Chuyện Mao Vũ,
nghĩ
cũng biết sẽ không kết
thúc
một
cách dễ dàng
như vậy.
Ban đầu
là không
ngừng gọi điện
thoại
cho Anh Minh,
sau khi Anh Minh không
chịu
nghe,
liền đổi sang số khác
tiếp
tục,
chủ đề qua
lại
cũng
chỉ
là
muốn Anh Minh giúp
cậu
ta
một
lần,
đơn giản
là
cậu
ta
thật sự không
thể
nghĩ
ra được
người
nào khác ở bên
cạnh,
tuy
rằng đám
người kia đều
là du
côn vỉa
hè,
nếu
như
cậu
ta không
lấy
tiền
ra
trả,
thật sự
có khả
năng sẽ bị đánh
chết.
Nhưng
những lời
này,
Anh
Minh
nghe
xong
cũng
không
vực
dậy nổi lòng đồng tình gì
đó.
Số tiền đầu tư
năm đó Mao
Vũ lấy đi, còn
lớn
hơn nhiều
khoản
tiền
cậu
ta muốn mượn này, anh không hỏi tỉ
mỉ nguyên
nhân
năm đó Mao
Vũ rời đi, bởi
vì cho dù
đối
phương là
vì cái gì,
tình
hữu
nghị
buồn
cười
giữa
bọn họ kia, cũng chỉ
là một hồi quen biết ai
cũng
nghĩ
là đương nhiên
mà thôi. Mao Vũ
có khó khăn không nói rõ
ràng
với
anh lại lựa chọn phương thức này, chỉ có
thể
nói Mao Vũ
không đủ
hiểu
rõ tính cách của anh, mà
nếu năm đó
không đủ
hiểu,
như
vậy hiện tại, cũng không
cần hiểu nữa.
Lần cuối cùng Anh Minh tiếp một dãy
số xa lạ,
chỉ
đơn giản nói ra
một
câu:
“Mao
Vũ, cho tới tận
hôm
nay,
tôi đối với chuyện quá khứ chỉ
là đã quên cũng không hối hận, cậu
đừng
để cho tôi cảm
thấy
năm
đó xưng huynh gọi đệ
là một loại sỉ
nhục.”
Là đàn ông,
vấn đề
của
mình
tự
nghĩ biện pháp gánh vác,
thời gian đã qua
nhiều
năm
như
thế,
Anh Minh
hậu
tri
hậu giác ý
thức được
con đường
của
hai
người
cách
nhau
rất xa.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi
kia,
di động đó của
Anh
Minh
cũng
không
còn
mở ra
nữa,
bản
thân
anh là có
hai di động dùng cho
công
việc
và tư nhân, đóng đối ngoại chính là, một ít
liên
hệ cần thiết được anh chuyển qua dãy số
tư nhân. Mao Vũ
không dám
tìm
đến nhà anh, bởi vì
biết
rõ có
Thạch Nghị bên
cạnh, trận dạy
dỗ lần trước,
ít nhiều vẫn có
tác
dụng.
Nhưng
mà,
Mao Vũ không dám tự
mình
đến,
nhưng
vẫn
có người tìm đến.
Lúc Thạch
Nghị
móc chìa khóa ra chuẩn bị
mở cửa, nhìn thấy bóng dáng lảng vảng trước
cửa nhà có
chút
quen
mắt.
Chung quanh đây không
có
mấy
nhà,
nhìn qua
cũng không giống
như
là
tìm sai
chỗ.
Vòng đến
bên cạnh nhìn
thoáng qua,
sau khi dần dần
tìm ra được
hình ảnh rõ ràng
từ
trong
trí nhớ
từ ngũ quan non nớt của đối phương,
Thạch Nghị nhớ
tới đây là
thiếu niên vì chuyện Mao Vũ mà chạy
tới cửa làm náo loạn lúc
trước.
Hắn
nhíu
mày: “Sao
cậu
lại
tới đây?”
Đã quên
chuyện
lần
trước
rồi?
Còn không biết sống
chết
như vậy.
Bóng dáng vốn đã
có
chút
co quắp bởi vì Thạch Nghị đột
nhiên
mở
miệng
mà
cả
người
thiếu
chút
nữa
nhảy dựng
lên,
cậu
ta
có
chút sợ
hãi quay đầu,
sau khi
nhìn
thấy Thạch Nghị,
e
ngại
cùng
hưng phấn
nơi đáy
mắt đan xen vào
nhau
chợt
lóe
mà qua.
Cậu
ta
tiến
lên phía
trước
một bước: “Người kia,
Anh Minh
có ở
nhà không?”
