Thạch Nghị
từ sau lần không chào mà
biệt kia,
một đoạn
thời gian rất dài không liên lạc với Anh Minh.
Chỉ là sau chuyện đó gọi điện
thoại giải
thích một chút với Anh Minh là ngày đó
trong công
ty nhất thời có việc,
người kia cũng không
truy vấn,
việc này cứ
thế mà qua.
Anh Minh vốn dĩ
cũng không phải
loại
người sẽ
chủ động
tìm
ai đó,
tiến độ
của đoàn phim đã đến giai đoạn gấp
rút,
anh
cũng không có bao
nhiêu
thời gian.
Bất
tri bất giác,
hai
người đã không
liên
lạc
một khoảng
thời gian,
trong
lúc
này
ai
cũng đều bận
rộn.
Chờ đến khi Thạch Nghị
biết được tình
hình gần đây của Anh Minh,
gần như đều là Vương Nhạc nói với
hắn.
Hắn là qua một đoạn
thời gian mới
biết được Vương Nhạc
từ sau ngày đó liền
thường xuyên đến phim
trường.
Dựa
theo lời nói của Vương Nhạc,
cậu vốn dĩ chỉ là muốn biết rõ suy nghĩ của Vương Nghĩa Tề,
Thạch Nghị cảm
thấy suy nghĩ của người
ta rất rõ ràng,
chính là không muốn cùng một chỗ với cậu,
nhưng lý
tưởng này dường như không
thuyết phục được Vương Nhạc,
cậu vẫn
thường xuyên chạy đến chỗ phim
trường,
những người khác đều
biết đây là người quen của Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề,
cũng không ai dám cản cậu.
Thái độ của Vương Nghĩa Tề đối với cậu
thật sự không được
tốt lắm.
Phần lớn đều xem như không nhìn thấy,
studio quay chụp yêu cầu yên
tĩnh,
cậu
ta chưa đến mức
trực
tiếp nổi giận với Vương Nhạc,
nhưng là quấn cậu
ta phiền cậu
ta liền
trực
tiếp lên xe
trang điểm.
Ngược
lại
phần
lớn thời gian là Anh
Minh
có thể nói vài
ba câu với Vương Nhạc
Ngay
ngày
hôm sau Thạch Nghị dẫn Vương Nhạc đến, Vương
Nhạc
đã chạy đến studio,
đương
nhiên Vương Nghĩa Tề quay đầu
liền
đi.
Nhìn
bộ
dạng
đáng
thương ngồi xổm một mình bên
kia của cậu,
Anh
Minh
nhân
lúc nghỉ ngơi đi qua
đưa
cho cậu chai nước.
Vương Nhạc ngẩng đầu nhìn
thấy là anh, không khỏi có chút
thất vọng,
cậu nhận nước,
khẽ
thở dài “Có phải anh cũng muốn khuyên
tôi,
chuyện
tình cảm là không
thể miễn cưỡng?”
Anh Minh
nhướng
mày,
không đáp.
“Lúc
trước Nghĩa Tề không phải đối với
tôi như vậy,
anh ấy thật ra,
rất chiếu cố
tôi.”
Vương Nhạc dường như khó mà quên được lần gặp mặt đầu
tiên với Vương Nghĩa Tề tại quầy rượu, Anh Minh nghe cậu nói trong chốc lát,
nhịn không được xen vào một câu: ‘Kỳ
thật, có đôi khi một vài chuyện,
người làm chưa chắc có hàm nghĩa đặc
biệt gì khác.
A Tề giúp cậu chính là chuyện
thuận
tiện,
bình thường cậu ta đối với ai cũng như vậy.”
Cái gọi
là
tiện
tay*,
nói
thẳng
ra
chính
là không đáng giá
nhắc
tới**.
(*举手之劳 để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên..)
(**何足挂齿 hà túc quải xỉ.)
Nhưng
Vương Nhạc chỉ
lắc
lắc đầu: “Anh không
rõ, không
phải
giống
như
anh nói.”
