Bởi vì từ
nhỏ thời gian ở
chung với
người nhà
cũng
không tính là
nhiều, Thạch Nghị rất ít
khi đem chuyện
riêng
của
mình
ra nói với
cha
mẹ. Trong
nhà người
duy nhất có thể
nói
chuyện với
hắn,
chỉ
có cậu hắn
Trần
Thành.
Chuyện Uy Trại
lúc
trước
người đầu
tiên
hắn
tìm đến
chính
là
cậu
hắn
mà không phải
cha
hắn,
nguyên
nhân
chủ yếu
cũng
là vì
cái
này.
Tuy rằng trên vai vế
là kém một thế
hệ,
hai người
cũng
không
phải
cùng
họ cùng tộc, nhưng
trên
mặt tình cảm lại càng giống như anh
em,
Thạch
Nghị
làm
việc
bình
thường chưa nắm
chắc
mười
phần
sẽ không
nói cho cha mẹ,
tra
rõ ngọn nguồn lại thử thử
phản
ứng
giúp
hắn,
đa số
đều
là cậu hắn.
Cho
nên,
lúc
nhận được
một
tin
nhắn
thế
này,
lòng Thạch Nghị
có
chút dự đoán
mơ
hồ.
Hai
người
hẹn
tại
một gian phòng
của
một
tiệm
cơm
tây,
là
chỗ Thạch Nghị
thường xuyên
tới,
cho
nên dù không phải giờ ăn vẫn
có
thể đặt phòng,
hắn đợi
một
lúc
cậu
hắn
mới
tới,
sắc
mặt khó
coi giống
như dự đoán
của
hắn.
Giơ
tay
ném áo khoác xuống sô pha bên
cạnh,
người đàn ông
tuổi gần
trung
niên
nhíu
mày: “Biết
rõ
tôi
tìm
cậu vì
chuyện gì không?”
Thạch
Nghị
nhấp
một
ngụm
cà phê: “Đoán được sơ sơ.”
“Xem
ra cậu đã nắm chắc.”
Cậu
hắn nở nụ
cười,
nhưng lại
lạnh
hơn:
“Cho
nên
chính
là đã biết rõ
còn cố phạm phải?”
Từ này dùng rất
không chính xác, nhưng nhất thời cũng không
tìm được từ nào
thích hợp
hơn,
kỳ thật Trần Thành
rất phẫn nộ, anh trừng mắt Thạch Nghị: “Tôi thấy cậu ăn
tết
ở nhà
đều
là ăn
đến
mất hồn mất vía, còn
tưởng rằng rốt
cuộc
cậu
chơi
đủ rồi muốn nghiêm túc ổn
định. Tìm
người hỏi
thăm
chuyện phong lưu của Thạch đại công tử
cậu một chút, kết quả điều tra
ra còn thật sự
khiến người ta
chấn
động.”
Thậm
chí ngay từ đầu, anh
còn
tưởng
rằng
lầm.
Cho dù Thạch Nghị
cùng Anh Minh ở bên
nhau,
cũng
có khả
năng
là quan
hệ bạn bè
tương đối
tốt,
Thạch Nghị
người
này
tử
nhỏ bên
cạnh đã vây quanh
một đống
người,
người
trước
người sau xum xoe
nịnh
nọt
trước
nay đều không ít,
Trần Thành vốn không
muốn
nghĩ đến phương diện kia,
thẳng đến sau khi biết được Thạch Nghị
tết
nhất
chạy đến
nhà Anh Minh,
trở về
chỉ
có
hai
ngày không
ra khỏi
cửa,
cho dù
anh
còn
muốn
tiếp
tục
lừa
mình dối
người,
cũng
thật sự
làm không được.
Anh ủy thác người đi
điều
tra
thậm
chí chụp tới ảnh thân thiết của hai
người, bằng chứng như núi.
Trần
Thành
giật cà vạt ra: “Cậu nói
cho
tôi biết,
rốt cuộc là cậu
nghĩ
như
thế nào!”
Chỉ một đứa cháu ngoại trai này, trên dưới Thạch gia hận không thể nâng trong tay, nếu thật sự
bị cha mẹ
Thạch
Nghị
biết
được, hôm nay
đều có thể
bị đảo ngược.
Nhìn sắc mặt khó coi của người cậu đối với mình từ nhỏ đến lớn cũng coi như là muốn gì được nấy, Thạch Nghị cũng nhíu mày,
nhưng
thái độ xem như
bình
tĩnh,
hắn
trầm mặc một
hồi mới mở miệng: “Cậu cũng đã
biết rồi,
cháu cũng không còn gì để nói…
nhưng cậu phải nói đúng,
cháu là nghiêm
túc.”
“Nghiêm túc?”
