Lúc
này đang đứng đối diện
hắn
là Anh Minh,
vươn
tay
là
có
thể kéo
hắn,
giơ
chân
là
có
thể đạp
hắn.
Nhưng Anh Minh
chỉ
chậm
rãi
chậm
rãi
lệch
người qua,
động
tác
cả
người
liền giống
như
cảnh quay bị
tua
chậm gấp
mấy
chục
lần,
tầm
mắt
nãy giờ vẫn
luôn
tránh
né Thạch Nghị
lần đầu
tiên
chống
lại ánh
mắt bị đốt đến điên
cuồng,
chậm
rãi
thu
lại khoảng
cách,
có
chút giống
như đồng
hồ đếm
ngược
trên quả bom,
thời điểm bờ
môi
của
hai
người
chạm phải
nhau
thì
hoàn
toàn về đến số không,
cùng với ý
thức
nổ
tung,
chỉ
còn
có
hài
cốt
tựa
như phế
tích.
Thạch
Nghị
cảm
thấy
mình
cùng
Anh Minh không
phải
đang
hôn.
Mà
là
muốn xé
nát đối phương.
Dường như xâm nhập
thế nào cũng không đủ,
hữu
hạn của những nơi cả
hai có
thể chạm đến khiến người điên cuồng.
Thạch Nghị giữ chặt gáy Anh Minh,
hàm răng
hai người đập vào nhau,
không
hẹn mà cùng nhíu mày,
trong khoang miệng
tràn ngập
hơi
thở của đối phương,
hỗn
hợp mùi rượu,
hỗn
hợp mùi
thuốc,
toàn
bộ ập vào mặt,
sặc đến khiến người
hít
thở không
thông.
Không
có
ai sẽ
ngay
cả
hôn
cũng giống
như sinh
tử
tương
tàn.
Thạch
Nghị
không cảm
giác
được
hô hấp của chính mình, cũng không
cảm giác được của Anh Minh, hai người bọn họ
giống
như
đang
cướp
đoạt
tính
mạng
đối phương, liều mạng dây
dưa,
dựa
vào bản năng sinh tồn, đào bới
nguồn dưỡng khí mà
người
trước mặt
này
có thể cung cấp
cho
mình.
Tình yêu
trong miêu
tả của người khác đều
tốt đẹp mang
theo
hy sinh,
nhưng Anh Minh cùng Thạch Nghị lại cho một cảm giác
tình yêu của
bọn
họ giống như đao phủ
tàn
bạo.
Anh em,
bạn
bè…
đã sớm không
thể quay về!
Loại
hưng phấn
trần
trụi
mang
theo
tìиɧ ɖu͙©
này,
hai
người bị
thương đến
tràn đầy
chật vật
rồi
lại
mang
theo khoái
cảm không
cách
nào
thoát khỏi.
Lựa
chọn
của Anh Minh,
không phải duỗi
tay
cũng không phải đưa
ma.
Anh nhào về phía Thạch Nghị,
cùng nhau đồng quy vu
tận.
Trán chống
trán,
Anh Minh nắm chặt cổ áo sơ mi của Thạch Nghị.
Kỳ
thật mặt của
bọn
họ dán ở
bên nhau,
hô
hấp liền phả vào
trên mặt đối phương,
mang
theo lộn xộn chật vật.
Đáy mắt
hai người đều là một màu đỏ
tươi.
Anh Minh cắn răng nghiến lợi
trừng Thạch Nghị,
giọng điệu quyết
tuyệt
trước nay chưa
từng có: “Thạch Nghị,
chỉ một đêm nay,
tôi chỉ muốn một đêm này!
Sau đêm này chúng
ta vẫn là anh em,
vẫn là
bạn
bè,
cậu
tiếp
tục là Thạch đại công
tử,
chúng
ta có
thể cùng ăn cùng chơi,
thật
tâm đối đãi*,
nhưng anh em chính là anh em,
mỗi người chúng
ta sẽ kết
hôn,
có sự nghiệp,
có gia đình…”
Anh Minh dùng sức đến độ gân xanh
trên
tay đều nổi lên,
hai người
bám chặt lấy nhau như người chết đuối: “Không
thể quên được mà nói cũng chỉ nhớ kỹ lúc này đây,
Thạch Nghị,
đời này,
chúng
ta chỉ có lúc này.”
