Chương 50

Trước kia Anh Minh

từng nghe người

ta nói,

có đôi khi,

người gặp phải kích

thích

tương đối lớn,

sẽ dẫn đến mất

tiếng ngắn

hạn.

Anh biết



loại

tình

huống

này.

Nhưng

tuyệt đối

không thể

tưởng được có

một ngày loại chuyện

này

sẽ phát sinh ở

trên

người

mình, đặc

biệt

là,

anh cũng không

cảm thấy mình đã đạt

tới

loại

trình

độ đó.



chút

cố sức

ho khan

một

trận,

anh

lắc đầu

nỗ

lực khiến

cho

mình

tự

nhiên

một

chút,

cố

tình

càng

muốn

càng không

làm được,

cuối

cùng

hiệu quả

chính

là giọng

nói

ra giống

như đã khóc ba

ngày ba đêm,

chỉ



thể

nhìn Thạch Nghị bằng vẻ

mặt

lúng

túng,

miễn

cưỡng

mở

miệng: “Hiện

tại

cậu

cảm

thấy

thế

nào?”

Hiển

nhiên Thạch Nghị

cũng khó

tiếp

thu Anh Minh

như vậy.

Hắn sững sờ

một

lúc

mới

nhíu

mày,

theo bản

năng

muốn sờ

mắt,

nhưng

chỉ



nâng

tay

lên

cũng không

thật sự đυ.ng vào: “Còn được,

chỉ





chút

chóng

mặt.”

“Cậu vừa mới

hết

thuốc

tê.”

Anh Minh dừng

một

chút: “Cậu

còn

nhớ

tại sao

mình

lại bị

thương không?”

“Nhớ.”

Thạch Nghị gật gật đầu: “Tôi không mất

trí nhớ.”

Lúc này Khấu Kinh cũng đã

kéo

bác sĩ vào

rồi,

Anh

Minh

tránh

chỗ

để bác sĩ

làm kiểm tra cho Thạch Nghị, xác nhận Thạch Nghị không

có vấn đề

gì nữa, bác sĩ

quay

đầu:

“Tình

huống của

cậu

ấy xem như

không tệ,

tôi

sắp xếp cho cậu

ấy ngày mai kiểm tra toàn thân, chi tiết phải đợi

có kết quả, nhưng nhìn trước

mắt,

hẳn là vấn

đề không

quá lớn.”

Trấn an đám người Anh Minh vài câu,

bác sĩ viết

hai câu xuống chỗ lời dặn của

bác sĩ

trong

bệnh án,

sau đó rời đi,

trước khi đi gọi Anh Minh ra ngoài.

Ngoài

hành

lang

tới

lui không

ít người,

bọn họ đi

về phía bên cạnh.

“Các cậu

báo cho người nhà cậu ấy chưa?”

“Tạm

thời còn chưa.”

“Tốt nhất nhanh chóng

thông

báo,

tình

huống của

bệnh nhân,

vẫn là cần người nhà của cậu ấy

biết rõ.”

Bác sĩ

nói

như

thế,

Anh Minh

theo bản

năng



chút khẩn

trưởng: “Không phải vừa

rồi

ngài

mới

nói,

cậu ấy

hẳn

là không

có việc gì sao?”

“Ừ,

tình

huống

tổng

thể xem như không

tệ,

chính là mi mắt của cậu ấy

bị

thương

tương đối nghiêm

trọng,

màng mắt

bị

tổn

hại mặc dù đã

trải qua giải phẫu vẫn không lạc quan lắm,

mặc dù

hiện

tại vẫn còn chưa chắc chắn rốt cuộc cậu ấy

bị ảnh

hưởng

bao nhiêu,

nhưng có người nhà

bên cạnh,

dù sao vẫn

tốt

hơn một chút.”

Sắc mặt Anh Minh

tái nhợt: “Ngài nói cậu ấy sẽ

bị mù?”

“Mù

thì cũng chưa đến mức.”

Bác sĩ giải

thích: “Lúc cậu ấy

bị

thương,

thủy

tinh đâm vào mi mắt

tạo

thành màng mắt

bị rách,

giải phẫu có

thể làm chính là cứu vãn cậu ấy không đến mức

bị mù,

nhưng

thị lực nhất định sẽ

bị ảnh

hưởng,

trước mắt còn chưa xác định được

trình độ ảnh

hưởng,

tôi

bảo cậu

báo cho người nhà cậu ấy,

cũng là

hy vọng cậu ấy có

thể

bình

tĩnh khi đối mặt với ngày gỡ

băng gạt,

bởi vì chỉ có chính cậu ấy là cảm

thụ được rõ ràng nhất.”