Câu
anh không
rõ
này khiến Anh Minh gần
như không
có
chỗ để phản bác,
dù sao
anh
thật sự không biết
tình
huống
lúc ấy.
Dựa
theo
lời
của Vương Nghĩa Tề,
lúc ấy cậu ta
chính
là khó
có được
một
lần
có
lòng
tốt giúp đỡ Vương Nhạc giải vây,
nhưng Vương Nhạc bên
này giống
như đã
cùng Vương Nghĩa Tề
thề
non
hẹn biển.
Cho nên nói,
làm người vẫn là không nên dễ dàng
thay đổi quy
tắc của mình.
Bằng không
thì
rất dễ dàng gặp phải
chuyện khiến
mình sứt đầu
mẻ
trán.
Anh Minh
nói không được Vương Nhạc,
cũng
chỉ
có
thể
làm
người
tốt,
bảo
người
ta
thỉnh
thoảng
chiếu
cố
cậu
một
chút,
Vương Nhạc không
cùng
một dạng với Thạch Nghị,
tuy
rằng đều
là
cậu ấm,
nhưng Thạch Nghị
là kiểu
người ở bất kỳ địa phương
nào đều
có
thể
chiếu
cố
mình
rất ổn
thỏa,
thậm
chí không
thích
người khác
can
thiệp quá
nhiều.
Nhưng
loại
người
như Vương Nhạc
chính
là đại
thiếu gia điển
hình,
sẽ không giao
tiếp với
ai
cũng không
hiểu đạo
lý đối
nhân xử
thế,
ăn
trưa không phải Anh Minh kêu đến,
cậu
ta
ngay
cả
mua
cơm
hộp
cũng sẽ không.
Kết quả đoạn
thời gian kia Anh Minh rất giống
bảo mẫu.
Bao ăn uống
thỉnh
thoảng
còn phải đảm đương đại
ca
ca
tri kỷ.
Ngay
cả Vương Nghĩa
Tề cũng nhịn không được càm ràm anh: “Cậu hiện tại
là tình huống
gì, bản năng làm mẹ
trỗi
dậy? Sao cậu có
thể
kiên
nhẫn
với Vương
Nhạc
như thế?”
Đổi
tính.
Anh Minh
trong ấn
tượng
của
cậu
cho
tới giờ đều không phải
loại
người
rảnh
rỗi
thích quản
chuyện
của
người khác.
Anh Minh đối với
lời
này
chỉ phun
ra
một
câu: “Cậu
nói
một
câu
tiếng
người sẽ
chết phải không?
Cậu không sợ
cậu
ta
chết đói ở studio
này.”
“Cậu yên
tâm,
cậu ném đó mặc kệ cậu
ta khẳng định không chết đói!”
Lời này của Vương Nghĩa Tề mang theo mấy
phần
lửa
giận:
“Đã
con mẹ nó
nói bao nhiêu lần, tớ không hứng thú với
cậu
ta, như thế nào
lại
bám riết cứ như
quỷ
đánh
tường, còn
hiểu
lầm,
hiểu
lầm
cái rắm, rốt cuộc cậu ta
có hiểu lầm hay
không thì
có liên quan gì đến
tớ.”
Vương Nhạc
tới
tìm cậu,
nguyên nhân chủ yếu là khoảng thời gian
trước,
cậu ta cho rằng Vương Nghĩa Tề đã có
bạn
trai mới.
Đương nhiên,
kỳ
thật việc này cũng không
tính là
hiểu lầm,
bởi vì Vương Nghĩa Tề cũng
thật sự coi
trọng một người mẫu,
quan
hệ của hai người cũng không cố tình che giấu, không ít người vẫn là
biết đến.
Có lẽ Vương Nhạc biết được chuyện này
từ ai đó, liền nổi giận đùng đùng đến
tìm Vương Nghĩa Tề nói chuyện,
lúc ấy hai người xem như
tan rã trong không vui,
lúc sau chính là Vương Nghĩa Tề chạy ra nước ngoài
tránh quấy rầy,
Vươg Nhạc tìm tới Anh Minh.
