Nếu là sinh nhật Anh
Minh, anh
không có
khả năng uống ít được.
Vương Nghĩa Tề cũng được Khấu Kinh gọi
tới,
lúc Thạch Nghị
thấy cậu
ta
thì nhíu mày,
nhưng cũng không nói gì,
ban nhạc của Háo Tử cũng đến,
hát mấy
bài,
thường
tới quán
bar cũng đều là mấy người
trong vòng,
tới
tới lui lui,
ít nhiều đều có chút giao
tình.
Nhưng Thạch Nghị ở chỗ này không quen nhiều người lắm.
Một mình hắn cầm ly
rượu
dựa ở
bên
cạnh,
nhìn
Anh
Minh
bị đám người vây quanh, khóe miệng
cong
lên.
Lần gần nhất để
cho
người
thu
xếp những
việc
này,
hắn đều đã
quên là lúc nào. Lưu Lỵ
lần đó cũng chính là
tự cô bỏ
tâm tư, hắn chỉ
là phối hợp chọn địa điểm.
Trên cơ
bản ngay cả sinh nhật của mình
hắn cũng không quan
tâm,
đừng nói đến những người khác.
Nhấp
một ngụm rượu,
Thạch
Nghị
hồi
tưởng
lại
lúc ban đầu nhìn thấy Anh
Minh, cảm
thấy
có loại không
chân
thật
giống
như
đã qua mấy
đời.
Khi
đó, dù thế
nào
cũng
không
nghĩ
tới
hai người
sẽ có
thể
đi đến giao tình như
hôm
nay.
Hai
người vốn dĩ
có
thể vĩnh viễn không
chút giao
thoa,
thân ở
tầng
lớp khác
nhau,
phong
cách
làm việc khác
nhau,
thậm
chí
cách
nhìn
nhận vấn đề,
cũng ở góc độ khác
nhau.
Kết quả
cố
tình bởi vì đủ
loại
chuyện
mà số
lần
tiếp xúc
càng
ngày
càng
nhiều,
đợi đến khi Thạch Nghị
nhận
ra
hai
người đã
rất
thân quen,
cũng đã
là
cục diện
như
thế
rồi.
Anh Minh người này,
giống như một quyển sách.
Thời điểm nhìn mặt
bìa vốn
tưởng rằng là
tiểu
thuyết
hoang đường,
lật
tờ
thứ nhất chính là
thể loại
thơ ca,
phong cách
hành văn là văn
học
tự do,
chân chính xem
tiếp mới phát giác
bên
trong
thực chất là một câu chuyện
triết
học,
mà đợi đến khi
bạn đọc đến cuối cùng,
anh ném lại một câu kỳ
thật
hoàn
toàn là
hư cấu!
Đến bây giờ Thạch Nghị vẫn không phân
rõ
mấy
lời
người
này
thuận
miệng
nói
ra
có
mấy
câu
là
thật
mấy
câu
là giả.
Mỗi lần hắn muốn mắng một
câu:
Đệch! Anh
dám
đùa tôi!
Đối phương vĩnh viễn
là giọng điệu kia
trả
lời
hắn,
cậu đoán xem.
Nghĩ
cả buổi cũng nghĩ không ra lý
do, cuối cùng Thạch
Nghị
chỉ lắc đầu bật
cười, chờ
đến
khi Anh Minh rốt cuộc bứt
ra khỏi đám đông, đi về
phía
bên này, liền thấy một mình hắn đang tựa
ở bên cười.
“Cười ngây ngô gì vậy?”
Anh Minh đứng
bên
tay
trái
hắn,
nhìn ly rượu
trong
tay
hắn: “Cậu uống ít
thôi.”
Thạch Nghị nở nụ cười: “Hôm nay nguy
hiểm là anh không phải
tôi,
anh không cần lo cho
tôi.”
“Tôi
thật không nghĩ
tới cậu còn lòng dạ làm mấy
thứ này…”
Không
thể
không
nói
Anh Minh có chút ngoài ý
muốn,
tuy
rằng
mỗi lần sinh nhật anh đều
lăn lộn một chút, nhưng
phần
nhiều
chính là
mấy người
bạn thân tụ tập
lại
cùng
nhau
uống
một trận,
đa dạng như thế
này,
dường như
từ sau khi anh
ra khỏi ánh đèn, liền dần dần
càng
ngày
càng
ít.