Vỗ vỗ vai Anh Minh,

bác sĩ để lại những lời này liền rời đi,

còn lại mình Anh Minh có chút sững sờ đứng ngoài

hành lang,

đầu óc

trống rỗng.

Háo Tử

thấy

anh

lâu

như vậy

còn

chưa về phòng,

lại

ra

ngoài

tìm

anh,

thấy

anh đứng

ngốc bên kia

liền

nhíu

mày đi qua: “Anh Minh,

cậu sao vậy?”

Anh Minh



mắt không

trả

lời,

qua

thật

lâu

mới

cứng

ngắc đẩy

cửa phòng bệnh

ra,

bên

trong Khấu Kinh đang

nói

chuyện

cùng Thạch Nghị,

hai

người đều

ngẩng đầu

nhìn

anh.

Thạch Nghị có chút không chịu được vết

thương

trên mặt Anh Minh,

giật giật Khấu Kinh: “Rốt cuộc anh ấy có đi xem

bác sĩ không vậy?”

Người

đều

ở bệnh viện, như thế

nào

cũng

phải

xử lý

một

chút.

Người

kia

nhún

nhún

vai bất lực: “Khuyên

nhiều lần

cậu

ấy cũng không chịu đi, không có cách.”

Cố

chấp bướng bỉnh,

người

trong phòng

này Anh Minh đứng

thứ

hai,

đoán

chừng không



ai dám

nhận

thứ

nhất.

“Khuyên không được liền lôi đi,

trên người anh ấy khẳng định có không ít

thương.”

Mục

tiêu của mấy người kia chủ yếu là Anh Minh không phải

hắn,

chỉ là

hắn

thấy

tận mắt Anh Minh cũng đã

trúng phải mấy côn,

huống chi những lúc

hắn không

thấy.

Đến lúc này cá gặp

tai ương*

hắn đây đều nằm

trên giường

bệnh,

chính chủ còn lắc lư

bên dưới.

(*Nguyên văn 殃及池鱼 ương cập

trì ngư: vô duyên vô cớ gặp: họa.)

Thạch Nghị không ủng

hộ chỉ đổi lấy một cái liếc mắt xem

thường đầy

bất lực của Khấu Kinh,

tinh

thần của Anh Minh không phải quá

tốt,

anh miễn cưỡng kéo ghế qua ngồi xuống,

sau đó mới

thương lượng một câu với Khấu Kinh cùng Háo Tử: “Hai cậu ra ngoài một chút,

tớ có lời muốn nói với Thạch Nghị.”

Khấu

Kinh

nhíu

nhíu

mày,

cùng

Háo Tử liếc mắt

nhìn

nhau, sau

đó mới gật gật

đầu:

“Có

chuyện gì

gọi bọn tớ, ở ngay trước

cửa.”

Chờ đến khi phòng bệnh

chỉ

còn

lại Thạch Nghị

cùng Anh Minh,

người kia

mới

thở dài

một

hơi,

ngửa đầu

nhắm

mắt,

cả buổi đều không động

cựa.

Thạch Nghị

biết anh có lời,

cũng không

thúc anh,

đợi đến khi Anh Minh lại mở mắt ra,

mới

hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Anh Minh

nghĩ

một

chút

nên

nói

như

thế

nào.

“Bác sĩ nói

tôi

báo cho người nhà cậu.”

Anh dừng một chút,

nhíu mày: “Nói cho

tôi số điện

thoại nhà cậu.”

Anh không phải đang

thương

lượng,

là đòi

thẳng Thạch Nghị



thôi.

Cho

nên,

đối phương

cũng giật

mình,

hỏi

một

nơi

trả

lời

một

nẻo: “Rốt

cuộc xảy

ra

chuyện gì?”

Anh Minh

lặp

lại

lần

nữa: “Phương

thức

liên

lạc với

người

nhà

cậu.”

Lần này Thạch Nghị cự tuyệt tương đối thẳng thừng:

“Tôi

không muốn báo

cho

người

nhà

biết.”

Đánh

nhau đánh

tới bệnh viện,

dù không phải

hắn

chọc phiền

toái,

loại

chuyện

này

tuyệt đối không phải



tình

huống Thạch Nghị sẽ báo

cáo

cho

người

trong

nhà biết.

Nhưng

Anh

Minh

rất kiên trì: “Chuyện cậu

nằm

viện

lớn như vậy, muốn giấu giếm cũng không có khả

năng.”

“Vậy có

thể giấu được

bao lâu liền giấu

bấy lâu,

chuyện

trong nhà

tôi,

tôi có

thể xử lý.”

Thạch Nghị cảm

thấy đề

tài này có chút loạn,

thái độ

hiện

tại của Anh Minh rõ ràng cho

thấy có việc,

nhưng không muốn nói cho

hắn

biết rồi lại khăng khăng phải

báo cho người nhà

hắn

biết,

làm nghiêm

trọng như

thế chẳng lẽ là

hắn muốn

tàn phế sao?