Chuyện
tiếp đó lại tiến
triển theo khuôn sáo cũ chính là Vương Nghĩa Tề chia
tay với người mẫu kia,
Vương Nhạc nghe người ta nói Vương Nghĩa Tề căn
bản sẽ không nghiêm
túc với đối phương,
lại cảm
thấy mình đã
hiểu lầm Vương Nghĩa Tề,
một hai tới giải thích,
Vương Nghĩa Tề cảm
thấy việc này căn bản không cần giải
thích,
huống chi Vương Nhạc cũng không
hiểu lầm cái gì,
cậu chính là có một đoạn với người mẫu kia,
không phải õng ẹo
tới là õng ẹo đi,
cậu cảm
thấy chán.
“Cậu nói đám con nhà giàu này,
có phải đầu óc vấn đề rồi
hay không,
đã nói
bao nhiêu lần
tớ và cậu
ta không có cái gì,
như
thế nào nghe không lọt!”
Vừa nhớ
tới khuôn mặt ủy khuất kia của Vương Nhạc Vương Nghĩa Tề liền phát
hỏa, lần đầu tiên cậu chưa làm gì đã
bị người
ta trách móc cho rằng đàn ông phụ lòng,
lúc trước không nghĩ
tới,
thực sự ném ở
trên đầu mới cảm
thấy nghẹn đến
hoảng.
Mắt thấy cậu ta
bực
bội như thế, Anh Minh cũng lắc
đầu:
“Ai
bảo cậu gặp phải một
người cứng đầu.”
“Đây không phải là cứng đầu.”
Vương Nghĩa Tề nhướng mày cười lạnh: “Cái này gọi là quá mức
hài lòng về
bản
thân!”
Một
bên
tình nguyện* liền cảm
thấy ai cũng đều có ý
tưởng đối với cậu ta,
Vương đại
thiếu gia cậu muốn loại
hình nào mà không được,
đáng giá
trêu chọc loại
hình này để tự mình chuốc khổ
hay sao.
(*一厢情愿 nhất sương tình nguyện: một bên tình nguyện. | 1. nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía. Mong muốn đơn phương | 2. chỉ theo ý kiến chủ quan. Chỉ theo ý mình.)
Quy tắc của vòng này
chính là
như vậy, hợp ắt
tới
không
hợp
ắt tan, lại con
mẹ nó không phải chín năm giáo dục
bắt
buộc,
chỉ
có thể nhận không thể bỏ.
“Được rồi,
cậu suốt ngày quở
trách này đó cũng không đuổi cậu
ta đi được,
nói
thì có lợi gì.”
Anh Minh
rít
một
hơi
thuốc
tựa vào bên
cạnh,
không quá
nghiêm
túc
nhún
nhún vai.
Vương Nghĩa Tề liếc anh một cái: “Tớ
thấy cậu
ta sở dĩ một mực không đi không nhất định chính là vì
tớ,
cậu suốt ngày
bao ăn quản uống, tớ nói cho cậu
biết,
cậu coi chừng, đến lúc đó thực sự quấn lên cậu,
đừng
trách anh đây không nhắc nhở cậu.”
“Cậu không
thể nghĩ được chuyện gì
tốt
hả!”
Đối với loại cảnh cáo này,
Anh Minh nhíu mày liếc Vương Nghĩa Tề.
Người
kia
chỉ lười biếng
duỗi
lưng
một cái, một biểu tình không nghe lời người già, thiệt
thòi
ngay
trước
mắt*: “Dù
sao
tớ đã
nói hết lời rồi, cậu tự
xem mà làm, thực không hiểu nổi cậu
đυ.ng
phải
cái
quỷ gì, lương tâm cậu chọn sai
đối
tượng
rồi, biết
không!”
(*不听老人言吃亏在眼前 bất thính lão nhân ngôn cật khuy tại nhãn tiền.)
Cậu
nói xong
cũng đi
ra,
đạo diễn vốn
tìm
cậu
ta
có
chút việc.