Giọng điệu
thật đúng
là khách khí
hơn
lần
trước không ít.
Thạch
Nghị
đáp
cũng
rất dứt khoát:
“Không có
ở đây.”
Hắn vòng qua
thiếu
niên đi
mở
cửa,
không đợi
người phía sau
mở
miệng,
dứt khoát đóng sầm
cửa.
Buổi
tối
hôm
nay
hình
như Anh Minh
còn
có việc
muốn
thảo
luận với Đổng Hiểu,
lúc
trước
nói với
hắn không về
nhà ăn
cơm,
hắn
cũng
là xong
một bữa
chiêu đãi khách
hàng
mới vừa về,
đoán
rằng
thiếu
niên đã
chờ
ngoài
cửa không ít
thời gian
rồi.
Mở tivi theo thói quen bắt đầu
xem
tin tức, Thạch
Nghị
còn chút việc cần phải tiếp tục xử
lý, liền mở laptop ra ở phòng
khách
xử lý văn
kiện, chờ
đến
khi ngoài
cửa có động tĩnh cắt
ngang mạch suy
nghĩ
của
hắn,
đã qua gần
hai
tiếng
rồi.
Tuy rằng
thời
tiết
bắt đầu có chút ấm áp,
dù sao vẫn là mùa đông, hắn nghe được loáng thoáng
tiếng của Anh Minh,
liền gỡ kính xuống day day trán,
sau đó mới ra mở cửa.
Ánh sáng
trong kho
hàng
trực
tiếp
chiếu
ra
ngoài,
chiếu
thẳng đến
cả
người
thiếu
niên,
kéo
ra
một
cái bóng
thật dài dưới đất,
cậu đứng đối diện Anh Minh.
Thiếu
niên
là quỳ.
Cậu
ta ở đó
cầu Anh Minh: “Tôi van
anh,
lần
trước
là
tôi không đúng,
là
tôi không
nên
chạy
tới
mắng
anh,
anh
muốn
làm gì
tôi
cũng được,
cho dù
là đánh
tôi
một
trận
hả giận,
tôi van
cầu
anh,
mau
cứu Mao Vũ,
những
người kia
trước khi
thả
anh ấy về
liền đánh
anh ấy đến vết
thương khắp
người,
nếu
như không bỏ
ra
tiền,
anh ấy
thật sự sẽ
chết,
tôi van
anh!”
Một bên
nói,
một bên
nắm ống quần Anh Minh.
Có
một
cái
chớp
mắt
như vậy,
Thạch Nghị
cảm
thấy
lưng Anh Minh
căng
cứng.
Nhưng
cuối
cùng, anh
vẫn
lui về sau
một
bước,
giọng điệu cũng không có
cảm
xúc phập phồng:
“Chuyện Mao Vũ, cậu
cùng
cậu
ta đi
cầu
tôi,
không
bằng
trực
tiếp
báo
cảnh
sát,
tôi không
giúp
cậu ta được.”
Trên
thực
tế, không
còn ai giúp được cậu
ta.
Nếu như cậu ta
vẫn đối đãi bản
thân
đối
đãi người
khác
không
hề có trách nhiệm như vậy, kết quả cuối
cùng
khẳng định nhận trái đắng.
Để
lại
một
câu
như
thế,
Anh Minh
rốt
cuộc xoay
người vào
nhà,
ra
hiệu Thạch Nghị đóng
cửa
lại,
không
tiếp
tục để ý
thiếu
niên đang quỳ
ngoài
cửa.
Thạch
Nghị
thấy
anh
sau khi vào nhà
liền
đến
tủ lạnh lấy ra
một chai bia, nhướng
mày:
“Nếu
như
anh thật sự muốn giúp, kỳ
thật
tôi
không
sao
cả.”
“Tôi sẽ không giúp cậu
ta.”
Anh Minh uống
một
ngụm bia quay đầu
nhìn Anh Minh: “Mao Vũ không đáng để
tôi giúp.”
Lời này của anh
nói
ra thẳng thừng
như thế, thậm chí có
chút
mùi
vị vô
tình, Thạch Nghị híp híp
mắt
không
nói
gì nữa, Anh Minh sau
khi
uống
hơn nửa chai mới dịu
đi cơn khát, cởϊ áσ
khoác tựa
lưng
vào
sô pha nhìn Thạch Nghị đánh chữ, vẻ
mặt
có chút hoảng hốt.
Tuy rằng thiếu
niên
lỗ mãng non nớt, đối
với
Mao Vũ lại
không có
lời gì để
nói.
