Sau khi Thạch Nghị
nghe
nguyên
nhân
tức giận
của Anh Minh,
cũng sửng sốt
một
chút.
Cầm điện
thoại gọi
cho Trần Thành,
bên kia vừa
reng đã
nghe
máy,
Thạch Nghị
cũng không
lãng phí
thời gian: “Cậu,
cậu đang ở
chỗ
nào?”
“Đang
họp.”
Bên kia
trả
lời
rất dứt khoát,
nghe
cẩn
thận
một
chút,
có
thể
nghe được
loáng
thoáng
tiếng
người
nói
chuyện bên
cạnh
anh,
nhưng
cảm giác
tin
tức
này không phù
hợp với
lời
của Anh Minh
làm
cho Thạch Nghị
có
chút khó
hiểu,
hắn
theo bản
năng
liếc
mắt
nhìn Anh Minh,
lặp
lại
câu
trả
lời
của Trần Thành: “Cậu đang
họp?”
Trần
Thành
khẽ
hừ một tiếng: “Cậu
đang
ở cùng Anh
Minh?”
“Vâng.”
Không giấu giếm,
Thạch Nghị biết
rõ
nhất định Trần Thành
làm gì đó.
Anh Minh phía đối diện phản ứng
rất bực bội,
đốt điếu
thuốc
hút
hết
hơi
này đến
hơi khác,
ánh
mắt kia
rất giống
như
muốn
cướp điện
thoại
trong
tay
hắn
mắng
người
một
trận
trước
rồi
lại
tiếp,
hắn
một
chút đều không
nghi
ngờ Anh Minh sẽ
ra
tay.
Hiển
nhiên Trần Thành
muốn
chính
là
hiệu quả
này,
giọng
nói không
chút
cảm xúc phập phồng,
chỉ
nhàn
nhạt phân phó
một
câu: “Để
cho Anh Minh
nghe.”
Thạch Nghị
nhíu
mày,
cuối
cùng vẫn đưa
cho Anh Minh,
người kia bỏ
ra sức
lực
rất
lớn
mới kiềm
chế được
ngọn
lửa giận
trong
ngực
mình kia,
nghe
thấy Trần Thành phun
ra
một
câu
tràn
ngập ý
tứ
cảnh
cáo: “Lần sau,
có khả
năng
chính
là
tự
tôi
tới
cửa
thăm
hỏi.”
Sau đó,
Anh Minh vung
tay
ném điện
thoại vào bức
tường đối diện,
hài
cốt
lập
tức
chia
năm xẻ bảy văng
tứ
tung khắp
nơi,
Thạch Nghị
nhíu
mày không
nói gì,
nhìn Anh Minh
hiếm khi
nổi bão.
Đến
nhà Anh Minh
cũng không phải Trần Thành,
này
chỉ
là
một
cảnh
cáo
của
anh.
Rõ
ràng,
người đi kia
cũng sẽ không
thật sự
nói
ra
chuyện
của
anh và Thạch Nghị,
cụ
thể
nói gì,
Anh Minh
cũng không
có
hứng
thú
muốn biết,
cách
làm
này
của Trần Thành không
thể
nghi
ngờ
là đang
tiến
hành
một
loại
tra
tấn
tinh
thần,
anh không
muốn
chấm dứt
mọi
chuyện
chỉ
trong
một
lần,
cũng không
muốn bức Thạch Nghị không
có đường đi
cùng
người
nhà
náo
loạn đến quyết
liệt,
cho
nên áp dụng
loại biện pháp
này để
làm
cho
chính bọn Anh Minh biết khó
mà
lui.
Loại bị động
này,
cảm giác bị
người bóp
chặt
hô
hấp
chỉ
có
thể giãy giụa vô ích,
vô
cùng kém!
Anh Minh đã không
nhớ
rõ
lần gần
nhất
anh
tức giận
thành
như vậy
là bởi vì
cái gì,
vừa quay đầu
thấy Thạch Nghị
ngồi bên giường không
nói
tiếng
nào,
anh
mấy
lần
thiếu
chút
nữa
lao đến kéo
người
lên đánh
một
trận.
