Lúc cha Thạch Nghị được đẩy ra
khỏi
phòng giải phẫu, kỳ
thật
điện
tâm
đồ vẫn còn
đang
nhảy.
Chỉ
là
lúc đường
cong biểu đạt
cho sinh
mạng
run
rẩy phập phồng,
liền sẽ giống
như xé
rách
trái
tim
của
người bên
cạnh
làm
cho
người
ta
trào
ra
một
loại
cảm giác ghê
tởm buồn
nôn
từ đáy
lòng,
Thạch Nghị gần
như
là dại
ra được Trần Thành kéo dậy,
vẫn
luôn kéo đến bên
ngoài phòng bệnh
nặng
cách
ly,
cách
cửa sổ
nhìn
người
nhà
thân yêu
nhất
của
mình ở bên
trong,
nhìn
tần suất đơn điệu duy
trì
tiếng vang
lạnh
như băng,
như
là
nguyền
rủa.
“Bệnh cao
huyết áp của Thạch tướng quân vốn đã rất nghiêm
trọng rồi,
cộng
thêm
hôm qua còn uống nhiều rượu,
mấy lần ông ấy đến kiểm
tra sức khỏe tôi đã nhấn mạnh với ông ấy không
thể
tiếp
tục đυ.ng đến rượu cùng
thuốc lá,
có
tổn
hại rất lớn đối với
thân
thể của ông ấy, hơn nữa lại không dùng thuốc đúng hạn…
tuy rằng đưa tới
bệnh viện thời gian ngắn, nhưng mà,
ài…”
Nói chuyện là
bác sĩ phụ
trách của cha Thạch Nghị,
mỗi một câu ông nói ra,
mẹ Thạch Nghị sẽ khóc càng
thêm khó thể kiềm chế,
tuy rằng Thạch Nghị đứng
bên cạnh,
rồi lại giống như một câu một chữ cũng không nghe vào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người nằm
trên giường trong phòng
bệnh,
bờ môi run run,
chính là không phát ra được bất kỳ âm
thanh nào.
Hắn
lại đứng
trông bên
ngoài phòng bệnh suốt
mười
tiếng.
Điện
tâm đồ vẫn
luôn
nhảy
lên
cuối
cùng
trở
thành
một đường
thẳng.
Âm
thanh
chói
tai kia,
lại khiến
cho
thứ được xưng
là
lý
trí
trong đầu Thạch Nghị,
đều bị
nghiền
thành bột phấn.
Bên
cạnh
là
mẹ
hắn gào khóc đến
cuồng
loạn,
cấp dưới,
đồng đội
trước kia
của
cha
hắn,
vòng
trong vòng
ngoài đều
cùng
rơi
lệ,
hắn
lại đứng
cạnh
mọi
người giống
như khúc gỗ,
đối với
những
người khác
làm
như không
thấy,
có
tai
như điếc.
Hắn
thật sự không biết
thân
thể
cha
hắn
lại kém
như
thế…
Hắn
thật sự không biết sẽ
là
loại kết quả
này…
Hắn
thật sự không biết bản
thân
nhất
thời
nhu
nhược
trốn
tránh sẽ
tạo
thành kết
cục
này…
—— Sớm
biết như vậy.
Trong đầu
hiện lên ba chữ kia,
hắn
hơi nhíu mày,
bên cạnh có người nói với
hắn
hãy
bớt đau
buồn,
hẳn chỉ là mờ mịt ngẩng đầu nhìn một cái,
sau đó lại cúi đầu trở lại.
Trần
Thành
vẫn
luôn
đứng
bên cạnh,
tất cả thân thích bên cạnh có
thể tới gần như
đều
tới,
có người ở
bên
mẹ hắn, có
người vội
vàng
thu
xếp những
việc
khác,
rồi
lại không
có ai
nguyện ý
nói nhiều
lời với hắn, cho dù
là mấy lời
an ủi vụn
vặt,
cũng
chỉ
giống
như
là hình thức, Thạch
Nghị
liền
đứng
trầm
mặc,
nhìn
người
tới
tới lui lui, nghe tiếng khóc đứt quãng.
Ở tít
bên
ngoài
đám
người, Anh
Minh
cũng
đứng
đấy.
Có
người
ném ánh
mắt
tò
mò đánh giá về phía
anh,
nhưng đều sẽ không dừng
lại
lâu
lắm
liền dời đi giống
nhau,
bầu không khí
này
trên
cơ bản đều
cảm
thấy
anh không
thích
hợp để xuất
hiện,
nhưng
là không
có
ai
mở
miệng đuổi
anh,
anh
liền
an
tĩnh đứng bên
cạnh.
