Lưu Á Lệ là một cán bộ được Chủ tịch thị trấn đích thân bồi dưỡng nên.
Một lần vào sớm tinh mơ, Chủ tịch (để cho tiện, tạm gọi tắt là Chủ tịch) đã xơi Lưu Á Lệ, khi đó cô mới 17 tuổi.
Bao năm qua, cô vẫn duy trì mối quan hệ lén lút với Chủ tịch. Bao năm qua, cô chỉ theo Chủ tịch, không lấy chồng. Cô tự nguyện suốt đời làm người tình của Chủ tịch.
Cô cảm thấy mình và ông ta đều có tình yêu duy nhất tương tác với nhau, cô cảm thấy tình cảm của ông ta và cô là vĩnh viễn.
Cô không biết Chủ tịch và chị Biện – người phụ nữ nội trợ, cũng có cuộc tình lén lút. Nay cô đã ở tuổi xế chiều, người đã nhão, chẳng phải hoa cũng không phải lá, Biện phu nhân thì non tơ hơn cô.
Tối nay lúc sắp đi ngủ, cô bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động.
Cô nghĩ là Chủ tịch đến. Lắng nghe một hồi, lại cảm thấy không đúng, cô bèn lăm lăm trong tay cái kéo, bước ra.
Bên ngoài tối mịt mùng, không có gì hết.
Cô vừa định quay vào nhà thì lại thấp thoáng nhìn thấy phía xa xa có một bóng đen, nhỏ thôi, giống con mèo. Cô khẳng định không phải người, vì nó không đứng mà là nhoài người phủ phục, bất động, và hình như nó đang nhìn cô.
Chỉ lát sau mắt cô đã quen với bóng tối bên ngoài, rồi cô nhận ra cái thứ đó có mắt, hai con mắt đang lóe ánh sáng xanh âm u trong đêm tối.
Một động vật sống!
Cảm thấy sợ hãi, cô nín thở, tuyệt đối không dám động đậy, nhìn chằm chằm vào nó. Cô cố suy nghĩ xem nó là con gì.
Nó ngoặt sang bên, chạy vào vùng tối hơn, rất nhanh nhẹn, bốn chân bước đi không tiếng động. Cô cảm thấy hình như nó có ý ra hiệu gì đó với cô.
Chắc chắn phải có điều bí ẩn gì đây, tay càng nắm chặt cái kéo rồi cô bước theo.
Nó đi được một quãng, lại phủ phục xuống, đôi mắt xanh âm u nhìn cô không chớp. Cô không dám tiến lại gần, bước chân cô chậm lại. Khi cô đứng lại rồi thì nó lại chạy vụt vào chỗ tối hơn nữa…
Nó nằm lặng lẽ như khúc gỗ mục nhưng chạy thì nhanh hơn thỏ.
Lưu Á Lệ thót tim: Mình đang gặp phải thứ gì thế này? Nó đang định làm gì?
Cô tiếp tục bị nó dụ đến trước căn nhà của chị Biện. Rồi nó bỗng biến mất. Cô nhìn thấy rèm cửa sổ nhà chị Biện kéo kín, bên trong sáng đèn màu hồng hồng.
Cô tò mò bước lại gần cửa sổ. Bên trong văng vẳng có âm thanh nhưng nghe không rõ. Cô lập tức có một thứ linh cảm… Cô bèn áp sát tai vào cửa sổ, tập trung lắng nghe…
Phía sau lưng bỗng có tiếng rít, cô bủn rủn suýt ngã sụp xuống đất.
Cô lập tức ngoảnh lại, thì nhìn thấy một con mèo to vật vã đang nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt nó màu xanh âm u.
Vừa nãy là nó hay sao?
… Kể từ sau đó, Lưu Á Lệ bắt đầu trả thù.
Cô là Trưởng ban văn hóa thị trấn, kỹ thuật chụp ảnh không vấn đề gì. Nhà cô lại có buồng tối, có thể tráng phim rửa ảnh.
Đêm nay, cô gái độc thân lại lén chụp ảnh thành công. Cô rón rén trở về nhà mình, đi vào buồng tối, bắt đầu tráng phim…
Có rất nhiều người sợ buồng tối, đúng thế.
Nhiều câu chuyện đáng sợ bay ra từ buồng tối.
Phim, thuốc rửa, hiện hình, cố định hình ảnh… buồng tối luôn luôn có những nỗi khϊếp sợ thật khó diễn tả.
Dưới ánh đèn đỏ sẫm, vẻ mặt của cô gái độc thân rất đậm màu sắc ma quỷ.
Từng tấm ảnh dần dần hiện lên. Chủ tịch thị trấn, chị Biện, vẻ mặt của họ dần rõ nét, dần dần rõ nét.
Cô cảm thấy bọn họ hết sức gớm ghiếc.
Cô bỗng rùng mình. Vì có một tấm ảnh, bên cạnh Chủ tịch và chị Biện là một thứ gì bé nhỏ, nó dần dần hiện ra rõ nét…
Là một đứa trẻ con!
Chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến con mèo to vật vã kia.