Bởi vì nói chuyện điện
thoại cùng Thạch Nghị không ít
thời gian,
lúc sau Anh Minh
trở về,
đã là
hơn
ba giờ.
Cũng
chỉ
có
mẹ
anh
nâng
mắt
liếc
anh
một
cái,
mặt khác
cho dù
là đánh bài
hay xem phim
cũng không
có
ai phản ứng đến
anh,
Anh Minh
tắm
rửa xong
liền
chui vào ổ
chăn,
anh
cầm di động
nhìn
một đống
tin
nhắn
chúc
tết,
Anh Minh
tùy
tiện đọc
lướt qua
chọn
ra
hai
người
cũng xem
như quen biết
nhắn
trở
lại.
Trên
cơ bản,
anh không
thích gửi
loại
tin
nhắn
này
cho
người
ta,
cũng không
thích
nhận.
Thứ
tình
cảm
này,
biểu
hiện
nhớ
mong
cũng không phải
loại
tin
nhắn bán sỉ
trong
mấy
ngày
tết
này,
loại
hình
thức
này
cũng
chỉ
là để bản
thân
tìm
ra
lý do
thân
cận với đối phương,
kỳ
thật không
thể
hiện được
cái gì.
Nằm
trên giường
lại xem
tivi
một
lúc,
thật sự không
có gì
thú vị
cuối
cùng Anh Minh
tình
nguyện đọc sách,
đến gần
năm giờ
anh
mới
thật sự
có
chút buồn
ngủ,
cảm
thấy
chứng
mất
ngủ đã
tốt
một
thời gian dường
như
lại
có xu
thế
tái phát.
Rõ ràng đây là
nhà anh.
Lạ giường
cũng không
có
loại
lạ
thế
này
chứ….
Rạng
sáng
mới mơ màng thϊếp đi, nhưng chưa đến tám
giờ
lại bị tiếng gọi “anh họ”
kinh
thiên động địa
dựng
dậy.
Anh Minh gần như là
theo
bản năng cầm lên
thứ
bên cạnh liền phải ném về phía cửa,
mãi đến khi nghe
thấy
tiếng người em
họ
thét lên mới xem như khống chế được lý
trí,
anh cau mày
trừng mắt nhìn ra cửa: “Không đọc được chữ
trên cửa?”
Trên
cơ bản bởi
vì làm việc và
nghỉ
ngơi
không có
quy luật,
phòng
ngủ
của Anh Minh vạn năm
treo
một
tấm bảng không
muốn
chết
chớ quấy rầy, anh về
nhà
không
nhiều lắm, hầu
hết
đều là kỳ
nghỉ
hoặc
là năm mới, trong nhà không ít
người, sau mấy
lần
bị người đánh thức,
để an
toàn
mẹ anh treo một tấm
bảng
ở bên ngoài cửa. Nhưng hiện tại xem ra
hiệu
quả không
tốt lắm.
Anh vò vò đầu chờ đối phương ra ngoài,
kết quả em
họ có chút sợ sệt,
sau đó lí nhí nói với anh: “Là
bạn anh
tới…
dì
bảo em vào gọi anh…”
“Bạn?”
Tết nhất còn có
bạn
bè nào không thức thời như vậy.
Anh nhíu mày nằm lại xuống giường: “Nói với
hắn anh đã chết.”
Chất lượng giấc ngủ của anh không
tốt không đại
biểu cho anh không ngủ được,
mất ngủ là một chuyện,
thật vất vả ngủ được lại
bị người đánh
thức lại là một chuyện khác.
Em
họ
nhìn
thấy
anh
như vậy
cũng không dám
lên
tiếng
nữa,
cẩn
thận đóng
cửa
lại đi xuống
lầu,
có
lẽ
là đã
cáo
trạng
cho
mấy vị phụ
huynh,
Anh Minh ở
trên
lầu đều
có
thể
nghe được
tiếng phàn
nàn ồn ào ầm ĩ.
Nhưng
mà,
tuy vậy
anh vẫn không
có ý định
thức dậy,
nghiêng
người
nhắm
mắt
ngủ
tiếp.
Còn chưa an ổn được năm phút đồng
hồ,
cửa lại
bị đẩy ra.
Lần
này Anh Minh không dám
mắng
người,
bởi vì
lúc
này
còn dám đi
lên
trừ
cha
anh
cũng
chỉ
có
mẹ
anh.
Quả nhiên,
miễn
cưỡng mở
mắt liền thấy mẹ anh
đứng
bên
giường: “Đừng ngủ nữa, có
bạn
con đến tìm, tốt xấu
cũng
phải
xuống dưới chào hỏi.”
“Bạn
bè cái rắm mới sáng sớm còn
tới
tìm người,
mẹ nói con đang ngủ.”
Anh Minh ở
trong nhà sẽ
trở nên
tùy ý rất nhiều,
dù sao đối mặt với những người đều đã
thấy anh một đường la lối lăn lộn khóc lóc lớn lên,
giả
bộ cái gì cũng không còn ý nghĩa.
Mẹ
anh
nhìn
anh
chằm
chằm: “Người
cũng đã
tới
rồi
còn giả bộ
chết
cái gì,
dậy
cho
mẹ.”
Vừa dứt lời, chăn liền bị
kéo
ra.
Anh Minh
thật sự không
thể nhịn được nữa mắng một câu,
tâm
tình cực kỳ
bất mãn mà ngồi dậy,
mặt mũi
tràn đầy
tức giận.