Lúc này còn có
thể ở
bên
cạnh
cậu ta, nói cho
cùng
Mao
Vũ không phải là người hai bàn
tay
trắng.
Suy nghĩ đảo quanh trong
đầu,
anh nhìn Thạch
Nghị
trước
mắt,
nghĩ
đến
áp lực khổng lồ
vô hình sau lưng hai người, không
khỏi
có chút cảm khái thở
dài
một hơi, cũng không
biết
điểm
kiên
định
của mỗi người bọn họ, rốt
cuộc
có thể thay đổi bao
nhiêu thứ.
Bởi vì vẫn
luôn
làm
tốt Trần Thành sẽ
tìm
tới
cửa,
đến khi
thật sự
nhìn
thấy Trần Thành,
Anh Minh
cũng không
ngoài ý
muốn.
Ngày
này anh cùng Tư
Cơ đi chọn ngoại cảnh, chạy trọn vẹn một ngày, hiện tại cảnh quay có
cảm giác chiến
trường lại
càng
ngày
càng
ít,
đặc biệt bọn họ
không muốn dùng căn
cứ đã bị
điện
ảnh dùng nát, mấy nơi nhìn trúng đều là
dã ngoại hoang
vu ngay cả
xe cũng không
dễ đi, lúc
sau
lại dứt khoát dựa vào đi
bộ, khi về
cảm
thấy
chân
đã mất đi
tri giác.
Sáng
sớm Thạch
Nghị
đã đến công ty,
khoảng mười giờ có
người
gõ cửa, Anh Minh gần như
là nửa lết người xuống mở cửa.
Vừa nhìn
thấy Trần Thành,
anh liền nhận ra.
Nghiêm túc
hơn
ấn tượng của anh một
chút, ánh
mắt
cho người
ta đủ
áp lực, anh dừng một chút, mở
miệng không vòng vo: “Đi
vào
nói hay là
chuyển sang nơi khác?”
Có
lẽ Trần Thành không
nghĩ
tới
anh sẽ
có
loại
thái độ
này,
nhìn
anh
có
chút vi diệu,
cuối
cùng gật gật đầu: “Liền
nơi
này đi,
cũng không
có
mấy
câu.”
Anh Minh
cho
người
tiến vào,
sau đó
mới đi
rót
ly
nước,
nhưng Trần Thành
hiển
nhiên không
có
hứng
thú uống
nước,
chỉ
nhìn
thoáng qua,
sau đó
mới
nhìn Anh Minh ở đối diện: “Cậu biết
tôi sẽ đến.”
Đây không phải
là
câu
hỏi,
chỉ
là
câu
trần
thuật đơn giản.
Này gọi là
minh
nhân
bất
thuyết ám
thoại*, đối với
người như
Trần
Thành, Anh Minh cũng căn
bản
không
cần
giấu
giếm:
“Thạch Nghị có
nói
với tôi.”
(*明人不说暗话
người quang
minh
chính đại,
tâm địa
ngay
thẳng không
nói
lời quanh
co vòng vèo.)
“Vậy
chắc
nó
cũng
nói
cho
cậu biết ý
tứ
của
tôi.”
“Vâng.”
Anh Minh
nhíu
mày: “Chú
hy vọng
hai
chúng
tôi
chia
tay.”
“Nói cho đúng,
không chỉ là
hy vọng của
tôi.”
Thái độ của Trần Thành đối với Anh Minh
bình
tĩnh
hơn đối với Thạch Nghị nhiều,
anh đánh giá người đàn ông khiến cho cháu
trai anh đến
bây giờ vẫn cắn răng chống đỡ mọi áp lực cũng không chịu thỏa
hiệp này,
không
thể xóa đi chút
bài xích
trong lòng: “Cậu ngẫm lại cũng
biết loại quan
hệ này của các cậu căn
bản không có khả năng có kết quả.”
Anh Minh
cầm gói
thuốc
trên bàn
lên,
rút
một điếu
ra
hút,
khói
thuốc
thật
nhạt
tản
ra xung quanh,
cùng
nôn
nóng
lưu động
trong không khí
hòa
thành
một
thể,
một
lúc sau,
anh
mới
cười
cười: “Ngày đó Thạch Nghị
trở về
nói với
tôi,
chú
có
một
câu khiến
cho
cậu ấy ấn
tượng đặc biệt sâu.”
Anh
nhìn Trần Thành,
lời
nói
rất
chậm: “Chú
nói với
cậu ấy,
trên
thế giới
này
căn bản không
tồn
tại
chuyện không
có khả
năng.”
