Lúc Thạch Nghị gọi điện
cho Lưu Lỵ,
dĩ
nhiên
là
trợ
lý
nhận.
Đầu tiên là không kiên nhẫn hỏi hắn
rốt
cuộc
là ai, lúc
nghe
đến
tên Thạch
Nghị
thái
độ mới hơi
chuyển tốt một
chút, nhưng vẫn là
giọng
điệu
đối
phó kia: “Ài, hiện tại Lưu Lỵ
vẫn còn đang làm việc, nếu không, lát nữa tôi
bảo
cô ấy
gọi cho anh.”
Thạch Nghị
trực
tiếp
cúp
máy.
Hắn không có thói quen chờ đợi.
Vừa vặn buổi tối
hắn
có bữa xã giao,
phải
chiêu đãi
mấy
người
tới
từ S
thị,
Âu Dương đã
an bài xong
mới qua
trưng
cầu ý kiến
của
hắn,
đi
cũng được,
không đi
cũng được.
Bởi vì biết
rõ
hắn gần đây phiền
muộn
trong
lòng.
Nhưng Thạch Nghị vẫn là đi,
việc
tư là việc
tư,
hắn không phải loại người công
tư đều lẫn vào nhau.
Bữa
cơm
này vẫn
luôn ăn đến
hơn
mười
một giờ,
Chờ đến khi
hắn về
nhà,
Lưu Lỵ đã đứng
trước
cửa.
Xem bộ dạng
hẳn
là
chờ
lâu
rồi,
nghe
thấy
tiếng
thang
máy
mới quay đầu
lại,
nở
nụ
cười với Thạch Nghị: “Về
rồi.”
Người ra
thang máy cũng không đáp,
chỉ nhíu mày sau đó mới mở cửa.
Lưu Lỵ vào
trong cởi
áo khoác
cùng
túi xách,
sau đó mới
ngồi
xuống sô
pha nhìn Thạch
Nghị:
“Nghe Âu
Dương
nói
buổi
tối anh có
buổi
xã giao?”
“Biết rồi còn chờ lâu như vậy.”
Thạch Nghị
rót
ly
nước uống
hai
ngụm,
tựa bên
cạnh bàn quay
người
lại: “Tìm
tôi
có việc?”
“Em nghe Marry nói anh gọi điện
thoại cho em.”
“Ừ,
cô
ta bảo em không rảnh nghe máy.”
“Lúc đó em đang lên sóng.”
Lưu Lỵ nói: “Là trực
tiếp, cho nên không nghe được.”
Thạch Nghị
chỉ gật đầu
một
cái: “Ừ.”
Nhưng hắn cũng chỉ ừ một tiếng như thế liền không nói
thêm gì nữa,
chậm rãi xoay xoay cái ly trong tay,
chờ Lưu Lỵ mở miệng.
Hai người
trầm
mặc một hồi, cuối cùng vẫn là
Lưu Lỵ thở
dài:
“Chuyện tin tức, anh đừng tin, đều
là an bài
của
đoàn
phim,
em cũng không
có biện pháp.”
“Câu cô nói kia cũng là an
bài?”
Thạch Nghị
nở
nụ
cười,
nhưng
có
chút
lạnh.
Những
thứ trên
báo chí
hắn cũng không để
trong lòng,
những lời Lưu Lỵ chính miệng nói chẳng khác gì tát cho hắn một bạt tai,
mặc dù quan
hệ cũng chưa đến mức
bàn tới chuyện cưới gả, nhưng tốt xấu người ngoài đều biết Lưu Lỵ là bạn gái
hắn,
làm như vậy,
hắn có cần phải đội cái nón xanh này lên đầu.
Cảm
thấy được Thạch Nghị
tức giận,
Lưu Lỵ đi
tới
tựa vào
ngực
hắn trấn an: “Nếu em
nói
cho
anh,
quả
thật
tất
cả đều
là
an bài,
anh
có
tin không?”
Cô
một bên
nói
một bên
ngửa đầu
nhìn Thạch Nghị,
người kia im
lặng
một
chốc,
chỉ
nhìn
cô không
nói.
