Thạch
Nghị
được
lấy
thân
phận
khách
quý
xếp ở
phía
sau
Anh Minh,
cũng
biết
hắn với Anh Minh là
bạn,
đạo diễn tưởng
Anh Minh đặc biệt mời tới
để hỗ trợ, thái độ
đối với Thạch Nghị tương
đối khách
khí,
nhưng
bởi
vì là
công
chiếu, hàn huyên cũng không được mấy câu, hiện trường
có rất nhiều người tham gia náo nhiệt, vé là
vào sáng sớm vừa đăng bán
lên
mạng
liền
tranh
đoạt
không còn, có
vài người
chính
là từ trong nước sang đây xem, lúc
vào
bàn Anh Minh có
thể
nghe
thấy
có người gọi tên anh.
Tổng
thể mà nói, chất lượng bộ
phim
rất
tốt.
Ý
tưởng quay chụp của vị đạo diễn này vẫn luôn rất rõ ràng,
lúc cắt sửa phim cũng
tham gia không ít ý kiến,
mang
theo phong cách cá nhân vô cùng rõ ràng,
hình ảnh
tổng thể
thật âm
trầm,
mang theo một loại áp lực,
nhưng cũng không phải là cảm giác tuyệt vọng chán chường,
tuy rằng đây không phải là
bộ phim có một kết
thúc
hoàn mỹ nhất,
nhưng xem đến cuối cùng,
sẽ không khiến người cảm
thấy
bi
thương hoặc
tuyệt vọng,
chỉ có chút
tiếc nuối cùng
thổn
thức mà
thôi…
Nhân vật
của Anh Minh
cùng Vương Nghĩa Tề
chia
tay
trên
cầu vượt kia,
mang
theo
truy
cầu
cùng
mộng
tưởng
của
riêng
mình,
chậm
rãi đi về
hai
hướng bất đồng.
Lúc đèn
của sảnh
chiếu phim được
mở
lại,
Anh Minh
nhìn
thấy
có vài
người xem đang
lau
nước
mắt,
anh
hơi
nhướng
mày,
trong
lòng
có
chút vui vẻ.
Có thể tác
động
đến
cảm xúc của con
người mới
là một bộ
phim
hay.
Sự thật chứng minh lúc trước anh lựa chọn tiếp nhận nhân vật
này,
là rất đúng.
Lúc
cùng đạo diễn đi
lên bục,
người
chủ
trì
thật
tự
nhiên
muốn
tiến
hành
tương
tác với
người xem,
mới vừa xem xong,
không ít
người đều
có
chút kích động,
có
một
nam sinh
ngồi
hàng đầu
nhận
mic
nhân viên đưa
cho,
cảm xúc
còn
chưa phục
hồi: “Đạo diễn,
tôi
muốn
nói,
đây
là
lần đầu
tiên
tôi xem
một bộ phim
miêu
tả về đồng
tính
luyến ái,
bởi vì
tôi vẫn
luôn
rất khó
tiếp
nhận phương
thức
tình
cảm
này,
hôm
nay
tới,
cũng
là
cùng bạn đến xem
náo
nhiệt.”
Bên
cạnh
cậu
có
một
nữ sinh,
cảm
thấy
tầm
mắt
của
mọi
người đều
tập
trung vào
trên
người
cô,
cười
cười xấu
hổ,
nam sinh
nhìn Anh Minh: “Nhưng xem bộ phim
này xong
rồi,
tôi
cảm
thấy
cho dù
là dạng
tình
cảm gì,
là giữa
nam
nữ
hoặc
là gì đó khác,
miễn
là
nghiêm
túc với
nó,
đều sẽ khiến
người
ta
cảm động,
tôi
rất
thích
hai vị
nam
chủ
trong bộ phim,
cầm
lòng không đậu
hấp dẫn
lẫn
nhau
nhưng
cuối
cùng
chia
tay bởi vì
theo đuổi bất đồng,
cảm
thấy bọn
họ đều
từng sống,
từng yêu
một
cách
thật
nghiêm
túc,
tôi
cảm
thấy
rất viên
mãn!”
Đạo diễn vui vẻ
trả
lời dựa vào đánh giá
của
cậu,
lúc này Anh Minh nhìn Thạch Nghị, ánh mắt của
người phía dưới cũng đúng lúc
dừng
trên
người anh, hai
người chạm vào
nhau, cảm
xúc
nơi đáy mắt đều
rất
phức
tạp,
bên trong
có quá nhiều suy nghĩ khó
giải
đáp.
Phim
chiếu
xong
đương nhiên Anh Minh phải ở lại tham gia liên hoan, trên lý
luận
hẳn
là nên sắp
xếp
cho Thạch
Nghị,
nhưng hắn
không nhắn lại
với
ai liền đi
trước rồi, Anh
Minh
nhắn
cho
hắn một tin nhưng cũng không có đáp
lại,
thẳng đến
khi
ăn cơm sắp
xong
Thạch Nghị mới
gửi
tin nhắn cho anh nói
mình
đang
ở khách sạn nhà ai,
cách
rạp
chiếu
phim
không xa,
có thể đi
bộ qua.
Đạo diễn vốn còn muốn giữ
Anh
Minh
lại để tiếp tục
chiến đấu
ở các chiến trường,
tâm
tình
của ông vô
cùng
tốt,
phản
ứng
của người
xem càng làm ông có
thêm
niềm
tin đối với mục
tiêu
muốn
tranh thủ
trong tương lai của
bộ phim này hơn.
“Đạo diễn,
tôi
thật sự không
thể uống
nữa,
uống
nữa
liền phải
mất
mặt
rồi.”
Anh Minh xua
tay uyển
chuyển
từ
chối yêu
cầu
của đạo diễn,
đối phương đã uống quá
nhiều,
chỉ bất
mãn
lầm bầm
hai
câu
cũng không
miễn
cưỡng,
bên phát
hành
ngược
lại
là khuyên Anh Minh đừng đi
trước,
hoạt động phía sau
còn đặc sắc
hơn,
Anh Minh
cười
cười,
chỉ
lắc
lắc đầu.
Có đặc sắc
đi nữa cũng không phải là trò
mới
mẻ gì, những thứ kia, bấy
nhiêu năm
trước là
đủ rồi…
Tiễn
đám người
đạo diễn đi rồi
anh
liền
đi về
phía
khách sạn
của
Thạch
Nghị, bởi
vì dù sao
không phải ở trong
nước,
không lo
lắng
truyền thông suốt ngày bám theo, tâm tình của
Anh
Minh
nhẹ nhõm một chút, đi cũng chậm, men rượu xông lên
não
khiến
anh
hơi chóng
mặt,
vừa rồi đám người kia cãi
cọ ầm ỹ trộn mấy loại rượu vào uống chung, số lượng không lớn nhưng độ cồn
cao.
Đi lên lầu
dựa
theo
tin nhắn của Thạch Nghị,
Anh Minh nhướng
mày
nhìn
tấm thẻ xin đừng quấy rầy, sau
đó mới gõ
cửa.
Lúc Thạch Nghị
mở
cửa áo sơ
mi
là
mở
rộng.
Thắt
lưng
cũng
cởi,
treo
ở trên eo,
kiểu
tóc
chải
chuốt
kỹ lưỡng
khi xem công chiếu cũng bị vò
loạn,
cả người
lộ ra
một
loại
gợi cảm cuồng dã, Anh Minh hơi
sửng
sốt,
sau
đó mới theo bản
năng
nhìn
thoáng vào bên
trong: “Tôi có
cắt
ngang
việc
tốt
của cậu không?”
Trạng
thái
này
nhìn
thế nào đều giống như bước dạo
đầu
mới làm được một nửa.
