Thời
điểm
Anh Minh mới nghe Vương Nhạc ở
đầu
bên kia vừa khóc vừa
gào
nói Thạch
Nghị
xảy ra chuyện,
toàn
bộ sắc mặt
đều
đổi.
Vương Nghĩa Tề giật mình,
trước
giờ cậu chưa
từng thấy sắc mặt anh khó coi
thành như vậy.
Xin nghỉ với đoàn phim nói nhất thời có chuyện, thậm chí Anh Minh không quản Vương Nghĩa Tề vẫn luôn
truy vấn phía sau liền lên xe rời đi,
mãi đến khi đến quán
bar rồi, mới nghe hiểu ý
tứ của Vương Nhạc là Thạch Nghị ở quán
bar đánh nhau với người ta.
Anh có chút sửng sốt.
Cho
tới giờ
chưa
từng
nghĩ
tới
người
như Thạch Nghị sẽ đánh
nhau ở
nơi
công
cộng,
cảm
thấy không
thể
tưởng
tượng
nổi.
Nhanh
chóng lách vào
quán
bar,
anh
gần như vừa đến
cửa
liền
chui
vào giữa đám người vây xem, không lo phản ứng
của
người
khác
trực
tiếp
ở phía sau chế
ngự
Thạch
Nghị, ôm
người
liền
kéo
ra bên ngoài.
Anh Minh dùng sức không
nhỏ,
Thạch Nghị bị
anh kéo
thiếu
chút
nữa
té xuống.
Đánh
nhau đánh được
một
nửa đột
nhiên bị
người
mạnh
mẽ kéo
ra,
cơn
tức
của
hắn
cũng không
nhỏ: “Mẹ kiếp,
muốn
chết
hả!”
Anh Minh
cũng không dừng bước: “Thạch Nghị,
ngoài
cửa
có phóng viên,
cậu
nhanh
chóng
rời đi.”
Có
lẽ
là giọng
nói
của Anh Minh quá quen
thuộc,
rốt
cuộc khiến
cho Thạch Nghị đã đánh đến
hồng
mắt
ngẩn
ra
một
chút,
phản ứng
lại.
Hắn
miễn
cưỡng
chống
tường đứng vững,
quay đầu
nhìn Anh Minh: “Anh Minh?”
Vốn muốn
hỏi
tại sao Anh Minh lại ở chỗ này,
nhưng người kéo
hắn ra cửa căn
bản không rảnh giải
thích với
hắn: “Quán
bar này có cửa sau,
cậu mau rời đi
bằng cửa sau.”
Nhưng
Thạch Nghị bị
anh đẩy ra
cửa
vẫn còn giữ chặt anh
hỏi
một câu: ”
Vừa
rồi anh nói có
phóng
viên?”
“Ừ,
nhất định là nhóm người ra tay với cậu gọi đến,
cậu đừng tìm phiền toái.”
Trước khi đến đây chuyện của Thạch Nghị cùng Lưu Lỵ vốn đã đồn đãi quá xa rồi, nếu
thật sự
bị phóng viên chụp được cảnh Thạch Nghị đánh nhau với Triệu Tử Thông ở quán bar,
này không chừng còn nháo ra động
tĩnh lớn
hơn nữa, đoán chừng lời càng khó nghe cũng có.
Thạch
Nghị
hiểu
được
suy
nghĩ
này của Anh Minh, nhưng hắn cũng không thể xong việc liền chạy lấy người, hắn nhíu mày: “Tôi đi
còn
anh thì sao?”
“Đệch!
một diễn viên
hạng
ba như
tôi có
bị chụp mấy bức đánh nhau với người ta tại quán
bar
thì nhiều nhất ba ngày khẳng định hết chuyện,
còn có
thể có chuyện gì lớn?”
Giống
như
lời
anh
nói,
thân phận
nghệ sĩ
này
có đôi khi đứng ở
nơi bất đắc dĩ
cũng không sợ
tin
tức xấu,
chỉ sợ không
có
tin
tức,
tuy
rằng việc
này
chắc
chắn sẽ không được viết quá vẻ vang,
nhưng Anh Minh
lên đài dù sao
cũng đỡ
hơn Thạch Nghị.
