- 🏠 Home
- Linh Dị
- 3 - 1 = Mấy
- Chương 9: Diệt Tận Gốc
3 - 1 = Mấy
Chương 9: Diệt Tận Gốc
Vài tháng đã trôi qua, thằng bé Xoa vẫn chỉ cao chừng ấy, nó dường như không lớn.
Nó vẫn không biết nói, không biết khóc. Đôi lúc nó cũng cười khậc khậc, nét cười hơi kỳ quái, mặt nó khô không khốc như bị phết keo. Chồng chị Lý là Lý Ma thậm chí ngờ rằng nó bị câm, tuy nhiên anh vẫn kiên trì dạy nó tập nói.
“Bố ơi!” Lý Ma nói.
Thằng bé ngồ ngộ nhìn anh: “U a…”
“Mẹ ơi!” Lý Ma lại nói.
Xoa: “U a…”
Bé Hùng Hùng thấy thế phì cười, bắt chước nó: “U a… Tao thấy mày rất giống con quạ.”
Lý Ma và vợ đều là người mạnh mẽ về tìиɧ ɖu͙©, họ hầu như đêm nào cũng làʍ t̠ìиɦ tơi bời khói lửa.
Đời sống tìиɧ ɖu͙© mỹ mãn khiến Lý Ma càng thêm tốt tính, anh đóng riêng cho thằng bé Xoa một cái giường nhỏ, bố trí nó và Hùng Hùng vào ngủ ở gian trong.
Hôm nay bạn của Lý Ma kết hôn, anh đi dự tiệc cưới. Người bạn ấy đã từng ly hôn, lần này cưới vợ lần thứ hai.
Chị Lý biết Lý Ma dễ uống quá chén, lúc anh sắp đi, chị đã dặn dò: “Anh nên uống in ít thôi.” Chị lại ghé tai anh nói nhỏ: “Chỉ cần anh đừng uống say, đêm nay em sẽ gắng hết sức chiều anh!”
Trời đã tối mà Lý Ma vẫn chưa về.
Chị Lý biết chồng chị còn lâu mới về. Lần nào anh đi uống rượu cũng đều như vậy. Hôm nay vừa khéo là thứ năm, chị lại có thể tập trung đủ người để đánh mạt chược. Chị dỗ Hùng Hùng và bé Xoa ngủ, sau đó chị ra khỏi nhà.
Trong nhà chị Biện, các chị vui vẻ ngồi đánh mạt chược.
Lúc gần nửa đêm, chị Lý hơi cảm thấy bất an. Liệu Lý Ma có say rượu ngã vật trên đường không? Chú rể là bạn rất thân của anh, chắc anh sẽ uống say bét nhè…
Ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Ma uống nhiều rượu trắng đến thế: hai chai rượu Bạch Thảo Nguyên 60 độ!
Và cũng là lần đầu tiên sau khi uống rượu anh nhớ vợ mãnh liệt như thế này.
Chú rể dìu Lý Ma ra. Lúc đó anh biết rất rõ và cố không để cho chú rể ra tiễn, anh loạng choạng đi về nhà.
Dù uống nhiều đến mấy, anh vẫn có thể đi về nhà được, nhưng quái lạ, anh không đi nổi nữa, anh phải bò.
May mà đã tìm về đến cửa nhà mình, anh bò qua bậu cửa rồi bò lên đi-văng, nằm vật ra ngủ, ngáy to như sấm, dù có đánh đòn cũng không dậy nổi.
Chị Lý càng lúc càng thấy lo, rồi chị bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Là giọng Lý Ma!
Chị gạt các quân mạt chược sang bên rồi nói với ba chị kia: “Hình như có tiếng gì đó, tôi phải về nhà xem sao. Các chị cứ chờ tôi.” Nói rồi chị hấp tấp chạy về.
Đúng thế, chị nghe thấy tiếng kêu rên của Lý Ma càng lúc càng rõ.
Chị chạy bổ vào nhà, bật đèn lên, thấy chồng đang hai tay ôm đũng quần, kêu ầm ỹ. Cơ thịt trên mặt anh co giật vặn vẹo như sắp chết đến nơi, máu đầm đìa: của quý của anh đã bị kẻ nào đó cắt!
