Kỳ thật anh cũng biết không thể quay lại.
Sớm
tại đêm đó,
hai người
bọn
họ đã không
thể quay lại được nữa.
Anh Minh
trầm mặc
tùy ý Thạch Nghị kéo anh ra ngoài,
đi ngang qua
trước phòng,
biết rõ đi vào
hai người còn có
thể
tiếp
tục chơi loại
trò chơi giả làm
bạn
tốt này,
nhưng ai cũng không dừng lại.
Động
tác kéo Anh Minh
của Thạch Nghị dùng sức không
nhỏ,
tốc độ
cũng
rất
nhanh.
Đến bãi xe khởi động xe,
vào
lúc sắp
lên xe động
tác
của Anh Minh
nhanh
hơn
hắn
một
chút: “Để
tôi
lái.”
Thạch Nghị
bởi vì động
tác của anh mà khựng lại một lúc,
nhưng cuối cùng cũng không nói gì,
ngồi lên xe,
Anh Minh không
hỏi Thạch Nghị muốn đi chỗ nào,
ra khỏi
bãi xe liền
thẳng
tiến ra đường chính,
bởi vì là cuối
tuần,
trên đường có không ít xe,
Anh Minh lái có chút nôn nóng,
vượt một đường cũng lười nháy đèn,
Thạch Nghị dựa
bên cạnh nhìn sườn mặt có chút căng
thẳng của anh,
tầm mắt
từ khóe mắt anh vẫn luôn phác
họa xuống đường cong nơi cần cổ,
thời điểm lưu luyến
tại yết
hầu,
thậm chí không cầm lòng được
hừ một
tiếng.
Trước đó,
hắn chưa
từng
thưởng
thức
thân
thể của một người cùng giới như
thế này.
Đến gần đây
nhất
hắn đều
cảm
thấy
loại
chuyện
tình
cảm
này,
quan
hệ
nam
nữ
là
hài
hòa
nhất,
loại
cảm giác bổ khuyết
lẫn
nhau
chính
là quy
luật
tự
nhiên,
nói
trắng
ra,
chính
là
chuyện kinh
thiên địa
nghĩa*.
(*đạo
lý
hiển
nhiên.)
Hắn và Anh Minh,
mỗi
lần
chạm vào
nhau,
đều giống
như
nổ
mạnh,
sau đó
chính
là
một đống
hài
cốt,
chật vật không
thôi.
Thế nhưng loại cảm giác này chính là làm
hắn nghiện.
Nhớ tới hình như đã
từng
có lúc nào
đó,
hắn cùng Anh Minh tán gẫu
về đề tài
yêu
đến phát cuồng,
khi
đó hắn còn
cảm
thấy
vớ vẩn không cho là
đúng,
thật
sự xảy ra
ở trên người mình,
lại cảm thấy cũng chỉ là
tình
chi sở chí* mà
thôi.
(*情之所至
tình cảm đã đến.)
Như là loại chuyện ở
toilet thiếu chút nữa biểu diễn ở
trước
mặt
mọi người
này,
đặt ở
trước kia
cho
dù là
bóp
cổ hắn, hắn cũng không tin chính mình sẽ
làm
được.
Nhịn
không
được
bật
cười,
Thạch Nghị lắc
đầu
tự giễu.
Anh Minh
bên cạnh nhìn
hắn: “Cười gì vậy?”
“Tôi cười sớm
biết rằng vẫn là phải đi đến một
bước này,
lúc
trước
hai
ta lăn lộn
thời gian dài như vậy rốt cuộc là vì cái gì.”
Cho dù
hiện
tại
hai người ngoại
trừ
bất ngờ chết chung,
thời gian cũng sẽ dừng lại
tại giây phút
hai người
bước qua giới
hạn kia.
Thạch Nghị
thở ra một
hơi
thật dài,
giọng nói
tràn đầy cảm khái: “Ngày
hôm qua
hai
ta có chết cùng nhau
thì còn gọi là nghĩa khí
huynh đệ,
hôm nay chỉ có
thể gọi là
tự
tử vì
tình
thôi.”
Hắn
nói xong
câu đó quay đầu
nhìn Anh Minh: “Bẻ
cong
tôi,
anh phải
chịu
trách
nhiệm.”
Anh Minh nhướng mày.
Chịu
trách nhiệm?
Hai
người bọn
họ
rốt
cuộc
là
ai
nên
chịu
trách
nhiệm đối với
ai?
Đi đến
cục diện
này,
ai
cũng khó phủi sạch quan
hệ,
nhân sinh vốn
có đột
nhiên sụp đổ
tại đây,
con đường đã đi
nhiều
năm
như vậy đột
nhiên
rẽ sang
lối khác,
đối với
ai
mà
nói đều
là
trận khiêu
chiến.
Nhìn
con đường
đằng
trước, Anh
Minh
không quay đầu
chỉ
gõ gõ
vô lăng:
“Được
thôi, vì
để tránh cho cậu ra
ngoài
gây
họa cho người khác,
nếu như đã
cong, tôi
trực
tiếp
bẻ gãy cậu, mọi chuyện đều xong.”
Dù sao
thẳng
trở
lại
cũng
là không
có khả
năng,
anh không
có
loại
công
năng
hoán đổi
này.
Thạch Nghị nghe xong những lời này
thế nhưng lại cười,
liếc mắt đèn xe nhìn không
thấy cuối chiếu ra một
tầng sáng ở
trong màn đêm,
rõ ràng
tất cả đều không
thay đổi,
hắn lại cảm
thấy giờ phút này ngay cả không khí
bên người đều có chút không giống
bình
thường.
Cái gọi là
hạnh phúc cùng
thỏa mãn,
thường
thường cũng chính là
thứ
trong khoảnh khắc…
Khi thứ gì
đó khát khao điên cuồng
thật
sự được nắm chặt trong tay, loại kiên định này không phải ngôn ngữ nào
cũng
có thể hình dung.
Xe vẫn chạy
tốc độ rất nhanh
trên đường,
Anh Minh vẫn luôn
hướng về phía nhà Thạch Nghị,
Thạch Nghị nhìn
bảng
hướng dẫn cùng cảnh vật quen
thuộc
bên đường,
mãi đến khi Anh Minh sắp lái đến khu nhà
hắn ở mới đột ngột mở miệng: “Anh đã
tới mấy lần?”
Người
lái
xe nhíu mày: “Tính cả lần
này,
mười
sáu
lần.”
Ban đầu là
ba ngày một chuyến,
về sau đại khái là mỗi ngày đều sẽ không nhịn được lái xe
tới đây,
cũng không lái vào cũng không dừng xe,
hoàn
toàn là vô
thức lái xe đến con đường này,
những nơi ánh mắt đảo qua đều rõ ràng
truyền
tới sự
thật Thạch Nghị ở chỗ này,
sau đó
bực
bội
từ đáy lòng sẽ giảm
bớt một lúc,
tiếp đó là
bật ngược lại gấp
bội.
