng ở cửa chờ tôi.
"Mày….mày đã bám vào một ông chủ giàu có như vậy, cắt đứt mối quan hệ cha con với tao chỉ với 30 vạn. Tao sẽ không đồng ý, ít nhất phải 300 vạn."
Tôi mỉm cười và lạnh lùng mở cửa ra:
"Vậy thì chiêu của ông đã thất bại rồi, chúng tôi không còn có mối quan hệ gì hết. Ông đừng mơ có thể lấy được một xu nào từ tay tôi nữa."
"Ông đã phá hủy cuộc đời tôi rồi, nếu có thể quay lại quá khứ, tôi nhất định sẽ nói với người mẹ đó, hãy đánh chết tôi đi, đừng sinh ra tôi."
Sự đau khổ từ gia đình, đôi khi sẽ không bao giờ được chữa lành.
Tôi để mặc Kiều Chí Hải tiếp tục chửi bới ở ngoài cửa.
"Mẹ về rồi đây."
Nhưng không có Sơ Nhất với đôi chân khập khiễng đến đón tôi.
Trên ban công, tôi nhìn thấy nó nằm co quắp ngủ, nhưng không còn tỉnh dậy nữa.
"Ngay cả con cũng đã đi rồi sao?"
“Mẹ sẽ lang thang một mình sao."
“Mẹ đã mất đi gia đình rồi.”
“Nhưng con biết không, nếu không có con, mẹ sẽ không thể ngủ được đâu.”
Đêm đó, tôi đã uống nhiều thuốc an thần, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng, vì quá mệt mỏi mà tôi đã thϊếp đi.
Tôi nghe thấy ai đó gọi:
"Kiều Tiểu Y, đừng ngủ nữa, mau dậy đi."
"Anh hát cho em nghe một bài hát được không: “..Từ trước tới giờ luôn có một người yêu em, gió thổi mưa rơi khoảng cách dần rộng thêm...."
Anh hát và rồi anh đã khóc….