Chị Lý rụng rời, cuống cuồng chạy ra ngoài nhà kêu ầm lên: “Mọi người ơi, mau đến đây!”
Hàng xóm nhanh chóng chạy đến.
Trương Cổ là người rất tỉnh táo, khi mọi người đang hỗn loạn rối tinh rối mù thì anh bấm điện thoại gọi chiếc tắc-xi duy nhất của thị trấn – chiếc xe việt dã cồng kềnh, đưa Lý Ma và cả cái mẩu kia lên xe, phóng đến bệnh viện thị trấn.
Cấp cứu.
Bác sĩ trực ban xử lý những việc cần thiết, nhưng vì thiết bị và kỹ thuật có hạn, họ bảo gia đình hãy chuyển Lý Ma lên bệnh viện huyện.
Ngay trong đêm, chị Lý ôm người chồng bất hạnh chạy lên bệnh viện huyện. Chiếc xe cà tàng máy nổ inh tai dần biến mất trong màn đêm nặng nề. Những vì sao chứng kiến sự kiện chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Thiết Trụ đã kịp thời chạy đến.
Anh xem xét hiện trường rất tỉ mỉ nhưng không thu được kết quả gì.
Anh ngờ rằng hung khí chính là con dao mổ lợn cực sắc nhọn của Lý Ma. Nhưng mối nghi ngờ này lập tức bị xóa bỏ, vì con dao mổ lợn ấy đang được cài ngay ngắn trên cao sát trần nhà, vì Lý Ma sợ bé Hùng Hùng đυ.ng phải. Thiết Trụ bắc thang trèo lên lấy dao xuống, nó rất sáng sủa sạch trơn không một vết máu.
Sau đó Thiết Trụ hỏi một số người xung quanh và ghi biên bản.
Hôm sau, Thiết Trụ đến bệnh viện huyện, hỏi Lý Ma về tình hình lúc xảy ra sự việc.
Lý Ma nói: “Tôi quá say, nằm lịm đi không biết gì nữa. Chỉ cảm thấy hình như bên dưới bị con gì đó cắn, cắn rất ác. Lúc đó tôi cũng không kêu. Khi tôi lơ mơ nhổm dậy, sờ tay vào thì mới biết mình đã bị mất cái ấy, máu đầm đìa. Lúc đó tôi mới cảm thấy đau…”
Thiết Trụ: “Cậu khẳng định rằng mình về nhà rồi mới bị chứ?”
Lý Ma nghĩ ngợi: “Gần như có thể khẳng định.”
Thiết Trụ: “Lúc đó cậu có thấy ai ở bên cạnh cậu không?”
Lý Ma: “Không.”
Chỉ có thể hỏi được ngần ấy.
Thiết Trụ cảm thấy sự việc này hết sức quỷ quyệt, quái dị khó hiểu. Hung thủ là một gã cao tay, một nhát dao đưa ra tựa như “nhổ cổ nhổ tận gốc”, lặng lẽ không tiếng động, rồi lặn mất tăm mất tích…
Lý Ma vĩnh viễn mất cái của quý, anh bị một kẻ tàng hình tước mất “vũ khí”.
Cả thị trấn đều kháo nhau chuyện này.
Có người đoán rằng: Lý Ma say rượu, rồi sà vào đâu đó ghẹo gái, bị chồng cô ta xử lý “cắt bỏ”; có người lại nói chắc là anh ta tự cắt.
Nhưng dù là ai, thì vật chứng quan trọng phải là một con dao, tiếc rằng không thể tìm thấy con dao có vai trò rất quan trọng ấy.
Nửa tháng sau, vợ chồng Lý Ma trở về. Thời gian qua, cháu Hùng Hùng và bé Xoa được chị Mộ Dung chăm sóc.
Khí thế đàn ông hùng mạnh của Lý Ma dường như xẹp hẳn, mặt mũi anh nhợt nhạt, đi đứng lom khom. Còn chị Lý thì hết sức tiều tụy, chị bỗng dưng già đi hàng chục tuổi.