Không khí
trong phòng
tràn
ngập áp
lực
táo bạo
cùng bất
an,
Anh Minh không
ngừng
hút
thuốc,
khói
thuốc
lượn
lờ giống
như
tâm
tình ác
liệt
của
anh,
không
ngừng khuếch
tán ăn
mòn
tất
cả
thứ quanh
mình.
Không
thể phủ
nhận,
thời điểm
nhận được điện
thoại
trong
nhà,
trong
lòng xác
thật
có
chút
luống
cuống.
Anh
còn
chưa
nghĩ kỳ phải
làm sao để
cha
mẹ
anh
tiêu
hóa
tiếp
thu
loại
chuyện
này,
hai vợ
chồng
trước giờ ở giữa
thân
thích vẫn
luôn
rất sĩ diễn,
nếu
thật sự biết được
con
của bọn
họ
thích
một
người đàn ông,
sóng gió
nhấc
lên
tuyệt đối sẽ không kém
người
nhà Thạch Nghị
là bao.
Đối với quan
hệ
cùng Thạch Nghị,
anh không
muốn
trốn
tránh,
nhưng giai đoạn
hiện
tại,
anh
còn
chưa
có
tinh
lực đối
mặt với
cục diện
come out.
Huống
chi,
cho dù
thật sự đến
lúc phải
thẳng
thắn giãi bày*,
anh
cũng
hy vọng
có
thể
chậm
rãi
nói
rõ
cho
người
nhà
anh,
mà không phải
mượn
mồm
những
người khác
thêm dầu
thêm
muối để
làm
nhục
cha
mẹ
anh.
Nghĩ
tới đây,
sự phẫn
nộ
của Anh Minh
càng
thêm sâu,
anh
tung
chân đá bay
cửa phòng,
sau đó
mới
nóng
nảy xuống
lầu,
cầu
thang
chịu
lực phát
ra âm
thanh giống
như
chịu không
nổi
liền phải sụp
ngay
lập
tức,
Thạch Nghị
nhíu
mày,
nhưng vẫn không gọi
anh
lại,
nghe
thấy động
tĩnh Anh Minh
rời đi,
hắn
tìm đến
hộp
thuốc
lá ở đầu giường,
cũng đốt
một điếu
chậm
rãi
hút.
(*开诚布公 khai
thành bố
công.)
Trần
Thành
làm
như thế, hắn không nói được gì, mà
đối mặt với sự
phẫn
nộ của Anh
Minh, hắn
cũng
vẫn
không
nói
được
gì.
Vấn đề này
vốn
cũng
không
phải
là của một bên, hắn
phải
đối
mặt với người nhà, đương
nhiên
Anh
Minh
cũng
phải
chuẩn
bị sẵn sàng đối mặt
với
người
nhà
anh,
con đường
này vốn dĩ
cũng
không dễ
đi, bọn họ
đều
ý thức được điều này, chỉ
là nhìn trước
mắt,
dường
như
đều đánh giá hơi cao
năng
lực
thừa
nhận
của bản thân.
Tình
huống
tệ nhất là…
Lòng
hắn
rất
rõ
toàn bộ
thứ
này
chỉ
là vừa
mới bắt đầu.
Chuyện
này giống
như
một
cọng dây
thép
căng
ra giữa Anh Minh và Thạch Nghị,
hai
người bọn
họ không
muốn đυ.ng vào,
lại không
cách
nào
trốn
tránh
liền phải
treo ở giữa
hai
người.
Trần
Thành
cũng
không bởi
vì tới gần một
bước
mà buông
lỏng
kiềm
chế công ty của
Thạch Nghị, nhưng những
thứ này đối với
Thạch Nghị mà
nói lại dễ
đối
phó hơn một chút, thứ thật sự
khiến
hắn
cảm thấy không
thoải
mái
chính
là lòng Anh Minh rõ
ràng
cất
giấu
lo lắng có
thể
bùng
nổ bất cứ
lúc nào nhưng lại đè
nặng
không nói, thoạt nhìn không khác gì lúc
trước, cảm xúc
nào
đó nơi đáy
mắt
lại càng lúc càng nguy hiểm.