Mẹ kiếp,
này
là sáng sớm
tới
tìm đánh…
Đám
người biết được địa
chỉ
nhà
anh
còn
chưa đến
mức không sợ
chết
như
thế
này,
biết
anh không phải
là
người sẽ dậy sớm
còn đến
cửa
tìm đen đủi.
Không
rửa
mặt
cũng
lười sửa soạn,
Anh Minh
liền
miễn
cưỡng
mặc đồ vào đá
tung
cửa xuống
lầu,
mẹ
anh ở phía sau quở
trách
anh không để ý
hình
tượng,
anh
chỉ
nhíu
màu,
đầu
cũng không
ngoảnh
lại.
Kết quả
ngồi ở phòng khách
nhà
anh
chính
là Thạch Nghị.
Bị một đống người vây quanh,
đang
tò mò
hỏi đông
hỏi
tây
hắn,
người em
họ vừa rồi gọi anh rời giường lôi kéo Thạch Nghị
hỏi
hắn có phải ngôi sao không,
Thạch Nghị chỉ cười cười cũng không phủ nhận.
Anh Minh sửng sốt: “Sao cậu lại
tới đây?”
Thạch
Nghị
nhếch miệng nở
nụ cười rất thiếu đòn: “Anh đã quên chuyện hẹn tôi đi
xem xe rồi?”
“Xem xe?”
Nữ chủ nhà
đi phía sau Anh Minh nhướng mày: “Thằng
nhóc
thối
con
muốn
đổi xe?”
“Anh ấy có một chiếc xe Jeep không
tệ,
con
tìm anh ấy để giúp con
tham khảo một chút.”
Anh Minh phản ứng cũng mau,
tùy
tiện đáp một câu nhíu mày nhìn Thạch Nghị: “Nhưng cậu đây cũng
tới sớm quá…”
“Không phải là
tôi đây nôn nóng sao…”
Một
câu
hai
nghĩa,
Thạch Nghị vẫn
cười đến
tự
nhiên,
bên
cạnh
có
người
nhân
cơ
hội
hỏi
hắn
rốt
cuộc
làm gì,
hắn
cười
cười đáp
chỉ buôn bán
nhỏ.
Anh Minh
nhìn
người
trong
nhà
thân
thiện
hỏi
han Thạch Nghị,
nhíu
mày xoay
người đi đánh
răng,
nữ giới
trong phòng
này
trước giờ sẽ không xem
anh
là
ngôi sao
hoặc
là diễn viên,
rồi
lại
tràn đầy
hứng
thú với
người đàn ông
tướng
mạo xuất sắc bên
cạnh
anh.
Có lẽ đây là
hòa
thượng
bên ngoài niệm kinh
tốt*,
nhà mình vĩnh viễn không mới mẻ
bằng người ngoài.
(*外来的和尚好念经 ngoại lai đích: hòa thượng hảo niệm kinh: Là một câu tục ngữ, hòa thượng nơi khác tới niệm kinh thì
tốti hơn, hòa. thượng trong vùng niệm kinh. Là một nghĩa xấu, hiện tại có vài người làm việc hoặc xử thế k tin người bên cạnh, mà mù quáng
thờ phụng người ngoài.)
Anh Minh sửa soạn xong lại xuống lầu,
Thạch Nghị đã được mời đến
bên
bàn cơm ăn sáng.
Đám
người bảy
cô
tám dì kia
rất
nhiệt
tình gắp đồ ăn
múc
nước
canh,
Thạch đại
công
tự được phục vụ
lại
là
ai đến
cũng không
chối
từ.
Anh Minh
có
chút
nhìn không vào
mắt
liền đạp vào ghế
của
hắn: “Đừng
có ở
nhà
tôi
lừa ăn
lừa uống,
đi
thôi.”
Nếu
như
hai
người
nói
là xem xe,
như
thế
nào
cũng không
nên
ngốc ở
trong
nhà.
Kết quả Thạch Nghị
liếc
anh
một
cái: “Ngại quá,
trên đường
tới
nhà
anh xe
tôi bị đυ.ng
liền kéo đi
rồi,
hiện
tại
cho dù
anh
muốn xem
cũng không xem được.”
Anh Minh nhíu mày,
còn chưa kịp nói gì,
dì
ba
bên cạnh
hắn liền mở miệng: “Trời lạnh như vậy còn ra ngoài làm gì,
ở nhà ăn một
bữa cơm còn ấm ấm áp áp,
cậu vừa nói người nhà cậu đều ở nơi khác,
vậy ở chỗ chúng
tôi ăn
tết đi,
dù sao phòng nhiều.”
Bà vừa nói xong,
cha của Anh Minh cũng gật đầu: “Đúng vậy,
nhiều người càng
thêm náo nhiệt.”
Tướng
mạo
Thạch
Nghị
đại
khái
chính
là loại hình rất được trưởng
bối ưa thích, vẻ ngoài chính phái,
hơn nữa từ
nhỏ
đã là
lẫn
vào trong
đám người,
nói
lời dễ nghe khen tặng người thế nào
đi nữa cũng sẽ
không khiến cho người ta
cảm
thấy
này trên căn bản là
sở trường
của hắn, lừa đám người bộ
trưởng tướng quân kia đều là
chút
tâm ý, huống chi là
đối với một phòng thân thích của anh có
nhan
khống
cực
kỳ nghiêm
trọng
này.
