Chương 92

Đây



lần đầu

tiên Anh Minh dùng

chữ yêu

này đặt giữa

anh và Thạch Nghị,

lại

nhận

ra không khó

như

trong

tưởng

tượng

Lông

mày Trần Thành bởi vì

những

lời

này

của

anh



nhướng

lên,

dường

như



chút khó



thể

chịu đựng được khi

nghe

một

người đàn ông bày

tỏ

tình yêu với

cháu

trai

mình,

chính



nhìn

thấy vẻ

mặt

của Anh Minh,

lại

nhất

thời không

có gì để

nói.

Thẳng

đến

khi điếu thuốc

trong

tay

anh đã cháy gần

hết,

mới

khụ một tiếng,

cúi người

dụi điếu thuốc

vào gạt tàn: “Được rồi, tôi đây liền chờ

xem

tình

yêu của cậu có

thể duy trì được bao

lâu.”

Đề

tài

có ý

tứ dừng ở đây,

Trần Thành đứng

lên phải đi,

lúc

tới gần

cửa,

quay

người

nhìn Anh Minh: “Nếu

như

lúc

trước

tôi đi

tìm Thạch Nghị,





thể

nói

một

cách khẳng định



ràng

như

thế,

có khả

năng

tôi sẽ không

nhất định bắt

các

cậu

tách

ra,

nhưng Anh Minh,

những

thứ



cậu

nói

này,

cũng

chỉ



thể đại biểu

cho

chính

cậu.”

Anh

cười

cười



chút

châm

chọc: “Thạch Nghị

còn

chưa

chuẩn bị

tốt.”

Bỏ

lại

những

lời

này,

Trần Thành

nghênh

ngang

rời đi.

Anh Minh biết



cuộc

nói

chuyện

lần

này không

thể

nói



thành

công

cũng không

thể

nói



thất bại,



thể đoán được ý

tứ

hai

câu

cuối

cùng

của Trần Thành

hẳn

là về sau áp

lực

anh

ta gây

ra sẽ

càng

ngày

càng

lớn,

chỉ không biết

rốt

cuộc



nhằm vào Thạch Nghị,

hay



nhằm vào

anh.

Một mình ngồi ở

phòng khách hút thuốc, Anh Minh nhịn không được gọi một cuộc điện thoại về

nhà.

Thế nhưng

nhà anh không có ai.

Ngẩng

đầu

nhìn

đồng

hồ mới phản ứng

giờ

này đoán chừng

cha mẹ anh

đều

đang

bận rộn chuyện

của mình,

Anh Minh lắc đầu tự

giễu

đặt điện thoại

xuống, sau

đó mới thở dài

chôn

mình

vào

sô pha, vẻ

mặt

có chút hoảng hốt.

Thạch

Nghị

không giấu giếm việc nói

chuyện với Trần Thành, đương

nhiên

Anh

Minh

cũng

sẽ không gạt hắn.

Lúc

nói

ra

chuyện

này

cho Thạch Nghị,

Thạch Nghị

nhíu

mày: “Cậu ấy

nói gì?”

“Lời chú ấy nói cậu cũng có

thể

tưởng

tượng được,

trên cơ

bản cũng không chênh lệch quá lớn.”

Ai

cũng không phải

người

hồ đồ,

từ khi

hai

người bắt đầu ở bên

nhau

trong

lòng

mỗi

người đều đã

nghĩ đến

loại

tình

huống

này

một

lần,

không

thể không

nói kỳ

thật

thái độ

của Trần Thành

còn

nhẹ

nhàng

hơn dự đoán

của Anh Minh,

nhìn

ra được,

mặc dù Thạch Nghị

từng

nói

thân

tình

của gia đình

mình không

tính quá sâu đậm,

nhưng

người

nhà

hắn



thật sự

rất quan

tâm đến

hắn.

Nghĩ

tới đây, Anh Minh ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị:

“Tôi

nói,

cậu có rãnh cũng về

thăm

nhà nhiều

một chút đi, ba

mẹ cậu cũng không ở

xa.”

“Ừm.”

Người đàn ông đang sắp xếp văn kiện

tùy tiện đáp lại: “Bọn

họ đang ra ngoài du lịch,

chờ đến khi về.”