Thấy
Thạch
Nghị
còn
chưa
chịu
đi, Anh Minh dứt khoát nóng nảy đạp
hắn
một cái: “Thạch
Nghị
đừng
con
mẹ nó
ngu
ngốc*, mặt
mũi
cậu không
cần nhưng
mặt mũi người nhà cậu thì
không cần
sao!”
(*phạm nhị (犯二): mang nghĩa mỉa mai những người: hơi ngu ngốc,
làm những việc lỗ mãng; đồng
thời, ngoài nghĩa xấu còn có
hàm ý khen ngợi; thông minh nhưng cũng chẳng để làm gì (thông minh vào những việc đâu đâu.)
Những
lời
này cũng rốt cuộc cho Thạch Nghị một lý
do.
Hắn do dự
một
chút,
cuối
cùng vẫn
nhìn Anh Minh
một
cái,
sau đó
mới đi ra từ
cửa sau.
Trong quán bar
bởi vì biến cố
tới quá nhanh,
rất nhiều người chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì,
Triệu Tử Thông giãy giụa đuổi tới
bên này,
nhìn
thấy Anh Minh lập
tức lộ vẻ dữ tợn muốn đuổi
theo Thạch Nghị,
tiếp đó Anh Minh không nói
hai lời liền
trực
tiếp cho Triệu Tử Thông một đấm.
Không ít
người bên
cạnh đều xem không
hiểu đây
là
tình
huống gì, trước đó Triệu Tử Thông
vốn đã bị Thạch Nghị đánh
cho
một
trận đã
có
chút
chịu không
nổi,
hiện
tại Anh Minh không phân biệt
tốt xấu
liền
ra
tay,
cả
người
tựa
như điên
rồi
mà
nhào
tới Anh Minh bắt đầu đấm đá.
Nhưng
thân
thủ
của gã không bằng Thạch Nghị,
đương
nhiên càng không bằng Anh Minh.
Ngoại trừ
tiếng
rống
giận
cuồng loạn, người bên ngoài chỉ có
thể
thấy
gã một lần
xông
lên
lại một lần bị
Anh Minh đánh ra, mãi đến
khi
cảnh
sát có mặt, gần
như
đều là tình huống này.
Thời điểm ghi lời khai,
Anh Minh thừa nhận rất dứt khoát,
chính là anh ra
tay đánh người.
Triệu Tử Thông đã
bị đưa đến bệnh viện, mấy người đứng ngoài được coi là nhân chứng,
xem xong một vở kịch này như rơi vào trong sương mù,
bởi vì đều không muốn tạo phiền phức,
thời điểm cảnh sát
hỏi, đa số chỉ có một câu: “Cũng không rõ chuyện gì,
bọn
họ liền đánh nhau…”
Lời này cũng là
thật, bởi
vì Anh Minh rốt cuộc vì sao sẽ ra
tay với Triệu Tử Thông, ai cũng không biết được.
Nhưng
chủ
của quán bar này là
người
quen
của
Anh Minh,
bằng
không
thì
anh cũng sẽ không biết trong quán bar có
cửa
sau,
lúc sau đến lượt chủ
quán
cùng
nhân
viên
phục
vụ,
bartender
lấy lời khai, đều tận lực
giấu
giếm
Thạch Nghị, ý
tứ lời trong lời ngoài đều là
Triệu
Tử Thông
cùng
Anh Minh uống nhiều
quá,
hẳn là có
điểm
hiểu
lầm mới có
thể
ra tay đánh nhau.
Những
phóng viên chờ
ngoài cửa
kia,
chắc
hẳn
đã chụp được ảnh Anh
Minh
bị cảnh sát dẫn đi.
Lúc sau khi đám
người Vương Nghĩa Tề nghe được chuyện Anh Minh đánh nhau ầm
ĩ đến cả
cục cảnh sát, đều tưởng rằng bị lầm.