(*Nguyên văn 肝胆相照 can đảm tương chiếu: thành ý, dùng thật tình đối đãi nhau, thẳng thắn
thành khẩn kết giao đồng sự.)
Một giây sau,
Thạch Nghị
lại
hôn xuống Anh Minh.
Hắn
cảm
thấy Anh Minh
hiện
tại
nói
chuyện
có
chút phiền,
phải
nói,
hắn
hiện
tại đã
lười để
tự
hiểu bất
luận vấn đề gì,
đúng
cũng vậy,
không đúng
cũng vậy,
nếu dù sao đã
chệch đường
ray
rồi,
vậy
cuối
cùng đã
lệch xa khỏi quỹ đạo
cũng
chỉ
là vấn đề
trình độ,
không phải vấn đề
tính
chất.
Thứ đã không
thể quay về,
cho dù mọi người có
thái
bình giả dối* cũng chỉ là lừa mình dối người mà
thôi.
(*Phấn sức thái bình [粉饰太平]: “Phấn sức” [粉饰]: Trát phấn
trang điểm ; “Thái bình” [太平]: Xã hội bình an, thịnh vượng. Cả thành ngữ ý chỉ hành động chỉ tô (sơn lên)
bề ngoài, giấu đi tình hình thực tế, đem cục diện mục nát hỗn loạn, trang điểm thành cảnh tượng thái bình thịnh thế. Che dấu xã hội hắc ám hỗn loạn dưới cảnh tượng thái
bình.)
Thạch
Nghị
theo
bản
năng
dùng
hành
động
kháng
cự quá nhiều băn khoăn của Anh Minh, lại không cẩn thận xé
rách
lý trí vốn
đã tràn ngập nguy cơ của
Anh
Minh.
Anh không phải là người dễ dàng mất khống chế.
Hoặc
là
nói,
từ khi
anh bắt đầu biết điều khiển
cảm xúc
của
mình để đạt đến
hiệu quả
mà đạo diễn
muốn,
cảm xúc,
liền
có
thể biểu đạt
ra
ngoài
trong
nháy
mắt kích
thích,
anh
am
hiểu khống
chế
cảm xúc
của
mình,
thậm
chí
am
hiểu khống
chế
tìиɧ ɖu͙©
của
mình,
quay
nhiều bộ phim
như
thế,
da
thịt
thân
cận với
anh
mà
nói,
bỏ qua
nhân
tố
tình
cảm,
cũng
chỉ
là
một
loại
thủ đoạn biểu diễn.
Cho nên anh vẫn luôn đứng ở
bên khıêυ khí©h,
mà sẽ rất ít
bị người khống chế.
Thạch
Nghị
bởi
vì khıêυ khí©h
của anh mà
phẫn
nộ,
rồi lại không nghĩ tới cùng lúc với
hắn
đang
chật
vật,
Anh Minh cũng không
tốt hơn hắn là
bao.
Thực
tế,
anh nghĩ
thông suốt còn sớm
hơn Thạch Nghị.
Thậm
chí thứ anh tích lũy
không chỉ
là phần tình cảm không nên tồn tại
kia,
còn
có giãy giụa mâu thuẫn thời gian dài như
thế,
kiềm
chế
giống
như
tự ngược,
mỗi một đêm không ngủ tự
thôi
miên
mình,
mấy
lần khống
chế không
nổi tạm thời phanh lại.
Tư vị kia không dễ chịu.
Nói
cho đúng,
là sẽ khiến
người phát điên.
Đè Thạch Nghị xuống ghế sô pha,
Anh Minh
từ
trên cắn xuống
bờ môi Thạch Nghị,
sau đó mới cứng rắn cạy mở răng môi đối phương,
sau khi cảm giác được Thạch Nghị đáp lại
thì đột ngột rút lui,
sau đó mới chậm rãi
tới gần,
trêu chọc,
sau lại rút lui,
làm với Thạch Nghị giống như lúc anh nhảy
trên sân khấu ngày đó,
loại
trò chơi
truy đuổi
tuần
hoàn lặp đi lặp lại này,
thưởng
thức đáy mắt đối phương
bởi vì cử động của anh mà càng nồng nhiệt,
cho đến khi sắp
bùng nổ,
anh lại cúi người xuống,
che lại cảm xúc muốn
tràn đầy kia.