Đêm
hôm khuya khoắt Thạch Nghị phát điên
chạy đến
trước
nhà
anh
nhìn ánh đèn
trong kho
hàng
ngẩn
người,
anh sao
lại không
làm
ra
cùng
một
loại
chuyện
ngu
ngốc
này.
Bởi vì loại cảm giác muốn nhìn
thấy đối phương là căn
bản không đè xuống được.
Giống
như
lữ khách đi
trong sa
mạc,
cho dù biết
rõ
nước
mỗi
lần uống
một
ngụm sẽ giảm đi
một
chút,
nhưng vẫn sẽ
nhịn không được
lại
mở
ra.
Cái này gọi là
bản năng.
Bản năng cầu sinh,
bản năng
tình cảm,
đã vượt qua phần lý
trí có
thể khống chế,
lại khiến cho
hành vi của mình không chút logic.
Lúc Thạch
Nghị
nghe
được
con số mười sáu
lần
này,
xao động vốn chỉ là
miễn
cưỡng
kiềm
chế
lại mơ hồ
có xu
thế hồi phục,
hắn có chút bực
bội
chỉ Anh Minh lái đến
gara, hạ
cửa gara đồng thời mở đèn
mui
xe, sau đó
mới
kéo Anh Minh: “Xuống
xe.”
Gara khép kín
ngăn
cách
mọi
thứ ở bên
ngoài.
Ngoại
trừ
đèn xe có
chút
chói
mắt,
thứ có thể
vào
mắt cũng chỉ có
một
người.
Anh Minh đương nhiên
biết rõ phản ứng này của Thạch Nghị là vì cái gì,
anh nhíu mày: “Cậu có cần phải đói khát như vậy không?”
Kết quả phản ứng của
đối
phương là
trực
tiếp
giữ chặt cổ anh
đè xuống
một cái hôn sâu, lưỡi quấy động để
lộ ra
tình
dục
vội vàng xao động, mãi cho đến
khi
hôn thỏa mãn, mới tách ra
chút
khoảng cách, cười cười trong
thở dốc: “Chẳng
lẽ anh không muốn?”
Tay lại ý xấu
bắn
bắn nửa người dưới của Anh Minh: “Rõ ràng cơ
thể anh không phải nói như vậy.”
Đôi
mắt đen
nhánh
của Anh Minh
híp
lại,
loại
cảm xúc
nào đó vốn đã ẩn
chứa bên
trong
càng
thêm sâu,
anh
chậm
rãi
cởϊ áσ
thun
của
minh
ném
tới bên
cạnh,
dưới vẻ
mặt
còn
mang
theo ý
cười
của Thạch Nghị kéo
ra áo sơ
mi
của
hắn.
Ghé vào
trước
ngực đối phương
nhẹ
nhàng
cắn,
sau khi
cảm
thấy
người đối phương đột
nhiên kéo
căng,
Anh Minh
nở
nụ
cười: “Thân
thể
tôi
nói
thế
nào,
một
lúc
nữa
cậu
liền biết.”
Hai
người
tựa vào xe,
Thạch Nghị phóng
túng
mặc kệ bàn
tay
chạy
loạn
cùng
những
nụ
hôn
nhỏ vụn xuống
người
hắn
của Anh Minh,
lưu
luyến gặm
cắn
trước
ngực
hắn
lộ
ra
mùi vị
trêu
chọc
nồng đậm,
kỹ xảo
cao
cấp giống
như đối phương biểu
hiện
ra
ngoài,
anh
trước
nay
cũng không phải
chiếm ở phương yếu
thế
hơn.
Thân
thể vốn chưa
hoàn
toàn phát
tiết
bởi vì
trận gián đoạn lúc
trước mà càng
thêm mẫn cảm,
Thạch Nghị gần như là không đè xuống được
tiếng kêu rên,
cảm
thấy được Anh Minh cố ý công kích đến nơi
tương đối mẫn cảm của
hắn,
không khỏi có chút
bất mãn đẩy đẩy đối phương.
Cũng không phải kháng cự,
mà là
thúc giục.
Loại cảm giác không
tiến vào chủ đề mà cứ lắc lư
bên ngoài cửa rất không
thoải mái,
khô nóng
trong
thân
thể đã sắp không ép được nữa rồi,
lại cứ
tiếp
tục như
thế
hắn cũng không
biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì.
Chính là cố
tình Anh Minh giống như không
hề nhận ra,
vẫn duy
trì
tiết
tấu chậm rãi của anh.
Tay cởi
bỏ
thắt lưng của Thạch Nghị sau đó ngồi xổm xuống,
vào lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng đây là
tình
huống như
thế nào,
có chút đột nhiên đến gần gốc rễ du͙© vọиɠ nam
tính.
“Đệch!”
Cả người Thạch Nghị run lên một cái.
Hiển
nhiên
hắn
thật khϊếp sợ Anh Minh sẽ
làm được đến
tình
trạng
này,
tay
nắm
tóc đối phương,
muốn đẩy
ra khoảng
cách
lại
nhịn không được
muốn đòi
hỏi
càng
nhiều,
loại
cảm giác kích
thích
này khiến
mỗi
một dây
thần kinh
trên
người
hắn đều kêu gào
hưng phấn,
nghĩ đến
người dưới
tay
mình
là Anh Minh,
cả
người
hắn gần
như
càng
muốn điên
cuồng
hơn.
Đều
là
thân
thể
nam
tính,
Anh Minh
muốn
làm
cho Thạch Nghị
thoải
mái,
thậm
chí không
có quá
nhiều kỹ
thuật.
Vuốt ve qua lại lửa nóng càng lúc càng cứng rắn,
mặc dù là lần đầu
tiên làm loại chuyện này,
Anh Minh lại không có quá nhiều xấu
hổ cùng lúng
túng như
trong dự đoán,
ánh mắt khóa chặt mỗi một
thay đổi nhỏ
bé
trên khuôn mặt của người đàn ông phía
trên,
anh vui vẻ sa vào loại cảm giác nắm giữ
toàn
bộ cảm xúc cùng điều khiển cảm
thụ của đối phương
trong
tay,
bao gồm
tốc độ khác nhau,
góc độ khác nhau,
sẽ khiến cho Thạch Nghị cảm nhận được kích
thích như
thế nào,
đáy lòng rõ như lòng
bàn
tay.
Sau đó mới
không nhịn được liền muốn kịch liệt hơn.
Anh muốn nhìn
thấy Thạch Nghị không khống chế được lúc mất lý
trí,
cũng muốn nhìn
thấy người đàn ông sống
hơn
hai mươi năm đều cao cao
tại
thượng này không
hề giữ lại chút nào khi ý
thức sụp đổ.