Nghĩ

như vậy, hắn đột nhiên phản ứng lại.

Nhíu

mày nhìn Anh Minh có

chút

khác

thường phía trước mặt, Thạch

Nghị

giơ tay chạm nhẹ vào

đôi

mắt vẫn còn quấn băng gạc: “Mắt của

tôi

bị sao vậy?”

Anh Minh

chỉ



trầm

mặc.

Trong phòng

bệnh

bao

trùm một loại im lặng khiến người

ta

hít

thở không

thông,

sắc mặt Thạch Nghị vốn đã

tái nhợt,

hiện

tại càng là phủ

thêm một

tầng

trầm

trọng không dễ dàng phát

hiện,

hắn do dự suy đoán: “Tôi…

sẽ mù?”

Một chữ mù

này

trực

tiếp

kích

thích

đến

Anh Minh,

cả người anh chấn động một cái, sau

đó mới hít sâu

một

hơi:

“Sẽ không

mù.”

Dường

như

là tích góp thật lâu

mới

rốt cuộc có sức

nói

ra những lời này, Anh Minh dứt

khoát hoặc là

không

làm,

đã làm thì làm

cho

xong:

“Bác

sĩ nói tình huống tệ nhất chính là

thị

lực của cậu sẽ

chịu

ảnh hưởng

rất nghiêm

trọng.”

“Nghiêm

trọng?”

Thạch Nghị lặp lại lần nữa: “Nghiêm

trọng đến mức nào?”

“Tạm

thời còn khó nói,

phải đợi khi cậu

tháo

băng xuống.”

Anh Minh

nói xong

câu đó,

Thạch Nghị đột

nhiên



loại xúc động

muốn kéo băng vải

trên

mặt xuống

lập

tức,

hắn

cố gắng đè

lại

nôn

nóng xuất

hiện

trong

thân

thể,

trầm

mặc

hồi

lâu

mới gật đầu: “Được

rồi,

tôi biết

rồi…”

Nhất

thời,

không còn

ai mở miệng.

Anh Minh vẫn

luôn

tự

nhận

mình



một

người không

trốn

tránh vấn đề,

bởi vì đã sớm

làm xong giác

ngộ bất

cứ

chuyện gì đều khó

có khả

năng

thuận buồm xuôi gió.

Trong sinh

hoạt,

người khi đối

mặt với

thời điểm

lựa

chọn phải



chuẩn bị

cho sự

thành

công,

cũng phải

có dũng khí

thất bại,

kỳ vọng quá

cao



lừa

mình dối

người,

căn bản không

có ý

nghĩa.

Trải qua sự nghiệp phập phồng,

cũng

từng gặp phải vấn đề

trong sinh

hoạt,

anh

trước giờ đã đủ

bình

tĩnh.

Kết quả phát hiện đều là

chó má.

Nói mấy câu ngắn ngủi này

với

Thạch

Nghị, giống như đã

lấy đi của

anh

nửa cái mạng, từng chữ nói ra

miệng

đều

cảm thấy lòng xoắn đến khó chịu, thậm chí không phải là

cái

loại

có thể nói

ra khỏi miệng,

chính là

nghẹn

đến

muốn

hoảng, muốn đập

đồ,

muốn

gào thét,

muốn

làm một chuyện

gì đó

khiến mình sức

cùng

lực

kiệt.

Nhưng

mà,

loại

tinh

thần

cuồng

loạn

này,

cũng

chỉ

khiến

cho

đầu anh càng đau thêm mà

thôi,

đến

cuối

cùng,

anh

vẫn ngồi ở

trước mặt

Thạch Nghị, hai người đối diện nhau trầm mặc, thứ

đồ vật trong lòng mình kia, cũng chỉ có

thể

nếm một mình.

Qua thật lâu, Thạch

Nghị

mới chậm rãi mở

miệng: “Tạm thời…

còn

chưa

muốn

nói cho người nhà tôi…

chờ tôi gỡ

băng

rồi

nói sau.”

Giọng

của

hắn đến sau

cùng

liền

thấp xuống,

cú shock

này không phải

một

lát





thể

tiêu

hóa,

hắn

nói xong

những

lời

này,

cũng không

lên

tiếng

nữa,

ngây

người

nhìn

chăn

mền phía dưới,

Anh Minh bên

cạnh

cau

mày

nhìn

hắn

cả buổi,

cũng không

thấy

hắn động

cựa.

Đến

cuối

cùng,

Anh Minh

chỉ



thể

một

mình đứng

lên đi

ra khỏi phòng bệnh,

lúc đóng

cửa phòng bệnh

nhìn

thấy ánh

mắt

nghi vấn

của Khấu Kinh

cùng Háo Tử,

ngay sau đó

anh đấm

một

cái

thật

mạnh vào bức

tường ở

hành

lang.