Nụ
hôn
này
rất dài,
đã không
có bối
rối
cùng phân
cao
thấp
lúc
trước.
Sau khi dứt bỏ
phần
giãy
giụa
cùng
kháng
cự của mình, cuối cùng dư lại
giữa
hai
người, là
phần
tình
cảm bị đè
nén thật lâu, bọn họ
đã trải qua rất nhiều trong quá khứ, từng hình ảnh, từng cuộc trò chuyện,
bởi vì nụ
hôn này mà
hiện
lên
trong đầu
không
một
chút
quy luật,
dần dần, bọn họ
cảm
nhận
được
một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Nhưng
mà,
loại
thỏa
mãn
này kỳ
thật
rất
ngắn
ngủi.
Bởi vì đàn ông cường
thế đối với
tìиɧ ɖu͙©,
là một loại
bản năng vượt qua ý
thức,
cho dù
toàn
bộ
tình cảm của đáy lòng đều phóng
thích ra rồi,
vẫn sẽ
bất
tri
bất giác khuất phục đối với đòi
hỏi của du͙© vọиɠ,
lúc
trong đầu Thạch Nghị cùng Anh Minh nhấc lên loại xúc động đó,
bất
tri
bất giác
trận đấu lại
bắt đầu.
Thạch
Nghị
cùng
Anh
Minh
chưa
từng
thật
sự động tay chân.
Bọn
họ cùng đánh nhau,
cũng cùng đua xe,
hai
bên rất rõ
thực lực của đối phương,
nhưng chưa
từng nghiêm
túc so sánh qua.
Người
nằm phía dưới vẫn
luôn
có
chút
thua
thiệt,
bả vai Thạch Nghị bị Anh Minh đè
lại,
cho dù
muốn dùng
lực
cũng
là
lực bất
tòng
tâm,
hắn bất
mãn dùng đầu gối đẩy Anh Minh,
muốn
tách
ra
người đàn ông đang đè
hắn,
lại bị Anh Minh
trước
một bước khống
chế
nhược điểm.
Vẻ mặt Thạch Nghị
tại khoảnh khắc này,
lại khiến Anh Minh
thỏa mãn
híp mắt.
Anh chậm rãi
hạ người
hôn cằm Thạch Nghị,
dọc
theo đường cong phần cổ dần chuyển xuống dưới,
rượu đỏ lúc
trước nhiễm đầy người Thạch Nghị giống như
bị nhiệt độ của người
hắn
bốc
hơi mà chậm rãi phiêu
tán,
Anh Minh say mê
tùy ý nhấm nháp,
bàn
tay đang
bao
trùm ở nơi mẫn cảm nhất của đàn ông
tức
thời an ủi
tìиɧ ɖu͙© của đối phương,
tiếng
thở dốc của cả
hai đều mang
theo một loại
than gọi chưa
thỏa mãn.
Nút áo bị
cắn
mở,
thời điểm Thạch Nghị đắm
chìm dưới sóng
tình
thì
cảm giác được
nửa
người
trên
có
chút
lạnh
lẽo,
chờ đến khi
hắn
nhíu
mày
mở
mắt,
Anh Minh dạng
chân
ngồi
trên
người
hắn,
gỡ xuống
mắt kính
của
hắn.
Theo
bản năng,
hắn đưa tay ngăn lại.
Anh Minh cười nhướng mày,
nhẹ nhàng đung đưa eo.
Thạch
Nghị
rên
một tiếng,
hít
vào một hơi.
Hắn
có
chút không dám
tin
nhìn Anh Minh đang
ngồi
trên
người
hắn,
mắt phải
mông
lung không
nhìn
rõ được gì,
mà
trong
thế giới
của bên kia
chỉ
còn
lại ý
cười
mang
theo ác ý
trên
mặt Anh Minh.
Trong
trò chơi này,
Anh Minh chưa
bao giờ đứng phía
hạ phong.
(*thế yếu,
lép vế.)
Tự mình cởi ra áo
ba lỗ của nửa người
trên,
người sở
hữu ưu
thế lại lần nữa
hôn xuống Thạch Nghị,
trấn an cảm xúc
bất mãn của
hắn,
sau đó chậm rãi áp người xuống.
Thời
điểm
da thịt l*иg ngực dính vào nhau, Thạch Nghị cong eo. Là
một
loại
phản
ứng theo bản năng, bởi vì
loại
kích
thích đột
nhiên này.
