Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

3 - 1 = Mấy

Chương 3: Con Mắt Ở Sau Con Mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã làm rõ nguyên nhân mất điện: dây điện bị kẻ nào đó cắt, ở chỗ cách thị trấn độ một cây số về phía Tây. Thiết Trụ đang điều tra vụ việc. Thiết Trụ là cảnh sát của thị trấn, một anh cảnh sát sẵn sàng nhúng tay vào đủ thứ việc, kể cả những việc bé bằng cái móng tay. Dù chỉ số IQ của anh không cao, nhưng mọi người đều rất tín nhiệm anh vì anh luôn hết lòng phục vụ nhân dân.

Cha mẹ của bé Xoa vẫn không xuất hiện, lai lịch của nó vẫn là một câu hỏi.

Sau một thời gian, chị Lý phát hiện ra một vấn đề: thằng bé Xoa không bao giờ khóc nhè. Nó rất thích xem ti-vi, nếu người lớn bận việc thì cứ đặt nó ngồi xem ti-vi, chương trình gì cũng được, cả ngày cũng không quấy khóc gì hết, ổn cả.

Thoạt đầu, chị Lý cho là thế, chương trình nào cũng được, nhưng ít lâu sau chị nhận ra điều này: hình như nó thích xem chương trình “Bình luận sách”. Có những cảnh như người mặc áo dài, tay cầm quạt giấy, trên bàn đặt một cái búa gỗ… hoặc tên thổ phỉ Lý Nhị Lăng vai khoác súng máy đi đến thôn Oa Qua bắt trộm mấy con gà béo…

Lạ thật, nó thích chương trình bình sách?

Khi ti-vi phát chương trình này, chị Lý thấy mắt nó sáng lên.

Có lần bé Xoa đang xem ti-vi, Hùng Hùng thì chơi súng phun nước. Ti-vi vừa phát xong một tập phim hoạt hình, sau đó là chương trình bình sách; chị Lý bèn mở kênh khác, cũng là hoạt hình, bé Xoa cũng ngồi xem. Sau đó chị Lý ra ngoài giặt giũ, lúc trở vào nhà thì không rõ ai đã lại bật sang chương trình bình sách!?

Hôm nay bé Xoa hơi sốt. Buổi tối, chị Lý đặt nó vào nằm với mình, ôm lấy nó. Người nó nóng bỏng.

Hùng Hùng hơi ấm ức, nói: “Mẹ không được ôm nó đi ngủ!”

Hùng Hùng đã chấp nhận bé Xoa nhưng thấy mẹ ôm thằng bé ngủ, nó vẫn ghen tị.

Chị Lý: “Hùng Hùng ngoan nào! Em đang bị ốm.”

Hùng Hùng đành lầm lỳ nằm im vậy.

Khi bé Xoa uống thuốc rồi thì Hùng Hùng cũng đã ngủ say.

Khoảng nửa đêm, chị Lý nằm mơ. Mơ thấy anh lái xe tải lại tạt vào, nói rằng xe anh cần bổ sung nước, máy quá nóng.

Nhưng chị Lý cảm thấy hình như không phải xe tải thiếu nước.

Chị hỏi: Tại sao không tìm Liên Loại?

Anh ta nói: Cô ấy khóa cửa.

Sau đó anh ta ôm chầm lấy chị, người anh ta nóng hầm hập như xe tải mở nắp ca-pô.

Anh sờ nắn ngực chị.

Chị Lý rất tò mò, rất thẹn và cũng rất hồi hộp, rất áy náy. Chị vô tình nhìn thấy bàn tay anh lái xe rất bé, trắng trẻo, như bàn tay trẻ con…

Lúc này chị bừng tỉnh, nhận ra thằng bé Xoa đang sờ ti mình.

Ánh trăng hắt vào nhờ nhờ, chị hé mắt nhìn nó. Nó đang thức, ánh mắt nó say sưa, rất khác với mọi ngày.

Chị nghĩ bụng, cũng chỉ là tình cảm tự nhiên của đứa trẻ con nhớ mẹ, nó sờ ti mẹ, cũng là những lúc đứa trẻ sung sướиɠ khi nằm trong lòng mẹ…

Hùng Hùng đã lớn, từ lâu nó đã không sờ ti mẹ nữa, nó đã không còn thói quen này. Chị khẽ nhấc bàn tay của bé Xoa ra.

Nhưng chị chợt cảm thấy động tác sờ ti của nó rất thuần thục, không có vẻ là động tác của một đứa bé con.

Cảm giác - tội lỗi, cũng rất đáng sợ.

Lý Ma to vâm vạm vỡ đã trở về.

Thấy nhà mình có thêm một đứa trẻ, anh rất vui.

Anh hôn hít Hùng Hùng, rồi lại bế bé Xoa lên. Nhưng hình như thằng bé không ưa anh, nó ra sức giãy ra, lẩn tránh.

Chị Lý nói: “Chắc tại người anh toàn mùi mồ hôi nên nó không thích. Anh mau vào mà tắm đi!”