Anh Minh ở
bên cạnh cười như không cười nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý* của Thạch Nghị,
không ngăn cản mẹ anh cũng không chen lời,
tùy
tiện
tìm một chỗ ngồi xuống ăn sáng,
chỉ khi
thỉnh
thoảng chủ đề đưa
tới
trên người anh mới đáp lại
hai câu.
(*春风得意 xuân phong là gió xuân ấm áp, đắc ý là vừa lòng, hài lòng, như ý muốn. Ý là công việc thuận lợi, suôn sẻ khiến người vui mừng hớn
hở.)
Bởi vì nhiều người nhưng
bàn ăn không lớn,
cho nên
bữa ăn đầu năm đều là chia
thành
từng nhóm,
Thạch Nghị cùng Anh Minh ăn xong liền
bị đuổi khỏi
bàn,
hai người nhìn
thoáng qua phòng khách đã
bị chiếm cứ,
nhìn nhau một cái rốt cuộc chỉ có
thể
tiếp
tục quay về phòng ngủ của Anh Minh.
Đương
nhiên,
Thạch Nghị
rất
hài
lòng với không gian không
tính
là
rộng
rãi
này.
Vừa vào trong liền đè Anh
Minh
vào
cửa,
hắn kéo cổ
áo của đối phương lên vừa muốn cúi
đầu
đã bị
Anh
Minh
ngăn
lại,
người
kia
hơi ngửa mặt lên nhướng mày: “Là ai
nói
cho cậu địa chỉ
nhà
tôi?”
Thạch
Nghị
cười
cười: “Vương Nghĩa
Tề.”
“Nói đùa!”
Anh Minh một
bên duy
trì động
tác vác Thạch Nghị một
bên
tránh đi ôm ấp lui ra khỏi cửa,
cánh cửa này không có cách âm,
một chút động
tác liền
tạo ra động
tĩnh rất lớn,
anh cũng không muốn lát nữa
toàn
bộ
thân
thích dưới lầu đều vây xem
hai người
bọn
họ.
Nhưng bởi vì
trước giờ
anh không
thích phòng
ngủ
có không gian quá
lớn,
lúc
trước
cố ý
nhường
lại phòng
lớn
cho
cha
mẹ,
một
mình ở gian phòng bình
thường
cũng
có
chút
chật
chội
này,
cách
cửa
một
chút
trên
cơ bản
chính
là giường,
hai
người dịch
chưa được
hai bước
liền
cùng
nhau
ngã xuống giường.
Thạch
Nghị
bị Anh Minh đè
ở dưới, tay liền vuốt ve
bên
hông
Anh Minh:
“Chính là
Vương
Nghĩa Tề
nói cho tôi biết.”
“Tiểu
tử kia căn
bản không
biết nhà
tôi ở đâu.”
Dứt khoát vạch
trần Thạch Nghị,
Anh Minh nhíu mày: “Nữu
tử nói cho cậu
biết?”
Lần
này Thạch Nghị không phủ
nhận,
cười gật đầu: “Tôi
nói với
cậu ấy
tôi
nhớ
anh.”
Sau đó giữ
gáy
Anh Minh lại, đè mạnh về
phía
mình.
Thời
điểm
hai người
chạm
vào nhau thiếu
chút
nữa đυ.ng phải nhau,
Anh Minh nằm trên người Thạch
Nghị,
tùy
ý đối
phương biến nụ
hôn
từ cạn thành sâu. Có
lẽ là thời gian dài
không đυ.ng chạm như
thế
này,
dường
như
trong
thân
thể
đang
không
ngừng kêu
gào
khát
vọng
lẫn nhau,
Thạch
Nghị
căn
bản không
nguyện ý buông
tay,
mãi đến khi hô
hấp khó khăn hai người mới miễn cưỡng kéo ra
khoảng cách.
Hô
hấp
của Anh Minh
có
chút không ổn: “Sao
cậu
lại
chạy
tới đây,
người
nhà
cậu không
có ý kiến?”
“Ý kiến khẳng định có.”
Tay Thạch Nghị
từ eo Anh Minh chậm rãi
hướng lên
trên: “Nhưng nhà
tôi vốn dĩ cũng đã quen càng là ngày lễ càng không
hợp đủ người,
tôi khi còn
bé đều
trải qua
trung
thu ở
trường
học,
không có gì ghê gớm.”
Ngược
lại
là
trưởng
thành,
trong
nhà
lại yêu
cầu
càng
nhiều.
Lần
này
cùng
nhau ăn
cơm
tất
niên,
cũng
cảm
thấy
cha
hắn dường
như
mệt
mỏi
hơn
lần gặp
mặt gần
nhất,
nhưng
mà,
có
lẽ
là bởi vì
cho
tới
nay
cũng không quá gần gũi,
cho dù
có
mấy
lời
muốn
hỏi
cũng không biết
hỏi
thế
nào,
cậu
hắn
nhắc
nhở
hắn
có
rảnh về
nhà
nhiều vài
chuyến,
chờ
hết
năm
mới
trở về,
hắn
cũng
là
có ý định
như
thế.
Anh Minh nắm lấy cổ
tay
hắn: “Làm
tập kích còn nghĩ ra lý do rách nát như vậy,
trên đường
bị đυ.ng xe,
hả?”
Anh cúi đầu cắn môi Thạch Nghị,
tùy ý
thăm dò răng môi của đối phương.
Ỷ vào ưu
thế của vị
trí,
sức lực của Anh Minh có chút lớn,
Thạch Nghị nhíu mày muốn
tìm về quyền chủ đạo,
rồi lại phát
hiện đối phương có ý muốn phân cao
thấp với
hắn.