Cả người Anh Minh nằm
trên người Thạch Nghị,
chậm rãi liếʍ mυ"ŧ,
dùng
toàn
bộ giác quan của mình
trêu chọc đến nhược điểm của đối phương,
lúc
tay Thạch Nghị không
tự chủ được chạy dọc
theo eo của anh
hướng lên
trên,
Anh Minh mang
theo vài phần lực cắn xuống
bả vai người dưới
thân,
đổi
tới một
tiếng rên
trầm
thấp
bao
hàm du͙© vọиɠ.
Loại đυ.ng
chạm
này,
mang
theo
trấn
an,
mang
theo khıêυ khí©h,
mang
theo
thăm dò,
thậm
chí
mang
theo phân
cao
thấp.
Thời
điểm
một bên thỏa mãn, bên còn
lại
bắt đầu phản công, tìиɧ ɖu͙© của bọn
họ vĩnh viễn đan xen vào
nhau, tất
cả động tác dù
nhỏ
bé đều bởi
vì mẫn cảm theo chiều hướng cảm xúc mà
khuếch đại, động tác
dần
kịch
liệt
mãi cho đến khi
Anh
Minh
cởi nút quần Thạch Nghị.
Thời điểm
tay luồn vào,
Thạch Nghị nắm
tay Anh Minh.
Hai
người giằng
co
tiến
lui không được,
giống
như giằng
co
trên
chiến
trường,
không phải
ngươi
chết
chính
là
ta
mất
mạng.
Anh Minh nhíu mày,
bàn
tay muốn
tiến vào
tạm
thời
thay đổi chiến lược.
Thạch
Nghị
cầm
cổ tay anh
không tha, anh
liền
dứt
khoát
dẫn
tay đối phương
đến lưng quần mình,
rất dứt khoát cởi bò
dây
buộc,
không chút do
dự lại để
cho Thạch
Nghị
tâm tưởng
sự thành*.
(*心想
事成 tư
tưởn
g thà
nh sự
thật
.)
Chỉ có điều khi Thạch Nghị
thật sự nắm lấy anh,
vẫn là chịu không nổi
hừ một
tiếng.
Là
lơ đãng,
mang
theo áp
lực.
Thạch
Nghị
gần
như là không khống chế được hưng phấn, loại cảm giác nắm trong tay này
quá
mức tốt đẹp, do
đó làm hắn xem
nhẹ
động
tác đồng dạng thăm dò vào
quần
lót
hắn của Anh Minh, cả
hai
đều bởi vì
đối
phương xoa
nắn
mà dần dần
thay
đổi
tần suất hô hấp, trong xương cốt thế nhưng sinh ra
một
loại
kích
thích
của
ngược
đãi
tinh
thần.
Không phân
rõ
rốt
cuộc
là
ai ác ý
tăng
nhanh
tốc độ
trước,
bên
còn
lại
chỉ
theo bản
năng đuổi
theo,
không gian
của ghế sô pha
lại khiến
cho
tư
thế
của bọn
họ gần sát vào
nhau,
mồ
hôi
trên
người
càng
lúc
càng
nhiều,
hai
người
lại không
hề phát giác,
mâu
thuẫn giữa bản
năng
theo đuổi giải phóng
cùng
lòng
háo
thắng
muốn đối phương
nhận
thua
trước đã
tạo
thành
một
loại khoái
cảm phức
tạp,
Anh Minh
cùng Thạch Nghị không phân
rõ
rốt
cuộc
loại
hưng phấn
này bắt
nguồn
từ
cùng đến
cùng đi
của
tinh
thần
hay
là
từ phản ứng sinh
lý.
Sau đó
lại
một
lần
nữa,
Anh Minh
rút
lui khỏi vòng
chiến.
Thạch
Nghị
ngửa
ra sau, tay lại vô
thức
nắm chặt eo Anh
Minh.
Chờ đến khi
hắn rốt cuộc phân
biệt được
biểu
tình của người phía
trên
từ
trong
thị sai,
chỉ
thấy Anh Minh nằm sấp
trên người
hắn,
vẻ mặt cau mày nhẫn nại.
Muốn
nhỏm dậy,
lại bị Anh Minh ấn
trở về.
Có gần một phút đồng
hồ,
hai người ai cũng không nhúc nhích.