Hiếu
chiến
trong xương
cốt,
tuy
rằng đã bị
cọ
rửa phai
nhạt dần
theo
năm
tháng,
nhưng
cũng
chưa
từng
thật sự biến
mất.
Có
lẽ
là ánh
mắt đầu
tiên
nhìn
thấy Thạch Nghị,
loại phân
cao
thấp
này
cũng đã bắt đầu,
tiếp xúc với
nhau
càng
lâu,
hiểu
nhau
càng
rõ,
loại xúc động đối
chọi gay gắt
này
liền
càng
rõ
ràng,
mãi đến khi
thân
thể
hòa quyện,
giống
như
hồng
thủy vỡ đê đã xảy
ra
liền không
thể vãn
hồi.
Thạch Nghị đã bị khoái
cảm
mãnh
liệt
làm
cho quên
hết
mọi
thứ xung quanh.
Thân xe
có
chút
lạnh
lẽo phía sau,
không khí
ngột
ngạt
trong gara,
tất
cả
thứ
này đều bị biển dục
nhấn
chìm,
ngoại
trừ Anh Minh xem
như
là
nhận
thức duy
nhất
trong
tiềm
thức
của
hắn,
còn
lại
cũng
chỉ
có khao khát đòi
lấy
càng
nhiều
mà
thôi.
Đàn ông khuất phục
trước du͙© vọиɠ,
dù sao
cũng không
có gì bất
ngờ.
Dù
tinh
thần
có kháng
cự
cuối
cùng đều phải
thỏa
hiệp
trước phản ứng
của
cơ
thể,
đặc biệt
là giờ phút
này
hai
người đàn ông bọn
họ
rốt
cuộc
là
tình
cảm đã phá
tan
hết
thảy
mà đứng ở
trước
mặt đối phương,
bàn
tay
nắm bả vai Anh Minh không
nhịn được
mà dùng sức,
thở dài
thỏa
mãn
cùng kêu
rên đối với
hai
người
mà
nói,
chính
là
thuốc
thúc
tình
tốt
nhất.
Tiếng
thở dốc ồ ồ
trong ga
ra
càng
lúc
càng dồn dập,
nôn
nóng
cùng khoái
cảm sắp đạt
tới đỉnh điểm vẫn
luôn
lấy đi ý
thức
của Thạch Nghị,
theo bản
năng
nắm
tóc Anh Minh,
vào
thời điểm
cuối
cùng
rốt
cuộc Thạch Nghị kéo đối phương
ra.
Sau đó
mới
thả
ra
mang
theo
mùi vị
nồng đậm,
lần
này
rốt
cuộc bắn đến
trên
mặt Anh Minh
theo
mong
muốn
của Thạch Nghị.
Dưới ánh đèn,
người đàn ông vốn
am
hiểu dụ dỗ
hoàn
toàn không để ý
tới
chút dấu vết
này
trên
mặt,
nhếch
miệng
cười
tà ác*,
thậm
chí Anh Minh
còn
nheo
mắt
hất
cằm,
để
cho Thạch Nghị
nhìn
rõ
hơn.
(*邪笑 tà tiếu: cười k có ý tốt, cười
tà ác dâʍ đãиɠ.)
Loại
thuần phục mang
theo khıêυ khí©h này,
hoàn
toàn khiến Thạch Nghị đỏ
hai mắt.
Hắn đột nhiên kéo Anh Minh lên, hôn
đối
phương giống như cắn
nuốt, ngoại trừ cướp lấy
không có
bất kỳ thứ
gì còn sót lại
trong ý thức,
nếu như có
thể
nói,
liền
cứ thế muốn hai
người hòa
làm
một thể, không
suy nghĩ,
không
do dự, tốt nhất cướp đoạt hết
tất
cả những gì có,
ngoại trừ
người trước mắt này, cái
gì cũng không
muốn,
chỉ
muốn
thưởng thức nhiệt độ, hô
hấp,
bởi vì hít
thở
không
thông mà
rêи ɾỉ hừ
nhẹ của đối phương,
muốn
kháng
cự rồi lại nhịn không được ôm
đến
càng
chặt,
cuối
cùng
thỏa
hiệp
cam
tâm tình nguyện.
Cuống
họng Thạch Nghị bởi vì
tìиɧ ɖu͙©
mà khàn đặc,
hắn giữ gáy Anh Minh: “Con
mẹ
nó
anh
cứ phải điên
như vậy sao!”
Sóng
tình vốn đã ép không được
mỗi
lần đều bởi vì ý đồ
của Anh Minh
mà
càng
trở
nên
mãnh
liệt,
Thạch Nghị
hoài
nghi Anh Minh
chỉ đơn
thuần
là
hưởng
thụ bộ dạng
mất khống
chế
của
hắn,
không
trêu
chọc đến
một giới
hạn
liền không
chịu bỏ qua.
Biết
rõ
câu
trả
lời
của Anh Minh
cũng không phải
lời
hay
ho gì,
Thạch Nghị buông
tha không đợi Anh Minh
mở
miệng
lại
hôn xuống,
cuồng bạo vừa
rồi
lại biến
thành
cẩn
thận
liếʍ
láp,
hai
người dựa vào sức
mạnh
của đối phương,
sau đó ý
thức
của bản
thân
càng
thêm
mất phương
hướng.
Chờ đến khi Thạch Nghị
lại đưa
tay
cởi bỏ quần Anh Minh,
lại bị Anh Minh
nắm
lấy.
Anh Minh dùng
chân
chống giữa
hai
chân Thạch Nghị,
tư
thế vô
cùng ái
muội
nở
nụ
cười: “Hôm
nay
tôi không
muốn
như vậy.”
Dùng
lực bả vai
thành
thạo đè
lại
l*иg
ngực đối phương xuống
thân xe phía sau,
khi Anh Minh
nhận
thấy Thạch Nghị
muốn đẩy
anh
ra
liền đưa
tay đè
chặt vai
hắn: “Thạch Nghị,
cùng
một
chỗ với đàn ông
chính
là sẽ
có
chuyện
như vậy,
cậu
nên
chuẩn bị.”
Vừa nói, tay dọc theo xương quai xanh của Thạch Nghị chạy một đường xuống cơ bụng, ác
ý chuyển
mấy vòng,
cuối
cùng
chậm
rãi chạy xuống
phía
dưới.
Vẻ mặt Thạch Nghị cứng đờ.
Sắc
mặt vốn
chỉ
hơi
nghi
hoặc
một
chút,
đến khi
nghe đến
câu sau
của Anh Minh
mới
có xu
thế biến
màu,
thân
thể vốn đã bị
tìиɧ ɖu͙©
chiếm đầy bởi vì kích
thích đột
ngột
như
thế
mà
căng
thẳng,
Thạch Nghị vẫn giữ vai Anh Minh,
rồi
lại
chậm
chạp không dùng
lực.