Bất
chợt,
có
chút không quen.
Người
bên
cạnh
nhún
nhún
vai,
tùy ý
trả
lại một câu: “Bạn bè
tìm
cơ hội đi
nhậu
một chút,
gần đây nhiều chuyện
phiền lòng, cũng đổi lại
tâm
tình.”
Anh Minh nghe vậy quay đầu nhìn
hắn,
theo
bản năng nhíu mày: “Mắt cậu sao rồi,
quen chưa?”
“Cũng
hơi,
liếc mắt* mà nói có
hơi
tốn sức,
bình
thường cũng không ảnh
hưởng quá lớn.”
Thạch Nghị đưa
tay đẩy gọng kính: “Mắt nhìn đồ quá lâu sẽ có chút mỏi cùng đau,
nhưng cũng không nghiêm
trọng.”
(*余光 dư quang.)
“Cậu kiên
trì không phẫu
thuật,
rốt cuộc vì sao người nhà cậu lại sao đồng ý?”
“Tôi chính là không muốn
bọn
họ còn có
thể làm gì?
Ba
tôi mắng
tôi một
trận,
sau đó cũng liền
tùy
tôi.”
Thạch Nghị nhún vai: “Dù sao mắt là của
tôi.”
Thái độ của
hắn rất
tùy ý,
dường như
thật sự không xem cái này là gì,
Anh Minh đột ngột giơ
tay lấy mắt kính của
hắn xuống,
không đợi Thạch Nghị kịp phản ứng,
liền đưa
tay phủ lên mắt
trái của
hắn.
Nhất
thời,
trước mắt
Thạch Nghị chỉ
còn
lại một mảnh mông lung.
Hắn
nhíu
mày: “Anh Minh?”
Nhưng đối phương không phản ứng.
Hắn
có
thể
cảm giác được Anh Minh
nhìn
hắn,
rồi
lại không
thấy
rõ
lắm vẻ
mặt
của đối phương.
Cảm giác
của
người kỳ
thật
rất
nhạy bén,
nhất
là khi
mắt không
nhìn
thấy,
một
loại phán đoán
theo bản
năng
liền sẽ
rất
chuẩn.
Thạch Nghị
có
thể
cảm
nhận được ánh
mắt
của Anh Minh,
thậm
chí
có
thể
cảm giác được
cảm xúc phức
tạp không
thể diễn
tả bằng
lời,
không
có
lý do gì,
chính
là biết
rõ.
Hắn
thử gọi Anh Minh
hai
tiếng,
nhưng vẫn không
chiếm được đáp
lại.
Có
một
nháy
mắt,
Thạch Nghị
cảm
thấy
có
chút bất
an.
Cho
nên
hắn
theo bản
năng
nắm
lấy
cổ
tay đang phủ
lên
mắt
hắn.
Hai
người
liền
mang
theo bầu không khí
có
chút giằng
co duy
trì
tư
thế đó,
Anh Minh vẫn không
nói
cho Thạch Nghị
nguyên
nhân
làm
như
thế,
qua
hồi
lâu
mới
trả kính
lại
cho Thạch Nghị,
chờ đến khi
hắn đeo xong
rồi
muốn
truy vấn đối phương
làm
cái gì,
Anh Minh đã đi
trước
một bước.
Thạch Nghị có chút nghi
hoặc nhíu mày,
nhìn
bóng lưng Anh Minh
trong đám người cảm
thấy
thứ gì đó giữa
hai người,
sắp không còn cân
bằng.
Đêm
hôm ấy,
Anh Minh uống
rất
nhiều
rượu.
Cho dù
là đám
người Khấu Kinh
cũng
chưa
từng
thấy
anh uống
nhiều
như
thế.
Đến
cuối
cùng,
là
hai
người Háo Tử
cùng Khấu Kinh đỡ
anh
lên xe
một đường đưa về
nhà,
Thạch Nghị vốn
nói để
hắn đưa đi,
Anh Minh sống
chết không đồng ý.