Thạch
Nghị
gần
như có một
loại
dự cảm, cho nên muốn xác
thực
rõ ràng,
nhưng
Anh
Minh
vẫn luôn không
cho hắn cơ
hội,
bàn
tay đặt ở
ngực
hắn dần dần tăng thêm lực, ý tứ kháng cự
vô cùng kiên quyết.
Thời gian dần qua,
độ nóng rồi lại không vì vậy mà lạnh đi.
Đoạn đình
trệ này có lẽ rất dài,
cũng có lẽ rất ngắn,
bởi vì
bản
thân Thạch Nghị cũng không có khái niệm gì.
Ý
thức đã
bị
tìиɧ ɖu͙© cọ rửa quá lâu có chút mơ
hồ,
xúc động kêu gào muốn phóng
thích của
thân
thể mắt
thấy đã áp đảo
hết
thảy,
ngay
tại
thời điểm Thạch Nghị không để ý đến ngăn cản của Anh Minh muốn ngồi dậy,
hắn cảm
thấy áp lực chậm rãi đè xuống
bụng
hắn.
Hắn kinh
ngạc.
Kích
thích
này
có
chút quá
lớn,
thậm
chí
chưa
nói
tới
thoải
mái.
Dù sao
thân
thể đàn ông muốn mở ra cho một phương đồng dạng cường
thế,
thừa nhận chính là khiêu chiến cho sức chịu đựng
trong
bản
tính của con người,
trên
tự
tôn,
trên
tâm lý,
trên đạo đức,
có quá nhiều
thứ không
thể
tránh
thoát.
Cũng chính vì vậy,
cho dù là
bị động
thừa nhận
hay là chủ động
thừa nhận,
đều có chút
thống khổ.
Sóng
tình
bị đẩy lên
cuối
cùng
đã có xu
thế dịu đi, rồi
lại
vì lúng túng mà
chậm
rãi
dâng
lên.
Thạch
Nghị
theo
bản
năng
đỡ eo
Anh
Minh,
cảm
thấy
bàn tay đang nắm cánh tay
mình
dần
dùng
sức,
tầm mắt bắt không được khuôn mặt của đối
phương, rồi lại có
thể từ run
rẩy
từ bàn tay
mà cảm nhận được hết thảy.
Hắn
trấn
an
nắm phía
trước
của Anh Minh,
nhịn không được gọi
một
tiếng: “Anh Minh…”
Hai
chữ
này đối với bọn
họ
hiện
tại
mà
nói,
đều
là
một
loại kích
thích.
Như
là phá vỡ
cục diện giằng
co,
thậm
chí không
có bất kỳ báo
trước,
Anh Minh
có
chút
thống khổ khẽ
hừ
một
tiếng,
liền dứt khoát để
cho Thạch Nghị vào đến
tận
cùng bên
trong.
Sau đó
nửa
người dưới
thoát
lực
lại khiến
anh
mất khống
chế
ngửa
ra sau.
May
mắn Thạch Nghị kéo
lại,
sau đó
mới đỡ vững eo
anh,
cho
anh
thời gian
tạm
hoãn.
Thì ra khi
thật
sự tiếp nhận toàn bộ đối
phương, cảm giác dĩ
nhiên là
thống
khổ
nhiều
hơn
khoái
cảm.
Thạch
Nghị
dùng
toàn
bộ ý
chí
của mình khống
chế du͙© vọиɠ không ngừng
dâng
lên trong
thân
thể,
loại
cảm giác được Anh Minh bao trùm này
lại
khiến
hắn
không
cách
nào
suy nghĩ,
gần như khiến lý trí
hắn
hoàn
toàn
tan vỡ biến thành phụ thuộc vào bản
năng
của
thân
thể,
không
cách
nào
thích
ứng
với thị sai lại
khiến hắn
dứt
khoát
nhắm
mắt
lại,
ngoại
trừ
có thể cảm
nhận
được
hô hấp của Anh
Minh, gần
như
không
tiếp
nhận
được
bất
kỳ tin tức
nào.
Đánh vỡ sự cứng ngắc này
trước vẫn là Anh Minh.