Dĩ nhiên phía dưới cũng
bởi vì
hai nụ
hôn này liền nổi lên phản ứng,
Thạch Nghị dưới nụ cười như có như không của Anh Minh mới miễn cưỡng làm cảm xúc dịu xuống: “Tôi nói,
chúng
ta ra ngoài
tìm khách sạn đi…”
Cổ
họng
hắn rất khàn,
cũng rất ngứa.
Hận không
thể
ngay
lập
tức kéo Anh Minh xuống giường
liền ‘làm’,
hiện
tại
chỉ
cần
nhìn
thấy
người
trước
mắt
này
hắn đều
cảm
thấy bộ phận phía dưới
căng đau.
Anh Minh nở nụ cười,
dùng ngón
tay móc ra
thẻ
bài
trên cổ
hắn: “Tìm khách sạn?
Chín giờ sáng mùng một đầu năm,
cậu còn sợ người
ta không
biết cậu muốn làm gì?”
Trên
mặt đã viết rõ
muốn
làm gì còn
muốn
kéo
anh đến chỗ gần
nhà
làm loại chuyện
này,
có đôi khi đầu
óc Thạch
Nghị
đơn giản đến độ
không thể
tưởng tượng được.
Bị Anh Minh chế giễu một câu như
thế,
Thạch đại công
tử một
bên đè lại xúc động
trong
thân
thể một
bên có chút khó chịu nhìn Anh Minh kéo
thẻ
bài ra,
sau đó ở
trước mặt
hắn liếʍ dây chuyền,
toàn
bộ động
tác khıêυ khí©h dụ
hoặc đến cực điểm,
dùng đầu lưỡi cuốn dây chuyền cắn
trong miệng,
lại
hơi cúi người chống ở
trên đỉnh đầu
hắn,
đột nhiên nhả ra lại khiến cho
thẻ
bài rớt xuống đầu
hắn.
Anh Minh rất am
hiểu loại chuyện này.
Cho dù là múa cột lúc
trước
hay là về sau
hai người chính
thức phát
triển đến
tầng quan
hệ này,
người đàn ông này vẫn luôn am
hiểu khống chế
tìиɧ ɖu͙© của người khác.
Bàn
tay nắm lấy cổ
tay Anh Minh của Thạch Nghị đã kéo căng đến mức chính
hắn cảm
thấy
tê rần,
hắn có chút
hận,
cắn răng phun ra một câu: “Chẳng lẽ anh muốn ở nhà?”
Kết quả
người đàn ông phía
trên
chỉ
nhướng
mày,
nở
nụ
cười
trầm
thấp: “Có gì không
thể,
chỉ
cần
cậu đừng kêu
ra
là được.”
Một bên
nói,
một bên
nhanh
chóng kéo
thắt
lưng
của Thạch Nghị
ra.
Một
tay
của
anh
chống ở bên
nách Thạch Nghị,
tư
thế
như vậy Thạch Nghị
muốn dậy
cũng khó.
Bất
tri bất giác
chính
mình vậy
mà
rơi vào
tình
thế bất
lợi,
Thạch đại
công
tử
cố gắng
nhấc đầu gối
muốn
hất Anh Minh xuống: “Móa,
những
lời
này phải
là
tôi
nói
cho
anh
nghe
a!”
Anh Minh đã đoán
trước Thạch Nghị sẽ ra
tay,
cho dù đã
biết nhưng ở loại
tình
huống này anh cũng không có
biện pháp chiếu cố
toàn
bộ,
bị đẩy như
thế chỉ có
thể
tránh qua một
bên,
Anh Minh vừa
buông
tay liền
bị Thạch Nghị giữ chặt vai.
Người đàn ông phía sau
anh ghé vào
tai
anh
nói
ra
một
câu
hung ác: “Anh Minh,
hôm
nay
anh vẫn
là
thành
thành
thật
thật để
cho
tôi
tới,
thật sự
làm
ra động
tĩnh quá
lớn,
không dễ
chịu
chính
là
anh.”
“Ha!”
Anh Minh dứt khoát cười ra
tiếng: “Nếu
thật sự
bị
bắt gặp,
tôi có
bị đánh cũng khẳng định xếp sau cậu,
cậu vừa rồi vào như
thế nào,
nhất định
bị mẹ
tôi đạp ra ngoài như
thế đó.”
Anh
hơi ưỡn lưng,
nương vào
tư
thế của Thạch Nghị không chút khó khăn gạt
tay đối phương ra: “Đã quên nói cho cậu
biết
ba
tôi lúc nhỏ
từng luyện võ,
thương ông ấy
thường luyện cán cũng dài đến
ba mét,
hai người cậu cũng không đánh lại.”
Anh vẫn luôn có
thói quen
boxing,
kỳ
thật cũng là ảnh
hưởng
từ
trong nhà.
Chỉ
tiếc
tiến vào vòng giải
trí quá sớm,
chờ đến khi anh
thật sự muốn
học,
đã qua độ
tuổi
thích
hợp để
học mấy
thứ này rồi.
Thạch
Nghị
sững
sờ: “Thật
hay
giả?”
“Không
tin lát nữa
tôi dẫn cậu ra ngoài sân xem
thương.”
Anh Minh không chút để ý xoay người,
sau đó mới đè Thạch Nghị xuống giường: “Nhưng mà
hiện
tại,
trọng điểm không phải cái đó.”
