Trong giới này, chỉ cần có lời bàn tán*, coi như là hang đã có gió thổi.
(*Nguyên văn 留言 lưu ngôn: Lới nói không căn cứ, như dòng nước chảy đi.)
Không được bao lâu, gió nhỏ biến gió lớn, gió lớn biến vòi rồng, chờ đến khi thổi khắp thế giới mọi người đều biết, đương sự nằm trong tâm bão rồi lại không biết chuyện.
Anh Minh lúc ấy lòng chợt động, không tới bảy ngày liền biến thành mặt bìa của các tuần san bát quái, chỉ có điều đối tượng tai tiếng lần này không phải là Thạch Nghị, người bị lôi ra lại là Vương Nghĩa Tề.
Ảnh chụp chính là thời điểm đến đoàn phim lúc trước, đại khái đã qua xử lý, ảnh rất mờ, hai người rõ ràng cách xa, không biết như thế nào lại PS thành đối diện uống nước, không chỉ mặt gọi tên, nhưng kẻ ngu đều nhìn ra được đây rốt cuộc là ai.
Ba ngày trước còn vì anh em bỏ rơi mẫu nữ, ba ngày sau liền biến thành vứt bỏ tình cũ chạy đến chân ái rồi.
Thời điểm Vương Nghĩa Tề đọc được bài báo, gọi điện thoại cho Anh Minh cười trọn vẹn mười phút.
“Tớ chờ lâu như thế, nhưng rốt cuộc chờ tới được ngày hôm nay rồi!”
Cậu ở trong điện thoại nói quá lớn, trợ lý bên cạnh liếc nhìn Anh Minh một cái, người vô tội bị liên lụy cắn điếu thuốc đứng ở một góc của phim trường: “Loại chuyện hư hỏng này chỉ có cậu sẽ cảm thấy thú vị.”
“Đệch! Nghĩ tới tớ ở trong vạn bụi hoa, dạng nào chưa thấy qua? quen biết với cậu lâu như vậy ngay cả va chạm gây gổ cũng đều không có, không phải cậu có vấn đề chính là tớ có vấn đề, loại tình huống này mới phù hợp với thực tại.”
“Phù hợp dì hai cậu!”
Không muốn phản ứng lại cái tên thần kinh Vương Nghĩa Tề kia, Anh Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Lưu Lỵ vừa vặn trang điểm xong rồi, vô tình nhìn thấy một màn như vậy, cũng cười: “Sao vậy, điện thoại cho bạn tốt?”
Trong lời nói có mùi vị trêu chọc, Anh Minh chỉ nhìn cô một cái, không đáp.
Thứ này, nói với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đơn giản chính là truyền thông cũng không có tài liệu để viết tiếp, nháo tối đa hai ngày, anh hoàn toàn không lo lắng.
“Nhưng mà Anh Minh, kỳ thật em cũng tò mò, anh rốt cuộc thích loại hình phụ nữ như thế nào?” Lưu Lỵ cười híp mắt ngồi bên cạnh, nhìn móng tay của mình, ánh mắt như có như không đảo qua người đàn ông bên cạnh, khí chất cả người vẫn rất ưu nhã.
Anh Minh cắn thuốc quay đầu qua: “Em không đọc bài viết mới sao? Anh thích đàn ông.”
“Hả? vậy anh thích loại hình đàn ông nào?” Lưu Lỵ bị anh chọc bật cười, câu hỏi chọc người bên cạnh tò mò ghé mắt nhìn.
“Loại hình gì a…”
Lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu hỏi này, Anh Minh nhướng mày: “Dạng như Thạch Nghị đi.”
Anh nói xong, thành công nhìn thấy nụ cười của Lưu Lỵ dần thu lại, đạo diễn gọi anh qua diễn tập, anh tiện tay dụi tắt điếu thuốc, đi tới.
Nhân viên trong phim trường rất hỗn loạn.
Thậm chí có vài nhân viên hôm nay còn đi theo tổ diễn xuất, ngày mai lại không thấy đâu, nhân viên thường sẽ đổi, tùy thời tăng giảm người.
Cũng vì vậy, rất nhiều tin tức cho dù bạn muốn khống chế cũng là bất lực.
Ba lần bốn lượt cường điệu, tin tức vẫn là rò rỉ ra ngoài.
Đầu năm nay, chỉ cần có tiền, không có tin tức nào không thể lấy được, đây là chân lý.
Anh Minh bị chụp ảnh ba ngày liên tục, có chút nổi giận.
Anh đã rất lâu không gặp phải phóng viên tìm phiền toái trên người anh, dù sao đã qua giai đoạn được người để ý, đã quen tự tại, liên tục lên trang đầu, nhất thời lại khiến anh có chút không thuận khí.
Nhất là hai ngày nay còn vừa vặn anh và Lưu Lỵ đối diễn.
Kịch bản an bài, sau khi anh dựa theo yêu cầu bắt cóc Lưu Lỵ, sẽ gặp sắc nổi lòng tham, liền cưỡng bức Lưu Lỵ.
Nếu như anh được nói, theo kết cấu của cốt truyện, phân đoạn này là hoàn toàn không cần thiết.