Anh Minh
cũng không
thật sự phân
cao
thấp với
hắn,
nếu
như
hắn
thật sự đẩy,
nhất định đẩy
ra được.
Thạch Nghị không dùng
lực phản kháng,
Anh Minh
liền
thăm dò xuống dưới
một đường
thẳng băng không
chút
trở
ngại,
vòng quanh
hông Thạch Nghị dứt khoát duỗi xuống
từ phía sau,
khi đυ.ng đến khe
mông đối phương,
cảm
thấy Thạch Nghị
theo phản xạ
hơi
nâng gối,
tuy
rằng
lực không
lớn,
nhưng vẫn đυ.ng
tới bụng Anh Minh.
Loại cảm giác cứng ngắc này,
trên cơ
bản là rõ ràng.
“Đệch,
Anh Minh,
anh
thật
biết đùa…”
Lời nói rõ ràng là câu
hỏi,
ra khỏi miệng rồi lại
hoàn
toàn là câu
trần
thuật,
Thạch Nghị mẫn cảm có
thể đếm được rõ ràng mỗi một
hơi
thở nhỏ
bé của Anh Minh phả vào cổ
hắn,
bàn
tay đối phương đặt ở phía sau
hắn không
tiếp
tục,
nhưng
tư
thế ôm nhau này không chỗ nào là không để lộ ra
bài xích cùng cứng ngắc của
hắn.
Nhưng cho dù vậy,
Anh Minh vẫn không dừng lại.
Thân
thể căng
thẳng của Thạch Nghị lại khiến anh cân nhắc
trong chốc lát,
sau đó mới dứt khoát rút
tay ra,
nắm Thạch Nghị quay người lại,
để cho
hắn nằm
trên
thân xe.
Thạch đại
công
tử bị đè
lại
như vậy
thì
hất
anh
một
cái: “…
Anh
nha đừng đùa.”
Sau đó
cổ
tay
liền bị Anh Minh
nắm
rồi.
Một
tay giật áo sơmi của
hắn xuống lộ ra một phần cổ,
Anh Minh
hôn
hôn lại cắn một cái không nặng không nhẹ,
Thạch Nghị
theo
bản năng co rúm,
anh nhân cơ
hội đè xuống
hông Thạch Nghị,
lại khiến cả người
hắn dán vào xe.
Xe dường như bị
lây
nhiễm
nhiệt độ
của Thạch
Nghị,
mơ hồ đã
có xu
thế
ấm lên, Thạch Nghị cắn răng nhẫn nhịn Anh Minh cởi
quần
hắn,
cảm
giác
mát lạnh đột nhiên xông tới khiến người
ta nhíu mày, hắn gần
như
phải
dùng
toàn
bộ lực tự
chủ mới có
thể
nhẫn
nhịn
không
hất
Anh Minh ra, giãy giụa cùng mâu thuẫn khó có
thể mở miệng hòa với
tình
dục
xao động tìm kiếm giải phóng của thân thể, giống như một trận tự
ngược.
Cằm vẫn duy
trì đường
cong
cứng đờ,
Thạch Nghị
nhíu
chặt
hai
hàng
lông
mày
chịu đựng
nụ
hôn
trêu
chọc
cùng
trấn
an
của Anh Minh,
rồi
lại
cảm
thấy không
hề
có
chút
trợ giúp để
thay đổi
tình
thế
trước
mắt,
khi
nghe
thấy
người sau bảo
hắn
thả
lỏng,
ngược
lại
càng
thêm đề phòng.
Loại bài xích
của
thân
thể
cùng
tâm
lý
này,
hoàn
toàn không bị ý
thức
hắn khống
chế.
Anh Minh ở phía sau
nhìn phản ứng
của Thạch Nghị,
màu sắc
nơi đáy
mắt biến đổi
liên
tục,
cuối
cùng
có
chút bất đắc dĩ
nhếch
miệng,
anh
móc
ra
một
tuýp
trong
túi quần,
trực
tiếp đổ xuống
người Thạch Nghị.
Cảm giác
mát
lạnh
này
lại khiến
người bị
anh đè
trên xe
thiếu
chút
nữa
nhảy dựng
lên: “Đệch!
Cái gì vậy!”
Còn
truyền
tới
mùi
thơm
thoang
thoảng,
Thạch Nghị
cảm
thấy Anh Minh dọc
theo
thứ kia xoa
nắn địa phương đằng sau
của
hắn,
cảm giác khác
thường
lại khiến
hắn
muốn đánh
người.
Trên
thực
thế,
hình ảnh
chợt
lóe
lên
trong đầu
nhưng
thật
ra
là
hắn và Anh Minh đánh
nhau,
sau đó
hắn
mới
cậy
mạnh đè đối phương xuống,
rồi
muốn
làm gì
thì
làm.
Anh Minh đáp
nhẹ
một
câu: “Dầu bôi
trơn.”
“Sao anh lại mang
theo
thứ này
bên người?”
Hai người
lựa chọn “bỏ trốn*’
rõ ràng là
suy
nghĩ
nhất
thời,
trong quá
trình vẫn
không tách ra,
làm
thế nào Anh Minh có
được
thứ này.
(*私奔: bỏ nhà
theo. trai:))))
Dùng
ngón
tay đè
lại
nơi đó
của Thạch Nghị,
Anh Minh
nhướng
mày: “Tôi vốn
cũng
có ý định
nếu
hôm
nay
chỉ
cần
cậu khiến
tôi
có
chút
nào không
thoải
mái,
tôi
liền
trực
tiếp đè
cậu!”
Có qua
có
lại,
anh
chỉ
là
huề
nhau
mà
thôi.
Thạch Nghị
nghe được
lời
này
mắng
một
câu,
nhưng Anh Minh không
nghe
rõ,
chỉ
có
thể
cảm
thấy đối phương
cắn
răng
rặn
ra
một
câu
có
chút khàn
có
chút
nghèn
nghẹn
từ
cổ
họng: “Thì
ra đã
có âm
mưu
từ
trước.”
Ngay sau những lời này,
ngón
tay của anh đã đi vào,
Thạch Nghị không lên
tiếng,
tiếng kêu rên gần như sắp vọt ra miệng
bị
hắn dễ dàng cắn răng nuốt xuống,
hắn nghe
thấy Anh Minh kiềm chế
tìиɧ ɖu͙©
trả lời
hắn: “Cậu căn
bản không
biết được rốt cuộc
tôi âm mưu
bao lâu rồi.”