Thắt
lưng
vừa rồi bị
anh
cởi vẫn còn treo ở bên hông Thạch Nghị,
Anh Minh dứt khoát kéo ra, sau
đó vào lúc Thạch Nghị muốn tránh ra liền hôn
hắn,
một
bên nghe tiếng
kêu rên tức giận của
người đàn
ông
phía
dưới
một bên luồn tay vào
bên
trong.
Nhiệt độ
trên
người Thạch Nghị
cao
hơn biểu
hiện bên
ngoài
của
hắn
nhiều.
Anh Minh cảm
thấy giống như
bốc cháy,
anh nhíu mày
thở gấp dựa trán vào trán của đối phương,
khóe mắt đuôi lông mày đều là
trêu chọc: “Cậu đã đưa mình tới cửa nếu
tôi còn không
thỏa mãn cậu,
chẳng phải là quá không
hiểu phong
tình rồi.”
Tuy rằng căn bản cũng không tin nguyên nhân để Khấu Kinh nói
ra địa chỉ nhà
anh
là vì
câu
nói kia của Thạch Nghị, nhưng
không
thể
phủ nhận,
khoảnh khắc nhìn thấy Thạch Nghị anh vô
cùng
vui mừng.
Đây
có
lẽ
là,
một
lễ
mừng
năm
mới khiến
cho
anh
hưng phấn
nhất
trong
nhiều
năm qua.
Thạch
Nghị
bởi
vì du͙© vọиɠ bị
Anh Minh thành
thạo
trêu
chọc
mà vô
thức
động
eo,
khó chịu nhíu mày đối với
khıêυ khí©h bên tai: “Đệch! Rõ ràng tôi
là con rể
tới
cửa!”
Kỳ
thật khái
niệm
cũng không đúng,
nhưng dù sao
hắn
cũng không
nên
là phương bị đè.
Anh Minh
nhướng
mày: “Cậu
cho
rằng vì sao ba
mẹ
tôi
lại để
cậu đi vào?
Đám
người bên
ngoài kia,
chỉ
nhận
con dâu,
không
thu
con
rể.”
Nhanh
chóng kéo
quần
Thạch Nghị xuống một nửa, Anh
Minh
chậm
rãi
trượt
xuống trấn an
du͙© vọиɠ của Thạch Nghị một cách thành thạo,
nhiệt
độ lửa nóng trong tay, đốt đến cổ
họng
anh cũng cảm thấy khô khốc, anh liếʍ môi, nheo mắt
thưởng thức bộ
dạng
sơmi
xốc
xếch
giang
rộng
hai
tay,
sa vào cơn
sóng
dục
vọng
của Thạch
Nghị.
Kính
lệch qua
một bên,
mái
tóc
lộn xộn.
Xương quai xanh bên
trong
cổ áo
mở
rộng
nhuộm đầy
màu đỏ đặc
trưng
của
tìиɧ ɖu͙©,
tuy
rằng không
rõ
ràng,
lại khiến
người
ta không
thể kiềm
chế.
Anh Minh
cau
mày dùng đầu gối
cọ
cọ Thạch Nghị: “Đừng
chỉ
nằm,
động đi.”
Kết quả
người đàn ông phía dưới động
một
hồi
cũng không dậy được.
Nửa phút sau, mới nghe thấy Thạch Nghị bực bội mắng một
câu:
“Đệch, anh muốn tôi
động
cũng
phải
cho
tôi ngồi dậy trước chứ, đè như
vậy
tôi động thế nào!” Anh Minh ngoài miệng
nói muốn hắn động bên tay
vẫn
giữ chặt cánh tay hắn, nếu miễn cưỡng ngồi dậy khẳng định phải hất người này xuống giường,
hắn
căn bản không làm được.
Thấy
phản
ứng tức đến thở
hổn
hển của Thạch Nghị,
Anh Minh một bên vui
sướиɠ một
bên
cầm lên thứ không biết phải gọi là
thạch
trái
cây
hay là thạch đông lạnh ngày hôm qua
em họ tặng cho
anh,
dứt
khoát
dùng
răng
xé mở, anh dốc
thẳng xuống bụng Thạch Nghị.
“Anh Minh!”
Thạch
Nghị
thiếu chút nữa
nhảy
dựng
khỏi
giường.
Một giây tiếp theo bị Anh
Minh
vọt
tới che lại miệng: “Cậu thật sự không muốn sống nữa phải không? Phòng
ngủ của tôi cũng không khóa.”
Nhà anh có
luật
lệ,
cửa phòng
không
cho
phép
khóa,
dựa
theo
cách
nói của mẹ
anh
chính
là người
một nhà còn có
cái gì phải đề
phòng
lẫn
nhau,
cha
mẹ anh cũng không thường
xuyên
đi vào phòng anh, nhưng
muốn
trộm
làm chuyện
gì đó, cũng không thể quá an
tâm.
Tình
huống
hôm
nay,
nhất
định
là đầu óc
anh nóng lên mới có
thể làm được. Chỉ là
phần
theo
đuổi đối
với kí©h thí©ɧ
trong
xương cốt
kia
lại khiến
anh dù thế
nào
cũng
không
thể
dừng
tay vào lúc này
được, hơi
thở
của Thạch
Nghị
dưới
lòng
bàn tay anh rất
thô
nặng,
bởi
vì bị
anh
đổ thứ ướt
át lạnh lẽo vào nơi
nóng
nhất
trên
người, cảm giác quá
mức
mãnh
liệt
lại khiến
cho hắn thậm chí có
chút
thống
khổ.