“Đầu
tư cho bộ phim này chính là Triệu Tử Thông,
tiến
hành thuận lợi như vậy cũng đều dựa vào quan
hệ của anh
ta, thật sự muốn nâng không phải là em,
là người mới
trong phim,
đó mới là
bạn gái của Triệu Tử Thông,
nhưng nếu bàn về tin tức,
chỉ dựa vào quan hệ của Triệu Tử Thông cùng người mới thì còn chưa đủ,
lúc này mới kéo em vào,
cũng chính là làm đệm một chút,
ầm ĩ không được
bao lâu.”
Mà cô
lại
nói như vậy trên tin
tức,
chỉ
là để
cho
truyền thông có
không gian phát huy
mà thôi.
Thạch Nghị
nghe xong
lời giải
thích
lông
mày vẫn không giãn
ra: “Chẳng
lẽ
mấy
người
làm
tuyên
truyền không
có biện pháp
nào khác,
thế
nào
cứ
chăm
chăm vào
mấy
chuyện
này?”
Phim không quay cho
tốt,
chỉ toàn nghĩ đến scandal để
tăng độ chú ý,
có gì
thú vị.
Lưu Lỵ đối
với
những
lời
này chỉ bất đắc
dĩ cười cười:
“Bằng
không thì
anh
cho rằng chuyện
bát
quái
của mấy ngôi sao kia
rốt
cuộc
là như thế
nào?
Đây
là quy tắc
trong vòng này, không có
biện
pháp.”
Cô
cũng
thấy phiền,
nhưng đã bước vào
trò
chơi,
đương
nhiên
chỉ
có
thể
thích ứng với
hoàn
cảnh
này.
Chuyện
lần
này
cô
cũng không
muốn,
nhưng Triệu Tử Thông vẫn
thường xuyên qua
lại
công
ty quản
lý
của
cô,
tài
trợ
cho bộ phim
mới
cô sắp sửa quay
cũng
là
anh
ta,
cho dù
cô không quan
tâm,
công
ty
cô
cũng sẽ không để
cô đắc
tội
một kim
chủ
như
thế.
Diễn
viên
chính
là bề ngoài thoạt nhìn là một
nghề
vẻ vang,
những
thứ
ngổn
ngang
bên
trong, rất
ít người
hiểu.
Thạch Nghị chậm rãi đẩy Lưu Lỵ ra: “Cứ
tiếp
tục như vậy,
tôi không chấp nhận được.”
Hắn tự nhận tấm
lòng
mình
còn
chưa
lớn đến mức nhìn bạn
gái
mình
quần nhau
với một đám người, cho dù
nguyên nhân là
gì,
cái này vượt quá phạm vi
tiếp
nhận
của hắn.
Lưu Lỵ nhíu mày: “... Thạch Nghị, cho em
một
chút
thời
gian.”
“Thời gian
tôi có
thể cho,
nhưng không phải vô
thời
hạn. Lưu Lỵ, lúc cần
thiết,
tôi sẽ yêu cầu cô lựa chọn giữa sự nghiệp cùng tình cảm.”
Vẻ
mặt
của Thạch Nghị
rất
nghiêm
túc,
mày
hơi
nhíu.
Hắn biết rõ này
đối
với Lưu Lỵ
mà nói không công bằng,
nhưng
mà,
hắn hiểu bản thân mình.
Loại
chuyện này, không tiếp thu được chính là
không tiếp thu
được.
Hắn không
thích
Lưu
Lỵ, sẽ không cùng một chỗ
với
đối phương
thời
gian
dài
như thế, đã trải qua
cái
tuổi
chơi
đùa,
thời
điểm
hắn lựa chọn bạn đời
cũng
đã không
còn loại tâm tính tùy tiện lúc
ban
đầu, có lẽ
Lưu Lỵ là
người bạn
gái
hắn quen lâu nhất sau khi
trưởng thành,
trên
người
cô có không ít
thứ
khiến
cho
Thạch
Nghị
cảm
thấy
rất thưởng
thức, nhưng mà, dù
sao rất nhiều thứ không phải chỉ dựa vào
tình
cảm
để duy trì, nếu hai
ngườimuốn
ở chung,
lúc cần thiết liền đòi hỏi chút thỏa hiệp.
Thạch Nghị
có
thể
tôn
trọng
công việc
của Lưu Lỵ,
tiếp
nhận
cô
lúc quay phim
cùng
người khác
nói yêu đương
thậm
chí diễn
cảnh giường
chiếu.
Nhưng
hắn không
thể
chấp
nhận
trò
chơi
tình
cảm ở bên
ngoài sàn diễn.
