Thời
điểm
Anh Minh nói với Thạch Nghị chuyện
hợp tác với Đổng Hiểu, kỳ
thật
giọng điệu đã
xem như đồng ý.
Cho
nên
một đoạn
thời gian sau
anh
cả
ngày bận
rộn đi sớm về
trễ,
Thạch Nghị
cũng không kỳ quái.
Hắn
cần
một
chút
thời gian để suy xét
rất
nhiều vấn đề
trong
tương
lai,
lúc
này Anh Minh bận
rộn không gặp
người,
với
hắn
mà
nói
cũng không phải
là
một
chuyện xấu.
Nói đến quan hệ
với
Anh Minh,
kỳ thật Thạch Nghị cũng không
định
che giấu toàn thế giới.
Huống
chi
cũng không
có khả
năng giấu giếm.
Nhưng
hắn
không
định
giấu
giếm, rồi
cũng
chưa
làm
tốt chuẩn
bị để công
khai. Ngả
bài
với cậu hắn xong, cảm giác của
Thạch Nghị không thể nói
là nhẹ nhõm, nhưng
cũng
có một loại cảm
giác
bị buộc đến giao lộ
bản
thân
vốn dĩ không muốn nhìn thẳng,
sau đó không có
lựa
chọn
nào khác mà lựa
chọn
đi tiếp.
Ban đầu
hai
người bọn
họ ở bên
nhau,
là xuất phát
từ
tình
cảm bản
thân không
cách
nào
trốn
tránh,
bởi vì
lựa
chọn bỏ qua
thật sự quá
thống khổ,
mới không
thể không ôm suy
nghĩ
tiêu
cực không
có
ngày
mai
mà
lựa
chọn
con đường
này,
nhưng
rốt
cuộc đi được bao xa,
kỳ
thật
hắn và Anh Minh,
ai
cũng không biết được.
Cũng
có
lẽ sẽ
có
một
ngày
hai
người bọn
họ
thức dậy vào buổi sáng,
đối
mặt với khuôn
mặt
nam
tính giống
như
mình,
liền
cảm
thấy
con đường
này
là sai,
hai
người
mặc quần áo,
quay
lại
con đường vốn
thuộc về bọn
họ,
sau đó
mới
tiếp
tục
làm
anh em,
làm bạn,
một đoạn
ngoài ý
muốn
này sẽ giống
như
một giấc
mộng
hoàn
lương*,
sau khi
thức dậy,
thậm
chí sẽ không
lưu
lại ấn
tượng quá sâu.
(*黄粱一梦 Hai
chữ 黄粱 “Hoàng
lương”
là
chỉ
hạt kê.
Ý
của
câu
thành
ngữ
này dùng để ví với sự
mơ
tưởng viển vông và
những ước
mong không
thể
thực
hiện được.)
Không
thể phủ
nhận
có
chút
tiêu
cực,
nhưng Thạch Nghị
tin
tưởng ban đầu Anh Minh
cũng
có suy
nghĩ
như vậy.
Cho
nên
ngay
từ đầu,
bọn
họ
mới ăn ý không
nói
cho
tất
cả
mọi
người,
kể
cả bạn bè
thân
cận bên
mình
như Khấu Kinh,
Âu Dương.
Đơn giản
là
một khi
nói
ra,
liền vô
hình
trở
thành
một
loại
trách
nhiệm.
Lại
nói,
muốn giải
thích đến
tận
cùng,
cố
tình bọn
họ
ai
cũng không
muốn đi giải
thích.
Loại quan
hệ
này,
chính
là đi ở vách
núi,
có đi đến
cuối
cùng
hay không,
hoặc
là đi đến
cuối
cùng
là dạng kết quả gì,
bọn
họ không
có
ai
có
thể
trả
lời.
Chỉ
có
thể
nói,
đi
lên
trước
một bước
chính
là
một bước,
có
thể đi xa được bao
nhiêu
chính
là bấy
nhiêu.