Thạch
Nghị
tránh qua
một
bên để anh
đi vào, sau đó
mới
cầm một lon đồ uống
ném cho Anh Minh: “Nếu như chuyện tốt của anh
chỉ
là tắm rửa, tôi
đang
chuẩn bị
cởϊ qυầи áo.”
Anh Minh
mở đồ uống
trên
tay
ra uống
một
ngụm
liền
cau
mày bỏ xuống,
thật sự quá
ngọt.
Anh đứng
lên đưa
tay khảy khảy
thắt
lưng
của Thạch Nghị: “Cậu
cởϊ qυầи áo với
tôi
mà
nói,
cũng xem
như
là
chuyện
tốt.”
Lần
này
ra
ngoài bởi vì
trạng
thái
tinh
thần không phải quá
tốt,
Anh Minh vẫn
luôn đeo kính,
Thạch Nghị
chỉ
nhướng
mày đối với
cách
nói khıêυ khí©h
trắng
trợn
này
của
anh,
sau đó
làm
như Anh Minh không
tồn
tại
tiếp
tục
cởϊ qυầи áo
chuẩn bị đi
tắm.
Cảm giác này…
Anh Minh
cúi đầu,
quả
nhiên Thạch đại
công
tử
tức giận
a!
Cảm thấy cảm xúc của
bọn
họ trong khoảng
thời
gian
này
ai cũng có
chút
không ổn
định, có quá nhiều chuyện
xảy
ra, Thạch
Nghị
vẫn luôn bận việc công ty
cùng
đối
phó trong
nhà,
rõ ràng người cũng gầy đi.
Lúc
trước dường
như
còn
nghe
nói
thân
thể
cha
hắn
có
chút không
tốt
lắm,
trong khoảng
thời gian
này Thạch Nghị
có về
hai
lần,
nhưng
cũng không
nói
tỉ
mỉ với Anh Minh.
Nghĩ
cũng biết
trở về sẽ bị
người
nhà
thúc giục sớm giải quyết vấn đề
cá
nhân.
Thạch
Nghị
không muốn đề
cập khẳng
định
cũng
không
phải
chuyện gì
tốt.
Anh Minh
thấy Thạch Nghị đi vào phòng
tắm,
tiếng
nước
rào
rào
truyền
ra
từ bên
trong
mang
theo
một
loại ám
chỉ,
anh
nghĩ
nghĩ,
cuối
cùng vẫn
là
thở dài,
cũng
cởϊ qυầи áo
Lúc
cửa phòng
tắm
mở
ra,
Thạch Nghị đang gội đầu.
Hắn nhắm mắt hơi cau
mày,
cả đầu đều là
bọt xà phòng, có lẽ
bởi vì tiếng nước quá lớn, hắn
không chú
ý đến tiếng mở
cửa,
chỉ
rụt rụt vai bởi
chút
gió
lạnh
đột nhiên
tràn
vào.
Anh Minh
rất
tự
nhiên đưa
tay gội đầu
cho
hắn,
lúc
ngón
tay
hai
người đυ.ng vào
nhau,
Thạch Nghị
ngơ
ngác
một
chút: “Anh Minh?”
“Bằng không
thì còn là ai?”
Cuống
họng
bởi
vì nhiều ngày bận rộn mà
có chút khàn, Anh Minh hơi ngửa đầu
tránh đi
dòng
nước
xối xuống,
Thạch Nghị dứt
khoát buông tay để
Anh Minh hầu hạ, tựa
vào
vách
tường
phía
sau,
vẫn
là nhắm mắt.
Thấy
hắn không
nói lời nào, làm người có
chút
lớn
tuổi
hơn trong
hai người
bọn họ, Anh Minh thở
dài,
cho
Thạch
Nghị
một
bậc thang
phá vỡ cục
diện
bế tắc trước:
“Công
ty không
có việc gì
sao?
Cậu
tới đây như vậy.”
Kỳ
thật chỉ là
tìm lời để nói,
dù công
ty có chuyện gì cũng không đến lượt anh
hỏi.
Hiển
nhiên
Thạch Nghị cũng nghe ra
câu lời này của
Anh
Minh
có lệ
bao
nhiêu, hắn
hừ một tiếng:
“Ngược lại
không tồi.”
Sau đó trong phòng tắm lại trừ
bỏ tiếng
nước
cũng
không
còn
động
tĩnh
nào khác.
Anh Minh
nghẹn
một
chốc
liền
cảm
thấy Thạch Nghị
thật sự không biết
tốt xấu,
động
tác
trên
tay
anh
mạnh
hơn,
vò vò đầu
hắn
một
cách bất
mãn: “Có
lời
cứ
nói,
đây
là
học
người
ta giận dỗi?”
Quả
thật giống
hệt Vòng Khói ăn phải
thức ăn
mèo không
hợp ý,
diễn
cái gì
mà diễn!
Thạch
Nghị
bởi
vì những lời này đột
nhiên mở
mắt ra: “Tôi giận dỗi? Lúc trước suốt ngày đen mặt
không về
nhà chính
là ai
a!”
Bên
mắt
hắn
có không ít bọt
của dầu gội,
vừa
mở
mắt
ra
như
thế dĩ
nhiên
chảy vào
mắt
hắn,
Anh Minh biến sắc,
cầm khăn
mặt bên
cạnh
lập
tức
lau
cho
hắn,
lại đưa
tay vặn
tắt
nước.
“Muốn
chết đúng không?”
Bởi vì mắt
từng
bị thương, màng mắt
của
Thạch
Nghị
yếu
ớt hơn người bình thường,
nhận
một
chút
kích
thích
liền
dễ dàng nhiễm
trùng, lúc
trước chính là
hắn
không
chú
ý nhỏ
thuốc nhỏ
mắt
đã để
ba bốn ngày*,
lúc ấy Anh
Minh
cũng
canh
bên
cạnh
trọn
vẹn ba đêm.
(*này
chắc giống
nước
muối sinh
lý,
một
tuýp
nhỏ xíu
chỉ dùng 1
lần để vô
trùng.)
Thạch
Nghị
thấy
phản
ứng
của Anh Minh rốt cuộc lửa
giận
hạ xuống
một chút,
hai người
khó chịu trừng
mắt đối phương,
cuối
cùng
Thạch Nghị căm
hận
xoay
người
đè Anh Minh vào tường, cúi đầu hôn
xuống một
cách
hung
tợn.
Anh
Minh
không
dám
thả tay đang lau xà
bông
cho hắn, liền dùng tư thế
không quá
thoải mái
này
thừa
nhận
Thạch
Nghị
phát
tiết
cảm
xúc,
gạch
men không
được
nước
ấm xối qua
lạnh
đến
độ khiến người
run rẩy, anh cầm cự
một lúc thật sự
không cầm
cự được nữa rồi, chỉ có
thể đẩy Thạch Nghị ra, sau đó
mới dựa đến trước một chút: “Cậu gội đầu
trước đã.”
Nước
lại được
mở
ra,
Anh Minh bảo Thạch Nghị
nhắm
mắt để
cho
anh xả,
xà phòng
chảy xuống
người
anh dọc
theo
cánh
tay,
bàn
tay đỡ ở eo
anh
của Thạch Nghị
liền
ngược dòng
nước
chậm
rãi
hướng
lên
trên,
loại
cảm giác
mang
theo
trơn
trượt
của xà phòng
này
rất vi diệu,
vuốt ve qua
lại
như đang
rửa
một
cái gì đó.
Mắt
nhìn không
thấy,
cho
nên xúc
cảm
trên
tay
lại đặc biệt
rõ
ràng.
Thạch
Nghị
mang
theo
nụ cười ác liệt dùng ngón tay
cảm
thụ tất cả
phản
ứng
của Anh Minh, nhất là khi
ngón
tay
đảo qua ngực đối phương,
có thể cảm
thấy
Anh
Minh
giật
mình
thật
nhẹ.