Trong
mắt
hắn,
nếu
như không
muốn phối
hợp,
luôn
có sự
lựa
chọn.
Hắn từ nhỏ
tự nhận nhìn thấy không
ít quy tắc
ngầm, những thứ trong tối này, không cần đi
nghiên cứu
hắn
đã vô
cùng
rõ ràng.
Nhưng
thế
nào cũng được,
loại
trao
đổi lợi ích này
đều
là người tình ta nguyện,
ép buộc cũng không có nhiều như tưởng tượng của người ngoài,
rất
nhiều
thứ
không
cần
phải
hy sinh, chỉ là
buông tha
cho
lựa chọn.
Thạch Nghị
nhìn Lưu Lỵ: “Tôi biết
công việc
của
cô
là quay phim,
nhưng
ngoài đời,
tôi không
hy vọng
cô
như vậy.”
Lưu Lỵ đối
với
lời nói của Thạch Nghị, cả buổi không tiếp lời.
Trầm
mặc giữa
hai
người,
so với vừa
rồi dường
như
lại
nặng
nề
hơn
một
chút,
Lưu Lỵ
chậm
rãi
rời khỏi Thạch Nghị,
cố gắng
thả
lỏng
nở
nụ
cười: “Thạch Nghị,
tuy
rằng
anh
lớn
lên
từ
hoàn
cảnh
như vậy,
nhưng
anh
còn
mơ
mộng
hơn
là em
tưởng.”
Cô
chậm
rãi quay
lại ghế sô pha
cầm
lên áo khoác
cùng
túi
của
mình,
lắc đầu với Thạch Nghị: “Diễn viên không
chỉ
có diễn
là xong,
nếu
như em giống
như
lời
anh
nói,
căn bản
cũng sẽ không
có
ngày
hôm
nay.
Thạch Nghị,
em
hy vọng
anh
hiểu
rõ,
em
rất
chân
thành đối với quan
hệ
của
hai
ta,
nhưng
có vài
chuyện,
anh
lại không
thể
hiểu được.”
Trong giọng
nói
có
chút chua xót
cùng
nuối
tiếc, cuối cùng Lưu Lỵ
để
lại
một
câu sớm
nghỉ
ngơi,
liền đi
rồi.
Cô
nửa đêm
tới đây,
vốn
là
muốn
nói
chuyện với Thạch Nghị.
Chỉ
là kết quả
cuộc
nói
chuyện
lại không
tốt
lắm.
Lúc đi xuống lầu, Lưu Lỵ
đốt điếu thuốc,
rít
hai hơi quay đầu nhìn phía trên lầu, thở
dài
một hơi. Mà Thạch Nghị trong phòng,
im lặng nhìn ly trong tay, không động.
Scandal của Lưu Lỵ cũng không có xu
thế
hạ xuống.
Ngược
lại
càng
lúc càng ác liệt.
Nhưng giống như cô nói, người mới kia quả nhiên không được bao lâu đã
bị liên lụy
theo, quan hệ tam giá trên mặt
bàn sôi sùng sục,
nửa thật nửa giả
thoạt nhìn càng náo nhiệt.
Có
chút
truyền
thông
lớn gan,
dứt khoát
lôi kéo Thạch Nghị vào
cùng.
Loại
tiết
mục quân nhị đại đấu
với
phú nhị đại, ngôi sao hạng A đấu với thuần khiết,
bản thân còn hấp dẫn
người hơn
điện
ảnh
nhiều.
Thạch Nghị sẽ không đặc biệt
chú ý
tin
tức,
nhưng không
thể
tránh khỏi vẫn
luôn
nhìn
thấy.
Cùng
hắn
có quan
hệ
tương đối gần gũi biết được đầu đuôi
chuyện
này,
trong khoảng
thời gian
này
căn bản không dám
nhắc
tới Lưu Lỵ ở
trước
mặt
hắn,
nhưng
càng
cẩn
thận,
càng khiến
cho
ngọn
lửa
trong
lòng Thạch Nghị không
tiêu được.
Âu Dương
thấy
hắn
như vậy
cũng
cảm
thấy không
thích
hợp,
khuyên
hắn
mấy
lần: “Nếu không
cậu dứt khoát
nghỉ phép
ra
ngoài đi.”
Thạch Nghị chỉ
bực
bội
trả lời một câu: “Không có
thời gian.”