Vốn là không quen, cũng căn bản chưa từng thể
nghiệm loại phương
thức
thân
thể hoàn toàn cứng đờ không cách nào đi
vào,
hiện
tại Thạch
Nghị
không
cùng
một
dạng
với Anh Minh đêm đó,
lúc
ấy dưới kích động cùng kí©h thí©ɧ của men rượu, ý
thức
của hai người vốn đã
hỗn
loạn
mơ hồ, lời
nói
không
dễ nghe,
cho dù là
đau,
cũng
đã giảm đi
ba phần chết lặng,
nhưng
hiện
tại
Thạch
Nghị
là ở
dưới
tình
huống hoàn toàn tỉnh táo
bị ép thừa nhận tất
cả,
cho dù là
áp lực trên thân thể
hay
là tinh thần đều vô
cùng
lớn.
Trán
toát
ra
một
tầng
mồ
hôi,
Thạch Nghị sau khi Anh Minh
chật vật đi vào bên
trong
thêm
một phần,
nhịn không được
ngửa
ra sau: “Không được..
Anh Minh…
tôi không được…”
Nhưng
người đàn ông phía sau không đáp
lại.
Hơi rút ra, lại
đâm
vào.
Tay phải Thạch Nghị siết
thành quyền
chống ở
cửa xe,
từ ánh sáng
mơ
hồ
có
thể
nhìn
thấy khuôn
mặt
mờ
mờ ảo ảo
của Anh Minh in xuống
cửa sổ,
lần
nữa
có
loại xúc động
muốn đánh
trả.
Anh Minh
cố gắng
chậm
rãi buông
lỏng
cứng
rắn
của đối phương,
đối với
lời
cự
tuyệt bên
tai,
làm
như không
nghe
thấy đối với ánh
mắt
có
chút sợ
run giống
như đã không
còn ý
thức,
chỉ
có
một
lòng
chấp
nhất,
thậm
chí gần với
tàn
nhẫn: “Đồ
ngốc
cậu…”
Lúc Anh Minh
nói
câu
này giọng
rất
thấp: “Rõ
ràng
tôi bỏ
ra
nhiều sức
lực
như vậy
muốn kéo
ra khoảng
cách,
không
liên
lạc,
không
thấy
mặt,
đã biết
rõ
nước đến
chân sẽ
lui bước.
Chính
là
cậu phớt
lờ giả
ngu,
cứ phải kéo
tôi
cùng
nhau đâm vào
ngõ
cụt,
đến
cuối
cùng
con
mẹ
nó
cậu đυ.ng vào
rồi,
nhưng
là bắt
tôi
làm
lót
tường.”
Ngón
tay lại mò vào
trong,
Anh Minh có chút cắn răng nghiến lợi: “Đệch!
Bằng cái gì!
Thạch đại công
tử cậu cong
thì
trời phải
trở*,
tôi cũng là con một
trong nhà!
Đệch mẹ cậu,
bằng cái gì cậu cong
tôi cũng phải cong cùng cậu,
hả?
Mẹ kiếp,
tại sao phải can
thiệp vào giúp
tôi.”
Sau khi anh cảm nhận được Thạch Nghị dần dần
thích ứng một ngón
tay,
quả quyết
tăng
thành
hai ngón,
lần này nghe
thấy
tiếng kêu rên không nén được của người kia,
trong lòng sinh ra một loại cảm giác
thỏa mãn vi diệu: “Tại sao phải cản giúp
tôi!
Tôi
tình nguyện giống như Đổng Hiểu,
cũng không cần nhân
tình này của cậu.”
Trong
đầu
không
tự chủ được hiện ra
khuôn mặt
đầy
máu cùng trắng
bệch
của Thạch
Nghị
ngày
đó, trái tim Anh Minh như
bị một quyền đánh mạnh vào, nghẹn
ngào
gần như không nói nên lời, qua
hồi
lâu mới giãy giụa ngẩng đầu nhìn sườn mặt cố
gắng
nhẫn
nại đè nén
của
Thạch
Nghị
ở trên cửa xe:
“Thạch Nghị, muốn mạng tôi dễ
hơn
muốn
tình
cảm của tôi.”
(*Nguyên văn 变天 trở
trời.)
Nợ
nhân
tình
lớn bằng
trời,
anh
cũng
trả
nổi.
Nhưng phần
này
của Thạch Nghị,
muốn
anh
trả
thế
nào?
Anh
trả Thạch Nghị,
những
ngày đêm dày vò
mất
ngủ kia
ai
trả
lại
cho
anh?
Đây
là
một
món
mua bán
lỗ vốn,
Anh Minh
tự
hỏi không phải bản
thân ở bên
hy sinh,
như
thế
nào
cũng không
ngờ được sẽ
có
một
ngày
rơi vào kết
cục
thế
này,
tránh không
ra,
trốn không
thoát,
ngày
ngày đêm đêm dùng phương
thức khiến bản
thân say khướt
cũng không
thể
làm
mất đi phần
chấp
niệm dưới đáy
lòng kia,
đều
nói
người
càng
tỉnh
thì khi điên
lại
càng
lợi
hại,
Anh Minh
cảm
thấy
anh
cách điên
cuồng
thật sự
có
lẽ
cũng
chỉ
có
một khoảng
như vậy.
Cho
nên
lúc
này
cho dù Thạch Nghị
muốn buông
tha,
anh
cũng không
có khả
năng dừng
tay.
Nếu như nói đại giới của anh là cả đời này liền ngã vào
trong một
hồi mất lý
trí,
vậy Thạch Nghị phải
trả giá,
đại khái chính là nhất định phải
bỏ đi quần
tự
tôn cùng kiêu ngạo.
Anh Minh đỡ
hông Thạch Nghị,
động
tác
nhẹ
nhàng
chậm
rãi
nhưng không
chút do dự không
ngừng
mở
rộng
thân
thể đối phương đến không gian
có
thể
chứa đựng
mình,
mọi kháng
cự
của
người phía dưới đều
chỉ
càng
làm sâu
hơn kiên
trì
cùng du͙© vọиɠ
muốn
tiến vào
của
anh,
mồ
hôi đổ
ra
trong gara vốn
cũng không ấm áp,
phần
lớn đều
là
mồ
hôi
lạnh.
Bản
thân Anh Minh
cũng
là
nghẹn đến không
thoải
mái,
kỳ
thật
anh
càng
muốn không quan
tâm
trực
tiếp đè Thạch Nghị
trên xe không
nói
hai
lời
liền
tiến vào,
nhưng
mà,
nghĩ
thì
nghĩ
như
thế,
động
tác
trên
tay vẫn không vội không
chậm.