Không
biết
là xuất phát từ cảm
xúc
hay là do
thời
gian
hai người
phân
cao thấp cách hơi xa, phản ứng
hôm
nay của Anh Minh mẫn
cảm
hơn ngày thường.
Cho nên Thạch đại công tử
cảm
thấy
càng
sờ xúc cảm
càng
tốt,
ngón
tay
của hắn không ngừng
qua lại dọc theo xương quai xanh của Anh
Minh, thỉnh thoảng
lại vẽ mấy
vòng, toàn bộ
hình
dáng
khung
xương mà
bàn tay có
thể
cảm nhận được đều bị
hắn
sao chép một lượt, một tay theo đường cong ở
cổ Anh Minh sờ
thẳng
đến
cằm anh, sau đó
ngón
cái
cọ mở
môi
của đối phương,
đột
nhiên
tiến
vào.
Vẻ mặt Anh
Minh
có chút vặn vẹo.
Anh
một bên khó
chịu với
thái độ
tùy ý khinh
nhờn
này
của Thạch Nghị
một bên buộc
chính
mình
nhịn xuống không
cần
nổi giận,
dù sao
hai
người
chết
cũng không
lùi
cuối
cùng khẳng định
là
lưỡng bại
câu
thương,
rõ
ràng
cảm xúc đều sẽ bị ảnh
hưởng bởi đối phương,
phân
cao
thấp khiến đối phương vất vả
tự
ngược
cũng
thật sự
có
chút không đáng.
Dùng
một
loại
thái độ dung
túng
tùy ý Thạch Nghị
làm
trận dạo đầu
càng
làm
càng quá
mức
này,
thẳng đến khi Thạch Nghị ôm
cả
người vào,
tay
hắn đi dọc
theo sống
lưng
anh
tìm vào đến bên
trong,
Anh Minh
rốt
cuộc
nhịn không được
hừ
một
tiếng.
Thạch
Nghị
dùng
thân
thể
mình
cọ xát.
Cấu tạo thân thể tương tự
làm
cho đủ loại kí©h thí©ɧ chồng chéo lên nhau tránh cũng không
thể tránh,
cảnh
tượng hơi
nước
bốc
lên đầy phòng tắm này đặc
biệt
ái muội,
dường
như
nước
ấm trên người cũng không
nóng
bằng
cơ thể, Anh Minh hành động bất
tiện
chống vách tường ở
phía
sau Thạch
Nghị,
miễn
cưỡng duy
trì
thăng
bằng
cho
cả hai.
Thạch
Nghị
nhếch miệng bởi sự
phối
hợp của Anh Minh, ghé vào
bên
tai anh nỉ
non
một câu ái
muội: “Anh Minh ca
ca, hôm nay anh
đặc
biệt
trơn...”
Câu Anh Minh ca
ca này hoàn toàn khiêu chiến
đến thần kinh thừa nhận của đối phương,
người
đàn
ông vừa rồi còn
miễn
cưỡng nhẫn nại
mở to mắt
giữ
lấy gáy Thạch Nghị:
“Cậu
đừng
được
một tấc lại muốn tiến thêm một
thước.”
Giọng
nói
khàn
khàn
không
thể
che giấu được mùi vị
của
tình
dục,
Thạch
Nghị
căn
bản không
quan
tâm cúi đầu cắn
vai
Anh Minh,
một bàn tay đỡ
nơi đã sớm
sẵn
sàng
làm việc ở
nửa
người
dưới
của
hai người,
xoa
nắn qua lại.
Hô hấp ái
muội
trong
phòng tắm không ngừng khuếch
tán,
châm
thêm
mấy phần lửa nóng của đàn
ông,
lửa
dục dây dưa càng trở
nên
dữ dội.
Anh Minh
hơi
hé
mắt
nhìn
cột
nước phía sau Thạch Nghị,
cho
tới
lúc
này Thạch Nghị
cũng
chưa
mở
mắt
ra,
ý
cười khoe khoang
thiếu đòn bên khóe
môi kia
thật sự
chói
mắt,
đến
cuối
cùng Anh Minh dứt khoát quay đầu đi
nhắm
mắt
làm
ngơ.
Hai
người quá
mức
hiểu
rõ
thân
thể
lẫn
nhau dễ dàng
tích
lũy
tìиɧ ɖu͙© kia đến
một độ
cao gần
như sắp bùng
nổ,
Thạch Nghị
hôm
nay
từ
lúc bắt đầu đã
nắm quyền
chủ đạo sau khi
cảm giác được
thân
thể bắt đầu kéo
căng
của Anh Minh
liền đột
nhiên dừng
tay,
hắn kéo Anh Minh đến bên
cạnh bồn
rửa
mặt,
kéo
ra khoảng
cách giữa
hai
người,
sau đó đột
nhiên
chỉnh độ ấm
của
nước đến
thấp
nhất.
Anh Minh vốn đang
chìm
trong
tìиɧ ɖu͙© đột
nhiên giật bắn “Tôi đệch!”
Thạch
Nghị
chỉ
xả một chút liền chỉnh lại nước ấm,
hắn
đứng
ở bên
ngoài phạm vi
của cột nước, mái tóc ướt
nhẹp
bị hắn tùy tiện vuốt ra
sau,
ánh mắt làm càn
thậm
chí
là thưởng
thức
nhìn
xem bộ dạng cả
người
ửng
hồng
nửa dựa vào bồn
rửa
mặt của Anh Minh, ngoảnh
mặt làm ngơ đối
với
chuỗi
lời
thô tục đối phương tuôn ra bởi
vì trò đùa dai
của
hắn.
Đợi đến khi đối
phương mắng xong rồi, hắn mới
đi qua chống hai tay ở bên cạnh Anh Minh hôn
một
cách
chậm
rãi,
sợi nước ái muội kéo
dài
lúc hai người tách ra cuối cùng cũng đứt
đọng
lại
ở khóe miệng Anh Minh, Thạch Nghị cúi người hôn một đường từ
yết
hầu Anh Minh xuống dưới,
cuối
cùng
dứt khoát
ngồi
xổm xuống
nâng
eo đối phương,
đột nhiên
ngậm
phía
dưới
của anh vào.
“A!”
Anh Minh
có
chút
ngoài ý
muốn,
anh
nắm
tóc Thạch Nghị
hơi dùng sức,
đề
cao
cảnh giác đối với sự khác
thường
hôm
nay
của Thạch Nghị.
Thời
điểm
Thạch
đại
công
tử hầu hạ
người
thật
tình
không nhiều lắm, loại cảm giác có
thứ gì đó
đang
ấp ủ
khiến
lông
tơ anh đều dựng lên
rồi...
Nhưng
rất
nhanh,
loại
cảnh giới
này đã bị khoái
cảm
mãnh
liệt xông
lên
tách
ra,
kỹ
thuật
của Thạch Nghị không
tính
thuần
thục,
nhưng
chỉ
cần
nghĩ
tới
lúc
này
làm
cho
anh
là Thạch Nghị,
Anh Minh đều không
thể khống
chế kích động
trào
ra
từ
thân
thể,
loại
cảm giác
chinh phục
hoàn
toàn
thỏa
mãn
này
làm
cho
tất
cả đầu
ngón
tay,
sợi
tóc
của
anh đều
lộ
ra sung sướиɠ,
nhịn không được đưa
tay ấn đầu Thạch Nghị đến
càng
thấp,
khi
nghe được
tiếng kêu
rên bất
mãn kháng
nghị
của đối phương,
khóe
miệng
nhếch
lên.
Lúc Thạch Nghị
ngẩng đầu,
vừa vặn
nhìn
thấy
nụ
cười
này.