Người đàn ông
từ đầu đến giờ vẫn
chiếm
cứ quyền
chủ động vào
lúc ý
chí
của Thạch Nghị vỡ đê
lại bắt đầu di động,
ban đầu biên độ
cũng không
lớn,
vòng eo
cứng đờ
cùng phần
lưng
thẳng
tắp đều
cho
thấy sự kiềm
chế
của
anh,
tay Thạch Nghị dọc
theo xương
cụt
của Anh Minh
chậm
rãi
lên
trên,
một bộ phận
tinh
thần đã
cúi đầu xưng
thần đối với khoái
cảm
muốn dâng
lên,
nhưng vẫn giữ
lại
một phần ý
thức
thầm
nghĩ
muốn
trấn
an Anh Minh đang không
ngừng
chảy
mồ
hôi.
Quá
trình
làm quen
có
chút
chậm
chạp,
nhiều
hơn
là
tra
tấn.
Anh Minh dần
tăng lớn
biên độ lại khiến lý
trí Thạch Nghị
tiến đến sát
bờ ranh giới,
thể lực
tiêu
hao quá nhiều càng làm
tăng
thêm áp lực cùng gánh nặng của
thân
thể anh.
Cho nên,
khi anh cảm giác được loại
tê dại của dòng điện giống như cây kim
trong lơ đãng dần
thấm vào
tứ chi của anh,
cuối cùng
truyền đến đại não,
bản năng muốn dừng lại.
Thạch
Nghị
rồi
lại phá vỡ
tiết
tấu
của anh.
Sự nhẫn nại cuối cùng bị
ăn mòn một
chút
bột
phấn
cũng
không
còn,
Thạch Nghị vào
lúc
Anh Minh chậm dần đột nhiên dùng sức giữ
chặt
eo người
kia,
Anh Minh vốn muốn lui lại
đã bị ép
thừa
nhận
một loại khoái
cảm xa lạ
không
chút
chuẩn bị,
cuối
cùng
nhịn
không được tháo xuống kiên trì miễn cưỡng chống đỡ.
Trước khi ngã xuống ngực Thạch Nghị anh đưa
tay nắm lại
thành ghế sô pha,
còn chưa kịp làm ra
bất kỳ phản ứng nào,
kɧoáı ©ảʍ vừa rồi lại
bắt đầu cọ rửa lý
trí của anh.
“Đệch!”
Giọng nói khàn khàn mang
theo
tìиɧ ɖu͙© không che dấu được,
Thạch Nghị có
thể cảm giác được
hô
hấp có chút vô lực của Anh Minh
bên
tai,
theo
tiết
tấu của
hắn,
bất lực phối
hợp.
Một khi
cánh
cửa du͙© vọиɠ
mở
ra,
liền đóng không được.
Thời điểm ý
thức này xâm nhập vào đầu óc Anh Minh,
anh có chút muốn mắng người.
Thân
thể vốn dĩ
bởi
vì một phen giày vò
vừa rồi khiến cho du͙© vọиɠ rút đi lại chậm rãi có
khuynh hướng sống lại, loại kí©h thí©ɧ xa lạ
này lại khiến anh có
chút
không biết làm
sao,
theo
bản
năng
đè lại rên
rỉ bởi vì
va chạm mà muốn phát ra,
rồi
lại cảm thấy Thạch Nghị không
biết
là cố
tình
hay
vô tình tìm kiếm nhược điểm sẽ
khiến anh
hỏng
mất.
Bởi vì
hai người đều
hiểu nhau quá rõ.
Cùng có ác liệt
tương
tự,
cùng có
hưởng
thụ loại cảm giác
thỏa mãn khống chế người khác này,
giữa Anh Minh và Thạch Nghị,
dù là đến lúc này,
vẫn không có một
bên lựa chọn
thỏa
hiệp.
Anh Minh
theo
bản năng muốn lấy lại quyền chủ động giữa
hai người,
cũng vào lúc anh vừa muốn đứng dậy
thì nghe
thấy Thạch Nghị đột nhiên
hít một
hơi,
giọng nói khàn đặc: “Anh Minh,
anh đây là
tự
tìm…”
Nói
còn
chưa dứt,
tiếng
rên
rỉ
của Anh Minh
chính
thức xé
rách
lý
trí
của
hắn.