Lúc trước

Trần

Thành

cũng

nhắc

nhở

hắn về nhà

nhiều một

chút.

Kỳ

thật

cũng không phải Thạch Nghị không

muốn về,

chỉ



thường xuyên về

người

một

nhà

cũng không

có gì để

nói,

cha

hắn đơn giản

chính

là dùng

thái độ

nghiêm

túc

hỏi

tình

hình

công

tác gần đây

của

hắn,

sau đó

mẹ

hắn

lại

từ sinh

hoạt

lải

nhải đến

công

tác,

cuối

cùng dù

thế

nào

cũng vòng đến

chủ đề kết

hôn



rích,

cảm

thấy,



thể

là khi

còn bé để

lại

cảm giác

ngăn

cách quá

mạnh

mẽ,

thế

cho

nên dù

hiện

tại

mỗi

người đều vô

cùng

muốn bù đắp,

lại



lòng

có dư

lực không đủ.

Làm

trường

hợp quá

mức

cố

tình,

ai

cũng xấu

hổ.

Gần

nhất vấn đề

của

công

ty xảy

ra

càng

ngày

càng

nhiều,

áp

lực Trần Thành gây

ra

tuy

rằng không phải đả kích

trí

mạng gì,

nhưng

trong

ngành

công

nghiệp Thạch Dương

nhảy vọt

nhanh

như

thế,

đương

nhiên

cũng sẽ phạm đến không ít kiêng kỵ

của

các

công

ty

lớn,

đặc biệt

là ở

trong vòng

này,

gần

như không

có dân

thường khởi

nghiệp bằng

hai bàn

tay

trắng,

ai

cũng đều



nhân vật



chút bối

cảnh,

tốc độ

nắm bắt

tin

tức không

chậm

hơn giám đốc

của

công

ty Thạch Nghị

là bao,

nghĩ đương

nhiên,

bỏ đá xuống giếng,

tuyết

lại

thêm sương*

là không

cần dùng

lực.

(*雪上加霜

tuyết

thượng gia sương: Đã

rét vì

tuyết

lại giá vì sương.

ai đó ở vào

hoàn

cảnh khó khăn

này đến

hoàn

cảnh khó khăn khác.)

Quy tắc của xã

hội chính

là như vậy, đi

ngược

dòng

nước, không tiến ắt

lui.

Anh Minh

nhìn

ra Thạch Nghị không đặt quá

nhiều

tâm

trí ở

nhà,

hiện

tại phần

lớn

lực

chú ý

của

hắn đều ở

công

ty,

nhớ

tới

câu

nói

cuối

cùng

của Trần Thành,

Anh Minh

theo bản

năng

nhíu

mày.

Kỳ

thật,

vấn đề

của Thạch Nghị

cho dù Trần Thành không

nói

anh

cũng

rất



ràng.

Chỉ

có điều,

anh



nhiều

lòng

tin

hơn Trần Thành.

Hoặc



nói,

lúc

này

ngoại

trừ



lòng

tin đối với Thạch Nghị,

cũng

thật sự không

làm được gì…

Bộ phim kia

của Anh Minh kế

hoạch



tháng

hai

chuẩn bị,

đầu

tháng

tư bấm

máy,

vừa vặn khi đó bộ phim

của

anh và Vương Nghĩa Tề

cũng gần

chiếu,

dựa vào

chủ đề

cùng

tỷ

lệ quảng bá,

cũng



thể

làm

một bộ

tuyên

truyền

cho bộ phim.

Tất cả mọi

người đều

là người

trong

ngành, quen thuộc quy tắc hoạt động này

hơn

ai khác, Anh Minh chưa bao giờ

thích lăng xê

nhưng

cũng

không bài

xích

lăng

xê,

nếu là thật sự

có trợ giúp cho

bộ phim,

không

phạm

đến

điểm

mấu chốt anh đều phối hợp

vô điều kiện,

cũng

cho nên, lúc bấm máy, tin

tức

gây ra động tĩnh vô

cùng

lớn.