Anh Minh
cảnh
cáo xong
mới buông
tay
ra,
lại dùng
thạch đông
lạnh kia
chậm
rãi xoa
nắn du͙© vọиɠ
của
người đàn ông bên dưới,
cúi đầu
chậm
rãi dùng
lưỡi đảo quanh
ngực Thạch Nghị.
Cảm
thấy
ngực Thạch Nghị
lên xuống
càng
lúc
càng
nhanh,
Anh Minh
thậm
chí không
cần
cúi đầu
cũng
có
thể
nghe được
tiếng
tim đập không
cách
nào
che dấu kia.
Tình
dục của đàn ông, dù
sao vẫn luôn khuyết
thiếu
năng
lực
che dấu.
Thạch
quả
mềm dẻo kia cùng với
động
tác
lão luyện
của Anh Minh càng khiến cho kɧoáı ©ảʍ tăng cao, Thạch Nghị nhíu mày dần kéo
căng
cơ thể, kí©h thí©ɧ
quá mức mãnh liệt khiến cho hắn thậm chí
vào
lúc Anh Minh cầm một
thanh thạch quả đút
vào
phía
sau của hắn, cũng không có phản ứng
bài
xích
gì.
Anh Minh
nheo
mắt,
thiếu
chút
nữa bởi vì khung
cảnh
tràn
ngập
tình sắc
này
mà
cầm giữ không được.
Anh
tự
mình
cởi bỏ
thắt
lưng,
lửa
nóng đã sớm không
nín được
căn bản không
cần bất
luận
chuẩn bị gì: “Thạch đại
công
tử,
cậu
tuyệt đối đừng kêu
ra
tiếng…”
Nói xong,
nương
theo ướŧ áŧ bôi
trơn,
chậm
rãi
chen vào.
Lần
này kỳ
thật
tốt
hơn
lần
trước
nhiều.
Ít
nhất
lần
này Thạch Nghị không
cần
cong eo
còn phải
chống
người phòng
ngừa
rơi xuống đất,
lúc Anh Minh
chân
chính đi vào,
cảm
thấy Thạch Nghị
run
rẩy
thật
nhỏ,
rồi
lại biết
rõ không phải
là bởi vì
thống khổ,
loại
cảm giác khác
thường
này bức
cho
người
trước giờ
chết
cũng
muốn sĩ diện*
như Thạch Nghị
cũng phải vặn vẹo
ngũ quan,
thậm
chí không phân
rõ được
tìиɧ ɖu͙©
mơ
hồ
nơi đáy
mắt
rốt
cuộc
là bài xích
hay
là
thoải
mái.
(*死要面子
tử yếu diện
tử.)
Loại
cảm giác
thân
thể bị
mạnh
mẽ
mở
ra
một
cửa động sau đó
lại
chậm
rãi
lấp đầy,
nằm
lơ
lửng giữa
thỏa
mãn
cùng
hư không,
nếu
trong đầu Thạch Nghị không
còn ấn
tượng đối với
lời
cảnh
cáo vừa
rồi
của Anh Minh,
lúc
này phải
mở
miệng
ra
mắng
người
rồi.
Không
có
người đàn ông
nào
thích bị
người khác bức
tới
mức
này,
bởi vì
thật sự quá bị động.
Cảm giác
tê dại khi Anh Minh
hoàn
toàn đi vào
cơ
thể Thạch Nghị vẫn
luôn khuếch
tán
từ
chỗ
hai
người kết
hợp
cho đến
tứ
chi,
này
thậm
chí không phải khoái
cảm đơn
thuần.
Anh Minh
rên
một
tiếng,
bắt đầu động
một
cách
chậm
rãi.
Thạch
Nghị
bởi
vì động tác này
mà chợt co rút, hắn
nắm
tay Anh Minh, cổ họng chỉ
có thể phát ra
tiếng hừ
nhẹ.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc vì
sao
hôm nay hắn lại
bị đè?
Loại suy
nghĩ
này
lóe
lên
trong đầu
rồi biến
mất,
Thạch Nghị
chỉ
muốn biểu đạt bất
mãn
của
mình
nhưng
cuối
cùng vẫn không khống
chế được du͙© vọиɠ
của
cơ
thể,
thân
thể vốn đã kề
cận bên giải phóng đặc biệt
mẫn
cảm,
rõ
ràng không
có khả
năng
thích
loại giao
hợp vi phạm
tự
nhiên
này,
rồi
lại không
cách
nào khống
chế được
làn sóng khoái
cảm
từ
các dây
thần kinh
trong
cơ
thể
truyền
tới đại
não.
Đàn ông
thật sự
có
thể bị kiểu
làm
tình
này
làm đến điên
mất…
Thạch
Nghị
không nhịn được thầm mắng một
câu,
một
bên mắt đều là
bộ dạng mím chặt môi
mắt
hơi khép của Anh Minh.
Yết hầu không ngừng
lên xuống,
thẻ
bài trước
l*иg
ngực
trần
trụi
nhẹ nhàng
nhảy
lên theo từng động tác của anh, giống như nhịp tim
của
hai người,
có tiết tấu, có cường độ, mạnh mẽ
lại kiên quyết.
Loại áp
lực
cùng
cảm giác bài xích khó
có
thể kháng
cự ban đầu
này,
trong
lúc bất
tri bất giác vậy
mà không
còn
rõ
ràng
như vậy.