Còn
lại
một
mình Anh Minh đứng
hút
thuốc
một
chốc,
đối với
lời
trêu
chọc kia
của Vương Nghĩa Tề,
hơi
nhíu
mày.
Tại sao lại chiếu cố Vương Nghĩa Tề như
thế,
kỳ
thật anh cũng không
biết.
Chính là không
thể nhìn nổi một mình cậu
ta co rúm đáng
thương,
nếu
thật sự muốn
tìm ra một lý do,
có
thể là
bởi vì Vương Nhạc là
bạn của Thạch Nghị.
Lúc trước
ở cuộc đua, chợt nghe Thạch Nghị đã
từng
nói
với mình có chấp niệm đối
với em trai, Vương
Nhạc
như vậy, với cậu từ
nhỏ đến lớn, như thế
nào
cũng
tính
là người thân cận.
Cậu bởi vì Vương Nhạc ba
lần bốn
lượt
ra
mặt,
Anh Minh đều
nhìn
thấy
tận
mắt.
Dù
thế nào mọi người đều là
bạn
bè,
cũng không
thể vứt đó mặc kệ.
Loại
suy nghĩ này của Anh
Minh, người khác rồi lại
không lý
giải
được
một tầng này.
Nhất
là Vương Nhạc vẫn luôn được anh chiếu cố.
Thời điểm cậu nói với Thạch Nghị Anh Minh dẫn cậu ra ngoài
trải nghiệm một chút,
vẻ mặt mang
theo một loại
hưng phấn quỷ dị.
Khi đó Thạch Nghị ở
đối diện cậu có
chút
không kịp
phản
ứng:
“Cậu
nói
Anh Minh dẫn cậu ra
ngoài
chơi?”
“Ừ!”
Vương Nhạc cười thật vui vẻ: “Chiều
hôm qua anh ấy kết
thúc công việc sớm,
liền kéo tớ ra ngoài chơi.”
“Chơi cái gì?”
“Chính là mấy quán ăn đêm ở ngã
ba đầu phố*.”
(*三岔街口 tam xóa nhai khẩu, này hình như là một con đường hay sao í.)
“Anh ấy dẫn cậu đến quán ăn đêm?”
Thạch Nghị cảm thấy có lẽ gần đây
bản thân thức đêm hơi nhiều rồi,
phản ứng có
chút theo không kịp,
tưởng
tượng đến
bộ dạng Anh Minh dẫn Vương Nhạc đi dạo quán ăn đêm, cảm
thấy
hơi đau đầu.
“Không phải
tớ đã nói với cậu,
bảo cậu không cần đi tìm Vương Nghĩa Tề nữa
hay sao?”
“Hiện
tại tớ rất ít nói chuyện với Vương Nghĩa Tề.”
Vương Nhạc nở nụ cười.
Nhưng
nụ cười này lại khiến Thạch Nghị có chút hoảng sợ: “Không đi tìm
Vương Nghĩa Tề
cậu
suốt
ngày
chạy
đến phim trường
làm
gì?”
Chẳng lẽ lại muốn phát triển ở ngành giải
trí?
“Tớ đi xem Anh Minh quay phim a.”
Nói xong Vương
Nhạc
còn bồi thêm một câu: “Tớ
cảm
thấy
Anh Minh rất tốt.”
Thành
thục,
đẹp trai,
hơn nữa sẽ chiếu cố người.
Tuy rằng không thể nói là ôn nhu,
nhưng chỉ cần cùng Anh Minh ra ngoài,
anh đều có
thể xử lý
thỏa đáng
tất cả mọi chuyện,
không cần lo lắng
bất cứ cái gì.
Cho dù trước đó Thạch Nghị đã có dự cảm rồi,
nghe
thấy Vương Nhạc nói vậy vẫn cảm
thấy có chút khϊếp sợ.
Lúc này mới được mấy
ngày, chuyển cũng quá nhanh rồi.
“Cậu nói là cậu chuyển qua
thích Anh Minh rồi?”