Đầu

tiên



loại

chủ đề đồng

tính

luyến ái

cấm kỵ

này vốn



thứ vòng giải

trí dễ dàng

lấy để

thu

hút khán giả,

Vương Nghĩa Tề

cùng Anh Minh

là bạn

tốt

ai

cũng biết,

phối

hợp vài ba bức ảnh

trong phim đã

cố

tình

chọn góc độ,

cộng

thêm đạo diễn

cùng biên kịch

của bộ phim đều

là đạo diễn

tân phái

mấy

năm gần đây vô

cùng được xem

trọng,

cho dù không

muốn

người biết

cũng không dễ dàng.

Họp báo

ngày đó,

truyền

thông

tụ

tập đến

một

trình độ

chưa bao giờ

có.

Tất cả mọi

người hứng thú

bừng

bừng

chờ

buổi

họp báo công khai đầu tiên, bởi vì

loại

đề tài này

không có

khả năng công chiếu,

cho

nên cho dù

đến

lúc đó bên

phát

hành

chuẩn bị

dùng

hình

thức

gì để

phát

ra ngoài,

trong nước muốn xem

đến

bộ phim này, thời gian chờ đợi

cũng

sẽ không

ngắn.

Anh Minh

cùng Vương Nghĩa Tề đều

trình diện,

chỗ

ngồi

của

hai

người

cố ý sắp xếp gần

nhau,

phóng viên

chụp

mọi khoảnh khắc

hai

người ghé sát

nói

chuyện,

nhìn

từ

nụ

cười vừa

lòng

liền biết

có khả

năng đều đã

nghĩ kỹ

tiêu đề để

hấp dẫn

người đọc

rồi.

Vương Nghĩa Tề quét mắt một vòng dưới sân khấu,

khóe miệng cố ý gợi ra một đường cong: “Cũng không

biết vị dấm công tử nhà cậu kia nhìn thấy

buổi

họp báo này có thể tức đến

hộc máu

hay không.”

Cậu vẫn

luôn biết

rõ Thạch Nghị không

thích

cậu.

Cũng giống

như

cậu không

chào đón đối phương.

Chỉ





lẽ điểm xuất phát bất đồng,

cậu không

thích Thạch Nghị

chỉ đơn giản

là vì

cậu

thấy

ngứa

mắt

loại điệu bộ

con ông

cháu

cha

này,

bởi vì

cậu đã

tiếp xúc với

loại

người

này

rất

nhiều

lần,

từ góc độ

của

một

người bạn,

cậu

chỉ đơn giản không

muốn

nhìn

thấy Anh Minh

cùng Thạch Nghị



liên

hệ.

Sự

thật

chứng

minh dự

cảm

lúc

trước

của

cậu

là đúng,

từ sau khi

hai

người bọn

họ quen biết,

chuyện

này

nối

tiếp

chuyện kia không

ngừng.

Mà Thạch Nghị chán ghét cậu, xét cho cùng là

do bên ngoài vẫn luôn phỏng đoán mối quan hệ

của cậu và

Anh

Minh.

Nhất

là chuyện

của Lưu Lỵ

lúc

trước, truyền thông

lăng

xê tính hướng của Anh Minh thật thật giả

giả,

với

loại

tính

cách

kia của Thạch Nghị,

nhịn

xuống

chính là

gặp quỷ.

Nhưng

chỉ

một điểm này, Vương

Nghĩa

Tề cảm thấy rất sảng khoái.

Cho

nên

cậu

thậm

chí

cố ý vén

tóc Anh Minh,

nghe

thấy

tiếng bấm

máy không

ngừng vang

lên,

càng đắc ý.



một

người

trong

cuộc khác

ngồi bên

cạnh

cậu

liền

nhàm

chán đến độ

ngay

cả

hai

chữ

cũng

lười đánh giá,

hạ

mắt,

quyết định không đáp

lại.

Dùng

câu

nói

của Khấu Kinh,

điển

hình

chó

cắn

chó

một

miệng

lông,

chỉ

chút

lạc

thú

nho

nhỏ

này,

không

nỡ

cướp đi.

Nhưng

mà,

kỳ thật loại thời điểm lúng túng này, dựa vào

tính

hướng để

làm tuyên

truyền, không phải là Anh

Minh

không có

băn khoăn

gì. Lúc trước sau khi Trần Thành nói chuyện với anh xong cũng không thật sự

làm ra chuyện

gì mang tính cảnh cáo, anh cũng lo

lắng

đến lúc đó

bịa

đặt của truyền

thông

sẽ kí©h thí©ɧ

đến Trần Thành.