Trần
Thành
giận
đến
bật cười:
“Cậu
cùng
đàn ông là
nghiêm túc? Vậy lúc
trước cậu
nhiều bạn
gái
như vậy là
mang
ra cho chúng tôi nhìn hay là
cho cậu nhìn!”
Người
nhà
mình
chẳng
lẽ
còn không
rõ,
Thạch Nghị
nếu
thật sự
là đồng
tính
luyến ái,
nhiều
năm
như
thế
anh không
có khả
năng không biết,
lúc
này
mới được bao
lâu,
liền
nghiêm
túc
cùng với
một
người đàn ông,
đầu
thai
cũng không
nhanh
như
thế!
Càng
nghĩ
càng
giận,
Trần
Thành vỗ
bàn một cái: “Thạch
Nghị,
đầu
óc cậu là
bị cửa kẹp
hay
là lần trước bị
người đánh choáng váng?
Cậu biết những
lời này bị
cha
mẹ cậu nghe thấy, phải nháo đến cỡ
nào?”
Đừng
nói
cha
mẹ Thạch Nghị,
anh
cũng không
tiếp
thu được.
Cũng không phải kỳ
thị đồng
tính
luyến ái,
Trần Thành
ra vào xã
hội
nhiều
năm
như
thế,
dạng
người
nào đều đã
thấy qua,
cũng đã
từng qua
lại với đủ
loại
người,
nếu
hôm
nay không phải Thạch Nghị,
đổi
thành
người khác
anh
cũng
chỉ
là
nhướng
nhướng
mày
coi
như
cái gì
cũng không biết,
nhưng
chuyện bây giờ phát sinh
ngay
tại
trên
người
anh,
cảm giác
này
thật sự quá
con
mẹ
nó giật
mình.
Thạch
Nghị
phía
trước chỉ
trầm
mặc
cũng
không
nói
gì, Trần Thành
nhíu
mày nhìn chằm chằm hắn: “Đừng
con mẹ nó
làm bộ không nói gì,
nói!”
Đây
là
lần đầu
tiên
anh dùng giọng điệu
nghiêm
nghị
như
thế
nói với Thạch Nghị.
Ngọn
lửa
trong
lòng kia
từ khi biết được
chuyện
này
cho
tới bây giờ
cũng không
hề
có dấu
hiệu
lắng xuống,
ngược
lại
càng
lúc
càng
lợi
hại.
Thạch
Nghị
ngẩng đầu
nhìn
anh,
cả buổi cũng chỉ trả lời
một
câu ngắn gọn: “Cậu,
cháu
thật
sự nghiêm
túc.”
Vẻ mặt hắn
rất
thành
khẩn, rồi
lại
thấy
sắc mặt người đàn ông đối
diện
càng
lúc
càng
khó coi.
Qua đại khái
ba phút,
Trần Thành chậm rãi
thu
hồi lửa giận quanh thân,
dựa người ra sau.
Anh nhìn chằm chằm Thạch Nghị,
giống như muốn phân rõ cái gọi là nghiêm
túc
trong miệng Thạch Nghị đã đạt đến trình độ nào.
Thạch Nghị cũng để anh nhìn
tùy ý,
giằng co vô hình giữa
hai người khiến cho áp suất cả phòng
thấp đến độ có
thể đè chết người.
Cuối
cùng,
Trần Thành gõ gõ
ly
cà phê
trong
tay: “Vậy
cậu
có
muốn
nghe ý kiến
của
tôi không?”
Anh nhìn Thạch
Nghị,
người kia
nhưng cũng không đáp.
“Chia
tay.”
Trần
Thanh
cầm
ly cà
phê
nhấp
một ngụm cà phê
đã có chút lạnh, sau đó
mới chậm rãi buông xuống:
“Lập
tức
chia
tay với người gọi là
Anh
Minh
kia.”
Thạch
Nghị
không bất
ngờ
đối với yêu cầu
này,
sắc
mặt lại cứng đờ
theo
bản
năng:
“Không có
khả
năng.”
“Trên
đời
này không
có chuyện
gì là
không có
khả năng.”
Trần
Thành nhìn Thạch Nghị: “Cậu không
chủ động chia tay với cậu
ta,
tôi cũng có biện pháp khiến cho các
cậu
kết thúc,
chỉ có điều khi
đó cậu phải chịu đựng hậu quả.”
Uy hϊếp của người Thạch gia dường như cũng là
một
kỹ năng, Trần Thành
là do
một
tay cha Thạch Nghị đào tạo ra,
tâm
huyết
tiêu
phí
trên
người
cậu
em vợ
này
không
ít hơn Thạch Nghị là bao, nghiêm túc mà
nói,
nếu
có thể luận phong cách làm việc, so
với
Thạch
Nghị
còn
giống
người Thạch gia hơn, hiện tại
nếu
như anh đã
dám
nói như vậy, rõ
ràng
trong lòng cũng đã
có quyết định.