Cảm thấy l*иg ngực bị cảm
xúc
nào đó tràn đầy
trong nháy mắt, hắn
đột
nhiên
lui
ra trước khi Anh Minh hoàn toàn thoải mãn, lấy thẻ
bài
trên
cổ mình xuống,
quấn
quanh
dục
vọng
của Anh Minh, cũng thít chặt đường
ra của anh. Anh
Minh
giật
mình, dây
xích
của
thẻ bài mang theo lạnh lẽo của
kim
loại,
anh
còn chưa kịp phản kháng,
đã bị
lật
người, ngón tay
Thạch Nghị không hề
báo
trước
đâm
vào trong
thân
thể.
Loại biến
hóa
này
có
chút
nhanh,
Anh Minh không
theo kịp.
Thân
thể đã sớm
làm
tốt
màn dạo đầu
cũng không quá khó để
tiếp
nhận
ngón
tay
của Thạch Nghị,
đợi đến khi
anh
có
lại được ý
thức,
sau khi kịp phản ứng Thạch Nghị
muốn
làm gì,
Anh Minh
nhíu
mày
cắt
ngang đối phương: “Thạch Nghị
cậu đừng
làm
cho biến
thái
như vậy,
để
tôi xoay
người
lại.”
Cảm giác phía trước
đều sắp giải phóng nhưng
lại bị cuốn lấy
rất
khó chịu,
anh đưa tay muốn mở
lại bị Thạch Nghị giữ lại, kéo
eo anh ra
sau,
bất
đắc dĩ Anh
Minh
chỉ
có thể bị
buộc
chống
thành bồn, hai
tay
cũng
khó dời đi.
Thạch
Nghị
không cho
anh
chạm
phía
trước, cũng không có
ý tứ
giúp
anh,
thái
độ rất rõ
ràng, hôm
nay
hắn chính
là muốn làm từ
phía
sau.
Rốt cuộc đã rõ
tính
toán
vẫn luôn giấu mà không phát ra
hôm
nay của Thạch Nghị là gì,
Anh
Minh
trầm
mặt:
“Thạch Nghị, cậu đừng quá
phận.”
Anh đã sớm
nói qua
anh không
tiếp
thu được
tư
thế
từ đằng sau
như
thế
này.
Nhưng
là,
Thạch Nghị
hoàn
toàn không dao động dùng
ngón
tay gảy gảy,
cố
tình
làm
lơ ánh
mắt sắc bén
của Anh Minh,
hắn
liếʍ
liếʍ gáy đối phương,
gác
cằm
lên vai Anh Minh: “Cảnh giường
chiếu kia
của
các
anh,
NG bao
nhiêu
lần?”
Chủ đề đột
nhiên bị
khơi
mào thật sự có
chút
đột ngột,
Anh Minh một bên chống cự
động
tác
của Thạch
Nghị
một bên nhíu mày: “Có ý gì?
“Lúc
tôi xem
liền
nghĩ,
lúc ấy
có bao
nhiêu
người ở phim
trường?”
Thạch
Nghị
cắn
cắn vành tai Anh Minh.
“Rốt
cuộc Vương Nghĩa Tề sờ soạng
anh
mấy
lần?”
Thêm
vào ngón thứ hai.
“Chăn vẫn
luôn
treo ở
trên eo
anh,
rốt
cuộc
anh
có
mặc gì phía dưới không?”
Ngón
tay không
ngừng
thay đổi
tư
thế
cùng góc độ
trong
thân
thể Anh Minh,
ác ý kéo dài
thời gian
mở
rộng
cho đối phương.
“Đạo diễn
lại
cắt bớt
nhiều
hay ít?”
Bên
tai Anh Minh
toàn
là
tiếng
thở dốc dồn dập
thô
nặng
của Thạch Nghị,
xen kẽ với
từng
lời
nói
của đối phương
một
cách
có quy
luật.
“Có phải
lúc
người viết kịch bản viết
ra
mấy
thứ
này,
trong đầu đều
là bộ dạng
của
anh
hay không?”
Mỗi
một
câu Thạch Nghị
nói
ra,
dường
như bất
mãn vẫn
luôn dao động
trong giọng
nói
lại
tăng
thêm
một
tầng,
Anh Minh
nghe đến
cuối
cùng
nhịn không được quay đầu: “Cậu suy diễn quá
mức
rồi.”
Cho dù biết rõ
đối phương
là ghen nhưng
giọng
điệu
khıêυ khí©h thế này
vẫn
đυ.ng
đến điểm mấu chốt của Anh
Minh, anh
muốn
xoay
người tránh đi
động
tác
của Thạch
Nghị,
nhưng vẫn
không cách nào
như
nguyện.
Trình
độ kiên quyết
lần này của Thạch Nghị đã
vượt
qua
dự tính của anh, người đàn ông
bình
thường đều sẽ
khuất
phục
trước sức
mạnh
của
anh lần đầu cố
chấp
dùng
thân
thể của mình cưỡng chế cố
định
tứ chi anh, Thạch Nghị sau khi cảm
giác
được
Anh
Minh
đã sẵn sàng rồi, rút
ngón
tay
ra, chậm rãi dùng du͙© vọиɠ của
mình
đặt
ở mặt
sau
của anh.
“Thạch Nghị!”
Lời
cảnh
cáo
cuối
cùng đã
tràn
ngập điềm báo
của
cơn
thịnh
nộ,
giọng
của Anh Minh đã
hoàn
toàn giảm xuống âm độ,
nhưng
cũng
ngay vào
lúc
anh kêu xong
tên đối phương,
Thạch Nghị đâm vào bên
trong
anh không
chút do dự.
Anh Minh kéo
căng
cơ
thể gần
như không
thể dằn xuống được xúc động
muốn đánh
người,
loại
cảm giác
này quá
tệ,
thậm
chí
còn bết bát
hơn
lần đầu
tiên
của
hai
người,
Thạch Nghị
thấy sắc
mặt
anh đều
thay đổi,
nhíu
mày
nhưng
cũng không
có ý định dừng
lại,
nâng
tay
lau đi
hơi
nước phủ
trên
mặt kính,
Thạch Nghị
cứng
rắn dùng
cánh
tay
nâng
cằm Anh Minh
lên: “Nếu
anh
muốn xem,
nhìn gương
cũng vậy!”
Biểu
tình
của hai người mờ mờ
ảo ảo
theo
phản
chiếu trong mặt gương đầy hơi
nước, khuôn mặt phẫn nộ
mắt mở hé
của Anh Minh cùng khuôn mặt kiên quyết cường
thế của Thạch Nghị vừa vặn hình thành sự
đối
lập rõ ràng, Thạch Nghị đâm mạnh vào, bởi vì
Anh Minh nhíu mày mà
đắc
ý, hắn không ngừng đưa tay lau
gương, vẫn luôn duy
trì
tầm nhìn của mặt gương: “Anh Minh,
tôi mặc kệ
là Vương
Nghĩa
Tề,
đạo diễn,
hay là người nào khác, anh là
của tôi…” Hắn
lau
một lần, liền phải lặp lại một
lần:
“Mặc
kệ là Cậu
tôi
cũng
vậy,
người
nhà
tôi cũng vậy, cho dù
là trời sập, cha mẹ
anh
phản
đối,
bạn bè anh
phản
đối,
toàn thế
giới
đều phản đối! Anh đều là
của tôi! Anh nguyện
ý, không muốn,
tôi đều không thể buông tay!”
Phản ứng
nổi bão
của Anh Minh bởi vì
chuyện
của Trần Thành
ngày đó đối với Thạch Nghị
mà
nói,
căn bản
là
một
loại
nguy
cơ giống
như
cảnh báo.
Có mấy lần
hắn
muốn
nói chuyện
rõ ràng với Anh Minh, lại lần
lượt
bị cự tuyệt, loại dao động này, cho dù
hắn không
phân
tích
cẩn thận,
đều có thể
nhìn
ra một cách rất rõ.