Chỉ
là Thạch Nghị không
nghĩ
tới,
thời gian không
thể
làm
hai
người đàn ông
lau súng
cướp
cò bình
tĩnh,
ngược
lại
là
một đốm
lửa vén
lên
cả
một biển
lửa
hừng
hực,
đem
tất
cả
lý
trí
cùng
tỉnh
táo,
đều
cháy sạch không sót
lại
chút
nào.
Lúc sau
thẳng
thắn ở
trước
mặt bạn bè,
thậm
chí
muốn dẫn Anh Minh về
nhà gặp
người,
những
thứ
này đều
là
trong
tiềm
thức
của Thạch Nghị,
hứa
hẹn đối với đoạn
tình
cảm
này.
Thậm
chí có một
chớp
mắt,
hắn
hy vọng quan hệ
của
bọn họ có
thể bị người phát hiện, lại khiến cho lo
lắng
vẫn
luôn
treo
ở ngực biến thành một loại vấn
đề khách
quan,
khi
ngươi
không thể
đối
mặt,
rất nhiều
chuyện, chuẩn bị trên tinh thần cùng với
ứng
phó là không cùng một dạng, cục diện như
vậy,
khả
năng
càng
dễ đi
hơn
một chút.
Hắn
mở
miệng
mời Anh Minh về
nhà ăn
tết,
hoặc
là
nói
cho đối phương biết
rõ
tính
toán
của
mình.
Kỳ
thật
cũng không phải
muốn dẫn
người
trở về
come out,
mà
là
muốn
người
nhà biết được sự
tồn
tại
của Anh Minh,
sau đó
mới
thay đổi
một
cách vô
tri vô giác*
làm
cho
người bên
cạnh
từng
chút phát giác
ra
mối quan
hệ ái
muội giữa
hai
người bọn
họ,
thẳng đến khi
có
người ý
thức được,
phá vỡ
cục diện
rối
rắm
này.
(*Nguyên văn 潜移默化
tầm di
mặc
hóa.)
Ban đầu
hắn
chính
là ôm
loại suy
nghĩ
này.
Đáng
tiếc kế
hoạch không đuổi kịp biến
hóa.
Hắn
còn
chưa kịp
chứng
thực
thứ
này,
ngược
lại
là
tình
huống
tồi
tệ
nhất
trong
tất
cả
các khả
năng
có
trong
tưởng
tượng đã xảy
ra.
Nhưng
so sánh với việc cha mẹ
hắn trực tiếp phát hiện,
Trần
Thành
biết
trước, có
thể
xem như là
một
chuyện an
ủi trong tình huống
hỏng
bét này, nói thế nào, độ
thừa
nhận
của anh lớn hơn
cha
mẹ Thạch Nghị một chút.
Dù
là
nhìn
từ phản ứng,
cách
mong đợi
của Thạch Nghị
một khoảng
tương đối xa.
Sinh
hoạt
mỗi ngày nhìn qua đều không có
nhiều thứ
mới
mẻ, rồi mỗi ngày lại
có những
khởi
đầu không
giống
nhau. Trong khoảng
thời
gian
này Anh Minh bận rộn
chuyện phim ảnh, không có dịp
cẩn
thận
chuyện với
Thạch Nghị, cũng không phải là anh
không biết trong lòng Thạch Nghị có tâm
sự.
Dù sao
người
này
cũng không khó
hiểu.
Lúc bực bội buổi sáng
liền dậy
rất sớm,
áp
lực
lớn
hơn
liền
hút
thuốc,
bình
thường
có
lẽ sẽ sĩ diện giả bộ bình
tĩnh,
chờ đến khi
thật sự
một
mình
một
người,
liền không
tự
chủ
ngẩn
người,
mà
tình
huống
tồi
tệ
nhất,
là Thạch Nghị đề xuất sau khi ăn
cơm
ra
ngoài
tản bộ,
này
tất
nhiên
là sự
tình đã không xong đến
một
tình
trạng không
cách
nào
tưởng
tượng
nổi.
Trước mắt,
Thạch Nghị vẫn đang còn ở giai đoạn
hút
thuốc.