Nhưng phim cũng không phải của một

mình

anh,

tình

huống như

thế,

cũng

không có

biện

pháp.

Bản

trailer đầu

tiên

là đạo diễn

tự

mình

chỉnh sửa.

Bản

hoàn

thành kỳ

thật Anh Minh

cùng Vương Nghĩa Tề đều

chưa xem qua,

bởi vì bộ phim vẫn

luôn quay

rất kín đáo,

vì duy

trì phần

cảm giác

thần bí kia,

nhân viên

hậu kỳ vẫn



hạn

chế

nghiêm khắc.

Dựa

theo

mọi quy

luật,

đoạn giường

chiếu kia

hẳn

là sẽ bị

cắt bỏ.

Dù sao

lúc ấy đã



tin

tức

tiết

lộ

ra

ngoài bọn

họ sẽ quay,

chỉ

là bởi vì quay

trước

thời gian

cho

nên

truyền

thông không

thể

lấy được

tài

liệu,

hiện

tại đều

nói

trailer

là đạo diễn

tự

mình

chỉnh sửa,

nội dung

tự

nhiên

liền



thể

tưởng

tượng.

Quả nhiên,

trailer ba phút, vừa lên

là một phân cảnh vô

cùng

lộ liễu.

Đạo diễn

tỏ vẻ phân

cảnh

này đặt ở

nội dung

trong phim kỳ

thật không



nhiều,

nhưng

là vì Vương Nghĩa Tề

cùng Anh Minh diễn

thật sự quá

tốt,

cho

nên ông

thật sự không

nỡ

cắt bỏ,

liền đặt ở

trailer,

cho

mọi

người đã

nghiền,



hiện

trường xem quay

chụp



nói,

thật sự sẽ

cảm

thấy

hai

người đàn ông

này

là đang yêu

nhau.

Lời

này

nói

ra đương

nhiên

chỉ

là xã giao,

nhưng

thành

công đưa

tới phản ứng kịch

liệt

của đám

người đứng

ngoài vây xem.

Vương Nghĩa Tê e sợ cho

thiên

hạ chưa loạn,

cười cười

bật mic: “Cơ

thể Anh Minh, là gợi cảm nhất

tôi từng thấy.”

Lúc

cậu

nói

tới đâu,

trên

màn

hình dừng đúng vào

cảnh

nửa

lưng

trần

của Anh Minh,

đường

cong

cơ bắp

hoàn

mỹ

cho dù



từ

thẩm

mỹ

hay

là lực

hấp dẫn,

đều

tương đối

có sức

thuyết phục xác

minh

lời khen

của Vương Nghĩa Tề.

Một giây sau, tất cả

phóng viên chuyển đề tài

sang

Anh

Minh:

“Anh

Minh, lúc

anh

quay

cảnh

giường chiếu, có cảm

giác

gì?”

Vấn đề rõ

ràng

mang

theo

ám chỉ này

khiến cho

không ít

người

bên

cạnh

nở nụ

cười

ái muội,

Anh Minh cười cười,

thái

độ hết sức

phối

hợp:

“Cảm

giác

rất

tốt.”

Bốn

chữ đơn giản,

tất

cả phóng viên ở đây đoán

chừng không

lo

trở về không

có bài viết.

Cuộc

họp báo vẫn

còn

tiếp

tục,

về

cơ bản sự phối

hợp

cùng

tương

tác

lẫn

nhau

của

mọi

người ở đây đều đã được sắp xếp

từ

trước,

chờ đến khi

trình bày

nội dung

cùng

tinh

thần

thực

chất

của bộ phim,

miêu

tả

của đạo diễn

cũng

nhận được không ít

công

nhận,

trên

mạng

có phát

trực

tiếp

toàn bộ quá

trình

của buổi

họp báo,

nhìn

từ phản ứng,

hiệu quả vô

cùng không

tồi.

Cho

nên

lúc sau đạo diễn

còn đặc biệt gọi

riêng

cho

hai

người

một

cuộc điện

thoại: “Bên đầu



rất

hài

lòng,

tôi đoán

chừng

tham gia

liên

hoan phim

cũng

là không

thành vấn đề.”