“Nói đùa cái gì vậy?!
Anh nói cậu ấy ở quán
bar đánh nhau với người
ta?”
Điều
này
cũng quá vô
lý đi!
Kết quả phóng viên vẫn
là đến
hỏi đoàn phim bọn
họ
rốt
cuộc
có biết
chuyện gì
hay không,
Vương Nghĩa Tề
tức giận đến
trực
tiếp đẩy
người
ra,
một
chút phản ứng
cũng không
cho
liền
chui
lên xe
trang điểm.
Sau đó mới
bắt
đầu gọi điên cuồng cho Anh Minh, nhưng điện thoại
vẫn ở
trạng thái không gọi được.
Lúc sau cậu tìm
được
Khấu
Kinh
cùng
Háo
Tử, mới biết được Anh Minh thật sự
bởi vì say
rượu
gây
chuyện bị
tạm giam,
tình
huống
hiện
tại
còn chưa rõ lắm, nhưng Khấu Kinh đã
tìm
luật
sư rồi, đang xử
lý thủ tục.
“Đánh nhau với Anh Minh rốt cuộc là ai?”
Chuyện này sao lại
tào lao như vậy,
Vương Nghĩa Tề cũng không phải ngày đầu quen
biết Anh Minh,
người này cho dù
thật sự muốn đánh nhau,
cũng không có khả năng đánh đến
tận cục cảnh sát a!
Khấu Kinh ở đầu dây bên kia do dự
một
chút,
sau đó
mới
nói
cho
cậu biết: “Nghe
nói
là Triệu Tử Thông.”
Cậu vừa
nói
như
thế,
Vương Ngĩa Tề
liền
hiểu.
Cái đệch!
Nếu không
phải
bên ngoài
nhiều
phóng viên như
vậy
cậu không
thoát
thân
được, cậu
thật
sự muốn lôi Thạch Nghị ra đánh một
trận.
“Hiện
tại đoàn phim đang
bị một đống phóng viên đến tìm phiền
toái, tớ
tạm
thời chưa thể rời đi,
các cậu
bên kia có
tin gì nhớ nói cho tớ
biết,
cần giúp một
tay mà nói, gọi điện cho tớ.”
“Yên
tâm đi,
chuyện cũng không
tính lớn, tớ làm được.”
Giọng điệu Khấu Kinh xem
như
nhẹ
nhàng,
cậu đơn giản
nói
mấy
lời với Vương Nghĩa Tề xong
liền
tắt
máy,
bởi vì
còn phải đợi
tin
tức
từ
luật sư.
Nhưng
Vương Nghĩa Tề
nói
thì nói thế, kỳ
thật lúc
nghe
máy với
Khấu
Kinh
lông
mày đều
nhíu
chặt.
Chuyện
này
của Anh Minh
nếu
như
anh
là xung đột với
người bình
thường,
đánh
một
trận,
nhiều
nhất
cũng
chỉ
là ầm ĩ
trên phương diện
tin
tức
một
chút,
phương diện khác không đến
nỗi
nghiêm
trọng.
Hiện
tại Khấu Kinh
còn
chưa biết rốt cuộc Triệu Tử Thông
muốn xử
lý
thế
nào,
đổi
thành
người khác
còn
có
thể đàm phán để
tìm biện pháp
hòa giải,
nhiều
nhất
chính
là bồi
thường
tiền,
nhưng đối phương
là Triệu Tử Thông,
phải đối phó
thế
nào?
Nhưng
những thứ
này
để nói sau, Khấu Kinh cảm
thấy
việc
cấp
bách
bây giờ chính là bảo
đảm
Anh Minh ở
trong cục
cảnh
sát
không
có việc gì.
Chỗ đó
ai
cũng
chưa
từng
ngồi qua,
nhưng
thật sự
nghe không ít
lời đồn,
sợ
rằng
cho đến
lúc đó
thật sự xảy
ra
chuyện gì.