Anh Minh bận
rộn
hai
tuần,
cuối
cùng đến khi
hài
cốt
trong gạt
tàn
thuốc gần
như sắp
chất đầy,
kéo
lại Thạch Nghị đang
muốn
ra
ngoài,
hỏi
hắn
rốt
cuộc đã xảy
ra
chuyện gì.
Đây
là
nhà
anh,
ngay
cả
chứng u uất
của Vòng Khói
anh đều
có
thể phát giác
ra được
từ khí
tràng
lay động
trong không khí,
huống
chi Thạch Nghị
là
một
người sống sờ sờ.
Anh
nhìn Thạch Nghị: “Đến
nói
chuyện với
tôi,
nói
tình
hình
thực
tế
của
cậu đi.”
Vốn là muốn làm đối phương mở miệng
trước,
chỉ là anh
thật sự đánh giá
thấp độ mỏng da mặt của Thạch đại công
tử.
Thạch
Nghị
nhíu
mày,
cuối
cùng
thở
dài ngồi trở lại xuống ghế, âu
phục
vốn
đã ăn
mặc
chỉnh
đề đã bị
hắn cởi ra
ném
tới bên cạnh, giật cà vạt
ra:
“Cậu
tôi đã biết được quan hệ
của hai ta.”
Anh Minh
cũng không phải
chưa
có
chuẩn bị gì,
nhưng
nghe được Thạch Nghị
hiện
tại xác
nhận,
vẫn
là vô
thức
nhướng
mày.
“Lúc
trước Cậu
có đi
tìm
tôi,
cũng đàm
luận
một
chút.”
“Kết quả đàm luận
thế nào?”
Anh Minh nhìn Thạch Nghị,
người kia giật giật khóe miệng lắc đầu.
Kỳ
thật
câu
hỏi kiểu
này
cũng không
có ý
nghĩa gì,
ai
cũng đều
hiểu
rõ.
Cho
nên Anh Minh đoán
cũng đoán được: “Không đồng ý?”
anh
nhìn sắc
mặt Thạch Nghị,
ý đồ
từ bên
ngoài suy đoán
ra
rốt
cuộc
cục diện đã
tồi
tệ đến
trình độ
nào,
nhưng Thạch Nghị
chỉ đẩy đẩy gọng kính: “Lúc
trước
tôi
cũng
muốn
nói
cho
anh biết,
công việc
của
anh,
đối
người đối sự vật đều vậy,
chú ý
một
chút.”
Trần Thành
nói
anh
có
rất
nhiều biện pháp khiến bọn
họ không dễ
chịu,
Thạch Nghị không
cho
rằng
lời
này
là
nói đùa.
Đều
là
người
một
nhà,
cậu
hắn
có bao
nhiêu
thủ đoạn,
trong
lòng
hắn biết
rõ.
Cũng
là vì
người
một
nhà,
hắn
cũng
hiểu
rõ không
tới điểm
mấu
chốt,
Trần Thành
hẳn
là không đến
nỗi
trực
tiếp
chất vấn
hắn,
cho
nên
như
thế
nào đều
có
một
thời
hạn án
treo.
Hắn vốn định dùng khoảng
thời gian
này để
nghĩ kỹ
tương
lai phải xử
lý
như
thế
nào,
nhưng vẫn không
nghĩ
ra
chiêu gì sẽ
có
hiệu quả.
Loại
chuyện
này bản
thân đều
rối
rắm giãy giụa
một
trận,
để
cho
người
nhà
chưa
chuẩn bị
tâm
lý
liền
tiếp
nhận,
không
thể
nghi
ngờ
có
chút
hoang đường*.
(*Nguyên văn 天方夜谭
thiên phương dạ đàm:
nghìn
lẻ
một đêm,
chỉ
những
chuyện
hoang đường k
thực
tế.)
Anh Minh
rất
rõ điểm
này,
cho
nên,
anh không
hề kỳ quái với
những
lời
này
của Thạch Nghị.
Nhưng
nghe
thấy
Thạch Nghị nhắc đến
xưng
hô cậu này, anh lại
là phản ứng một chốc mới
nhớ
tới là ai:
“Cậu
của
cậu là Trần Thành?”
“Anh
biết?”