Vào lúc này,
anh cũng không
thể để Thạch Nghị một mình.
Nghi
thức
cáo biệt xác định là
ngày
mốt,
tất
cả thủ tục
đều
là Trần Thành đi làm, hiện tại
anh
xem như người duy nhất có
thể
duy trì cục diện, Thạch Nghị từ sau
khi
bị anh đánh vẫn
duy
trì loại trạng
thái
này,
thậm
chí khi đứng canh giữ bên
thi
thể của cha hắn, cũng chỉ
là nhìn chằm chằm vào thi thể, lúc
bị yêu cầu cúi
đầu
mới có thể
cử động một chút.
Những
trưởng bối nhìn hắn
từ nhỏ đến lớn kia,
đi đến trước mặt hắn đa
số đều là
lắc đầu thở dài, mặc
dù đều nói với
bên
ngoài
ba Thạch
Nghị
là mất do
bệnh, nhưng chuyện của hắn cùng Anh
Minh
truyền ra
ngoài ầm
ĩ như
vậy,
ít nhiều
đều nghe được một ít.
Một vị chiến hữu của
cha
hắn dứt khoát nắm chặt tay hắn: “Thạch Nghị,
cha cậu cả
đời
kiêu
ngạo
vì cậu, cậu như
thế
nào... ài!
như
thế nào hồ
đồ như vậy!”
Sức lực kia, giống như muốn bẻ
gãy
tay Thạch
Nghị.
Hắn
ngay
cả
lông
mày
cũng không
nhíu,
những ánh
mắt xung quanh kia,
trách
cứ không
một
tiếng động,
đều giống
như
lưỡi dao đâm
từng
nhát vào
người
hắn,
trong đầu đều
là bộ dạng
cha
hắn
nói
chuyện với
hắn
lần
cuối
cùng,
nhớ
tới ký ức
rách
nát
thời
niên
thiếu,
cảnh
tượng
người
một
nhà ăn
cơm,
bộ dạng dạy dỗ
của
cha
hắn,
bộ dạng
cười,
bộ dạng
hút
thuốc
lá,
lúc uống
rượu,
lúc đọc báo,
càng
nghĩ
trong
lòng Thạch Nghị
lại
càng
nặng
nề,
loại
trọng
lượng ép
tới
hắn gần
như không
thở được sinh
ra
một
tầng
hắc ám,
che ở đỉnh đầu
cùng
trước
mắt,
chậm
rãi
cướp đi giác quan
của
hắn.
Nghi
thức
cáo biệt rốt cuộc chấm dứt như
thế
nào,
hắn thậm chí không có cảm
giác.
Người
xung
quanh đều
đi hết, cũng không
ai gọi hắn
dậy,
Anh
Minh
thấy
Thạch
Nghị
quỳ
trong
đại
sảnh
động
cũng
không
động, cảm
thấy
tứ chi tê
dại
đau đớn, không
đi qua gọi
đối
phương, Thạch Nghị quỳ anh liền đứng cùng hắn.
Vẫn là nhân viên phụ
trách
tang lễ lúc sau lại phát
hiện Thạch Nghị vẫn còn,
kéo hắn dậy: “Sảnh này lát nữa còn phải dùng,
ba cậu đã đi rồi,
cậu cũng bớt đau buồn…”
An ủi
của
người đứng
ngoài quan sát vĩnh viễn ôn
hòa,
Thạch Nghị được kéo
lên
cũng không động,
lúc
này Anh Minh đi qua gọi
hắn
một
tiếng,
lại không
thể khiến
cho đối phương
nhìn
thẳng vào sự
hiện
hữu
của
anh.
Qua rất lâu, Anh Minh mới
nghe
thấy
Thạch Nghị lẩm
bẩm
một câu: “Ba…
thật
xin
lỗi...”
Lúc Thạch
Nghị
nói ra lời
này,
cuối
cùng
nước
mắt
lăn ra khỏi hốc
mắt
không
có bất luận một tiếng động nào.
Hắn đứng
thẳng đó,
ánh
mắt vẫn
luôn
nhìn
chằm
chằm về phía
cửa,
nước
mắt
trào
ra
cũng không
lau đi,
tùy ý
từng giọt
rơi xuống
mặt đất,
cả
người
run
rẩy vì kéo
căng
cứng
ngắc.
Anh Minh
nhíu
mày
nhìn Thạch Nghị khóc,
không
cắt đứt
cũng không khích
lệ,
mãi đến khi
người
của
nhà
tang
lễ đến
thúc giục,
Thạch Nghị
mới
chớp
chớp
mắt ép
nước
mắt về,
sau đó
mới
lau
lau
mặt,
gỡ kính xuống.