Tuy rằng dưới đáy lòng vẫn còn
một
loại
cứng
ngắc
không
tan
được,
rồi
lại khiến
cho Thạch
Nghị
cảm thấy loại chìm đắm này giống như biến thành một loại lời
thề,
có khả năng giữa hai người yêu nhau không nhất định cứ
phải
dùng
ngôn
ngữ
để thuyết
minh
cho quyết
tâm của mình, hắn và
Anh
Minh
ai cũng không phải loại người
này.
Nhưng
ngay
tại
lúc này, khi tất cả
các bộ phận của
cơ thể đều có
thể cảm nhận được đối phương bởi vì
mình
mà xao động, cho dù
không nói
ra những
thứ kia, cả hai
đều
có thể hiểu rõ.
Thạch
Nghị
đột
nhiên
đưa
tay kéo Anh Minh xuống, khi đối phương đυ.ng vào ngực hắn bản
thân
cũng
bởi
vì ảnh hưởng mà
hừ một tiếng,
rồi lại không quan tâm hôn lên
đối
phương, giống như hai dã
thú đói khát, ngoại
trừ hơi thở của
nhau, cũng không muốn thứ gì
khác.
Một khi dỡ
xuống chống cự, kɧoáı ©ảʍ lại
càng
dễ dàng quét sạch bản thân, trên người
Thạch
Nghị
cùng
Anh
Minh
đều là mồ
hôi,
trong
không khí
tràn
ngập
hương vị
của tìиɧ ɖu͙© cùng với mùi
quả
ngọt
nhàn
nhạt,
ngoại trừ
bày
biện
trước
mắt
nhắc
nhở hai người bọn họ
hiện
tại
còn đang ở
trong hiện thực, tinh thần đã
giống như
trôi
dạt
đến một không gian đơn độc khác. Thấy được trước mắt, hoàn toàn không
giống
với
hình
ảnh do đại
não
chân
chính
phác
họa
ra, những
mảnh màu sáng hoặc tối kia, sặc sỡ
hỗn độn khiến người
mê muội, như là
thuốc phiện đưa người vào ảo
giác,
cho
dù là
lý trí đều phải bị
hút ra, thân thể đã
sớm bất lực.
Anh Minh
theo bản
năng gia
tăng
lực va
chạm,
trong
lúc Thạch Nghị vô
thức
nhíu
mày
anh bắt được
một
tia
thất
thần
ngắn
ngủi không kịp
che giấu,
kính
mắt bởi vì biên độ động
tác quá
lớn đã bị
lệch sang
một bên,
đôi
mắt không dễ dàng
lấy được
tiêu
cự
của Thạch Nghị
lộ
ra
một
loại yếu ớt bất
an,
lại khiến
cho
trái
tim
co
rút
có
chút đau,
lực độ
lại
càng
mãnh
liệt.
Loại đau đớn
này,
có khả
năng sẽ
theo
anh
cả đời.
Cho dù
là đối với Thạch Nghị
hay
là đối với
chính
anh,
cho dù
là kết
cục
trọn vẹn đều sẽ
mang
theo
loại
tiếc
nuối không
cách
nào
trốn
thoát
này,
Anh Minh vẫn
luôn phẫn
nộ,
tìиɧ ɖu͙©
lên xuống phập phồng
trong
cơn sóng khoái
cảm,
trong đầu
lại
rối
rắm vì
những
chi
tiết
nơi khóe
mắt
này.
Giống
như
thân
thể bị
chia
thành
rất
nhiều
mảnh vỡ.
Một phần là kích động kí©ɧ ŧìиɧ, một phần lại
là tàn bạo muốn hủy
diệt
hết
thảy.
Anh Minh
có
chút
thất
thần
thẳng đến khi bức
cho Thạch Nghị
nhịn không được
nắm
chặt
tay
anh,
gần
như không
chịu
nổi
cường độ
làm
cho
cả
người
có
chút
choáng váng
này.
“…Anh Minh!”
Tiếng
rên
đầy áp lực
đánh
thức
một
phương thô
bạo
rồi lại không ngăn cản đối phương tiếp tục tàn sát
bừa
bãi,
Anh Minh lấy lại tinh thần nhìn vẻ
mặt khó nhịn của Thạch Nghị, nắm ngược lại bàn tay
kia,
chậm
rãi
dời xuống,
sau
đó mười ngón đan xen.
Anh vẫn
luôn
cảm
thấy đàn ông
rất bài xích
cách
nắm
này.
Loại
cảm giác da đầu
tê dại
này khiến
cho
người
ta
tay
chân
rét
run,
thậm
chí
còn vượt qua
cảm giác khác
thường khi
hai
người đàn ông ôm
nhau.
Thế nhưng
Anh Minh chính
là muốn nắm tay
Thạch Nghị ngay tại
lúc
này.
Bọn
họ gần
như
là giam
cầm đối phương đồng
thời phóng
ra du͙© vọиɠ
của
riêng
mình,
cảm giác
ngón
tay đan vào
ngón
tay,
khớp xương kề vào khớp xương,
sức
lực
lớn đến độ bàn
tay đều
tê dại,
nương
theo khoảnh khắc
trống
rỗng khi
tìиɧ ɖu͙© xông
lên đến đỉnh,
thật giống
như
hai
người
ngã xuống vách
núi
trong
tay bắt được
một
cọng dây
thừng.
Vực thẳm du͙© vọиɠ nên là
vạn kiếp bất phục.
May mà trong tay bọn
họ cũng không
phải
là không có gì...