“Nếu không
buổi
tối xong việc
hai
ta ra ngoài uống một ly?”
“Không cần.”
Rít một
hơi
thuốc,
ánh mắt Thạch Nghị vẫn nhìn chằm chằm vào máy
tính: “Không phải
tối nay cậu còn phải ăn cơm cùng Việt Dương
bên kia?”
“So với xã giao với Việt Dương,
đương nhiên là chuyện của ông chủ cậu quan
trọng
hơn.”
“Bớt xạo đi!”
Thạch Nghị
bị giọng điệu của Âu Dương làm cho buồn cười,
sau đó mới lắc đầu: “Cậu đi làm việc trước đi,
không cần phải xen vào
tớ,
tớ không có việc gì.”
Chính
là
trong
lòng không
thoải
mái
hắn
cũng không
cần bị
chú ý
như
thế,
Âu Dương
thấy
tâm
tình
hắn vẫn
còn không
tệ
lắm,
cũng không kiên
trì
nữa,
để
lại
một
câu
nhớ gọi điện
là được
rồi.
Thạch Nghị vẫn
luôn ở văn phòng
cho đến
hơn
chín giờ,
thời điểm
tắt
máy
lại
nhìn
thấy
tin
tức giải
trí
tự động phát đến,
chỉ
nhìn
lướt qua
liền
nhíu
mày.
Phía
trên
toàn mấy người quen,
hắn muốn xem nhẹ cũng khó.
“Mẹ kiếp!”
Còn
mẹ
nó dây dưa
chưa xong.
Lửa nóng thật vất vả
đè xuống
lại có xu
hướng
nhảy
vọt,
Thạch Nghị dứt
khoát đóng máy
tính,
dựa
ra sau chuyển hướng
đến cửa sổ
sát
đất nhìn cảnh đêm, thấy dòng xe tấp
nập
trong
thành phố, một
lúc
sau lấy di
động
ra.
Người kia lại
bắt máy rất nhanh: “Alo.”
Lúc Thạch Nghị
nghe
thấy giọng
của Anh Minh,
cảm
thấy sự khó
chịu đè
nén
trước
ngực
lại dịu đi
một
cách kỳ quái,
bản
thân
cũng bỗng
nhiên
thả
lỏng,
hắn
ngửa
ra sau dựa vào ghế
làm việc: “Anh Minh,
có
rảnh
ra
ngoài uống
chút gì không?”
“Hiện
tại?”
“Ừ.”
Anh Minh bên kia do dự
một
chút,
sau đó
nói với
hắn: “Cậu
chờ
tôi
một
chút,
lát
nữa
tôi gọi
cho
cậu.”
Nói xong cũng không chờ Thạch Nghị
bên này phản ứng,
Anh Minh
bên kia liền
tắt máy rồi.
Thạch Nghị đặt điện
thoại
lên bàn,
đứng
lên,
tựa bên giường
tiếp
tục xuất
thần.
Nhưng điện
thoại Anh Minh lại đến rất nhanh.
Cũng may không lâu lắm điện thoại liền reo,
Thạch Nghị nghe máy,
Anh Minh bên kia hỏi
hắn: “Hai
ta gặp nhau chỗ nào?”
Thạch Nghị
nghĩ
một
chút: “Nhà
anh đi.”
“Hả?”
Anh Minh có chút ngoài ý muốn.
“Hiện
tại đến nơi nhiều người
tôi liền đau đầu,
nếu không đến nhà
tôi cũng được.”
Người ở đầu
bên kia nhịn cười không được,
dường như
tưởng
tượng được tình huống hiện tại của Thạch Nghị
bết bát đến mức nào,
Anh Minh ngưng cười đồng ý: “Được
thôi,
nghe lời cậu,
cậu muốn chỗ nào liền chỗ đó,
tôi đây về nhà
trước, cậu đến đây đi.”
Đã sớm quen
thuộc
rồi,
cũng không
cần
hướng dẫn.
“Vậy được
rồi,
lát
nữa gặp.”
“Ừ,
lát nữa gặp.”
Cúp
máy,
Thạch Nghị
nhìn
ra
ngoài
cửa sổ,
bất giác
cong khóe
môi.
Dường
như,
mỗi
lần chỉ cần hắn gọi điện
tìm
đến
Anh Minh,
đối phương
đều
sẽ không khiến
hắn thất vọng.