“Lúc quay phim,
cầm kịch
bản,
vẫn luôn nghe đạo diễn
hình dung
tình yêu là một
thứ vô cùng
tốt đẹp,
vì người
trong lòng kia,
có
thể
hy sinh cuộc sống,
tiền đồ,
tất cả mọi
thứ của mình,
là một loại
hạnh phúc ngọt ngào,
cái gì mà
hai người
tình cờ gặp gỡ giống như đồng
thoại đô
thị,
cùng nhau
biến già…”
Anh Minh nhớ
tới những
thứ kia
bản
thân nhịn không được cười ra
tiếng,
rồi lại lộ ra vài phần
trào phúng,
anh nhìn lưng Thạch Nghị,
ánh mắt
từ phần
thắt lưng
hõm xuống quét
thẳng xuống nơi đang chứa đựng ngón
tay của anh: “Tại sao
bắt đầu
từ giây phút
tôi ý
thức được
tôi yêu cậu,
nghĩ chính là phải cùng cậu xong đời a?”
Dầu bôi
trơn vốn
mang
theo
thành phần
thúc
tình,
thời điểm Thạch Nghị không
chút
chướng
ngại
tiếp
nhận ba
ngón
tay
của Anh Minh,
cho dù
là
người
cho
hay
người bị ép
tiếp
nhận đều
có
một
loại
cảm giác
thỏa
mãn.
Thạch Nghị bởi vì
câu
nói
tựa
như
cảm khái
tựa
như
nỉ
non
từ khi bắt đầu yêu
chỉ
muốn
lôi kéo
hắn
cùng
nhau xong đời kia
của Anh Minh,
vô
thức
nheo
nheo
mắt,
buồn bực vừa
rồi vẫn
nghẹn ở
ngực bỗng dưng
thông
thuận
rất
nhiều,
không biết
có phải vì
rất
nhiều
chuyện đều
là
thói quen
nên
cũng không
tiếp
tục kháng
cự
như vậy
nữa,
lúc Anh Minh
thật sự
tiến vào
hắn,
thậm
chí không khiến
hắn
có bài xích quá
mức kịch
liệt.
Chính
là
cảm
thấy
có
một
loại áp
lực.
Lực đẩy chậm rãi
tăng mạnh có chút giống như đang không ngừng
tới gần
họng súng,
nguy
hiểm nhưng lại kích
thích,
thậm chí Anh Minh không phát ra
bất kỳ âm
thanh gì,
ngoại
trừ
tiếng đè nén du͙© vọиɠ lộ ra có chút khô khốc,
mặt khác cho dù động
tác
hay là sức lực,
đều không mất đi
tần suất
trước sau như một của anh,
ít nhất,
so với đêm
hôm đó
hai người cuồng loạn kết
hợp,
hôm nay
thế này đã coi như là cục diện ôn nhu.
Không
kìm
lòng
được,
Thạch Nghị muốn quay đầu
nhìn
Anh
Minh.
Nhưng
tư
thế
này
rất khó,
không đợi đến khi
hắn bắt đầu sẵn sàng,
Anh Minh phía sau
liền bắt đầu
chuyển động.
Giống
như
biểu
hiện
thường ngày của
anh,
dù thế nào Anh
Minh
vẫn
là loại người tương
đối ôn hòa, mãnh liệt của
anh,
bình
thường đều giấu ở trong
xương
cốt,
không bức
anh
tới trình
độ nhất định, anh tuyệt đối sẽ
không dễ
dàng
lấy ra cho
người xem, Thạch Nghị có
thể
cảm giác được hơi thở của
người sau
đang phả
vào tai mình, không
quá trầm ổn, có
chút
nôn
nóng,
nhưng cũng xem
là khắc chế.
Ban đầu
còn
có
chút
chậm,
sau đó
mới dần dần đẩy
nhanh
tốc độ.
Thạch Nghị
một bên không
thể
tiếp
thu được
chính
mình đang bị
người đè ở dưới,
một bên
lại
nhịn không được bực bội bởi vì xao động đang bị
nhen
nhóm
lên ở sâu
trong
cơ
thể,
loại
cảm giác
này bất đồng với
cái
trước,
không
thể
nói
chính xác
rốt
cuộc
là
chán ghét
hay
là
thoải
mái,
cảm giác
tê
ngứa
từ
mỗi
một
mao
mạch
chui
ra
ngoài,
chạy đến
tứ
chi,
vào
trong
máu,
khi
hắn
cảm
thấy được
lưng
nổi
lên
một
trận
tê dại,
cuối
cùng
nhịn không được
hừ
một
tiếng.
Hiện
lên trong
đầu tất cả
đều
là biểu tình của Anh
Minh
khi
ngồi
trên
người
hắn
vào đêm hôm đó,
hiện
tại
Thạch
Nghị
không nhìn thấy mặt
đối
phương, du͙© vọиɠ sôi
trào
trong thân thể
rồi
lại trở về
khoảnh khắc đó, đồ
vật trước
mắt dần trở nên
mơ hồ, đến cuối cùng, cũng chỉ còn
lại
khuôn
mặt
chợt
xa chợt gần, chồng chéo lên nhau, phản ứng tương tự trong tình cảnh bất đồng, thậm chí ngay cả
âm thanh cũng không
ngừng
trùng lặp.
Giống
như,
ở trong đêm đó, hắn
đã từng có cảm
giác
như
vậy.
Quen
thuộc đến không
chân
thật,
không phải
còn sót
lại
trong ký ức
của
hắn,
mà
là được
cảm quan
của
thân
thể ghi
nhớ.
Anh Minh đột
nhiên dùng
lực đâm vào Thạch Nghị,
bản
thân
thở
ra
một
hơi
nặng
nề,
tay
nâng eo Thạch Nghị
lại dùng
thêm vài phần
lực.
Lòng
bàn
tay của anh đều là mồ
hôi,
hông của Thạch Nghị cũng
thế.
Loại cảm giác ẩm ướt không quá
thoải mái này lại cho
hắn một loại cảm giác cảm đồng
thân
thụ* vi diệu,
sau khi phát
hiện được nơi nào đó có
thể kích
thích Thạch Nghị phản ứng,
Anh Minh dần mở rộng
biên độ,
chậm rãi lui ra sau đó mới
hung
hăng đẩy vào,
đối với
tiếng rên cắn răng nhịn xuống cùng
thân
thể
bắt đầu run rẩy của Thạch Nghị,
lựa chọn mỉm cười
thưởng
thức.
(*感同身受 mình chưa trải qua
nhưng cảm giác giống như là tự mình
trải qua.)
Nếu như nói nam nữ kết
hợp là
tìиɧ ɖu͙©
thôi
thúc đốt cháy
ham muốn,
như vậy đàn ông cùng đàn ông ở
bên nhau,
chính là có
thêm một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục giống như nghiện
thuốc,
cũng
bởi vì không dễ
thỏa
hiệp,
cho nên mới đặc
biệt mê người,
kiểu đàn ông như Thạch Nghị,
cả người viết đầy
hai chữ kháng cự,
rồi lại có
thể làm đến
tình
trạng này.