Nhưng
con đường
này,
nếu đã
muốn đi
tới
một bước
này,
bọn
họ không
có đường
lui.
“Nếu
lúc
trước không
lựa
chọn
như vậy,
chúng
ta
có
thể
nói với bản
thân,
những
thứ
như áp
lực xã
hội,
áp
lực gia đình
này quá
nặng
nề,
không
thể gánh
nổi,
ra vẻ đáng
thương không khó
như
trong
tưởng
tượng,
cho dù
là dùng diễn kịch để diễn,
mình
cũng
có
thể diễn vô
cùng
tiêu sái.”
Giống
như
trong
phim, cuối cùng mỗi
người một
ngả
giống
như
Anh Minh và Vương Nghĩa Tề, lòng không dứt bỏ
được
tình
cảm với nhau,
cũng
hiểu
được
bản thân còn có
theo
đuổi
càng
quan
trọng hơn, cho
nên
không
chút
chùn
bước* đi
về phía ngược lại với đối
phương, thậm chí bước chân không hề do
dự.
(*义无反顾
nghĩa vô phản
cố: vì
chính
nghĩa,
đạo
nghĩa,
ko do dự,
ko quay đầu
nhìn
lại.)
Đó là
phim, lúc
Thạch Nghị xem
trong lòng rất
rõ ràng.
Nhưng
hắn và Anh Minh,
tuyệt đối không
có khả
năng
như vậy: “Anh đã
từng
nói,
nếu
như
tôi không buông
tay,
anh
tuyệt đối sẽ không
từ bỏ
trước.”
Thạch Nghị đυ.ng
mạnh đến
chỗ
mẫn
cảm
nhất
của Anh Minh không
hề giữ
lực,
giọng điệu quả
thật giống
như uy
hϊếp: “Tốt
nhất
anh
nên
nhớ kỹ
những
lời
này,
đời
này,
hai
người
chúng
ta
có
chết
cũng
chỉ
có
thể
chết
cùng
một
chỗ.”
Đối mặt với các
loại
áp lực của Trần Thành Thạch Nghị cũng có thể
chống đỡ,
cho
dù tương lai đạt đến
tình
trạng không thể vãn
hồi,
hắn
đều có tư
tưởng
giác
ngộ
nhất
định,
nhưng áp
lực từ gia
đình
của
Anh Minh,
đây không
phải
là thứ hắn
có thể nhúng tay xử
lý,
hắn đã làm
tốt
chuẩn
bị đối với chỉ
trích của
cha
mẹ, lại không thể đoán được cuối cùng giữa Anh Minh và
người
nhà
sẽ diễn biến đến tình trạng nào, loại không xác định này, đối với
Thạch Nghị mà
nói là thứ
tra
tấn nhất.
Thậm
chí hắn không cách nào mở
miệng yêu
cầu
Anh Minh vào lúc có
thể phải đối mặt hai
chọn
một
trong
tương lai, nhất định phải chọn mình.
Cho nên, chỉ có
thể
dùng
biện
pháp
này,
gần như uy
hϊếp
đổi
lấy một câu của
đối
phương để
làm hứa hẹn, Thạch Nghị cảm thấy mình đã
không còn
là chính
mình,
Thạch công tử
tiêu
sái dạo chơi nhân sinh của năm
đó,
thế nhưng
ngay
cả tiêu sái trái lương tâm đều
không thể
giả
bộ.
Nơi kết
hợp
của
hai
người
nổi
lên
từng đợt sóng khoái
cảm,
lan đến
tứ
chi ăn
mòn ý
thức
của
nhau,
vẻ
mặt
của Anh Minh
trong gương bởi vì
tìиɧ ɖu͙©
càng
lúc
càng kịch
liệt
mà khó
nén
nổi
tăng
thêm vài phần sa vào,
anh
nghe được
những
lời Thạch Nghị
nói,
muốn
nhíu
mày,
muốn
mở
miệng,
nhưng
cuối
cùng không
thể
nói
ra được gì,
Áp
lực
tinh
thần
trong khoảng
thời gian
này,
liền giống
như
máy
nghiền,
chậm
rãi
nghiền
nát
cuộc sống
của bọn
họ.
Các
loại
tưởng
tượng
có
thể sẽ xảy
ra
trong
tương
lai,
luôn
thừa dịp
mệt
mỏi sau bận
rộn
mà xâm
nhập vào đầu óc,
sau đó
mắc kẹt ở
các
loại giãy giụa
cùng
mâu
thuẫn đó,
bực bội gần
như sắp
hít
thở không
thông.
Trước
kia
luôn
cảm thấy bản thân đã
thông suốt rất
nhiều chuyện,
luôn
cảm thấy mình không
có thứ gì
có thể bị
người
ta tùy tiện cầm trong tay. Thẳng đến khi bị
bắt đối mặt, mới phát hiện kỳ
thật
bản thân có rất
nhiều chuyện đều không bỏ xuống được.
Có thể không quan tâm ánh
mắt
cùng
phán
xét của người ngoài,
nhưng người nhà cùng thân nhân bên
cạnh, chỉ
một
lần thử của Trần Thành, đều có
thể
làm anh gần như
mất
khống
chế.
Trần
Thành
nói
Thạch
Nghị
chưa
chuẩn bị
tốt,
nhưng
kỳ thật,
có lẽ
anh
cũng
không
có.
Hai tay Anh Minh chống ở
bồn rửa thừa nhận sức mạnh phía sau
của
Thạch
Nghị, loại khıêυ khí©h trên tinh thần đã vượt qua
điểm
mấu
chốt
này vậy mà
làm
cho anh có
một
loại
khoái
cảm
gần với tự
ngược, nhất là
khi
thẻ bài vòng ở
phía
trước
anh
bởi vì đong đưa
của
hai người
mà vỗ
vào
phần
gốc của anh như
có như không,
khoái
cảm
liên
tiếp
đánh
sâu vào. Biểu tình của hai người trong gương
mơ hồ
không rõ,
gặp
phải
nơi đọng nước,
liền
vặn vẹo thành một góc độ
quỷ dị, sau đó
lại được sửa đúng. Anh Minh cảm thấy nội
tâm
của anh và
Thạch Nghị giống nhau, giả bộ
giơ
ra phần kiêu ngạo của bản
thân
không chịu tháo xuống, trên thực tế đã
hoàn
toàn
vặn vẹo.
Tiếng
rên
trong
cổ họng không
bị ý
thức
không
chế,
hành
vi ác ý đâm vào một
điểm
nào
đó của Thạch Nghị bức cho
ý thức Anh Minh có
chút
tan rã, cũng chỉ mới
có mấy tháng,
cảm giác ngay cả kɧoáı ©ảʍ gốc
đều
bị phá vỡ
căn bản không thể dùng ngôn ngữ để
hình
dung,
giống như
mỗi
một giây,
Anh Minh đều bị
Thạch Nghị đâm
tan,
xé rách,
sau đó lại
ghép
về với nhau, hai người dưới động tác tuần hoàn lặp đi
lặp lại này trở
nên
hoàn
toàn
thay
đổi,
chỉ biết bám chặt lấy đối
phương, giống
như linh hồn của mỗi
người là
thứ duy nhất còn tồn
tại.
Vì sao sẽ có loại
tình cảm điên cuồng
thế này đối với một người đàn ông….
Thạch
Nghị
nghĩ
không ra,
Anh
Minh
cũng
rất nghi hoặc.
Rõ ràng bọn họ
là người sống rất lý
trí,
am hiểu tính toán.