Bởi vì không hề có trợ giúp cũng như thúc đẩy đối với sự phát triển của cốt truyện cùng quan hệ giữa nhân vật, vai phụ này của anh kỳ thật không được bao lâu đã bị đánh chết rồi, so với người qua đường chỉ nhiều hơn hai câu thoại.
Nhưng mà, phân đoạn này được an bài chính là để câu view mà không phải chân chính vì cốt truyện.
Về sau tính hướng của anh bị một đống người quan tâm, phân đoạn này dĩ nhiên là càng cần thiết.
Cho dù anh đã tìm đạo diễn nói qua, lại vẫn phải duy trì an bài lúc đầu, không giữ không được, thậm chí, so với lúc trước còn muốn kịch liệt hơn.
Anh Minh cảm thấy có chút buồn cười, diễn loại tồi tệ này* có kịch liệt hơn đi nữa thì có tác dụng gì, đến cuối cùng nếu như qua kiểm duyệt bị vượt mức, đều bị cắt.
(*破玩意儿 phá ngoạn ý nhi.)
Nhưng mà đạo diễn trả lời rất rõ ràng: “Nếu như quả thật không thể dùng thì lại cắt, nhưng diễn vẫn phải diễn.”
Không chỉ có diễn, còn tìm phóng viên đến hiện trường.
Nói đúng là, anh phải dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, dưới không biết bao nhiêu ống kính cùng camera, cưỡng bức Lưu Lỵ.
Có chỉ đạo võ
thuật quan hệ khá tốt với anh mở ra vui đùa: “Bao nhiêu người cầu còn không được, Anh Minh anh đây là có phúc lợi hiểu hay không?”
“Đúng a, đến lúc đó anh cũng đừng nổi lên phản ứng ngay hiện trường.”
“Nếu không trước khi diễn dẫn anh ra ngoài giải tỏa một chút! Hay là nói, anh không sợ nổi phản ứng? Bởi vì đối tượng không đúng?”
Loại vui đùa này lưu truyền mấy ngày trong đoàn phim.
Anh Minh bình thường không cho người ta cảm giác kiêu ngạo, hơn nữa cũng không phải đối tượng cần tâng bốc, bình thường nhân viên công tác cũng không quá kiêng kỵ anh, nói khó nghe, tất cả mọi người đều thuộc tầm lớp bình thường trong giới này.
Với tư cách là đối tượng bị trêu chọc, Anh Minh chỉ có thể mặc kệ tất cả.
Lại khiến cho anh ngoài ý muốn chính là, thái độ của Lưu Lỵ ngược lại rất thản nhiên.
Có đôi khi những lời này bị cô nghe được hai câu, cô còn hùa theo: “Kỳ thật, tôi cũng muốn biết rốt cuộc Anh Minh có cảm giác gì với tôi hay không.”
Lời này nghe vào không biết thật giả.
Quay phim ngày ấy, truyền thông tới quả thật không ít.
Đây đối với đoàn phim nhưng thật ra là chuyện tốt, cho dù là bộ phim nào, chỉ sợ không có chủ đề chứ không sợ chủ đề hot, chỉ cần móc nối cùng truyền thông, chính là dùng đến hết mới thôi.
Anh Minh cho tới trưa gần như đều hút thuốc.
Đạo diễn cười hỏi anh có phải khẩn trương hay không, anh cũng chỉ cười cười không đáp lại.
Anh nhưng thật ra cảm thấy có chút căng thẳng.
Quy tắc của trò này anh hiểu, nhưng anh không thích.
Làm diễn viên cũng không đại biểu anh thật sự không ngại đánh giá của người khác đối với tác phẩm của anh, nhưng loại tốc độ chú ý này, tràn ngập một loại cười nhạo châm chọc.
Lúc Lưu Lỵ mặc một bộ nội y váy dài
(*内衣长裙)
ôm sát người, xung quanh nổi lên một trận ồn ào không nhỏ.
Anh Minh đứng bên cạnh nhìn, thấy một phóng viên bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu: “Bọn cướp trong phim như thế nào đều thích cởϊ qυầи áo con tin, không trói trước khi cởϊ áσ ngoài.”
Anh nghe xong nở nụ cười.
Kỳ thật anh cũng muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng thời điểm chính thức quay chụp, Anh Minh vẫn là rất nhập tâm.
Loại nhân vật này vốn cũng không có kỹ thuật gì, dù sao chủ yếu là quay phản ứng của Lưu Lỵ, kêu khóc giãy giụa gì đó a, người quay phim chỉ cần quay tốt, thậm chí Anh Minh không cần quá nhiều hành động.
Nhiều khi, trên màn hình nhìn qua rất kịch liệt, chẳng qua là do người quay phim rung đến lợi hại mà thôi.
Diễn viên không cần động tác gì nhiều.
Nhưng lần này hiển nhiên không cùng một dạng.
Thời điểm Anh Minh quay lại lần hai cũng cảm thấy được Lưu Lỵ hữu ý vô ý cọ cọ người anh, chẳng qua là anh mặc đồ có chất vải dày, cảm giác không quá rõ ràng.