“Nếu như cậu chỉ là muốn chơi đùa một chút,
có khả năng
hôm nay
tôi sẽ không lập
tức ép cậu làm ra quyết định,
nhưng nếu cậu là
thật,
nhất định phải chia
tay với cậu
ta.
Thạch Nghị,
cậu
biết vì chuyện đôi mắt cậu cha mẹ cậu đã lo lắng
bao lâu,
sống
hơn
hai mươi năm,
cậu còn phân không rõ chuyện nặng chuyện nhẹ?
Bị
trong nhà
biết được cậu là vì Anh Minh khiến cho một con mắt không cách nào khôi phục thị lực,
cậu có xứng khi mẹ cậu suốt ngày ở nhà
thở ngắn
than dài!”
Như
thế nào cũng không nghĩ
tới sẽ có một ngày xuất
hiện loại cục diện này.
So sánh với cái
gọi
là phú nhị
đại,
con
ông cháu cha xuất thân từ
những gia
đình
tương đồng, kỳ
thật
Thạch Nghị vẫn
xem
như tương
đối bớt lo. Khi
cha
mẹ nhà người ta
đều
đang
nhọc
lòng
làm thế nào có
thể tống đứa con không thi đậu
đại
học ra nước ngoài mạ
vàng
mới
cho trở về, Thạch Nghị cũng đã
định
tốt
tương
lai
của bản thân phải học chuyên ngành
gì, làm cái gì.
Tuy rằng cha mẹ
ngoài miệng đều có
nhiều
yêu
cầu cùng bất mãn đối
với
con mình,
nhưng
trong lòng, ai
đều
cảm thấy con nhà mình là
phải
mạnh
hơn người
khác.
Nhất là khi cha của Thạch Nghị lại là một người kiêu ngạo như vậy.
Nếu
như
thật sự bị ông biết được Thạch Nghị vậy
mà
thích đàn ông,
còn
cùng
một
người đàn ông ở
chung,
có
trời
mới biết sẽ
như
thế
nào.
Trần
Thành
càng
nghĩ
càng
cảm
thấy
phiền, ngọn lửa
kia
càng
châm
càng
lớn:
“Cậu
từ nhỏ đến
lớn
đều thích
tự chủ trương,
cha mẹ cậu
dung
túng
cậu
là vì
tin
tưởng
cậu,
Thạch Nghị, những thứ này không phải là
canh
bạc
để cậu rối
rắm,
chuyện này, cậu không giải quyết nhanh,
không cần
đến
cha cậu, tôi cũng sẽ
không cho
cậu
sống
dễ chịu.”
Anh nói được thì làm
được.
Trong
thành phố
này,
không thể
nói
một tay che trời, nhưng thật sự muốn xử
lý một ngôi sao
hạng
ba trong
vòng
giải
trí,
đối với Trần Thành mà nói
một
chút
khó khăn đều không có. Ngay cả
công
ty Thạch
Nghị
cũng
tính
bên trong,
muốn
cho
đứa cháu này một bài
học,
biện
pháp
còn
rất nhiều.
Chẳng
qua
là ai
cũng
không muốn ra
tay với người nhà mình, Trần Thành
nói lời tàn nhẫn, vẻ
mặt
vẫn phẫn nộ, anh chính là
nghĩ
mãi
không
ra Thạch
Nghị
vẫn luôn bình thường
như
thế nào lại đột
nhiên làm
ra loại chuyện
này,
cũng
là vì hiểu rõ
Thạch
Nghị
không phải người dễ
dàng
làm
chuyện hồ
đồ, ban đầu khi
anh
nhận
được
tư liệu điều tra mới
có thể lo
lắng
như
vậy,
hiện
tại nhìn phản ứng của đứa
cháu
trước mắt
này,
quả
nhiên
toàn
bộ đều ứng với
dự đoán trước
đó của anh.
Thạch
Nghị
không phải định chơi đùa
một
chút,
thẳng oắt
này
thật
sự…
Trần
Thành
nghĩ
đến
điều
này liền ngồi không
yên bật dậy, anh cầm
áo khoác
của mình lên, hung hăng trừng
Thạch
Nghị: “Lời muốn nói
cũng
đã nói hết với
cậu
rồi,
hiện
tại tôi sẽ
không nói
với
người
trong nhà, xử
lý thế nào
tự cậu hiểu rõ. Tôi
cảnh
cáo
cậu,
ảnh của cậu và
Anh Minh là do
tôi chụp,
để người khác chụp được giống
vậy,
nếu cậu thật sự
làm
ra chuyện
gì, tự cậu
đi mà thu
dọn,
tôi chỉ sợ đến
lúc
đó cậu đảm
đương không nổi!”