Giữa
hai người
bọn họ, luôn là
một
người
làm
nhanh
hơn
nghĩ,
một
người
nghĩ
nhiều hơn
nói.
Đều không phải
loại
người dễ dàng
lùi
một bước,
lại
ma xui quỷ khiến đi đến
cùng
nhau,
tất
cả giống
như bị
nguyền
rủa,
lại giống
như
là
mệnh
trung
chú định.
(*vận
mệnh đã sắp đặt.)
Những
tình
cảm đã
trải qua
lúc
trước,
khi đối
mặt với phần do dự
cùng giãy giụa
này,
đều đơn giản giống
như
truyện
cổ
tích,
ngay
cả
cảm xúc phập phồng đều không đáng giá
một
nụ
cười*.
(*不值一哂 bất
trí
nhất sẩn: k
có giá
trị.)
Thạch Nghị
cảm
thấy khoái
cảm
từ xương
cụt xông
tới da đầu
càng
ngày
càng
mãnh
liệt,
gần
như
lớp sóng
này
chưa biến
mất
lớp sóng khác đã
lập
tức đánh
lên,
Anh Minh không
ngừng không
nghỉ gia
tăng sức
lực,
ép
cho
hắn
càng
lúc
càng gần sát
thân xe.
Mà khi đối phương vòng qua eo sờ
lên phía
trước
của
hắn,
cuối
cùng
lại khiến
hắn không
thể
nhịn được
nữa
hô
lên
tên đối phương: “Anh Minh!”
Trong
tiếng hô
có cảnh cáo, có
bất
mãn,
cũng
có tìиɧ ɖu͙© không thể lấn
át được.
Tay Anh Minh giống
như
mồi
lửa,
đi đến đâu đều
mang
theo
cảm giác
thiêu
cháy khiến
người khó
nhịn,
du͙© vọиɠ bởi vì vừa
mới phát
tiết
mà vẫn
luôn xem
như bình
tĩnh,
dưới sự kích
thích không
ngừng
lại
có xu
thế
ngẩng đầu sống
lại,
va
chạm khó
chịu xen
lẫn với khoái
cảm không
thể
thoát khỏi,
cộng với khát vọng được giải phóng,
chậm
rãi dệt
thành
một
tấm
lưới bóp
chặt
hô
hấp
của
hắn,
siết
chặt
từng
chút
một,
lấy đi ý
thức
của
hắn.
Cuối
cùng
nhịn không được giơ
tay bắt
lấy bàn
tay đang
làm
mưa
làm gió
của Anh Minh,
lại bởi vì không
còn điểm
chống
mà
cả
người
mất
lực
ngã xuống xe,
lạnh
như băng đột
nhiên quét sạch
toàn
thân
cùng xâm
nhập
mất khống
chế đằng sau
mà đồng
thời bùng
nổ,
Thạch Nghị dùng sức ưỡn
lưng,
cũng
nhịn không được đấm
một
cái xuống xe: “Tôi đệch
mẹ
anh!”
Tư vị
kia
không
thể
diễn
tả bằng lời, chính là khiến cho hắn
nóng
nảy.
Nhưng câu chửi này của
hắn lại khiến
tâm
tình Anh Minh rất
tốt,
anh gần như mang
theo ác ý không ngừng đυ.ng đến một điểm sẽ khiến cho Thạch Nghị phát điên,
mồ
hôi lạnh
trên người dần
bị ấm áp của
hô
hấp ái muội
thay
thế,
dường như có
thể
tận mắt nhìn
thấy ngọn sóng
tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn xông
tới,
không có cơ
hội
thở dốc,
chỉ là càng lúc càng dày,
càng lúc càng nhanh.
Eo Thạch Nghị có chút nhũn ra,
hắn
nắm chặt góc xe
ý đồ
giữ
vững
thân
thể mình,
khoái
cảm
không
ngừng nhét vào
ý thức đã
đến
gần ranh giới của bão hòa*, hàm răng vẫn
luôn
cắn
chặt
gần như thất thủ.
(*K thể
thêm vào đc nữa.)
Anh Minh ở phía sau
liên
tục
hỏi
hắn: “Thạch Nghị,
như
thế
nào?”
Hắn lại là
không rặn
ra được một chữ.
Trên
cơ bản hắn
tin
chắc
chỉ cần hắn hơi
buông lỏng, âm
thanh phát ra
tuyệt
đối
không
phải
thứ
hắn muốn nghe,
khiêu
khích cố
ý của
Anh
Minh
vào lúc này không kích lên phần đấu
tâm
kia của Thạch Nghị,
hắn cố thủ
điểm
mấu
chốt
còn sót lại của
mình, dùng một
loại
cảm
xúc tiêu cực gần như
có thể xem là
chật
vật để chống cự
các
loại
kích
thích
cùng
kɧoáı ©ảʍ
trong cơ
thể.
Hai mắt nhắm chặt lạ
giống như
bày
ra các loại màu
sắc
ở trên tấm
bảng
đen.
Có vàng,
có xanh,
đủ
hình dạng,
đủ kích
thước,
khi
thì
tụ
lại khi
thì
tản
ra,
cuối
cùng bối
cảnh
màu đen
chậm
rãi
chuyển
thành
màu đỏ,
có vẻ
tàn bạo
nhưng
lại
tươi đẹp đến
mê
muội,
cắn
nuốt
tất
cả
những suy
nghĩ vỡ vụn
của
hắn.
Anh Minh
lui
ra
một
chút,
lật Thạch Nghị qua,
tư
thế
tựa
lưng
lúng
túng khó
chịu
thế
này
lại khiến sắc
mặt Thạch Nghị
lúc xanh
lúc
trắng,
kính
mắt đã
là
nửa
treo
nửa
rớt
trên
mũi
rồi,
nhìn qua không phải
chật vật
cùng suy đồi bình
thường,
đôi
mắt
nhắm kín
cùng bờ
môi
mím
chặt
cho
thấy kiềm
chế không
cần
nói
cũng biết.
Chậm
rãi kéo gần khoảng
cách,
Anh Minh
một bên
nhìn kỹ
tất
cả biến
hóa
trên khuôn
mặt Thạch Nghị,
một bên
từ
chính diện đâm vào.
Hai người
gần như dán vào
nhau, anh
cắn
mắt kính của Thạch Nghị,
sau đó dùng miệng đeo lên
cho
hắn,
cuối
cùng
còn đưa lưỡi liếʍ lông mày Thạch Nghị một cái.
Động
tác
này
rốt
cuộc khiến Thạch Nghị
mở
mắt,
đáy
mắt
che kín
tìиɧ ɖu͙© không
thể
lấn át được,
hơi bao phủ
một
tầng
lửa giận không
cam
lòng,
không
ra sức giãy giụa,
nhưng
trước sau vẫn không bỏ giáp
nhận
thua.