Thạch
Nghị
hỏi
xong
Anh Minh liền nở nụ
cười:
“Mấy
vị đứng đầu trong nhà cậu, chính là không quen cũng từng nghe tên, huống chi, Cậu của cậu
ở trong Thành
cũng
xem như là
danh
nhân.”
Trên
thực
tế, sự kiện thương nghiệp
anh
từng
tham
dự, có mời
Trần
Thành làm
khách quý.
Trong ấn
tượng,
có quan
hệ với người đàn ông này,
đều là những người rất có
thủ đoạn,
hai phe
hắc
bạch đều có một chân,
đương nhiên,
cũng không
thiếu người
bịa đặt vài
ba chuyện phong lưu làm
thành câu chuyện của đám người
trong lúc nhàn rỗi,
nhưng dù sao cũng phải nói đến,
không có mấy người dám đi
trêu chọc Trần Thành,
trong đám người anh quen
thật đúng là không nhiều lắm.
Thạch
Nghị
có thể được người gọi một câu
Thạch đại
công
tử,
ngoại
trừ
hành
vi tác phong của bản
thân
hắn,
cũng
không chỉ
là dựa vào điểm dòng dõi
nhà
tướng* bề
ngoài
kia,
người Thạch gia không dễ
chọc, chủ
yếu
vẫn là ảnh
hưởng quá
lớn,
thân
thích chiến hữu triêm thân đái cố**, một dòng một
bá*** quả
thật
là đè không chết người,
nhưng
khi
bạn ngay cả một
con
đường
cũng
không thể
đi qua, muốn đặt chân ở
một thành
thị,
căn bản là
không có
khả năng.
(*将门之後
tương
môn
chi
hậu.)
(*沾亲带故
có quan
hệ bằng
hữu
thân
thích.)
(*** 一行一霸
nhất
hành
nhất phách,
mị k biết
là j.)
Anh Minh
lấy
một điếu
thuốc
ra,
chậm
rãi
hút
một
hơi: “Vậy
hiện
tại
cậu
có dự định gì
chưa?”
Dường
như,
trong
hai
người bọn
họ,
luôn
là Anh Minh
hỏi
ra vấn đề
này,
phần
lớn
thời gian Thạch Nghị đều
là bên bị
hỏi.
Cho
nên
lần
này
hắn
nhíu
mày,
nhìn Anh Minh: “Lúc
này
tôi
tương đối
muốn biết,
anh
có dự định gì.”
“Tôi
nghe
cậu.”
Anh Minh đáp
lại
rất dứt khoát: “Tôi đã
nói với
cậu,
nếu
cậu
muốn
chia
tay,
tôi sẽ đồng ý
cậu
chia
tay,
nếu
như
cậu không
chia
tay,
tôi
tuyệt đối không phải
là bên
từ bỏ
trước.”
Bắt đầu
từ
lúc
trêu
chọc đến Thạch Nghị,
anh đã biết sinh
hoạt
trong
tương
lai sẽ không được
thái bình.
Người đàn ông
này
cho dù
là
làm kẻ địch,
làm bạn bè,
hay
là
người yêu,
đều
nhất định sẽ
cuốn
người bên
cạnh vào
trong
thị phi.
Cũng không phải
nói bản
thân Thạch Nghị
là
người
thích
rước phiền
toái,
nhưng
chính
như Triệu Tử Tông,
cho dù bạn không
chủ động ôm vào,
cũng
chỉ
có
người
trí
tuệ không phát
triển
lại
cảm
thấy bản
thân quá
mức
tốt đẹp
mới dám
lấy Thạch Nghị
làm
mục
tiêu,
chỉ
cần bạn
là
cá
trong
chậu khó
tránh khỏi sẽ bị
tai
họa.
Anh
là
mang
theo
loại giác
ngộ
này
cho
tới bây giờ,
cậu
của Thạch Nghị
cũng vậy,
cha
hắn
cũng vậy,
không
tránh khỏi
mà
nói,
cũng
chỉ
có
thể
căng da đầu
chống đỡ.
Dù sao,
người sống sẽ không bị đẩy đến
tử
lộ.