Kỳ
thật,
Anh Minh
cũng không
cố ý
chọc giận Trần Thành vào
lúc
này.
Anh biết
rõ
hiện
tại
anh
hạ
thấp
tư
thái,
ngược
lại
càng
tốt đối với quan
hệ
của
anh và Thạch Nghị,
chỉ
là xương
cốt bên
trong
có
một
loại xúc động khiến
cho
anh không
có biện pháp buông xuống
tư
thái đối với
người đàn ông
trước
mắt
này,
áp
lực
anh đang sở
hữu,
lại khiến
cho
cả
người
anh đều đang kêu gào kháng
nghị.
Cho
nên,
lý
trí biết
rõ không
nên
nói
như vậy,
Anh Minh vẫn không
thể dừng
lại: “Câu
trả
lời
của Thạch Nghị,
cũng đại biểu
cho
tôi.”
Quả nhiên,
một
giây
sau Trần Thành
nhíu
mày:
“Cậu
đây là đang tự
tìm phiền
toái
cho mình,
đừng
nói cậu, bao gồm cả
người
nhà
cậu,
muốn
khiến
các
cậu không
cách
nào đặt chân ở
chỗ này, với tôi mà
nói không
khó chút nào.”
Anh
nhìn Anh Minh: “Cậu
là
con
một
trong
nhà đi,
người
nhà
cậu
tiếp
thu được?”
Người
đối
diện
hút thuốc
không
trả
lời ngay,
hiển
nhiên
vấn
đề người này này cũng khiến trái tim Anh
Minh
nhói
một
cái,
nhưng
cuối
cùng, anh
vẫn
bình
tĩnh
ngẩng
đầu:
“Nhìn ra,
Thạch Nghị rất
tôn
trọng
chú.
Lúc
cậu ấy đề
cập chú với tôi, vẫn
luôn
nói
quan
hệ của chú
cùng
hắn
thân
cận hơn ba
mẹ cậu ấy
một
chút.
Cậu
ấy nói như
thế,
khẳng định có
lý do
khiến chú
đáng
giá
để cậu ấy
tôn trọng...” Anh Minh cố
ý tránh đi loại vấn
đề come out này, không mềm không cứng đẩy uy
hϊếp
của
Trần
Thành
về:
“Tôi
tin tưởng
chú sẽ không bởi vì
chuyện này
mà khó xử
người nhà
tôi.”
Này là một
khoản ghi
một
khoản*, loại thủ đoạn dùng gia
đình
để uy hϊếp này, cũng không phải kiểu người như Trần Thành thích
làm.
(*一笔归一笔
nhất bút quy
nhất bút.)
Anh Minh ở
ngành giải
trí
nhiều
năm
như
thế,
cũng quen biết đủ
loại
người,
không
thể
nói đã
là vênh váo
tự đắc,
nhưng ứng đối với
những
lời
này,
anh
cũng
coi
như kinh
nghiệm phong phú.
Thân phận diễn viên
này,
chính
là
một
loại
chức
nghiệp
lúng
túng địa vị xã
hội
nói
cao không
cao
nói
thấp không
thấp,
người
ta
coi
trọng bạn,
cho dù bạn
là
ngôi sao,
xem
thường bạn,
liền xem bạn
là
thứ để
mua vui,
rất
nhiều
thứ
nói
ra đều
là vô ích,
cho
nên
trước giờ
cũng không
thiếu ác ý
trêu
chọc
cùng khıêυ khí©h.
Loại
thái
độ này của
Trần
Thành, đối với
Anh
Minh
mà nói xem
như
tạm chấp nhận được.
Mà phản ứng của
anh,
lại
khiến
Trần
Thành nhướng mày: “Anh Minh,
lúc trước
nhưng
thật
ra tôi có
chút
xem
thường.”
Đàm phán vốn đã
tính
toán
tốt
trực
tiếp bị
lật đổ,
Trần Thành
nhíu
mày,
thái độ
lại dịu
hơn vừa
rồi
một
chút: “Cậu
nhắc đến Thạch Nghị,
tôi
cũng
nói
cho
cậu về
nó.
Lần
trước
nó gọi
tôi
ra,
nói với
nó
chuyện
hai
cậu,
cậu biết
nó
nói gì với
tôi không?”
Anh
nhìn Anh Minh: “Nó
nói với
tôi,
nó
là
nghiêm
túc.”