Trước
khi
gặp được nhau,
bất luận là lựa
chọn
gì,
bất luận là lấy
hay
bỏ, đều là
làm
sau khi dựa vào
phán
đoán
của
lý trí, bởi vì
là sinh hoạt của mình, bản thân nhất định phải có
trách
nhiệm. Bọn họ
đều cố hết
sức
mình
để sống thành một người hiểu rõ bản
thân, khống chế nhân sinh của
mình, cho
nên
vui cười tức giận cũng được, bất cần đời
cũng
được, đằng sau
nhìn
như
tiêu
sái,
là nghiêm
túc cẩn thận hơn bất
cứ ai.
Thạch
Nghị
cùng
Anh
Minh
đều có thứ
không thể
để thua của riêng mình.
Kiên
trì nhiều năm như thế,
trả giá nhiều như
thế,
nếu có một ngày phải
trở
thành “cái giá”
bị
hy sinh,
bọn
họ là
hoàn
toàn không cách nào
tiếp nhận!
Cho dù là
ngày
đầu bọn họ
ở chung,
loại
suy nghĩ này đều rất
kiên
định.
Xúc động sẽ có lúc
bình
tĩnh,
kích
tình cũng sẽ có lúc chán ghét,
tựa như làm
tình,
dù là quá
trình có kịch liệt,
cuối cùng kɧoáı ©ảʍ vẫn sẽ
trở
thành ký ức của ngày
hôm qua.
—— Nhưng
hiện
tại,
hai người
bọn
họ lại nghiện rồi.
Luôn
cảm
thấy
thời gian
thúc đẩy,
mỗi
lần
hai
người va
chạm,
lại đẩy vị
trí
của đối phương
trong
lòng
lên
thêm
một
tầng,
tiếp xúc
càng
nhiều,
chỉ
là
càng
cảm
thấy không đủ,
cho dù vào
lúc
lý
trí
hoàn
toàn áp đảo
cảm
tính,
cũng không
muốn buông đối phương
ra.
Trong
lòng
có bao nhiêu áp lực
đều
được,
chỉ
cần bên cạnh có
một
người
như
vậy,
chính
là lý do
bản thân còn có
thể
tiếp
tục kiên trì.
Nhưng
con
mẹ
nó
rốt
cuộc
là
tại sao!
Anh Minh không
thể
nhịn được
nữa đưa
tay
muốn
lau đi
hai
người đang không
ngừng đong đưa
trong gương,
động
tác xảy
ra đột
ngột
này kinh động đến Thạch Nghị ở đằng sau
anh,
hắn
thấy
ngón
tay Anh Minh dùng sức bấu vào gương,
dưới
tay
là
hình ảnh phản
chiếu
của
hai
người,
nhìn
từ
thị giác,
quả
thật giống
như
muốn
móc
hai
người
từ
trong gương
ra.
Không đè được kɧoáı ©ảʍ của
thân thể cũng không chống được si mê
trên tinh thần,
cuối cùng Anh Minh gần như là gầm lên,
toàn bộ đầu óc đều là các
hình ảnh hỗn loạn không ngừng luân phiên đổi đến đổi đi,
Trần Thành,
cha mẹ anh, ánh đèn flash khi anh nhận được ảnh đế,
tiếng cười cùng Thạch Nghị
trên chiếc xe Jeep,
thủy tinh vỡ nát,
bệnh viện,
cha của Thạch Nghị,
cả người anh run rẩy vì phẫn nộ,
lại
bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà mất khống chế,
chấn động đằng sau giống như vĩnh viễn không ngừng không nghỉ,
Thạch Nghị
hôm nay
hiển nhiên là chuẩn bị chỉ làm
từ phía sau,
từ ban đầu cho đến
bây giờ cũng không chạm đến phía
trước của anh, thậm chí,
ngay cả khi anh muốn
tự mình giải quyết,
đều giữ chặt
tay anh lại.
Đây là tình cảnh khi
hai
người
đàn
ông ở
chung với
nhau.
Bạn không
cách
nào
tùy
tâm sở dục*
thỏa
mãn
chính
mình,
sẽ
có
lúc bị buộc khuất phục,
quyền
chủ đạo vẫn
luôn
tự
tin bị
cướp đi,
cuối
cùng sa vào bên
trong
hai
tầng sóng
tình
của
thân
thể và
tinh
thần.
(*随心所欲
tùy ý
thích,
muốn
làm gì
thì
làm.)
Lúc
cả
người Anh Minh
run
rẩy Thạch Nghị vươn
tay đỡ
anh.
Ngón
tay
hai
người
chồng
lên đan xen,
Thạch Nghị
chậm
rãi dùng sức bẻ
từng
ngón
tay
của Anh Minh
ra,
sau đó
mới
chậm
rãi
len vào.
Nhét đầy
toàn bộ khe
hở
của
ngón
tay,
thậm
chí
có
chút
căng.
Anh Minh vô
lực
tựa đầu vào
cánh
tay giao
nhau
của
mình và Thạch Nghị,
mất
một
tay dường
như không
chống đỡ được biên độ điên
cuồng kịch
liệt
của
hai
người,
nửa
người dưới đã
có
chút
chết
lặng,
chỉ
có
những khoái
cảm giống
như đυ.ng
tới
liền
nổ
là
len
lỏi
trong
thân
thể không
chỗ
nào
là không
có*,
cọ
rửa ý
thức
của
nhau,
đánh
nát
toàn bộ
hình ảnh
trong đầu,
lại bổ sung
từng
cái
một.
(*无孔不入 vô khổng bất
nhập:
thấy
chỗ
trống
thì
chui vào.)
Ở kề bên
thời điểm bắn
ra,
Thạch Nghị đột
nhiên dừng động
tác
lại.
Trận
tình
ái này, mấy lần
lăn
lộn qua lại tiêu hao
gần
hết thể lực của
Anh
Minh,
loại
cảm
giác
hư không rất muốn giải phóng nhưng
lại không
được
thỏa
mãn này làm anh
có chút phát điên,
ngẩng
đầu
hung
hăng
trừng
mắt
với Thạch
Nghị
trong
gương, anh cắn
răng
nghiến lợi muốn mắng đối phương, lại thấy Thạch Nghị đột nhiên cầm vòng đeo ở trên cổ hắn, dùng vẻ
mặt ôn nhu
chưa
từng
thấy
mà hôn môi.
Anh Minh
ngơ
ngẩn.
Thạch
Nghị
hôn
xong
liền
cắn thẻ bài ở trong
miệng, một
tay
vẫn chống
ở gương, một tay khác vòng qua
eo anh ôm
anh,
kích
tình
kịch
liệt
vừa
rồi trở nên trầm xuống không hề báo
động
trước, Thạch Nghị di chuyển rất chậm, giống
như vô số
lần bọn họ
ôm nhau ngủ, màu sắc tìиɧ ɖu͙©
được
phủ
lên một loại ôn
nhu,
ánh
mắt của Anh Minh cùng Thạch Nghị đều tập
trung vào
lẫn
nhau
trong
gương, cọ
xát
chậm
rãi lại tạo ra
một loại cảm giác tê
dại
khác
hẳn vừa rồi ở trong
thân
thể đã không chịu nổi một
kích, từng chút từng chút, lan ra
giống
như
nét mực, xuyên
qua mỗi tế
bào,
mỗi
một khớp xương.
Anh Minh khó
chịu
rụt
người
lại,
muốn giãy
thoát khỏi
loại
tra
tấn
này,
cuối
cùng
lại
luyến
tiếc kích
thích
của khoái
cảm
này.
Thạch
Nghị
rút
ra trong ngắn ngủi sau đó
lật
người
Anh
Minh
lại,
trong
miệng vẫn
cắn
thẻ bài kia, có
chút
đột
ngột
nâng
đùi phải của Anh Minh lên, sau
đó lại đi
vào
một cách kiên định mà thong thả ôn
nhu.
Anh Minh
muốn
mắng
người.