Nhưng
cũng
may,
luật
sư rất nhanh liền thông
báo cho cậu có
thể vào thăm rồi.
Tuy rằng Anh Minh tạm
thời chưa có khả năng được
thả ra,
nhưng dường như cảnh sát cũng không có ý định
truy cứu quá ác.
Luật
sư cậu tìm
này
vẫn có chút biện pháp.
Làm xong
thủ
tục,
cùng
luật sư vào
thăm
người,
trạng
thái Anh Minh
còn khá
tốt.
Ít
nhất
còn
có
thể
cười với
cậu.
Câu đầu
tiên
là
hỏi
cậu: “Có
thuốc
lá không?”
Lúc ấy Khấu KInh không biết nên nói
gì,
thuốc
lá đưa tới lại
đốt
cho anh, đợi đến khi
Anh
Minh rít hai hơi cậu
mới
thở dài: “Tớ nói này
Minh
tử, rốt cuộc cậu đây là đang làm
trò
gì vậy? Sao cậu
có thể đánh nhau với Triệu Tử Thông.”
Anh Minh cắn
thuốc nheo mắt nở nụ cười: “Ngốc*.”
(*脑子抽 não
tử
triều đồng nghĩa với não
tàn.)
“Tớ cũng
biết cậu là đồ ngốc!”
Lông mày Khấu Kinh nhíu cùng một chỗ,
vẻ mặt không phải bực
bình thường: “Hiện
tại rốt cuộc cậu chuẩn bị xử lý chuyện này
thế nào,
loại người như Triệu Tử Thông này,
cậu chọc giận gã làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh Minh vẫn
là biểu
tình kiểu kia,
tay
mang
còng,
hút
thuốc
cũng không
tiện
lắm,
Khấu Kinh
thấy
anh
có
chút
tốn sức rít
hai
hơi,
sau đó
rốt
cuộc buông
tha,
có
chút bất đắc dĩ
lắc đầu: “Thứ
này
thật
nặng…”
Trên tivi
thấy cầm rất nhẹ nhàng,
thực
tế lại siết
tay đến tê dại.
Khấu Kinh đều sắp
nổi điên: “Anh Minh,
cậu
là
thật sự không sợ bị giam
mấy
tháng đúng không?”
Chuyện gây
hấn
nói
lớn không
lớn
nói
nhỏ không
nhỏ,
hiện
tại
chứng
cứ phạm
tội vô
cùng đầy đủ,
nếu
như Triệu Tử Thông
thật sự
cắn không
tha,
Anh Minh sẽ
rất phiền
toái.
Kết quả
người bên
trong
chỉ
nhướng
mày: “Tớ đoán
chuyện
này sẽ không quá ồn ào,
Triệu Tử Thông
làm
lớn
chuyện
này
chính gã
cũng
mất
mặt,
nhiều
nhất
chính
là
nhốt
mấy
ngày để
trút giận,
không
có gì.”
Đầu
năm
nay
còn
có
ai
nguyện ý
thừa
nhận
mình bị đánh
a…
Huống
chi
là
loại
người
như Triệu Tử Thông.
Anh Minh đoán bản
thân
nhiều
nhất bị
tạm giam ở đây
chịu khổ
một
chút,
nhưng
chắc
chắn sẽ không
nghiêm
trọng đến
mức
ngồi
tù.
Chưa kể đến
dù sao anh
cũng
còn
có
chút quan
hệ và bạn bè,
còn
chưa đến
mức
hoàn
toàn
tùy ý đối phương
muốn
làm gì
thì
làm.
Khấu Kinh biết
mình
nói không
lại Anh Minh,
cuối
cùng
chỉ
có
thể
cắn
răng
thở dài,
để
lại
cho
anh
hai điếu
thuốc: “Dù sao,
chúng
tớ ở bên
ngoài sẽ
tận
lực
nghĩ biện pháp,
cũng sẽ
thông báo
một
chút,
một
mình
cậu
nhớ
chú ý,
có
tình
huống gì,
nghĩ biện pháp
liên
lạc với bọn
tớ.”