“Tôi về
nhà
trước.”
Bốn
chữ
ngắn gọn,
xem
như giải
thích với Anh Minh,
cũng
là
câu
nói đầu
tiên
hắn
nói
ra
trong khoảng
thời gian dài
như
thế.
Khàn không
ra gì.
Anh Minh
nhìn Thạch Nghị
nện
từng bước
nặng
nề đi
ra
ngoài,
cắn
răng,
cuối
cùng vô
lực vò vò đầu.
Không
ai
có
thể
cảm
nhận được
cảm
thụ
thật sự
trong
lòng Thạch Nghị bây giờ,
tương
tự,
cũng không
ai
có
thể
hiểu được
tâm
tình
hiện
tại
của
anh.
Hít sâu
một
hơi
chặn
lại bực bội
cùng
nặng
nề
cuồn
cuộn
trong
ngực,
anh bình
tĩnh
lại
một
chút
mới đi
ra
ngoài,
chìa khóa xe
của Thạch Nghị vẫn ở
trong
tay
anh,
chắc
chắn sẽ không
lái xe đi,
anh phải đến gara
lấy xe.
Không gian yên
tĩnh bởi vì
tiếng bước
chân
của
anh
mà phá vỡ
cảm giác đóng kín,
đầu Anh Minh
rất đau,
không biết
là bởi vì
lăn
lộn
mấy
ngày
này
hay
là do vấn đề
của
cảm xúc,
nhìn
cái gì
cũng
có
chút
hốt
hoảng,
đi
một
lúc
mới phát
hiện
chóng
mặt
lợi
hại,
anh dứt khoát dừng
lại vịn vào
cây
cột bên
cạnh để
nghỉ
một
chút.
Sau đó liền nghe thấy có
tiếng
bước
chân
ở đằng sau.
Rất chậm,
bỗng
dưng
có một loại cảm
giác
quen
thuộc.
Anh Minh
thậm
chí không
cần quay đầu
lại
cũng đã biết
là
ai,
anh
chậm
rãi
thở
ra
một
hơi,
đợi Trần Thành đi đến
trước
mặt
anh,
lạnh
lùng
nhìn
anh: “Anh Minh,
tôi đã
nói với
cậu,
có
chút đại giới,
các
cậu
trả không
nổi.”
Anh Minh
nhíu
mày,
cũng không đáp
lại.
“Lời cậu nói với
tôi lúc trước,
khiến tôi phạm vào một sai lầm nghiêm
trọng.
Đối với Thạch Nghị cũng vậy,
đối với cậu cũng vậy, tôi cho rất nhiều tín nhiệm,
ngay từ đầu,
tôi nên bất chấp khiến
hai cậu tách ra, vậy sẽ không có cáo
biệt của ngày
hôm nay…”
Lúc Trần Thành nói đến đây đã gần với nghiến răng nghiến lợi,
Anh Minh có
thể cảm giác được phía sau có người
tới gần,
loại áp lực cường đại này khiến lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt,
anh vốn muốn nói gì đó,
nhưng cuối cùng bờ môi chỉ mấy máy rồi lại không nói gì.
Sau đó, Trần Thành dùng mắt ra
hiệu
không chút che
giấu, người ở
bốn phía bắt đầu hành động.
Anh Minh
theo bản
năng
che
lại đầu
cùng bộ phận quan
trọng,
đấm đá đặt
trên
người không
có sát ý dồn vào
chỗ
chết,
nhiều
nhất
cũng
chỉ
là giáo
huấn xuất phát
từ phẫn
nộ,
đây
là phẫn
nộ
của Trần Thành,
chỉ sợ
cũng
là phẫn
nộ
của
tất
cả
mọi
người
của Thạch gia.
Cắn
răng
thừa
nhận đủ
loại đau đớn
trên
thân
thể,
anh
chịu đựng đến
cuối
cũng không
hô
một
tiếng dừng
lại.
Cuối
cùng
lúc Trần Thành
thấy
anh
lung
la
lung
lay đỡ
cột đứng
lên,
hai
mắt
nheo
lại
theo bản
năng: “Đau không?”
Hỏi xong
anh
cười
lạnh: “Nhưng
mà
mỗi
một
người Thạch gia,
đều phải
thống khổ
hơn
cậu
lúc
này.”
Câu
nói
của Trần Thành,
làm Anh Minh
ho khan
mấy
tiếng,
cũng không
tiếp
tục
che giấu vẻ
thống khổ
trên
mặt,
những
nơi vừa
rồi phải
chịu đấm đá đều đau
rát.