“Còn chưa
tới
bước kia,
chẳng qua là,
tương đối có
thiện cảm đi…”
Vương Nhạc đáp rất nghiêm
túc,
giọng nói mang
theo cân nhắc vừa đi vừa nhìn.
Thạch Nghị rất muốn
hỏi Vương Nhạc một câu có phải đầu
bị cửa kẹp rồi
hay không,
nhưng lại cảm
thấy vấn đề này dù
hắn có
hỏi cũng không chiếm được đáp án,
cuối cùng chỉ có
thể nuốt xuống những lời này,
có chút
bực bội lắc đầu.
Vương Nhạc cùng Anh Minh?!
—— Đệch,
đây không phải chuyện đùa sao!
Từ khi Vương Nhạc nói với Thạch Nghị
bản
thân có thiện cảm với Anh Minh,
chuyện này vẫn khiến Thạch Nghị có chút khó chịu.
Nhất
là thời điểm hắn nói
với
Vương
Nhạc
Anh
Minh
căn bản không thích
nam,
đối phương
phản
ứng
lại hắn: “Không
sao,
này
có thể thay đổi…”
Thay đổi?
Thích nam cùng nữ còn có
thể đổi sao?
Thứ này cũng không phải là
hamburger,
ăn không quen KFC liền đổi sang McDonald’s,
đổi
thế nào…
Hắn vốn nghĩ nhất định phải gọi một cuộc điện
thoại cho Anh Minh,
nói chuyện một chút,
cho dù Anh Minh là muốn giảng nghĩa khí,
cũng không
thể góp cả mình vào.
Nhưng
mà,
không
đợi
hắn xử lý
chuyện của
Vương Nhạc, Lưu Lỵ
bên kia lại xảy
ra chút tình huống.
Bộ phim
của
cô
cùng Anh Minh
cho dù
muốn
ra
rạp
cũng
là sáu
tháng
cuối
năm,
gần
nhất
là bộ phim
cô đóng lúc trước vừa vặn đến
thời điểm phát sóng.
Thạch Nghị
từ
cuộc đua
trở về không
lâu
liền
mở
cuộc
họp
thông báo với
truyền
thông,
lúc ấy Thạch Nghị
cũng được
mời,
nhưng vì không
thích
nên không đi.
Chuyện này
hắn vốn cũng không để
trong lòng,
chỉ là lúc sau lại nói một
tiếng với Lưu Lỵ.
Sau đó không
hề
báo
trước,
ngàyhôm sau truyền
thông giống như điên rồi
bắt đầu tuyên
bố một vài scandal của Lưu Lỵ,
bởi vì phỏng đoán trình độ phát triển
tình cảm với Thạch Nghị,
có vài
truyền
thôngtrực
tiếp đồn đạihai người đã chia
tay,
Lưu Lỵ
thông đồng phú nhị đại HK,
đã đến tình
trạng cưới gả.
Cũng may lúc
trước đã
trải qua một lần,
Thạch Nghị ngược lại không quá để ý.
Đoán chừng lại là tuyên
truyền cho bộ phim.
Trong khoảng
thời gian này Lưu Lỵ cũng không chủ động liên lạc với
hắn,
dù sao
bọn
họ gặp mặt cũng không được mấy lần,
mỗi người đều có chuyện riêng phải làm, không bớt được
thời gian.
Tuy rằng Thạch Nghị không
tính là người
trong vòng giải
trí,
nhưng đã
từng nghe Anh Minh nói qua,
cũng nghe Lưu Lỵ đề cập đến một chút,
đối với loại chuyện này chưa
tính là quen,
tốt xấu cũng coi như miễn cưỡng có
thể
thích ứng,
sát đến ngày
tuyên
truyền,
vốn dĩ cũng cần loại đề
tài này để
hấp dẫn ánh mắt,
hắn cho rằng qua khoảng
thời gian này sẽ
tự động chìm xuống.
Thẳng đến khi Lưu Lỵ ở
trên
tivi công khai
biểu
hiện có khả năng phát
triển cùng phú nhị đại kia,
hắn rốt cuộc bùng nổ.