Đây đương

nhiên



một

tin

tốt,

chỉ



cùng với

tăng

thêm không ít

các

hoạt động

tuyên

truyền khiến Anh Minh áp

lực về

mặt

thời gian,

đồng

thời đó

anh

còn phải

chiếu

cố bộ phim kia

cùng với đám

người Đổng Hiểu,

bộ phim

cùng

hợp

tác với Lưu Lỵ

cũng đã sắp xếp xong xuôi

lộ

trình

tuyên

truyền,

các

loại

chuyện vụn vặt đều không

thể

nói quan

trọng bao

nhiêu,

nhưng

chính

là phí

thời gian.

Cố

tình

anh

còn không

thể không đi.



loại

cảm giác

năm

trước

tích

lũy

năm

nay đột phá,

mỗi

ngày Anh Minh

trên

cơ bản đều

mệt đến

tinh bì

lực

tẫn.

Chính

là bởi vì

loại sinh

hoạt

theo

tiết

tấu phong phú bận

rộn

này,

cũng

cho

nên đối với Thạch Nghị bên kia,

anh

thật sự không dành

ra được quá

nhiều

thời gian để

chú ý.

Nhưng

anh

biết

rõ áp

lực

của Thạch

Nghị

rất lớn.



một

lần

anh

tham dự xong

một

hoạt động vào buổi

tối

lúc về đến

nhà đã gần

một giờ,Âu Dương

thế

nhưng

còn ở phòng khác

cùng Thạch Nghị bày đầy văn kiện ở

trên bàn

nói

chuyện

công việc,

lúc

nhìn

thấy

anh

thì

lên

tiếng

chào

hỏi,



chút

ngượng

ngùng

tỏ vẻ đã

trễ

như

thế

còn đến quấy

rầy.

Rốt cuộc Âu Dương có

biết

quan

hệ của anh và

Thạch

Nghị

hay

không, Anh

Minh

cũng

không khẳng định.

Dù sao

nghiêm

túc



nói

anh và đối phương không

có quá

nhiều

tiếp xúc,

mặc dù

cậu và Thạch Nghị



chung bạn,

môi

trường

lại khác

nhau khá xa,

nếu Âu Dương

là bạn

của Thạch Nghị,

nên để

cho Thạch Nghị xử

lý.

Cho

nên Anh Minh không

tận

lực

cố kỵ

nhưng

cũng không

tỏ vẻ gì,

gật đầu

liền

lên

lầu quay về phòng

ngủ,

Thạch Nghị

ngẩng đầu

nhìn

anh

một

cái,

tuy

rằng không

nói,

nhưng ý

tứ

của

hắn

hẳn



tối

nay không

thể

chơi,

lại để Anh Minh

tùy

tiện.

Thạch

Nghị

cùng

Âu Dương

ngồi

một đêm sáng hôm sau

liền

đi,

lúc Anh Minh dậy di

động

có một tin

nhắn

của

Thạch

Nghị, nói

hắn

phải

đi công tác hai

ngày

bàn

chuyện hợp

tác,

đại

khái

hai ba ngày mới

có thể về.

So sánh với lúc

trước anh

ở đoàn phim quay mấy ngày Thạch Nghị liền phải xù

lông

phát

điên, hiện tại

hai

người

vì công việc của mình mà

không cách nào

phân

thân, khó

có lúc trong lòng sinh ra một

loại

cảm

giác

nôn nóng bất an

không thể

diễn

tả bằng lời.

Cũng không phải

tình

cảm phai

nhạt,





cảm giác

tín

nhiệm bất

tri bất giác

nhiều

hơn

lúc

trước.

Nhìn

tin nhắn trong

di động kia cười cười, đột nhiên Anh Minh có

loại

ảo giác lão phu

lão

thê dầu muối tương giấm*.

(*chắc để

chỉ

chia sẻ

mọi

thứ.)

Mà nếu đặt

loại

cảm

xúc này ở

trên

người

mình

của

năm năm trước...

—— Này

hật đúng là một

bộ phim

thảm họa* khó có

thể miêu

tả.

(*災難片 phim

chủ đề

thảm

họa

chứ k phải phim dở

thảm

họa

nha^^.)