Một đám người ầm ĩ đến hai ba
giờ mới tản, chờ đến
khi
Anh Minh về đến
nhà,
đã sắp bốn giờ
rồi.
Háo Tử đỡ
anh xuống
sô pha, muốn hỏi anh
có thể lên lầu
hay
không, kết
quả
anh chỉ lung tung xua xua
tay,
ý bảo mình thật sự
đi không được rồi, Háo Tử
lên
lầu lấy chăn xuống cho anh, đắp lên
cho
anh xong hai người mới rời đi.
Thời điểm cửa kho đóng lại,
ánh
trăng
bên ngoài
từ cửa sổ phía
trên vẫn luôn rọi xuống mặt đất,
chỉ có
thể chiếu ra một cái
bóng mơ
hồ.
Vòng Khói nhảy lên sô pha vùi
bên chân anh,
chỉ nằm không có động
tĩnh gì.
Anh Minh chậm rãi mở mắt,
có chút ngây người nhìn phía
trước.
Anh
hiện
tại rất chóng mặt,
dạ dày cuộn
trào muốn ói ra.
Nhưng mà,
cố
tình ý
thức rất
tỉnh
táo,
trong lòng cũng rất
bình
thường.
—— Rốt cuộc là xong đời vào lúc nào?
Thời điểm
thi đấu anh đối với Thạch Nghị vẫn là
thưởng
thức,
sau lại chậm rãi là ăn ý,
thói quen,
nhưng giữa
bạn
bè không phải cũng quen
biết
từ những
thứ đó,
tại sao Thạch Nghị không giống với những người khác,
anh không
hiểu.
Lúc ban đầu chính là
cảm
thấy
người
này
cũng
cùng
một dạng quân nhị đại, con ông
cháu
cha,
nhưng nói
đến
cùng,
không phải là
người
cùng
một
thế giới với mình. Lúc sau liên lụy
càng
ngày
càng
nhiều, hiểu rõ
càng
ngày
càng
nhiều, nhớ tới
những đoạn ngắn nhỏ
vụn
phát
sinh
giữa
hai người
trong
quá
khứ,
Anh Minh cuối cùng có chút bất
đắc
dĩ che lại
mắt
mình,
lầm
bầm mắng một câu: “Mẹ kiếp…”
Đều
nói
loại
chuyện
tình
cảm
này
là không
có dấu vết
mà
tìm*,
nhưng
nhân sinh
mấy
chục
năm
của
anh
cho
tới giờ đều
chưa
từng suy xét về khả
năng đàn ông,
rồi
cuối
cùng
lại
thua bởi Thạch Nghị
loại
người không đáng
tin
cậy
nhất.
(*无迹可寻 vô tích khả
tầm.)
Thời điểm nhìn
thấy nửa khuôn mặt Thạch Nghị đều là máu,
cả người Anh Minh giống như
bị ngâm mình
trong đầm
băng rồi vớt ra.
Sự sợ
hãi cùng rung động ấy,
dùng
bất luận
từ ngữ nào cũng không
thể
hình dung.
Đời
này
của Anh,
chưa bao giờ
thiếu
nợ bất kỳ
người
nào,
cho dù
là
chịu
thiệt,
cũng
tuyệt đối sẽ không dùng đến
nhân
tình.
Điểm ấy đám Khấu Kinh đã
từng oán giận với
anh,
cảm
thấy
tính
tình
này
của
anh
thật xa
cách,
dường
như không
muốn đến gần bất kỳ
một
ai.
Nhưng
hiện
tại
anh không
chỉ
thiếu,
lại
còn không
thể
trả
nổi.
Trong lòng rất phẫn nộ,
nhưng cảm giác chua xót níu lấy
tâm kia lại càng nhiều.
Vừa rồi
trong quán
bar,
thời điểm anh
thấy Thạch Nghị sau khi gỡ kính xuống
bắt lấy
tay anh,
sợi
thần kinh nào đó dưới đáy lòng giống như
bị xé đứt.