Năng
lực
thừa
nhận
của
con
người kỳ
thật
có
một giới
hạn.
Cưỡng
chế
cũng không đáng sợ,
thật sự
làm
cho
người
ta khó
mà
chống
cự được
lại
là
các
loại
tra
tấn không
ngừng buộc
chặt kia,
khi
toàn bộ
mọi
chuyện đè
nặng
cảm xúc
của bạn,
mặc kệ EQ
của bạn
cao
tới đâu,
cũng không
có khả
năng
làm được đối
mặt
một
cách
thản
nhiên.
Nhất
là phần
lớn áp
lực
này xuất phát
từ
người quan
trọng
nhất bên
cạnh bạn.
Thạch Nghị
cảm
thấy
cần phải
nói
chuyện với Anh Minh,
nhưng vẫn không
tìm được
thời gian
thích
hợp.
Thậm
chí
có
mấy
lần
hắn đã
nói
ra yêu
cầu
như vậy,
phản ứng
của Anh Minh
nhưng vẫn
là
hút
thuốc
trầm
mặc không
nói,
hoàn
toàn không
có
tâm
tình
nói
chuyện.
Mắt
thấy
ngày
chiếu phim
càng
ngày
càng gần,
Anh Minh suốt
ngày bận
rộn ở bên
ngoài,
ngay
cả
chuyện bộ phim
mới
cũng không
thể không
tạm
thời gác
lại,
dường
như Vương Nghĩa Tề
cũng gặp phải
chuyện gì đó khiến
cho
trạng
thái
tinh
thần
rất kém
cỏi,
lúc
họp báo
lần
thứ
hai gần
như không
nói
một
câu
nào
từ đầu đến
cuối buổi.
Nhà dột
còn gặp
mưa suốt đêm*,
Anh Minh
cảm
thấy bản
thân
nên
thật sự suy xét
chuyển vận gì đấy.
(*漏屋偏逢隔夜雨
lậu ốc
thiên phùng
cách dạ vũ:
học vô đơn
chí,
tai
họa đến dồn dập.)
Nhưng sinh
hoạt
là không
có khả
năng bởi vì
tâm
tình phiền
não
mà
tạm
từng
một
chút,
dù khó qua vẫn phải
tiếp
tục qua,
cuối
cùng bộ phim kia
lựa
chọn
ra
rạp ở
nước
ngoài,
để
tạo
thanh
thế Anh Minh
cùng Vương Nghĩa Tề
nhất định phải
tham dự
lễ
công
chiếu,
lúc
anh
nói việc
này
cho Thạch Nghị,
đối phương
thậm
chí
ngay
cả
lông
mày
cũng không động
một
chút.
Cũng
chỉ ừ
một
tiếng đơn giản,
tỏ vẻ đã biết.
Kết quả khi bọn
họ vừa
lên
máy bay,
Vương Nghĩa Tề sau khi
nhận xong
một
cuộc điện
thoại
cứ khăng khăng đòi xuống
máy bay giống
như điên
rồi,
ầm ĩ đến độ
thiếu
chút
nữa kinh động đến bảo
an
của sân bay,
lần đầu
tiên Anh Minh
thấy Vương Nghĩa Tề
thất
hồn
lạc phách
như
thế,
hỏi
cậu
rốt
cuộc đã xảy
ra
chuyện gì
cậu
cũng không
hé
răng,
liền
nói với đạo diễn sau khi
tham gia buổi
lễ xong
cậu
nhất định phải về.
Vì vậy lần
xuất
ngoại này
của
bọn họ bầu
không khí
cũng
trở
nên cực kỳ
áp lực.
Đạo diễn bất
mãn với Vương Nghĩa Tề không
hợp
tác,
Anh Minh
là vì
các
loại không
như ý
mà
tâm
tình ác
liệt,
gửi
tin
nhắn
cho Thạch Nghị
cũng không
nhận được đáp
lại giống
như đá
chìm đáy biển,
tuy
rằng
thật sự không phải
nội dung quan
trọng gì,
nhưng vẫn khiến
người
ta khó
chịu.