Người
trên
người* có
cách
sống
phồn
hoa,
người dưới người cũng có
lối
sống
tiêu
sái,
Anh Minh đã quen với
quy
luật
tồn tại này rồi, thật sự
không
để vào lòng giống như Thạch Nghị.
(*人上人
nhân
thượng
nhân:
chỉ
người
có điều kiện kinh
tế
tương đối khá,
có địa vị xã
hội
tương đối
cao.)
Anh đứng
lên vỗ vỗ vai Thạch Nghị: “Cậu
nên
có
chút
lòng
tin đối với
người
nhà
cậu,
dù
thế
nào,
bọn
họ
cũng không đến
mức vì
chuyện
cậu
come out
mà xem
mạng
người
như
cỏ
rác,
quyền đại
thế
lớn không phải đều
là ủy
thế
hϊếp
người,
rừng vốn
lớn,
chim gì đều
có.”
Thạch
Nghị
nghe
được
nửa
câu trước
của anh vẻ
mặt
thật
ra có
chút
dịu
đi, kết quả hai
câu
cuối
cùng
của Anh Minh vừa ra
khỏi
miệng, lông mày
hắn
lại bắt đầu nhíu lại.
“Tôi
nói,
có phải
anh
một
ngày không
mở
miệng
chèn ép
người
anh
liền khó
chịu khắp
người?”
Hơn
nữa vĩnh viễn không phân biệt địa điểm không phân biệt
trường
hợp.
Hắn
nói xong,
Anh Minh
cắn
thuốc
nheo
mắt
cười
nhạt
một
tiếng: “Là
tật xấu
này.”
Thạch
Nghị
nhìn
chằm
chằm
anh
cả buổi, cuối cùng khó chịu mắng một câu, sau
đó bổ nhào qua
kéo
Anh Minh tới bên sô
pha.
Trong
miệng Anh
Minh
còn
điếu
thuốc, bị
hắn kéo một cái
như
thế suýt chút nữa điếu thuốc đâm vào đầu
Thạch Nghị, dù
anh
nhổ điếu thuốc
ra rất nhanh, vẫn là
sém
đến tóc của Thạch công tử, ngửi thấy mùi
khét
nhàn
nhạt, Anh
Minh
nhấc
chân
chính là
một đá: “Đệch!
Cậu có tật
xấu
đúng
không, không muốn sống nữa!”
Thạch
Nghị
đè anh xuống sô pha, từ
trên
nhìn
xuống
anh,
nhếch môi
nở nụ cười thiếu đòn đáp
lại
anh:
“Là!
Tật!
Xấu!
Này!”
Một giây sau,
Anh Minh
lười
nhiều
lời.
Hai
người quấn vào
nhau giống
như điên
rồi,
cũng không
nói dùng bao
nhiêu
lực,
dù sao đấm đá đυ.ng phải
người
cũng không đau được bao
nhiêu.
Anh Minh
cùng Thạch Nghị
chính
là
muốn phát
tiết
ra
chút phiền
muộn
mấy
hôm
nay vẫn
luôn giấu
trong
lòng,
cả
hai
nửa
thật
nửa giả động
tay
chân,
chờ đến khi đánh
chưa đầy
một
lúc
liền bất
tri bất giác
hôn
thành
một khối,
mãi đến khi
một
trong
hai
người phát giác
tình
huống
có
chút không đúng
liền
mắng
hai
câu không quá văn
nhã
lại
tiếp
tục
lâm vào
cuộc
chiến,
ba phút sau
lại
hôn đến khó
rời.
Làm đến
cuối
cùng quần áo đã
cởi không sai biệt
lắm,
nắm
tay
cũng
nhận được không sai biệt
lắm.
Thạch
Nghị
thừa
dịp
lần nghỉ ngơi giữa trận không
biết
là thứ bao
nhiêu, một bên
vén
áo Anh Minh lên
trên
một
bên liếʍ láp một khối bớt
nhỏ
bên cổ anh, miệng vẫn không quên chen vào một
câu:
“Đúng rồi, bộ
phim
kia của anh thế
nào
rồi?”