Giữa
bọn họ, nhất thời có
một
loại
sức mạnh kiềm chế như vậy.
Quen biết
là
tinh
tinh
tương
tích*,
yêu
nhau
là kìm
lòng không được,
sau đó
cho dù
là
loại
nào,
thứ
còn sót
lại
trong xương
cốt,
chính
là phần kiên
trì phân
cao
thấp
này.
(*惺惺相惜: hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc nhau.)
Có
người
nói yêu
trước
chính
là
người
thua
trước,
giữa Anh Minh và Thạch Nghị,
nhưng không
có
ai
có
thể
tính
ra được
trình
tự
trước sau.
Nếu như ngay
từ đầu là quan
hệ anh em
bạn
bè,
tại sao anh sẽ không chút do dự lựa chọn giúp Thạch Nghị dù cho có khả năng gặp nạn lao
tù,
khi xong việc cũng không nửa phần
hối
hận,
nếu như là
bạn
tốt,
Thạch Nghị giúp anh đỡ một lần kia vì sao lại
thản nhiên không chút
thù oán,
mặc dù lúc sau liền
biết một con mắt khó khôi phục như
thường,
cũng không có nửa phần
tính
toán.
Lăn lộn
trong xã
hội này nhiều năm như
thế,
không nói đến có
bao nhiêu âm mưu
tính
toán,
thật sự cũng không có mấy người không so đo được mất.
Không
so đo, liền không có khả
năng
sẽ là Anh
Minh
cùng
Thạch Nghị đứng ở đây hôm nay.
Mặc dù phương
thức
biểu
hiện không cùng một dạng,
đối với quy
tắc sinh
tồn,
bọn
họ nhưng lại rất rõ ràng.
Không
thể
nói được rốt cuộc Anh Minh không ngủ một
đêm
lại một đêm cùng Thạch Nghị không hề nói
một
câu đối với chẩn đoán thị
lực
sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn
của
bác sĩ là
ai mới sớm
hơn
ai, món nợ
này,
cho
dù là
chính bọn
họ,
cũng
căn bản không thể tính toán rõ
ràng
được.
Cho dù
chờ đến khi
lấy
lại
tinh
thần,
tất
cả đã sớm vượt qua giới
hạn
có
thể vãn
hồi,
ngoài
trầm
luân,
giãy giụa,
phẫn
nộ,
cũng
chỉ
có
loại du͙© vọиɠ
muốn
chiếm
hữu
này
là
chưa
từng suy giảm,
hơn
nữa
theo
thời gian
trôi qua
lại
càng
lúc
càng đậm.
Chỉ
là
lần
này
thì khác,
ít vài phần
táo bạo quyết
tuyệt
lúc
trước,
thêm
mấy phần kiên định
cùng
thỏa
mãn.
Lý
trí đều
bị đốt sạch,
cuối cùng lại khiến cho du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ chiếm cứ
toàn
bộ suy nghĩ,
Thạch Nghị cùng Anh Minh sau đó,
khi đồng
thời
bắn ra,
đều cảm
thấy chân
thật
trước nay chưa
từng có.
Dù
là ánh sáng
của
tương
lai vẫn không được
rõ
ràng,
lại không
có
loại
nôn
nóng
treo giữa không
trung kia.
Thạch Nghị vào
lúc Anh Minh
rời khỏi
thân
thể
hắn
thì
hơi
nhúc
nhích đem phần
lớn
trọng
lượng
của
mình
ném đến
cửa xe phía sau,
hơi
ngẩng đầu
lên,
hắn dùng
mắt
trái quét đến
tìиɧ ɖu͙©
còn
chưa
lui
trên
mặt đối phương.
“Anh Minh…
tôi sớm muộn gì cũng phải
bóp chết anh..”
Cắn răng nghiến lợi uy
hϊếp xóa sạch
hình
tượng ung dung
bình
tĩnh
thường ngày của Thạch đại công
tử,
hắn
hiện
tại ngay cả ngón
tay đều lộ ra vẻ không còn chút sức lực nào,
giọng điệu nhưng vẫn sắc
bén như
trước.
Anh Minh
liếʍ
liếʍ bờ
môi khô khốc,
cười đầy vô
lại.
Tìиɧ ɖu͙© vừa
mới dịu đi
lại bởi vì
câu uy
hϊếp không
mềm không
cứng
này
của Thạch Nghị
mà
lại
có
chút
rục
rịch,
anh dán
lên
trước,
dưới ánh
mắt sắc bén
trộn
lẫn
lửa
nóng
của đối phương
chậm
rãi dán
lên
môi
hắn,
cẩn
thận gặm
cắn,
dán
chặt
lấy
nhau phun
ra
một
câu: “Sớm
hay
muộn gì đều phải
chết,
với
tôi
mà
nói,
cùng
lắm
chỉ
là
tận
hưởng
lạc
thú
trước
mắt.”
Một đêm này,
rõ ràng
tỉnh
táo
hơn nhiều so với lần
trước.
Thạch Nghị
cùng Anh Minh
lại không
hẹn
mà
cùng
cảm
thấy bản
thân bị điên
lợi
hại
hơn.
Xúc động do cồn
kích
thích cùng dục
vọng
điều
khiển lý
trí là hai
khái
niệm
hoàn
toàn
khác
nhau, khi
đối
mặt với loại cục diện bởi
vì lau súng mà
“ngẫu nhiên” cướp cò này, liền có
vẻ bé
nhỏ
không
đáng
để nhắc tới.
“Thạch Nghị,
nếu
tương lai có một ngày chúng
ta lựa chọn
tách ra đoạn nghiệt duyên này,
hai
ta phải vĩnh viễn nhớ kỹ đêm
hôm nay.”
Anh Minh cắn cắn
tai Thạch Nghị,
giọng điệu có chút
hung ác.
Anh
nằm xuống
thân
thể
của đối phương,
tay vẫn không
ngừng vuốt ve,
người đàn ông bên
tai
có
chút bực bội
hừ
một
tiếng khó
nhịn,
cuối
cùng
nghiêng đầu
hôn
hôn khóe
miệng
anh: “Hiện
tại
mà bắt đầu
thảo
luận
tách
ra
thì
có
hơi sớm
a.”
Hắn miễn cưỡng
nâng
tay nắm cằm Anh
Minh: “Hai chúng ta
còn
nhiều
thời
gian, đến
cùng
nên
nhớ kỹ cái
gì,
chờ đến sau hẵn
nói.”
Có qua
có
lại xem
như
huề
nhau,
lần
tới
rốt
cuộc
là
ai
chiếm
thượng phong,
vẫn
là không biết được.
Mặc dù
hiện
tại
trời còn chưa sáng,
nhưng đối với ngày mai,
lần đầu
tiên Thạch Nghị lại
hưng phấn chờ mong như vậy.