Anh
theo
bản năng chống lưng
tựa của ghế sô pha muốn cân
bằng
thân
thể
bởi vì xung lực quá mức mà có chút không khống chế được,
nhưng căn
bản không
tìm
thấy chỗ dựa,
kích
thích quá mức mãnh liệt mang
theo chút đau đớn lan khắp
tứ chi anh,
Thạch Nghị
bùng nổ không cho anh
thời gian chuẩn
bị,
chấn động đột nhiên đánh sâu vào
thậm chí có chút
tàn
bạo.
Sau đó
lại
càng
ngày
càng sâu.
“…
Thạch…
Nghị,
cậu…
con mẹ nó,
a!”
Tức giận vừa đến miệng liền
bị phá
thành mảnh nhỏ,
Anh Minh ngay cả nói đều đứt quãng,
loại
tư
thế này lại khiến Thạch Nghị chiếm được
tiện lợi,
ý
thức còn sót lại duy nhất
trong đầu của người đã đắm chìm
trong
tìиɧ ɖu͙© chỉ có
triệt để chinh phục người đàn ông đang cùng mình quấn quýt,
tất cả âm
thanh của anh,
tất cả
tiếng
thở dốc của anh,
hắn muốn
hết
thảy.
Tốc độ rút ra dần
thả chậm,
khí lực
thẳng
tiến vào lại
biến lớn,
mang
theo
tra
tấn ác ý,
Thạch Nghị nắm giữ
tiết
tấu không chút kiêng kỵ
hoành
hành ngang ngược.
Loại
hoàn cảnh mặc người chém gϊếŧ này kích
thích nghiêm
trọng đến Anh Minh,
sau cú đâm kiên quyết lại
hung ác của Thạch Nghị,
anh không
thể nhịn được nữa gầm nhẹ một
tiếng: “Thạch Nghị!”
Âm
thanh này ở
trong Thạch Nghị,
ít nhất còn sót lại vài phần cảnh cáo.
Nhưng
người đàn ông vẫn
luôn giữ
chặt eo
anh
chỉ
nhếch
miệng,
mắt bên
trái
chụp được biểu
tình
có
chút
chật vật
nhưng đặc biệt gợi
cảm
của Anh Minh: “Anh Minh,
là
anh
nói,
cũng
chỉ
có
một đêm
này…”
Giữa
bọn
họ,
khả năng không có ngày mai.
Ít
nhất
hiện
tại Thạch Nghị
cùng Anh Minh,
ngày
hôm sau khi
mặt
trời
mọc,
liền phải
theo
trận điên
cuồng
cùng phóng
túng
này biến
mất.
Cho nên ít nhất,
hắn phải nhớ kỹ giờ phút này,
không chỉ
hắn,
còn có Anh Minh đang dựa
trán
hắn
hung
hăng nguyền rủa
hắn,
hắn cũng phải nhớ kỹ,
vĩnh viễn nhớ kỹ loại kɧoáı ©ảʍ cùng
thống khổ không cách nào kháng cự khi
hai người
bọn
họ quấn quýt lấy nhau,
loại du͙© vọиɠ chiếm
hữu
hận không
thể chấm dứt
tính mạng đối phương ở giờ phút này,
kêu gào
bên
trong
thân
thể,
lại khiến
hắn run rẩy không khống chế được.
Loại khát vọng
này,
hắn
chưa bao giờ
cảm
nhận được
trên bất kỳ
một
người phụ
nữ
nào.
Không
chỉ
là khoái
cảm,
mà
là
một
loại
chinh phục.
Rút
mình
ra khỏi
thân
thể Anh Minh,
tại
thời điểm đối phương vẫn
chưa kịp phản ứng
nhẹ
nhàng đẩy
ngã xuống sô pha,
Thạch Nghị
cầm
mắt kính bên
cạnh đeo
lên,
trong
tầm
mắt
là
nửa
mặt
nghiêng
của Anh Minh,
dấu vết
tìиɧ ɖu͙©
còn
chưa kịp
rút đi,
đường
cong bên
mặt dọc
theo phần
cổ,
yết
hầu
mang
theo
một
loại quyến
rũ không
thể diễn
tả bằng
lời,
hắn
nheo
mắt,
nâng
chân Anh Minh
lên,
không
chút do dự
lại
tiến vào.
Anh Minh
theo phản xạ cong eo.
Anh nắm vai Thạch Nghị,
vừa muốn mở miệng,
lại
bị xung lực
tiếp đó đâm nát.