Anh Minh
nghiêng đầu
thở
hổn
hển: “Dựa
theo
mong
muốn
tiến
triển
rất
thuận
lợi.”
“Anh quyết định muốn chuyển ra sau màn rồi?”
“Cũng không
tính là chuyển ra sau màn…
a!”
Đột nhiên
bị cắn một cái,
Anh Minh nắm lấy
tóc Thạch Nghị: “Cậu con mẹ nó còn
trách Vòng Khói!
Nó cũng không
thích cắn người như cậu!”
Thạch
Nghị
làm
trò này mấy lần
khiến anh
gần
như muốn bốc hỏa, vốn dĩ
đã là
ham
mê có
chút
biến
thái
lại
còn thích
cắn người
ở nơi
dễ nhìn thấy,
chỗ không
ái muội không cắn, còn ngại người khác không
biết
trong
nhà
anh nuôi một vị
tình
nhân
thích cắn
người lung tung.
Người đàn ông vốn dĩ
chính
là
cố
tình
làm dữ
rời khỏi
tay Anh Minh,
hắn giữ
lại
cằm Anh Minh
hung
hăng
hôn xuống,
chờ đến khi
thỏa
mãn
mới
ngẩng đầu
liếʍ
môi: “Nếu
như
anh
làm sau
màn,
cũng đừng
tiếp
tục
làm diễn viên
nữa,
khá
tốt.”
Đặc biệt
là đừng
lại đi diễn
mấy bộ phim
hỗn
loạn kia,
nhìn đều bực
mình.
Kết quả Anh Minh
chỉ
liếc
mắt
một
cái: “Cậu
cho
rằng
chuyển
ra sau
màn
nói
chuyển
là
có
thể
chuyển?
Nào
có dễ dàng
như vậy.”
Người
thử qua
nhiều vô số kể,
thật sự
có
thể
làm được
chỉ đếm
trên đầu
ngón
tay.
Đây không phải giống
như bạn ăn ba
ngày
cơm
tây sau đó
chuyển sang
cơm
tàu,
không phải
trong
nghề không biết
tình
hình
nghề đó*,
đứng
nói
chuyện eo không đau,
người qua đường xem
cái gì
cũng không khó.
(*隔行如隔山
cách
hành
như
cách sơn.)
Nhưng
những lời
này,
Thạch Nghị căn
bản
không
nghe
vào,
hắn
không
cho
là đúng nhún nhún vai, động tác rất
lưu
loát
kéo quần Anh Minh xuống:
“Lúc
anh làm diễn viên bận rộn
suốt
ngày
từ sáng sớm cho đến
đêm
tối đều không thấy mặt, làm đạo diễn từ
sáng
đến tối cũng không thấy ảnh!”
Lời
này
cuối
cùng khôi phục
chút phong
cách
của Thạch Nghị,
Anh Minh
còn
chưa kịp
cười,
một
ngón
tay
của Thạch Nghị đã đâm vào.
“Đệch!”
Anh
mắng
một
câu: “Cậu…”
Lần
này Thạch Nghị không để
cho
anh
mắng xong.
Dùng
nụ
hôn
ngăn
chặn
người phía dưới,
ánh
mắt Thạch Nghị ôn
nhu giống
như đang quay quảng
cáo,
động
tác
trên
tay
rồi
lại không
chút dịu dàng,
Anh Minh
chưa bao giờ ở
tư
thế
tiếp
nhận
từ sau
lưng,
bởi vì
chán ghét không
nhìn
thấy biểu
tình
của
hắn,
trên
thực
tế,
mỗi
lần bọn
họ
làm,
đều phải
nhìn vào đôi
mắt
của đối phương,
nhìn
chằm
chằm vào
nhiệt
tình,
kích động,
điên
cuồng,
còn
có khí
thế kiên định
cố
chấp ở bên
trong,
xuyên
thấu qua đôi
mắt đối phương
nhìn
thấy
chính
mình,
cảm
thấy
hai
người
trong
trong
ngoài
ngoài đều
hòa quyện vào
nhau,
cho dù xé
rách
cũng không
thể
tách
rời.
——Đó
là động
lực để bọn
họ
tiến
lên phía
trước.