Là thứ được gọi
là ‘như người
uống
nước,
nóng
lạnh
tự biết’.
(*如人
饮水, 冷
热自知 n
hư nh
ân ẩm
thủy
, lãn
h nhi
ệt tự
tri.
)
Thạch Nghị không
thấy rõ nét mặt của anh,
cho nên
hẳn là không biết anh có biểu
tình gì,.
Chính
anh
cũng không soi gương,
lại
có
thể đoán
ra sẽ
có bao
nhiêu
chật vật.
Làm một diễn viên, là dựa
vào
biểu
diễn
cảm xúc để
ăn cơm, ở
trong mắt
người khác, anh vẫn
luôn
là người
giỏi
che dấu cảm xúc.
Kết quả hiện tại, dùng một câu
châm
ngôn
để nói, thật sự là
một đời ‘Anh Minh’,
hủy trong
tích
tắc*.
(*Câu thật của nó là 一世英名毁于一旦 nhất thế anh danh, hủy vu nhất đán: chỉ
thành quả lao động lâu dài, thoáng cái
bị
hủy diệt.)
Đệch!
Sau này,
phải xử lý
thế nào…
Thạch Nghị phát
hiện
từ sau sinh nhật ngày đó,
hắn
hẹn Anh Minh
trở nên rất khó khăn.
Lần đầu tiên bị
từ chối,
hắn thậm chí cảm thấy không quen.
Nhưng đối phương cho lý do rất đầy đủ,
bộ phim của anh đang vào giai đoạn l*иg
tiếng,
cho nên rất nhiều chuyện vụn vặt phải xử lý.
Bận
rộn
nên
cũng không
có
thời gian.
Thạch Nghị có
thể
hiểu được,
nhưng
tiếp
thu lại có chút khó khăn.
Điện
thoại dù sao vẫn
là vô
thức
liền
cầm,
lúc phản ứng đến
cũng đã bấm gọi
rồi,
sau đó
mỗi
lần đều
theo bản
năng
hy vọng
lần
này đối phương
rảnh
rỗi.
Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là có
thời
gian
ăn với nhau một
bữa
cơm.
Nhưng
cuối
cùng
lại
luôn
vấp phải các loại chuyện
của Anh Minh.
Chờ đến khi bị
từ
chối
lần
thứ bảy,
Thạch Nghị
cuối
cùng
có
chút
tức điên
rồi: “Đệch!
Anh
rốt
cuộc suốt
ngày bận
rộn
cái gì
hả?
Ngay
cả
một bữa
cơm
anh
cũng không
rảnh?”
Âu Dương đối diện
hắn sợ
hết
hồn,
có chút kinh ngạc nhìn
hắn.
Anh Minh ở
bên kia
trầm mặc một
hồi,
nhưng cuối cùng vẫn là
trầm ổn mở miệng: “Thât xin lỗi,
gần đây
thật sự
bận nhiều việc.”
Sau đó Thạch Nghị ném điện
thoại.
Nói
thật lời
từ chối của Anh Minh không đủ kỹ xảo,
Thạch Nghị chỉ cần không ngốc đều có
thể cảm giác được đối phương cũng không phải
thật sự quá
bận,
mà là đơn
thuần không muốn chấp nhận lời
hẹn mà
thôi.
Nhưng
hắn không nghĩ ra được lý do là gì.
Trong ấn
tượng,
đối phương chưa
bao giờ là người sẽ làm như
thế.
Thấy sắc mặt khó coi của
hắn,
Âu Dương
hỏi
thăm: “Thạch Nghị,
cậu không sao chứ?”
Người
kia
có chút bực bội
nhíu
mày:
“Không có
gì.”
Một lần nữa mở
ra bản kế
hoạch
đã thảo luận được một nửa, Thạch Nghị bắt buộc chính mình tập trung tinh thần không
tiếp
tục sốt ruột chuyện
này,
thầm
khuyên bản
thân
không được chạm đến
cái
điện
thoại
chết
tiệt
kia
một lần nữa!
Cũng
may buổi
chiều
hắn đều
ngâm
mình ở bàn
họp,
đợi đến khi
toàn bộ kết
thúc,
đã sắp
mười giờ
rồi.