Mấy
lời
này
càng khiến
cho sắc
mặt Thạch Nghị
trở
nên khó
coi,
bàn
tay
cầm
ly
cà phê
của
hắn
nắm
thật
chặt,
thấy Trần Thành đi
tới
cửa
lại xoay
người: “Còn
có,
đừng suốt
ngày
chết dí ở
nhà kho
của
người
ta,
có
thời gian
cút về
thăm
nhà
một
chút đi,
ba
mẹ
cậu
còn
tưởng
rằng
cậu suốt
ngày
lo
công việc
mới không
rảnh gọi điện
lộ
mặt,
cậu
cũng
thật sự không biết xấu
hổ!”
Câu mắng cuối cùng không
quá văn nhã, Trần Thành đóng sầm cửa mà
đi.
Thạch
Nghị
mãi
đến khi tiếng xuống
cầu thang
bên ngoài
dần xa, mới thở
ra một hơi nghẹn ở
ngực
không
dám
thả ra.
Tuy rằng trước
khi đến đã
có chuẩn
bị tâm lý
sẽ không quá dễ
chịu, thật sự
không
nghĩ
tới
cậu hắn sẽ
tức
đến loại trình
độ này. Nhưng đổi lại góc
độ mà nghĩ, nếu như
Trần
Thành đã
tức thành
như vậy, cha mẹ
hắn
biết
được
sẽ thành cái dạng gì, thật sự
không
cách
nào
đoán
được.
Bực bội vò
vò đầu, đối với sinh hoạt trong tương lai, lần đầu tiên Thạch Nghị cảm thấy có
áp lực rất
lớn.
Cuộc
nói
chuyện với Trần Thành
lần
này,
Thạch Nghị
cũng không
nói
cho Anh Minh.
Hắn vẫn âm
thầm suy
nghĩ phải xử
lý
như
thế
nào,
nếu
như sự
tình đã bại
lộ,
nghĩ
những
cái khác đều vô dụng,
nếu
như
hắn đã đáp
trả
lại đối phương
hắn sẽ không
chọn
chia
tay,
vậy phải
thế
nào
mới
nhận được
tán
thành,
chính
là
chuyện duy
nhất
hắn phải suy
tính.
Chỉ là tạm
thời
còn
chưa
có manh mối.
Lúc
trước Anh Minh
nói quay
cảnh đóng
máy
chỉ
cần
thời gian ba
ngày,
cuối
cùng
lại
tốn
hơn
một
tuần
mới
thật sự kết
thúc,
trong
lúc
này Thạch Nghị
cũng không oán giận không yên giống
như
lúc
trước,
cũng không gọi điện
thoại giục
anh,
vừa vặn
mấy
ngày
này Âu Dương
cũng
thường kéo
hắn đi
tham gia
tiệc
rượu
của
một vài
công
ty khác,
mỗi
ngày đều uống không sai biệt
lắm
mới về
nhà.
Có
lẽ Vòng Khói
cảm
thấy
tâm
tình
của Thạch Nghị không đúng,
căn bản không
tới gần
hắn,
một
nhà kho
to
như vậy,
Thạch Nghị
nằm dài
trên ghế
nhìn
ngọn đèn
trên đỉnh đầu,
liền
cảm
thấy ý
thức
hoảng
hốt.
Sau đó, đợi đến
khi
Anh Minh trở về, rồi
lại
nói cho Thạch Nghị một chuyện
thật
sự bất ngờ.
Đổng Hiểu đã về
nước,
hơn
nữa
cố ý
muốn
hợp
tác với Anh Minh quay
một bộ phim.
Lúc Thạch Nghị
nghe Anh Minh
nói,
còn không quá
hiểu: “Ý
của
anh
là,
cậu
ta
còn
muốn đóng vai
chính với
anh?”
“Không.”
Anh Minh lắc đầu, vẻ
mặt
mang
theo
chờ mong:
“Là chúng
tôi hợp tác làm
một
bộ phim, bên sản xuất cùng đạo
diễn
đều
là tự
chúng tôi
làm,
muốn
quay
một
bộ phim thật sự
có ý
nghĩa, tác phẩm thuộc về
chúng tôi.”
Lần
này Tư Cơ
hợp
tác với
anh,
cũng
là vì
làm bước đệm
cho bộ phim
này.
Phương diện đầu
tư cũng đã liên lạc ổn
thỏa,
nếu như
thuận lợi,
chưa đến
hai
tháng là có
thể mở máy.
Lần
này Thạch Nghị
rốt
cuộc
nghe
hiểu,
hắn
có
chút kinh
ngạc
nhướng
mày: “Cho
nên,
anh
là
chuẩn bị
chuyển đến sau
màn
rồi?”
“Chỉ
có
thể
nói
là
cơ
hội
nếm
thử.”
Anh Minh
cười
cười: “Có diễn viên
nào
mà không
muốn
thử sức
làm đạo diễn
a?”