“Mẹ kiếp…”

Đầu

tựa vào

tường

liều

mạng

ngăn

lại

cảm giác kêu gào vô

cùng

chân

thật*

này,

Anh Minh siết

chặt

tay,

sau đó

trên

cổ đều



mồ

hôi

lạnh.

(*呼之欲出 hô chi dục xuất: miêu tả sinh động; nét vẽ sống động; vẽ giống như

thật.)

Háo Tử

thấy bộ dạng

của

anh không đúng,

kết quả vừa đυ.ng đến vai Anh Minh,

liền

thấy

anh

ngã quỵ xuống đất giống

như

thoát

lực,

theo bản

năng

nắm

lấy áo

trước

ngực,

vẻ

mặt

cố

nén.

Một đấm vừa rồi

kia

có lẽ

động

đến

vết thương

của

anh rồi, vốn là

bị thương

cũng

không nhẹ, không phải là

do Thạch

Nghị,

khả

năng

anh cũng sẽ không chống đỡ cho

tới

bây giờ.

Khấu

Kinh

liền

vội vội vàng vàng đi

tìm

bác sĩ, hành lang ầm

ĩ một trận

Chờ đến khi bác sĩ

tới,

Anh Minh đã gần

như

mất đi ý

thức,

mặt

mũi

mồ

hôi đầm đìa,

đần độn

rên

rỉ,

sau đó

mới được đẩy

thẳng vào phòng giải phẫu.

Háo Tử

cùng Khấu Kinh đều sợ

hãi,

đứng

ngoài phòng giải phẫu đều



chút

run

rẩy.

“Tớ đệch!

Sao lại đột nhiên nghiêm

trọng như vậy…”

Lúc nãy ở

phòng

bệnh

còn

chưa

thấy

gì, như thế nào

đi ra liền không xong rồi.

Háo Tử

thấy Khấu Kinh

lầu bầu

cũng không

tiếp

lời,

hai

người đều

lo

lắng

nhìn ánh đèn ở

trên phòng giải phẫu,

ngóng

trông

thứ

này

mau

chóng

tắt đi,

sau đó

người bên

trong

ngàn vạn

lần không

có việc gì.

Thạch Nghị

hiện

tại đã đủ

tệ rồi,

nếu như Anh Minh cũng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,

chính là

thật sự khiến người phát điên!

May mắn, vết thương

của Anh Minh cũng không tính nghiêm

trọng.

Một lúc sau có

bác sĩ đi

ra nói với

đám

người

Khấu

Kinh, tình huống của Anh

Minh

chủ

yếu là mấy

vết

thương bên

ngoài, cũng không thương

đến

nội tạng,

tương

đối

nghiêm trọng là

xương cẳng tay

của

tay phải bị nứt, cần

phải

nẹp

cố định, lại bảo đám

người Khấu Kinh xử

lý thủ tục

sắp

xếp một chút, mau chóng xử lý.

Lúc Anh Minh đi

ra khỏi phòng

giải

phẫu,

thậm

chí

là tự

đi ra ngoài.

Khấu

Kinh

lời đến bên miệng cũng mắng không ra, chỉ có thể trừng

anh một cái: “Nứt xương còn muốn đấm tường, điên rồi đúng không?”

Hiện

tại đây là

con

mẹ nó

không còn

muốn

sống

nữa,

đang

yên

đang

lành

còn phải lăn lộn.

Lúc này Anh Minh không có

sức

đáp lại cậu, miễn cưỡng lộ ra

một nụ cười khổ

để đối phó, anh lắc

đầu: “Tớ

căn bản không biết mình bị nứt

xương.”

“Bảo cậu sớm đi kiểm

tra,

không phải không nghe sao!”

Giọng

nói

thoáng

cái

nâng

cao,

Khấu Kinh vừa định

nói gì đó,

bị Háo Tử

cứng

rắn đè xuống,

cậu quay đầu

nói với Anh Minh bọn

họ đi xử



thủ

tục

trước,

sau đó

mới

lôi kéo

nhau đi.

Anh Minh

nhìn

theo bóng

lưng dần xa

của

hai

người,

chính

mình

cẩn

thận

tìm

một

cái ghế

ngồi xuống,

chậm

rãi

nhắm

mắt dựa vào vách

tường,

cảm

thụ

cảm giác

lạnh

lẽo

từ bức

tường sau

lưng xuyên

thấu đến xương

cốt,

sau đó

mới

chậm

rãi

len

lỏi vào

thân

thể.

Đời

này,

anh

cùng Thạch Nghị

là không

thể

tính

toán



ràng…