Dẫu hối hận thì đã muộn, giả sử hôm đó chị không đi chơi mạt chược, chỉ ở nhà chờ anh, thì sẽ không xảy ra cái chuyện oái oăm này…
Mấy người bạn đánh mạt chược đều đến thăm. Họ là phụ nữ, không tiện nói nhiều về chuyện này. Họ rất áy náy, nếu tối hôm đó họ không kéo chị Lý sang hội ngộ mạt chược thì…
Chú rể đang hưởng tuần trăng mật kia cũng đưa vợ đến thăm. Họ cũng rất băn khoăn áy náy, giá mà hôm đó đừng để Lý Ma uống nhiều rượu như vậy…
Lý Ma nói rất thoáng: “Chuyện này chẳng thể trách gì ai, là số phận đó thôi. Dù sao tôi cũng đã có con rồi, chuyện không có gì là ghê gớm cả!” Rồi anh mỉm cười, nói: “Có những hai đứa con!”
Sau khi mọi người ra về, thì Trương Cổ xuất hiện, anh rất quan tâm sự kiện này.
Trương Cổ: “Anh Lý Ma thử cố nhớ lại, tình hình lúc đó là gì?”
Lý Ma: “Lúc đó, tôi thật sự rất say.”
Trương Cổ: “Anh cảm thấy có thể là do kẻ nào làm?”
Lý Ma: “Nói thế này cũng chẳng sợ anh cười đâu, tôi thậm chí ngờ rằng… mình bị chó cắn đứt.”
Trương Cổ cho rằng cũng có khả năng này. Lý Ma bò về đến cửa nhà, rồi cởϊ qυầи ra tè… thì con chó xông đến đớp luôn cái của nợ kia!
Nhưng Trương Cổ vẫn không chịu dừng ở đây, thằng bé kia ở nhà nào thì nhà đó xảy ra chuyện, thực là kỳ quái!
Anh lại nói: “Lúc đi trên đường, anh có nhìn thấy ai bám theo không? Hoặc là có nghe thấy phía sau có tiếng động gì lạ không? Và, sau khi về nhà rồi, trong nhà có tình hình gì khác thường không?”
Lý Ma nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói: “Hoàn toàn không thấy gì lạ.”
“Đừng vội, anh cứ nghĩ thêm xem…”
“… trước khi xảy ra sự việc, hình như tôi nằm mơ.”
“Mơ ra sao?” Trương Cổ cảnh giác.
“Tôi mơ thấy có một đứa bé cứ đi xung quanh tôi, đòi tôi bế nó…”
Trương Cổ lập tức thót tim.
Anh đã có những kinh nghiệm tương tự:
Ví dụ, có lần ban ngày anh chợp mắt, không tắt ti-vi, thì nội dung của kênh đó biến thành nội dung trong giấc mơ của anh nhưng ít nhiều cũng có biến dạng khác đi. Khi bản tin thời sự đang nói về lúa mỳ được mùa thì anh mơ thấy mình đi đến ruộng lúa mỳ vàng óng, nông dân rất vui sướиɠ và nói với anh rằng: anh kéo xe đi đi…
Hoặc ví dụ như có hôm vào lúc sẩm tối anh ngủ lịm đi, mẹ anh đang ngồi ghế salon đối diện đan áo len, thỉnh thoảng bà bước lại gần chỗ anh ngồi để lấy thứ gì đó, anh vẫn lờ mờ nhận ra. Nhưng anh lại mơ thấy bà vừa đan áo len vừa nói với anh: “Đây là chiếc áo cuối cùng mẹ đan cho con, sau đó dù mẹ muốn đan cũng không đan được nữa, mắt mẹ kém rồi…”
Trước khi xảy ra sự việc, Lý Ma lại mơ thấy trong đêm tối một đứa bé chạy đi chạy lại xung quanh…
- 🏠 Home
- Linh Dị
- 3 - 1 = Mấy
- Chương 9: Diệt Tận Gốc