Loại
tình
huống
này,
anh
lại
thà
rằng Thạch Nghị ở phía sau,
cho dù
hiện
tại không soi gương
anh
cũng biết
trên
mặt
mình bao phủ
một
lớp sóng
tình
muốn
che
cũng
che không được,
lúc
hai
người đối
mặt,
nhìn không sót
cái gì.
Nhất
là sau khi vừa phát
tiết
cảm xúc xong,
hiện
tại
cả
người Anh Minh
có
chút
thoát
lực.
Nửa
treo ở
chính giữa bồn
rửa
mặt
cùng Thạch Nghị,
chân đột
nhiên bị
nâng
lên ở
tư
thế vô
cùng da^ʍ
mỹ,
anh
cúi đầu
là
có
thể
thấy bộ phận kết
hợp
của
hai
người,
cuối
cùng
lựa
chọn
ngửa
ra sau,
nheo
mắt
ngăn
cản ánh đèn
trước gương không
ngừng đong đưa
trước
mắt
anh.
Đường
cong
nơi
cổ bởi vì
tư thế mở
rộng
này mà lộ
ra đặc biệt xinh đẹp.
Thạch
Nghị
mê muội dùng tay vuốt ve
từ bờ của
vai
anh xuống
dưới
ngực,
hình
dáng
của
cơ bắp gầy
nhưng rắn
chắc
còn
đẹp hơn hiệu ứng nghệ thuật cố
tình
trong phim, hắn cúi
người hôn
xuống, lúc lưu
luyến đến
ngực
trái
thì
cắn nhẹ một cái, lôi
cắn
theo
động
tác thâm nhập cạn sâu của
hắn,
khiến cho
tiếng kêu
rất
nhỏ ở
yết
hầu Anh Minh càng thêm rõ
ràng.
Thuần
thục
tìm
đến nơi có
thể
khiến
Anh
Minh
cảm nhận được khoái
cảm nhiều
nhất,
Thạch Nghị lặp
đi lặp lại động tác
tới
gần rút lui không nhanh không
chậm,
mang
theo
trừng phạt đảo
quanh trọng điểm trong thân thể đã
đạt
được
thỏa
mãn cực hạn, mãi đến
khi
bàn tay nắm lấy
cánh
tay
hắn của Anh Minh càng lúc
càng
dùng
sức,
dùng
sức
đến mức gần như
khiến hắn
phải
kêu
ra tiếng,
mới một bên đau
đớn
cau mày vặn vẹo
một
bên đâm mạnh vào chỗ
đó.
“Thạch Nghị!”
Lần
thứ
hai,
Anh Minh
cắn
răng
hô
ra
tên
của Thạch Nghị,
lần
này
lại
tràn đầy dồn dập
của sa vào khoái
cảm.
Thạch
Nghị
đắc
ý cười thỏa mãn, tăng tốc
dưới
thúc
giục
trong khóe mắt
Anh
Minh.
Lúc
người đang vào
lúc
mệt
mỏi
luôn dễ dàng khuất phục với bản
năng
của
cơ
thể,
người đàn ông vốn xem
như
cực kỳ
tự
chủ khó được
có
chút
choáng váng khi
làm
tình,
thậm
chí vào
lúc Thạch Nghị đặt
cả
người
anh
lên
trên bồn
rửa
cũng không
có phản ứng gì đặc biệt,
cảm
nhận được va
chạm đi sâu vào
trong
thân
thể kia,
mỗi
một
cái đều đẩy
lên
toàn bộ khoái
cảm
trong
thân
thể
anh giống
như bị điện giật,
làm
cho
cơ
thể
anh
run
rẩy
một
cách không
thể khống
chế.
Anh Minh
muốn
mắng
chửi
người,
lại không
có sức
lực.
Ánh
nhìn
của đôi
mắt vẫn
luôn khép
hờ
thật
hoảng
hốt,có
mấy
lần bị kẹt ở điểm
cuối du͙© vọиɠ bức
cho
anh gần
như sắp điên
rồi,
thân
thể kết
hợp với Thạch Nghị vô
thức phối
hợp với động
tác
của đối phương,
căn bản không phân
rõ
lắm
là đang
hy vọng
trận
làm
tình giống
như vật
lộn
này
có
thể
nhanh
chóng
chấm dứt,
hay
là
còn
chưa
cam
lòng
cứ kết
thúc
như
thế.
Thời
gian
trôi
đi không hề có
ý nghĩa, trong
phòng
tắm
ngoại
trừ
cột nước không
ngừng
chảy
xuống sàn, không có
bất
kỳ một tiêu chuẩn nào để
có thể đo
lường.
Hô hấp của
Thạch Nghị cũng bởi
vì mỗi lần xâm
nhập
mà càng thêm thô nặng, thân thể Anh Minh nóng như
lửa
bao lấy hắn, thứ cơ
thể có khả
năng
cảm
nhận
được,
co rút ở
bên trong
đối phương
làm
cho hắn thoải mái đến độ
muốn
rêи ɾỉ, cảm giác muốn chinh phục ban đầu
vào
lúc này biến thành xúc động lấy lòng lẫn
nhau, trên cơ
bản tất cả
các
thay
đổi về biểu tình của
Anh
Minh
đều có thể
tác
động
đến tìиɧ ɖu͙© của hắn, kɧoáı ©ảʍ khi
nghe
đến
tiếng
rên
không
nén
nổi liền kéo tới gấp
bội,
làm
hắn cầm lòng không đậu dùng sức hơn
nữa.
Muốn
nhìn
thấy bộ dạng
nằm dưới
thân
hắn
mất
hết
lý
trí
của đối phương,
này
là
thất
lạc
ngắn
ngủi khác với dấu vết biểu diễn*.
(*Nguyên văn 那是不同於表演痕迹的短暂迷失.
^^.)
Hắn tham lam muốn nhiều hơn nữa, muốn có
được
toàn
bộ phản ứng không có khả
năng
để cho người khác nhìn thấy của Anh Minh, ửng đỏ
lan rộng khắp ngực kia, bờ môi
hơi
nhếch
bởi
vì tìиɧ ɖu͙©, yết hầu
không ngừng lên xuống, bắp chân căng cứng run rẩy, toàn bộ
cơ thể của
người đàn
ông
này,
tất cả dấu
vết
nhỏ bé để
lại đều cho thấy anh
vì chính
mình
mà động tình, hơn nữa lý
trí không
cách
nào ức chế, kí©ɧ ŧìиɧ giống như mất
khống chế.
Loại
cảm giác
này quá
mức
tốt đẹp.
Thạch
Nghị
không cầm
lòng
được
gọi
tên Anh Minh, tay ôm
lấy
vòng
eo gầy nhưng rắn chắc, đâm vào
một
cái lại một cái, nơi
kết
hợp của hai người bởi vì
động
tác quá mức mãnh liệt mà
phát
ra âm
thanh khiến người tràn ngập mơ màng, bị
che
giấu
dưới
dòng
nước,
biến
mất
trong
không khí
tràn
ngập
tình
dục.
Cuối
cùng,
Anh
Minh
vào lúc kề
cận
với hỏng mất, nắm lấy dây
xích
vẫn
luôn
quấn
ở phía dưới anh, động tác
giật
ra gần như thô
lỗ,
cùng
lúc đó vài
va chạm cuối cùng liên tục của Thạch Nghị làm anh
dù cắn chặt răng cũng không ép được tiếng kêu rên, run
rẩy
bắn ra. Tiếng rên khàn đặc đứt
quãng cùng với
tình
dục
bắn ra giữa bụng hai
người làm
kɧoáı ©ảʍ
của
Thạch
Nghị
cũng
bị đẩy đến đỉnh điểm, hắn đâm
mạnh
hai
cái,
ngay
sau đó cũng giải phóng ở
trong
thân
thể
của Anh Minh.
Cùng
với trút lực, cảm thấy Anh Minh nằm
không vững trượt xuống một chút.