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Trần Thành thật ra
vẫn
có chút tức giận, nhưng,
chút
phẫn
nộ đó
được
anh
dễ dàng ép
xuống, trên thái độ, không cảm nhận được chút biến hóa
tâm
lý nào của
anh:
“Nhưng mà, Thạch Nghị là
tôi
nhìn
lớn lên, từ khi
nó bắt đầu hiểu được cái
gì gọi là
lễ vật, hỏi nó
muốn
cái
gì, nó trước giờ đều
là không
sao cả, đều phải chờ
đến
khi đưa đến trên tay
nó,
nó mới có
thể nói thích hay không thích,
hoặc
là,
dứt khoát
không
cần.” Trần Thành cũng móc một
điếu
thuốc trong túi ra
đốt,
lại không
hút,
chỉ kẹp trong tay, cười cười:
“Nó từ nhỏ
liền
không xác
nhận
được
thứ
mình
muốn,
chỉ
biết
chọn
lọc những
thứ mình không
cần.”
Cho
nên,
Trần Thành
nói
tới đây,
Anh Minh đã biết
anh
muốn
nói gì,
hơi
nhíu
mày,
anh không
cắt
ngang đối phương,
tùy ý đối phương
tiếp
tục
nói: “Thạch Nghị
nói bản
thân bây giờ
là
rất
nghiêm
túc,
có
lẽ
cậu
cũng
là
nghiêm
túc,
vấn đề
là,
hiện
tại
nó
mới
hai
mươi
mấy
tuổi,
hiện
tại
nó không
muốn,
chưa
chắc sau
này
nó không
cần,
Anh Minh,
đợi đến khi
nó bốn
mươi
tuổi,
năm
mươi
tuổi,
đợi đến khi Thạch Nghị
hiểu
rõ
rốt
cuộc
mình phải đi
thế
nào,
những
thứ
mà
nó
muốn,
cậu
cho
nổi sao?”
Đàn ông
là không
thể dựa vào
tình yêu qua
cả đời.
Gia đình,
sự
nghiệp,
địa vị,
có khả
năng
những
thứ
này ở giai đoạn
này
chưa
có bất kỳ ý
nghĩa đối với Thạch Nghị,
nhưng
hai
mươi
năm sau,
ai dám
chắc Thạch Nghị vẫn
là
nghĩ
như
thế?
Ánh
mắt Trần Thành
có
chút sắc bén: “Đến
lúc đó,
các
cậu phải xử
lý
thế
nào đây?”
Giữa
hai
người,
có
một khoảng
thời gian
trầm
mặc.
Anh Minh vẫn
luôn
nheo
mắt
hút
thuốc,
sau khói
mù
lượn
lờ,
cảm
thấy vẻ
mặt
anh
rất phức
tạp,
lời
của Trần Thành
lại khiến động
tác
hút
thuốc
của
anh
nhanh
hơn
một
chút,
nhưng đến khi gần
hút xong điếu
thuốc
này,
lại dần biến
chậm,
anh dập
tắt
thuốc
lại đổi
một điếu khác,
vẫn duy
trì
tư
thế đó để
hút,
sau đó
mới
ngẩng đầu: “Nếu
thật sự
hai
mươi
năm sau
chúng
tôi phát
hiện đối phương không phải
thứ bản
thân
thật sự
muốn kiên
trì,
chúng
tôi
tự
nhiên sẽ
tách
ra.”
Trần
Thành
lắc
đầu:
“Nếu
như hai mươi năm sau
vẫn
là tách ra, vậy kiên
trì
cùng
từ bỏ
của
lúc trước,
còn
có ý
nghĩa
gì?”
Anh Minh
chỉ
nhếch
miệng đối với
những
lời
này,
có
chút
trào phúng: “Thạch Nghị không
có khả
năng sống
trong
hào quang
của Thạch gia
cả đời.”
Ánh
mắt
nhìn Trần Thành
của
anh không
hề
có
chút
nhân
nhượng: “Nhân sinh
của
hắn,
chỉ
cần
hắn
nguyện ý đi
lên phía
trước,
hai
mươi
năm
cũng vậy,
ba
mươi
năm
cũng vậy,
những
người khác dựa vào đâu
liền
nói không
có ý
nghĩa?”
Anh Minh
nhíu
mày,
sau đó
mới bồi
thêm
một
câu: “Cho dù giữa
chúng
tôi
cũng
chỉ
có
hai
mươi
năm,
tôi
cũng
có
thể đảm bảo
hai
mươi
năm sau,
Thạch Nghị sẽ không
hối
hận.”
“Cậu dựa vào cái gì mà có
thể chắc chắn như vậy?”
“Dựa vào
tôi yêu cậu ấy.”
Anh Minh
nở
nụ
cười,
đường
cong
nơi khóe
miệng vô
cùng kiêu
ngạo.