Sau khi thoát lực l*иg ngực của hai
người dán
vào
nhau,
Thạch Nghị bị
đè nặng hô
hấp
khó khăn quay đầu qua chỗ
khác, cảm
thấy
thẻ
bài cấn trong ngực có chút đau.
Nhưng
không muốn để
cho Anh Minh dậy.
Hắn
cũng không
muốn động.
Mùi vị tìиɧ ɖu͙©
tràn
ngập
phòng, lộ
ra một loại cảm giác sa
đọa,
hắn ngửa mặt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, giọng khàn khàn: “Anh biết hai ta
như
thế này tôi nghĩ đến
câu
nói gì không?”
Anh Minh
nhắm
mắt điều
chỉnh
hơi
thở
của
mình,
có
cũng được không
có
cũng không sao* ừ
một
tiếng.
(*可有可无
hữu khả
hữu vô.)
Thạch
Nghị
cong
khóe
môi:
“Nhất ‘Nhật’ chi kỷ
tại
vu thần.”
(*Nguyên văn 一日之技在於晨 kỹ thuật của một ngày bắt đầu từ
buổi sáng sớm.)
Lười biếng
trong giọng
nói
của
hắn
mang
theo gợi
cảm
của
từ
tính,
Anh Minh
nghe xong
nhịn không được
cười
ra
tiếng,
thân
thể
run
nhè
nhẹ.
Quần
của hai người cũng không
hoàn
toàn
cởi ra, nửa vắt
ở bên chân, trên ga
giường đầy dấu
vết
lộn xộn, còn có
vụn
thạch
quả
đã bị
hai
người
làm
nát kia, một đống hỗn độn
dính
đầy
khắp
nơi.
“Nếu mẹ anh
thật sự đi vào,
hai
ta chỉ có
thể
trốn nhà đi…”
Thạch
Nghị
khẽ
nỉ non, trong đầu tưởng tượng
đến tình cảnh đó, theo bản năng cười nhạo. Rõ
ràng
chính là
tình
huống
vô cùng hoang
đường, nhưng đáy lòng lại
không hề
có cảm giác sợ
hãi.
Khả
năng với
hắn
mà
nói,
tình
huống xấu
nhất
cũng
chính
là
hai
người bị
chúng bạn xa
lánh.
Hắn
cựa
cựa vai phải,
hấp dẫn
lực
chú ý
của Anh Minh: “Anh Minh,
nếu
như
tương
lai
come out
thật sự
thê
thảm,
anh
theo
tôi
ra
nước
ngoài đi.”
Bên
tai
chỉ
có
tiếng đáp
lại
mơ
mơ
hồ
hồ: “Nước
ngoài?”
“Ừm,
tìm đến nơi không có ai
biết chúng
ta,
làm lão nhân cô độc lánh mình
trong
thành phố*
trong
truyền
thuyết,
ở
trước khi
túng dục quá độ cũng vì
bảo
trì sức chiến đấu mà cố gắng.”
Lại còn nhấn mạnh câu cố gắng phía cuối,
Anh Minh rốt cuộc quay đầu nhìn
hắn: “Không phải cậu đã
từng nói,
người có
tồn
tại suy nghĩ ở ẩn
trong đầu,
đều là chưa đủ
hiểu
biết về
bản
thân.”
(*Nguyên văn Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu
thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã,
trung ẩn ẩn vuị thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với
thế sự,
đó mới là ẩn sĩ chân chính.)
Giọng điệu khi đó giống
như
một vị
trí giả đã
tích
lũy vô số
cảm
ngộ* đối với
nhân sinh.
(*感悟
cảm
ngộ:
chỉ
người đã
lĩnh
hội
cùng
cảm
nghĩ sau khi đã
trải
nghiệm
một sự vật
hay sự việc.)
Lúc
này
nhìn
lại,
chính
là
tương đối ‘làm
ra vẻ’
mà
thôi.
Anh Minh
còn
chưa kịp
mở
miệng phản bác,
liền
thấy Thạch Nghị
nhướng
mày không
chút gánh
nặng: “Người bình
thường
làm
thế
là vì
trốn
tránh,
chúng
ta
là bởi vì đủ
cơ
trí.”
Tiêu
chuẩn
kép*
ở trong miệng
Thạch
đại
công
tử đương nhiên
giống
như
tối sáng tròn khuyết*, Anh Minh hạ
mắt cười lắc đầu, cuối cùng từ
bỏ tiếp tục dây dưa
loại
chủ
đề không chút logic
với người
này,
lạnh
lùng
phun
ra một câu.
(*song trọng tiêu chuẩn, chỉ cùng một hành vi nào đó, người thực hiện khác nhau dẫn tới đánh giá khen chê khác nhau. Hoặc là nói, một quần thể hoặc cá nhân được cho phép thực hiện loại hành vi này, nhưng quần thể hoặc cá nhân khác thì bị cấm thực hiện.)
(*Nguyên văn 阴晴圆缺 âm: tình viên khuyết: Chỉ ánh trăng đôi khi; bị mây che khuất, đôi khi rất sáng, có khi tròn, có khi khuyết, chỉ chuyện thế gian biến hóa vô thường, nhân sinh vô thường, con đường nhân sinh đầy nhấp nhô ngoằn ngoèo.)
“Quần áo của cậu khẳng định không
thể mặc nữa,
lần này Âu Dương có đưa qua không?”
Qua hồi lâu, bên tai
vang
lên
câu chửi:
“Đệch! mịa
anh!”