Âu Dương
nói
mọi
người
ra
ngoài ăn
một bữa
cơm,
Thạch Nghị
rồi
lại không
có
tinh
thần xua xua
tay: “Được
rồi,
tớ
có
hơi
mệt về
nhà
trước đây,
mấy
cậu đi ăn đi,
tính
cho
tớ.”
Không
để ý
tới
ánh mắt vẫn có
chút
bận tâm của Âu
Dương, hắn
cầm
áo khoác liền đến bãi đậu
lấy
xe, đương
nhiên, hắn
cũng
không về nhà.
Lái thẳng
một đường
tới nhà Anh Minh, nhìn từ
bên
ngoài, trong kho hàng có
ánh sáng.
Người
khẳng định ở nhà.
Thạch Nghị nhấn chuông cửa,
đèn xe phía sau rọi vào người
hắn,
cả người
thoạt nhìn có chút vội vàng xao động.
Người
mở cửa thấy là
hắn,
theo
bản
năng
ngẩn
ra: “Cậu tới làm gì
vậy?”
Thạch Nghị nhíu mày: “Anh Minh đâu?”
Lửa giận vốn đã
không ép
được
sau khi nhìn thấy mở
cửa
là Vương Nghĩa
Tề, Thạch
Nghị
càng
cảm thấy buồn bực hơn rồi, hắn
trực
tiếp
đẩy
Vương
Nghĩa Tề
ra đi
vào
trong
hai
bước:
“Anh
Minh, anh
ra đây cho tôi!”
Vương Nghĩa Tề đưa
tay ngăn lại: “Này,
cậu uống nhiều quá đúng không?”
Con
mẹ
nó không phải
là
tới đánh
nhau đi?
Kết quả Thạch Nghị gọi vài tiếng cũng không gọi được Anh Minh ra,
ngược lại
là một người đàn ông đi
từ trên lầu xuống, có chút buồn bực
nhíu
mày:
“A Tề?”
Cậu
ta
một bên gọi Vương Nghĩa Tề
một bên đi xuống
lầu,
có
lẽ
là vừa
tỉnh
ngủ,
ý
thức không
rõ
ràng
lắm,
đi
hai bước
thiếu
chút
nữa vấp
ngã.
Vương Nghĩa Tề cũng
bất chấp Thạch Nghị lập
tức đi đến chỗ cầu
thang: “Em xuống dưới làm gì?
Phát sốt
trở về phòng nằm!”
“Em
thấy dưới lầu ồn ào,
liền dậy xem.”
Giọng
nói
của
cậu
rất
nhỏ,
có
lẽ
là vì sinh bệnh,
nhìn qua
có
chút yếu ớt: “Anh không
có
chuyện gì
chứ?”
“Một người điên,
không cần để ý
tới
hắn!”
Vương Nghĩa Tề ngăn lại động
tác muốn xuống dưới lầu của cậu: “Em về phòng
trước đi,
là đi
tìm Anh Minh.”
“Nhưng mà…”
Đối phương
hiển nhiên không quá yên
tâm.
“Đệch!
Anh
bảo em về phòng em liền ngoan ngoãn về phòng,
đừng quên anh là anh
trai em!”
Cậu vừa nói xong như
thế,
đối phương rốt cuộc im lặng,
cuối cùng nhìn về phía Thạch Nghị,
nghi
hoặc
híp
híp mắt,
sau đó mới
trở lại lên lầu.
Thạch Nghị đứng ngoài cửa nhìn không rõ
tình
huống,
vừa muốn mở miệng
hỏi,
giọng nói quen
thuộc phía sau liền dời đi sự chú ý của
hắn.
“Thạch Nghị?”
Anh Minh xách
theo
hai
túi đồ đứng
trước cửa,
có chút ngoài ý muốn đối với người đứng chặn cửa nhà mình.
Thạch Nghị quay đầu lại,
cuối cùng nhìn
thấy người,
lửa giận
trong lòng mới miễn cưỡng vơi xuống một chút.
Nhất
thời,
hai
người
cũng
chỉ
nhìn
nhau,
ai cũng không
mở miệng.