Lý Ma cười hề hề, tung bé Xoa lên cao. Tay anh rất to, hai bàn tay cứ như hai cái rổ, bé Xoa thì bé tẹo như con cún con.

Tối nay Hùng Hùng ngủ trên cái giường riêng của nó mọi ngày, bé Xoa ngủ chung giường với vợ chồng Lý Ma.

Từng có người giải thích từ “đứa con” là một thứ mà trước khi ngủ nằm giữa, ngủ rồi thì nằm sang bên cạnh! Đúng thế, thoạt đầu vợ chồng Lý Ma cho bé Xoa nằm giữa hai người, rồi đùa vui. Lát sau thằng bé buồn ngủ, nó rúc vào nách chị Lý, nhắm mắt. Vợ chồng Lý Ma trò chuyện khe khẽ, cho đến lúc nghe thấy bé Xoa đã thở đều đều… họ tắt đèn, rồi nhấc nó sang một bên.

“Tiểu biệt trại tân hôn ” là thế này đây!

Cả hai vợ chồng đều rất mạnh mẽ, củi khô lửa nồng!

Lý Ma vuốt ve thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của vợ, mặt đỏ bừng. Vợ anh, người mũm mĩm, cặρ √υ" to tròn, Lý Ma rạo rực đầy ắp ham muốn.

Rồi anh đi sâu vào thân thể vợ, bắt đầu gắng gỏi “leo dốc”, như một con giáp xác phục phịch tiến lên không biết mệt mỏi.

Hùng Hùng đã lớn, nó cố nén, nằm thật im.

Rất nhanh chóng, vùиɠ ҡíи của vợ anh đã ướt nhòe.

Cuối cùng, Lý Ma đã lên đến đỉnh dốc, đôi mắt anh như có chớp sáng, tia điện phóng trúng người anh thì phải, toàn thân anh rung lên như cuồng như say, bên dưới, sức sống đã được giải phóng ào ạt.

Đúng vào lúc này, có một đôi mắt lọt vào đôi mắt Lý Ma, người anh cũng nhanh chóng từ đỉnh cao chùng xuống.

Là thằng bé con.

Là thằng bé bỗng nhiên xuất hiện trong nhà anh.

Trong bóng tối, nó mở mắt, chớp chớp, lạnh lùng nhìn cả quá trình làʍ t̠ìиɦ của đôi nam nữ mạnh mẽ này.

Chị Lý khẽ hỏi anh: “Sao thế?”

Anh nằm ngửa trên giường, “thứ ấy” đã mềm oặt, mềm nhũn. Anh hất hàm về phía sau vợ, ra hiệu, thì thào nói: “Thằng bé đã dậy.”

Chị Lý ngoảnh sang, nhìn thấy bé Xoa đang lặng lẽ nhắm mắt.

Lý Ma chân chất, đơn giản, anh đã nhanh chóng quên béng cái chuyện này.

Dù bé Xoa hình như hơi bài xích anh, anh vẫn rất thích nó. Đi làm về, anh thường mua cho nó đồ chơi, như súng phun nước hoặc cái kèn…

Lúc rỗi rãi, anh cũng hay dạy nó gọi: “Bố ơi!”

Xoa: “U a…”

Lý Ma: “Mẹ ơi!”

Xoa: “U a…”

Lý Ma: “Bố ơi bố ơi!”

Xoa: “U a…”

Lý Ma: “Mẹ ơi mẹ ơi!”

Xoa: “U a…”

Anh tiếp tục dạy, thì nó không chịu được nữa, bỏ mặc anh, nhoài xuống đất chạy đi chơi.

Tối hôm nay, trời rất nặng nề, đen kịt, hình như sắp mưa.

Vợ chồng Lý Ma dỗ Hùng Hùng và Xoa ngủ rồi, lại bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.

Lúc này đã gần nửa đêm, trong phòng tối đen như mực không nhìn thấy gì hết. Lý Ma cảm thấy phải như thế này mới an toàn, mới thoải mái.

Nằm trên người vợ, anh vận động như bổ củi.

Lại vào lúc anh sắp sửa đi đến cao trào thì trời bỗng có tia chớp sáng lòa. Anh cảnh giác nhìn sang phía thằng bé đang ngủ, thì lại nhìn thấy đôi mắt lóe sáng của nó!

Tia chớp tắt rất nhanh.

Ánh mắt cũng tắt rất nhanh.

Máu nóng trong người anh bỗng nguội lạnh. Anh rời thân thể vợ, mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của thằng bé đang ngủ. Rồi anh bỗng bật đèn.

Thằng bé đang ngủ rất say, rất yên tĩnh. Lý Ma cau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ mình bị ảo giác à?

Chị Lý đưa tay che mắt, hỏi: “Anh nhìn gì thế?”

Lý Ma tắt đèn, bóng tối lại ập xuống. Anh chỉ im lặng.
« Chương TrướcChương Tiếp »