Nhưng
mà,
tất cả đau
đớn
có cộng vào nhau, cũng không bù được nặng nề
trong
lòng.
Đánh quyền đã
từng
là
thứ
anh
thích
làm
những
lúc bực bội,
bởi vì sự kéo
căng
có
thể
cảm
nhận được
từ
cơ bắp
trên
người
này
có
thể xua
tan do dự dưới đáy
lòng,
nhưng
hiện
tại
cho dù xương
cốt
toàn
thân đều kêu gào
thống khổ,
vẫn không
có biện pháp giảm bớt
chua xót
trống
rỗng
trong
lòng.
Loại áp
lực
cùng
thất vọng
mắt
thấy đã đến đường
cùng không
còn
lối
thoát
này,
khiến
người
ta
tránh
cũng không
thể
tránh.
Anh Minh
tựa vào
cột
nhắm
mắt,
lời
tàn
nhẫn
cùng
cảnh
cáo Trần Thành
ném
lại
cũng không
cách
nào khiến
anh
có bất
luận phản ứng gì,
một
trận
này không xóa được phẫn
nộ
cùng
tiếc
nuối
tạo
thành
từ sự
rời đi
của
cha Thạch Nghị,
bắt đầu
từ
lúc Thạch Nghị
nhận được điện
thoại sắc
mặt
chợt
thay đổi,
anh
liền biết
tất
cả đã không xong đến đỉnh điểm không
cách
nào xấu
hơn được
nữa.
Khụ
một
tiếng
lê qua xe bên
cạnh,
Anh Minh đi
rất
chậm,
bởi vì
mỗi
một động
tác
rất
nhỏ đều sẽ động đến
mấy vết
thương
trên
người.
Chỉ
là
mặc dù
chật vật
như
thế,
anh vẫn
cảm
thấy Trần Thành
ra
tay với
anh vào
lúc
này,
lại khiến
cho
anh
cảm
thấy dễ
chịu
hơn
một
chút.
Với
anh
mà
nói,
trận đánh
này không
cách
nào bù được bứt
rứt sắp đè sập
người kia,
nhưng
có
thể phát
tiết
chút buồn bực ứ đọng
trong
lòng.
Cho dù
là
công kích bạo
lực
trên
thân
thể,
cũng đỡ
hơn vết
thương
mỗi giây
mỗi phút đều bị xé
ra ở
trong
lòng,
chà
tới
chà
lui sau đó
tuần
hoàn
lặp đi
lặp
lại.
Giống
như Thạch Nghị
hiện
tại…
Chỉ sợ
là
cầu được đánh
một
trận,
cũng
cầu không được.
Nhớ tới nước mắt vừa
rồi
của Thạch
Nghị,
Anh
Minh
vô thức ôm
ngực, nhíu mày
dựa
vào bên cạnh xe.
Lần đầu
tiên
anh
nhìn
thấy Thạch Nghị khóc,
cũng
là
lần đầu
tiên
cảm
nhận được
loại
lo
lắng bởi vì sự
thống khổ
của
người khác
mà gần
như
hít
thở không
thông
này.
Anh
có
thể dự đoán kế
tiếp sẽ
là
một
trận
mưa
rền gió dữ
ra sao,
cũng
có
thể đoán được
thứ bọn
họ phải gánh
chịu,
phải
nặng
nề
thế
nào.
Nhưng
cho
dù cắn răng, cũng chỉ có
thể tiếp tục chống đỡ.
Đã
có
tiếc
nuối không
cách
nào vãn
hồi,
anh không
hy vọng
còn
có
thêm
lần
nữa.
Đau đớn
trước
ngực
càng
lúc
càng
lợi
hại,
lúc Anh Minh sắp sửa
tiếp
cận
chiếc xe Jeep kia
của Thạch Nghị
cuối
cùng không
thể
chịu đựng được
nữa dựa vào xe
trượt xuống,
tựa vào bánh xe
một
cách vô
lực,
anh
cố sức
thở dốc,
hy vọng
có
thể
ngừng
lại
từng đợt
tra
tấn
tê
tâm
liệt phế kia.
Loại
cảm giác
này,
giống
như
thời gian về
tới
lúc
anh đứng
trước phòng bệnh biết được đôi
mắt
của Thạch Nghị đã không
thể
hồi phục,
cũng
là bất
lực,
cũng
là phẫn
nộ bực bội,
chỉ
là
lúc
này,
càng đau đớn
hơn,
càng
cuồng
loạn
hơn.
Cảm giác
chua xót xộc
lên đáy
mắt,
Anh Minh
chớp
mạnh
hai
cái,
sau đó
mới
hít sâu
một
hơi.
Mẹ kiếp…
Đau quá!