“Ừ,
được rồi.”
Xua xua
tay, Anh Minh ra hiệu Khấu Kinh cứ đi đi.
Bởi vì
hiện
tại anh không phải
là bị
thẩm vấn điều
tra,
mà
là
trực
tiếp bị
người
tiếp
từ
hiện
trường về
cục
cảnh sát,
cho
nên
trình
tự
cũng không
có
nhiều
chỗ
có
thể
nói,
luật sư Khấu Kinh
tìm đến vẫn
là
chuẩn bị
một
chút,
cục
cảnh sát bên
này
tỏ vẻ
tình
huống không
nghiêm
trọng,
chỉ
cần Triệu Tử Thông không
truy
cứu,
nhiều
nhất
chỉ
là
tạm giữ vì
lý do
hình sự vài
ngày.
Mà Anh Minh vốn
cho
rằng,
dù thế nào anh cũng
phải
nghỉ
ngơi
ba năm ngày.
Loại
người
như
Triệu
Tử Thông,
bị chọc tức sẽ
không ầm
ĩ khiến mọi người đều biết, nhưng cũng sẽ không chỉ như
vậy,
thật
ra anh đã
chuẩn bị
tâm lý thật tốt
rồi.
Kết quả
chưa đến
hai
mươi
tiếng,
anh đã được
thả.
Lúc ấy là
Khấu
Kinh
cùng
Vương
Nghĩa Tề
cùng Háo Tử tới
đón
anh,
sắc mặt Vương Nghĩa
Tề đặc biệt khó
coi,
nhìn
qua
như là hận
không thể ở bên ngoài phòng tạm giam lại làm
một
trận
với Anh Minh.
Đương
nhiên,
Anh Minh biết đối phương
là bởi vì
cái gì,
cho
nên
anh
chỉ đi qua vỗ vỗ vai
cậu
ta: “Được
rồi,
cậu đáng sao.”
“Đệch,
cậu còn hỏi
tớ đáng
hay không đáng!”
Vương Ngĩa Tề trực tiếp rống lên: “Mẹ kiếp,
cậu cóbiết đoàn phim
bên kia
bởi vì chuyện này của cậu cũng đã ầm ĩ đến sắp nổ rồi không?
nếu cậu
thật sự
bị giam
hai tháng, chỉ
tiền bồi
thường cũng phải
bồi
thường chết cậu!”
Nhân
vật trong
phim
hở tí
là vào cục cảnh sát
ngồi, nhưng dù
thế
nào cũng là phim, loại chuyện
này ngoài
hiện
thực,
dù là ai
cũng
muốn
tránh
xa.
Nhất
là khi cậu
biết
Anh
Minh
là vì
ai mà vào
ngồi.
“Tớ nói có phải gần đây cậu trúng
tà rồi
hay không?
Chỉ vì một Thạch Nghị,
cậu đáng giá khiến mình
thành
thế sao?”
Vương Nghĩa Tề nói xong Anh Minh liền nhíu mày,
kết quả không đợi anh đáp lại,
Vương đại
thiếu cũng đã ồn ào nói ra nửa câu sau: “Tớ nói cho cậu
biết,
cho dù lần này là
hắn ra mặt,
đó cũng là do
hắn
thiếu nợ cậu.
Trong khoảng
thời gian này tuyệt đối đừng để cho
tớ gặp mặt hắn,
bằng không
thì
tớ
tuyệt đối xử
hắn!”
Anh Minh
nghe xong
những
lời
này
chỉ
nhếch
môi,
Háo
tử bên
cạnh khều khều Vương Nghĩa Tề: “Cậu không
cần đợi
lần sau…”
Khấu Kinh
nhìn
theo ánh
mắt
của Anh Minh,
dẫn đến Vương Nghĩa Tề
cũng quay đầu
theo.
Thạch
Nghị
liền
đừng
ở phía sau mấy
người bọn
họ,
miệng
ngậm
một
điếu
thuốc, mày hơi
nhướng: “Cậu muốn xử
thế
nào?”