Cứ kéo dài
như vậy
tới buổi
lễ
công
chiếu,
Vương Nghĩa Tề vẫn không ở
trạng
thái
hỏi
một đường
trả
lời
một
nẻo,
đạo diễn đè
lại
lửa giận
cho đến
tiết
mục
cuối
cùng
rốt
cuộc
nổi giận
mắng Vương Nghĩa Tề
một
trận,
kể
cả đạo diễn
của
tổ sản xuất đều
rất bất
mãn,
môi
trường ở
nước
ngoài vốn không giống
trong
nước,
Vương Nghĩa Tề
như
thế
rõ
ràng
là đang
hủy đi bệ đứng
của đoàn phim.
“Đạo diễn,
thật xin lỗi…”
Vương
Nghĩa Tề
quay
đi quay lại chính là
hai
câu này, sắc mặt vẫn
luôn
rất
khó coi, bị mắng cũng không trả lại
một
lời giải thích.
Chính
là dưới
tình
huống
như vậy,
Vương Nghĩa Tề vẫn
là
trở về
nước
ngay
trong đêm kết
thúc buổi
lễ.
chuyện
này
là
lúc sau Anh Minh
mới biết được,
thậm
chí
cậu không dẫn
theo
người đại diễn
cùng
trợ
lý đi
cùng,
làm
người đại diện
ngày
thường vô
cùng đại bài* kia bị
mọi
người quở
trách
trọn vẹn
một
ngày.
(*大牌
là
những
người
có
tên
tuổi,
nổi bật
trong
một
lĩnh vực
nào đó.)
Cũng bởi vì Vương Nghĩa Tề
rời đi,
các
hoạt động khác đều
chỉ
có
thể
một
mình Anh Minh
chống đỡ,
trong
lúc đó
anh
có gọi điện
thoại
cho Khấu Kinh,
bởi vì
nhớ
tới
cuộc gọi
lần
trước
chưa
nói xong,
nhưng Khấu Kinh
tỏ vẻ
cậu
cũng không biết
nhiều,
đại khái
là
có quan
hệ với
trong
nhà Vương Nghĩa Tề.
“Lúc
trước cậu ấy
tới
tìm tớ
hàn huyên vài câu,
tâm tình rất kém,
nhưng lại không nói rõ, có
thể là có quan hệ với em
trai cậu ấy,
tớ
hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy cũng không chịu nói với tớ,
tớ vốn muốn
hẹn mọi người ra ngoài
thư giãn một chút,
trạng
thái của cậu ấy
thật sự không tốt lắm.”
Ai ngờ
bọn họ còn chưa làm gì,
Vương Nghĩa Tề
bên kia đã xảy ra chuyện.
Anh Minh
nghe Khấu Kinh
nói xong gật đầu không
nói gì
nữa,
đối với
hoàn
cảnh
trong
nhà Vương Nghĩa Tề,
cũng
thật sự
là
có
lòng
nhưng không đủ
lực.
Cũng không phải
ai
cũng biết xuất
thân
của Vương Nghĩa Tề
là
từ
thế gia khúc
nghệ*,
Anh Minh
hoàn
toàn không
thân đối với
cái vòng
này,
phe phái gì đấy
cũng không
rõ
ràng
lắm,
chỉ
nghe
nói địa vị
nghề
của
nhà Vương Nghĩa Tề
rất
cao,
một
thế
hệ
này
của
cậu,
bản
thân
hẳn
là do
cậu
thừa kế,
chính
là
cậu
cố
tình
tiến vào
ngành giải
trí
làm diễn viên ba không dính*,
bởi vì
chuyện
này
cha
cậu
liền
truyền vị
trí
lại
cho em
trai
cậu Vương Nghĩa Tề,
Vương Nghĩa Tề đã
từng bình
luận
thế giới kia
của bọn
họ,
là danh dự danh dự
cao
tới
trời,
người không quan
trọng,
mặt
mũi không
thể
thiếu,
cậu vốn dĩ không
muốn đi
con đường kia,
cũng không quen
nhìn đám
người đạo đức giả.
(*演员三不沾 search
thấy ba không dính
là
một
món ăn,
còn
nghĩa
trên
chắc
nói k dính đến ba
cái j đấy ^^.)