Thạch
Nghị
kéo
thân
thể đối phương
lên,
khi cảm thấy Anh Minh nhíu mày
thật
nhẹ,
cười
cười
buông người ra, sau
đó duỗi tay giúp Anh Minh lấy
ra dấu vết của
hắn
để lại trong cơ
thể
anh.
Ngẩng đầu
nhìn gương,
bờ
lưng
cùng bả vai
rất đẹp
của Anh Minh
ngăn
cản động
tác
của
hắn,
hình ảnh
mờ ảo đầy ám
chỉ
làm Thạch Nghị
có
chút
hưng phấn,
hắn đưa
tay
hứng
một vốc
nước
từ
cột
nước bên
cạnh,
sau đó
mới
nhẹ
nhàng giúp Anh Minh
lau sạch
tìиɧ ɖu͙© đàn ông dính đầy giữa đùi,
thẻ bài
trong
tay Anh Minh
rớt xuống,
Thạch Nghị
cầm
lên
nhìn
một
lúc,
sau đó
mới dưới ánh
nhìn khép
hờ
của Anh Minh
liếʍ
một
cách đầy ái
muội khıêυ khí©h.
Chỉ một động tác này, Anh
Minh
liền
cảm
thấy
phần
bụng
siết
chặt.
Thạch
Nghị
cười
to nhìn phản ứng tình khó kiềm chế* của
người trước giờ đều
thích khıêυ khí©h hắn một cách ác
ý, không chút do dự
lôi anh dậy từ
trạng
thái
nửa
nằm liệt,
nửa đỡ nửa
kéo
đi ra
phòng tắm, cũng mặc
kệ nước trong
phòng
tắm
vẫn còn chảy, trực tiếp kéo Anh Minh lên
giường, không
hề điều chỉnh tư thế, liền cắm
vào
ở trạng thái nằm ngang.
(*情难自制
tình
nan
tự
chế:
tình khó
có
thể
tự
chế,
k kiềm
lòng được.)
Anh Minh
nghiêng
người
run
rẩy,
rên
nhẹ
một
tiếng không
hề kiềm
chế.
Lại
bắt đầu một vòng du͙© vọиɠ mới,
Thạch Nghị đè
trên người Anh Minh,
hai người lặp đi lặp lại những nụ
hôn,
giống như cả người đều dán vào nhau vẫn còn chưa đủ,
lúc
trao đổi
hô hấp,
Thạch Nghị ghé vào
bên
tai Anh Minh nói: “Anh Minh,
tôi yêu anh…”
Lần đầu
tiên
nói
ra
lời âu yếm
như vậy,
người kia
nghe được
nghiêng đầu
nhìn
hắn,
trong đôi
mắt bởi vì
tìиɧ ɖu͙©
cùng khoái
cảm bức
cho
có
chút đỏ
lên
mang
theo
mấy phần vui vẻ
cũng
có
mấy phần
trêu
chọc,
Anh Minh dưới sự
thúc giục
trong im
lặng
của Thạch Nghị
lại
nhíu
mày không
hợp
tác,
ném
ra
một
câu
thật
nhẹ: “Vô
nghĩa…”
Câu này làm cho
Thạch Nghị rất
không hài
lòng, kết
quả
mang
tới chính
là va
chạm
hết
sức của người đàn ông phía trên Anh
Minh, tiếng rên của
Anh
Minh
bắt đầu phá thành mảnh nhỏ, ngay cả
khi
cuối
cùng
nhịn
không
được
mắng
ra một câu lại
bởi
vì va
chạm
của
đối phương
mà có vẻ
thê thảm.
Không
chỉ
là đã
chết
lặng, thậm chí
nửa
người
dưới
đã có chút mất
đi tri giác ngoại trừ xung lực mang theo kɧoáı ©ảʍ cũng không cảm nhận được gì
khác,
Anh
Minh
khó chịu nắm chặt ga
giường, muốn kéo căng nửa người trên để
chống lại
tình
dục
càng
lúc càng đáng sợ lại
phát
hiện
bất
lực,
dường
như
tinh
lực của Thạch Nghị cũng hoàn toàn bị ảnh
hưởng bởi
trận
đại
chiến
vừa
rồi,
cắn răng không
ngừng
đánh
sâu
vào điểm mẫn cảm nhất của
Anh
Minh,
vô hình bức bách đối phương thỏa hiệp nói ra
ba chữ hắn muốn nghe kia.
Nhưng
mãi
cho đến
cuối
cùng Anh Minh
cũng không để
cho Thạch Nghị
như
nguyện.
Loại phân
cao
thấp
trên
thân
thể
mất đi kháng
cự
này
liền biến
thành bạo
lực
lạnh* sở
trường
nhất
của Anh Minh,
sau khi
hai
người
lại
lần
lượt giải phóng
ra du͙© vọиɠ
một
lần
nữa,
Thạch Nghị
có
chút bất đắc dĩ ôm Anh Minh
lăn đến giữa giường,
lười biếng kéo kéo
tóc
anh,
khó
chịu
lầm bầm: “Nghẹn không
nói
anh không sợ
nghẹn
chết
anh sao!”
(*冷暴力
lãnh bạo
lực:
một
loại bạo
lực,
thể
hiện qua
các
hành vi
như
lãnh đạm,
coi khinh,
mặc kệ,
xa
cách
cùng
thơ ơ,
khiến
tinh
thần
cùng
tâm
lý
của
người khác
chịu phải xâm phạm
cùng
thương
tổn.)
Mặc dù
cũng không
nhất định phải
nói
ra bằng
miệng,
nhưng
loại
cảm giác
hắn
nói Anh Minh
lại không
nó quá không
công bằng.
Anh Minh đã
hoàn
toàn không
muốn
nhúc
nhích
nhắm
hai
mắt
lại,
đối với
lời kháng
nghị không
ngừng ong ong ong ong bên
tai,
chỉ biếng
nhác quay đầu qua,
miễn
cưỡng đáp
lại
một
câu: “Tôi đã
từng
nói với Cậu
của
cậu.”
“Cậu
tôi?”
Thạch Nghị kinh
ngạc
nhướng
mày: “Cái gì gọi
là
anh đã
từng
nói với Cậu
tôi?”
Trong
đầu
tràn
ngập
hình
ảnh Anh Minh nói tôi
yêu
anh với Trần Thành,
Thạch
Nghị
cau
mày ngũ quan vặn vẹo, kéo
một
cái muốn làm cho Anh
Minh
dậy:
“Tại
sao
lại là Cậu
ấy?”
Nhưng
hắn
còn
chưa kéo Anh Minh dậy
ngược
lại đã bị đối phương đá qua
một bên,
đàn ông đã đến
cực
hạn
ngay
cả
nói
cũng
lười,
quay đầu
thả
lỏng
tiếp
tục
tiến vào
thế giới
mộng đẹp.
—— Em gái cậu,
đã lâu rồi anh không được nghỉ ngơi đầy đủ,
buồn ngủ muốn chết!
Còn lại Thạch Nghị mất một lúc
mới
bình
tĩnh
lại,
cuối
cùng
sau khi đã
suy
nghĩ
cẩn thận câu nói kia
của
Anh Minh là có
ý gì,
đắc
ý cười ra
tiếng.
Hắn dựa sát Anh
Minh
ghé
đầu vào sau gáy
Anh
Minh,
nghe
tiếng hô
hấp dần dần có
quy luật ở
bên
tai,
cũng
chậm
rãi nhắm mắt lại.
Chuyện ngày mai, liền để
ngày
mai rồi nói.
Cho dù cuối cùng bão
tố có thể
có lớn đến mức
nào,
chỉ
cần hai người bọn họ
vẫn
ở bên
nhau, trong lòng chính là kiên định.
Vấn đề lớn
hơn
nữa,
binh
đến tướng
đỡ, nước đến đất cản.