Anh nhíu mày, theo bản năng duy trì một khoảng cách.
Dù sao hai người chủ yếu là quay nửa người trên, nửa người dưới không cần phải quá gần.
Biên độ giãy giụa của Lưu Lỵ rất lớn, ngực gần như lộ hết ra.
Kết quả bởi vì khoảng lộ quá lớn, đạo diễn muốn quay lại, phóng viên bên cạnh đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, tắt đèn flash điên cuồng chụp, Anh Minh bực bội nhíu mày, vừa định lui về sau, một câu gần thêm chút nữa của đạo diễn lại ngăn cản động tác của anh.
Lưu Lỵ nhân cơ hội chưa quay nở nụ cười với anh: “Anh Minh, không phải là anh thực sự thích đàn ông đi?”
Quần áo của cô cởi hơn phân nửa, trên đùi cũng không che được bao nhiêu, nằm trên sô pha, tư thế tràn đầy hấp dẫn. Anh Minh chỉ nhìn cô một cái, cúi thấp người trả lời một câu: “Trọng điểm không nằm ở tôi có thích đàn ông hay không, mà là cô không nhấc lên nổi hứng thú của tôi.”
Anh nói xong, sắc mặt Lưu Lỵ không đổi.
Nhìn qua màn hình, còn tưởng rằng hai người bọn họ đang trò chuyện thật vui.
Chỉ sợ cùng với tự do phát triển lời thoại nói hai người đang giúp nhau sắp xếp cảm xúc khẩn trương, đoán chừng đều có người tin.
Lưu Lỵ quay loại tiết mục này giãy giụa càng lợi hại, hy sinh càng lớn, sẽ chỉ khiến người ta nói cô chuyên nghiệp nhập tâm vào công việc, ngược lại là Anh Minh cho dù hai tay hai chân gần như không động, trên tin tức vẫn sẽ viết rất khó nghe.
Khó kìm lòng nổi, dục hỏa đốt người, nghĩ cũng nghĩ ra.
Một cảnh quay cưỡng bức đơn giản, quay đi quay lại hai mươi mấy lần, đợi đến khi phóng viên bên cạnh đã chụp đến hài lòng, đạo diễn mới hô OK, này tính qua.
Anh Minh gần như là được sự xác nhận của đạo diễn liền lui ra sau, thái độ kia không mù cũng nhìn ra.
Lưu Lỵ chậm rãi chỉnh lại quần áo ngồi dậy, hướng về phía phóng viên mang theo nụ cười xấu hổ, cũng không đi qua xem lại cảnh quay, lập tức trở về phòng hóa trang.
Ngay sau đó liền có truyền thông đến bên Anh Minh hỏi anh diễn cảnh này có cảm giác gì..
Anh Minh cười cười: “Không khác lắm khi rơi từ trên lầu xuống.”
“Ý của anh là, rất kí©h thí©ɧ?”
“Ý của tôi là, Lưu Lỵ đánh người còn rất đau.”
Bỏ ra một câu như thế, anh dứt khoát tỏ vẻ không muốn nói nhiều về đề tài này, cũng chạy lấy người.
Sau đó đương nhiên vẫn là thời gian của đạo diễn, liên tiếp nói mấy lời xã giao đại loại như Anh Minh cùng Lưu Lỵ rất chuyên nghiệp, bộ phim này đầu tư rất khổng lồ, hiệu quả tất nhiên rất tốt.
Dù sao, tất cả mọi người đã ký hợp đồng tuyên truyền.
Phối hợp tuyên truyền cho đoàn phim vốn thuộc về bổn phận của bọn họ, ai cũng không thể nói gì.
Từ sau ngày đó Anh Minh lại rất kiêng kỵ Lưu Lỵ, ra ngoài ăn cơm đều tận lực tránh mặt, may mắn cũng không có quá nhiều cảnh quay chung, cơ hội gặp mặt vốn cũng không lớn.
Tin tức này không chỉ lên báo, còn lên tivi.
Mấy kênh giải trí đều thay phiên truyền bá một lượt, nội dung giống nhau nhưng góc quay lại khác nhau, thời điểm người trong đoàn phim kéo Anh Minh đi xem, anh liếc cũng không liếc mắt một cái quay người về phòng.
Nhưng cũng bởi vì lần tuyên truyền này làm đến ầm ĩ.
Không quá hai ngày, đạo diễn báo Anh Minh cho anh thêm cảnh quay.
Anh Minh nhất thời có loại dự cảm xấu, nhưng chưa kịp mở miệng, bởi vì trợ lý đạo diễn bên kia đã trước một bước giải thích nghi hoặc cho anh rồi: “Đặc biệt tăng thêm cảnh quay giữa anh và Lưu Lỵ.”
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Là bên đầu tư đặc biệt yêu cầu thêm, Anh Minh, vận khí của anh không tệ.”
Này cũng gọi là vận khí không tệ?
Anh Minh muốn cười lạnh, nhưng mà trên mặt, chỉ là giật nhẹ khóe miệng.