Nhưng kỳ
thật,
có
người
nào
trong vòng
là không phải
như vậy?
Lúc sau khi Anh Minh gọi
cho Vương Nghĩa Tề
hỏi
tình
hình
của
cậu,
trạng
thái
của đối phương kém đến
cực điểm,
nói
chuyện giống
như đều
là
miễn
cưỡng
chống
tinh
thần: “Anh Minh,
cậu
nói
tại sao
có
mấy
người
ngay
cả
mạng
cũng không
muốn,
không
tiếc bất kể đại giới
chỉ vì giữ được
một danh
hiệu…
liền vì
những
hư danh đã sớm
hữu danh vô
thực kia
mà
từ bỏ
hết
thảy,
đáng giá không…”
Đến sau,
đã không phân
rõ Vương Nghĩa Tề
là đang
hỏi Anh Minh
hay
là đang
hỏi
chính
mình,
Anh Minh
thân
là
người
nghe
cũng không
có
lời
nào để
nói đối với
những
lời
này,
chỉ
có
thể im
lặng
nghe Vương Nghĩa Tề ở bên kia khóc,
cảm
nhận phần bi
thương
cùng
thống khổ không
thể
che giấu được
của
người bạn kia,
lông
mày
nhíu
chặt.
(*Khúc
nghệ
ngày
nay được định
nghĩa
là
tên gọi
chung
của
các
hình
thức
của
nghệ
thuật
thuyết xướng (说唱艺术)
truyền
thống Trung Quốc.)
Vấn đề có
đáng
giá hay không này, kỳ thật có
mùi vị giống như người uống nước, chỉ có chính mình mới
có thể nói rõ
rốt cuộc thứ không bỏ xuống được dưới đáy lòng chính là
gì,
người
khác
có nói nhiều hơn nữa, đều là
lời ngoài
tai.
Chỉ có điều, người có thể
thật
sự nhìn rõ bản
thân
liền
không nhiều lắm, rất nhiều người,
đều là khi
mất
đi thứ bản
thân
vốn
cho là không quan trọng,
mới hối hận nhớ
lại.
Anh Minh vẫn
luôn
là
người
tuân
theo ý
thức
của bản
thân.
Anh không
thích
miễn
cưỡng
chính
mình
hoặc
là
làm
chuyện khiến
mình khó xử,
càng không
cần đề
cập
tới
hối
hận.
Tình
huống
của
Vương
Nghĩa Tề
khiến
cho
ngọn
lửa lúc trước nghẹn
ở trong lòng Anh Minh kia
không còn
tâm
tình
để tiếp tục bốc
cháy, anh
gọi
điện
cho Thạch
Nghị
không
được, liền gửi
một
tin nhắn cho hắn, lễ
công
chiếu đã
được
ghi hình xong,
nhưng
anh
vẫn phải tham gia sự
kiện công
chiếu, cách thời gian sự
kiện
còn
có năm tiếng, nếu có
thời
gian, liền tới
đây
xem cùng nhau đi.
Lúc
trước Thạch Nghị
từng đề
nghị
muốn xem
cùng
nhau,
chỉ
là khoảng
thời gian
trước bận
rộn đến
người
ngã
ngựa đổ,
ai
cũng không
nhớ đến.
Tin gửi đi
vẫn
không
có hồi âm, thẳng đến khi
cách
công
chiếu còn
có nửa tiếng,
Anh Minh mới nhận được điện thoại của Thạch Nghị,
kết quả toàn bộ
âm thanh
ở đầu
dây
bên kia đều chồng lặp với
thông tin
quảng bá
ở bên
tai
mình,
anh
theo
bản năng nhíu mày: “Cậu ở
đâu?”
“Tôi đang ở
hội
trường công chiếu.”
Thạch Nghị nhìn quanh
bốn phía: “Anh đang ở đâu vậy?
Tôi đi qua
tìm anh.”
Anh Minh
hơi sửng sốt,
sau đó
nhịn không được bật
cười.
Thật
không
hổ là phái hành động, vĩnh viễn là
tiền
trảm
hậu
tấu a…