Tìиɧ ɖu͙© nơi đáy mắt Thạch Nghị càng lúc càng đậm,
Trêu chọc
hắn không phải là kích
thích
trên sinh lý không cách nào kháng cự của
hai người
bọn
họ,
mà là vẻ mặt kìm nén rồi lại
bất lực này của Anh Minh.
Trong ấn
tượng của
hắn người đàn ông vẫn luôn rất
tỉnh
táo
hiện
tại
hơi nhíu mày,
kháng cự mỗi một lần
hắn đâm vào nhưng cuối cùng vẫn
bất đắc dĩ
bị ép
thừa nhận,
mê mang khi
bị du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ cọ rửa cùng kìm nén
theo
bản năng
hòa chung với nhau,
Anh Minh như vậy,
chưa
từng có ai
thấy được.
Tất cả thứ
này,
đều
thuộc
về hắn.
Trong đầu chỉ
hiện lên ý niệm này,
Thạch Nghị liền gần như không
thể khống chế được sức lực của
hắn.
Tiếng
hừ nghẹn ngào gần như
tan vỡ này,
đối với
hắn mà nói
hấp dẫn
thật sự quá lớn.
Nhưng
mà,
hiện
tại
hắn
có được
càng
nhiều,
một góc
hẻo
lánh
trong đáy
lòng
lại
càng
mở
rộng,
rõ
ràng
hai
người đều đắm
chìm vào
cuộc
tình ái gần
như điên
cuồng
này,
rồi
lại không
cách
nào
lấp đầy khoảng
trống kia.
Bởi vì
bọn
họ có,
chỉ có
thể
thế này không
hơn.
Không
cam
lòng,
phẫn
nộ,
khoái
cảm,
điên
cuồng,
thỏa
mãn,
thời điểm
những
thứ
này
trộn
lẫn vào
nhau,
Thạch Nghị
cùng Anh Minh đã không phân
rõ
cái
nào
là sự
thật,
cái
nào
là
tưởng
tượng do
tìиɧ ɖu͙© phóng
túng.
Tốc độ không khống chế được
bởi vì nỗi lòng mà không ngừng
tăng lên,
bên vẫn luôn
thừa nhận khó
hiểu mở
to mắt,
tay vừa nâng lên ý định ngăn cản liền
bị kɧoáı ©ảʍ xông
tới
bức người
hít
thở không
thông kia làm rối loạn phương
hướng,
anh
theo
bản năng siết chặt
tay,
đánh vào mãnh liệt của Thạch Nghị lại khiến anh đã có khoảnh khắc mất đi liên
hệ với
tất cả xung quanh.
Rõ
ràng
mắt vẫn
mở,
lại
chỉ
có
thể
cảm giác được
tiếng
rít xuyên
thấu qua
thân
thể
anh,
chờ đến khi
anh
lấy
lại được ý
thức,
chỉ
có
thể
cảm giác được Thạch Nghị ở
trong
thân
thể
mình
cùng
nửa
người dưới
hỗn độn.
Anh mệt mỏi xoay đầu lại,
tay chân không
theo khống chế mà khẽ run.
Mẹ kiếp…
Con mẹ nó
thật sự là đang làm
tình sao?
Quả
thật
là giống
như
chết đi sống
lại..
Anh Minh cảm
thấy mình
tối nay có lẽ là
thật sự điên rồi,
Thạch Nghị cũng điên rồi,
kích
thích của cồn
thiêu đốt ánh sáng lý
trí cùng năng lực phân
tích của
bọn
họ,
giống như dã
thú,
ngoại
trừ cướp đoạt,
chiếm
hữu,
đối chọi,
gần như không cảm
thấy được
thứ gì khác.
Thạch
Nghị
cũng
không rời khỏi
cơ thể Anh Minh, mà
là nằm xuống người
anh,
nghe
tiếng
thở
dốc có chút run
rẩy
của anh, đầu hai người tựa vào nhau.
Cửa sổ
trong nhà kho,
ánh
trăng chiếu vào
hòa với ánh đèn,
biến mất không chút
tung
tích.
Chỉ có
tấm màn màu đen
bên ngoài cửa sổ có
thể khiến người phân
biệt được
hiện
tại vẫn là
ban đêm.
Thạch
Nghị
bất
giác
nhíu
mày.
——Nếu
như,
trời
cứ không sáng
thì
tốt
rồi….