Hiền đang bước chầm chậm về doanh trại, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời và mây xanh. Cũng khá lâu rồi cô không nhìn thấy. Từ khi đến Y, mặt trời chưa mọc là cô đã bắt đầu làm việc ở không gian kín rồi, mãi đến tối mịt mới được ra ngoài. Mây xanh, những tia nắng chiều tà tinh nghịch đậu trên bả vai cô. Thời tiết hôm nay khá đẹp. Hiền yêu nắng, rất yêu nắng, ghét mưa ghét những nỗi buồn. Đầu óc cô đang lang thang đâu đó trên các tầng mây trong xanh kia, thì đột nhiên, một bóng người vụt qua đưa cô về thực tại. Đó là Hoàng, trông anh rất vội vàng. Cô cảm nhận được có điều chẳng lành liền chạy theo anh.
- Này anh đi đâu thế? - Hiền hỏi trong khi Hoàng chuẩn bị bước vào trong xe.
- Tôi có việc gấp! - Hoàng trả lời rồi bước vào trong xe.
Hiền chạy lại chỗ chiếc xe đập kính.
- Mở cửa ra! Việc gì vậy!
Hoàng mở cánh cửa xe ra.
- Vào đi! Dù gì tôi cũng không ngăn cản được em! - Hoàng nheo mắt.
- Em gì chứ! - Hiền bước vô trong.
Hoàng biết mình nói sai gì đó nên lẳng lặng khởi động xe.
- Chuyện gì vậy, anh trả lời mau đi! - Hiền hỏi.
- Bệnh viện A đang xảy ra bạo loạn! Tôi được lệnh đến đó! - Hoàng nói.
- Bạo loạn? - Hiền ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Các bệnh nhân nhẹ cho rằng họ không được chăm sóc tử tế nên đã gây nên bạo loạn này để được nhận sự điều trị tử tế hơn! - Anh đang cho chiếc xe chạy nhanh nhất có thể. Hoàng chỉ vào bộ đồ bảo hộ trên xe yêu cầu Hiền mặc vào.
Hiền biết ý và mặc vào cô nghĩ chỉ khoảng 1 phút 30 giây.
- Anh để tôi lái cho! Anh cũng mặc đồ bảo hộ đi!
Hoàng gật đầu. Hai người chuyển lái cho nhau. Hiền nhìn trên bản đồ mà lái.
- Này tôi xong rồi cô đưa đây tôi lái xe cho! - Hoàng nói.
- Không anh lái xe chậm muốn chêt! -Vừa nói Hiền vừa đạp ga hết mức.
- Ối cô lái xe kiểu này chưa đến nơi là hai ta đã chết rồi! - Hoàng hoảng sợ vì tốc độ lái xe đã lên đến 180km
Hiền không quan tâm lắm. Chưa đến ba phút sau họ đã đến nơi. Nơi này trở nên hoang tàng, lửa cháy ngùn ngụt, tiếng la hét thảm thiết, tiếng khóc ai oán vang lên. Cảnh tượng nơi này khiến bất kì ai nhìn thấy đều phải hoảng sợ, không ngoại trừ cô anh. Có rất nhiều người bị thương. Hiền và Hoàng ngay lập tức chạy đến đó. Đùng.. Đùng..
- Súng! Tại sao họ lại có súng? - Hiền nheo mắt.
- Lấy từ các chiến sĩ, chúng tôi được ra lệnh không được khiến họ bị thương. - Hoàng nói.
Hai người họ đang phải chiến đấu với những người nhiễm bệnh nhẹ. Họ có súng và hai người chỉ được sử dụng tay không. Hiền nhìn xung quanh và nhìn thấy một chiếc loa thông báo. Hiện tại cô xác định được kế hoạch của mình. Bây giờ cô chỉ có thể thuyết phục họ dừng lại chứ không thể chiến thắng họ được. Cô nháy mắt với Hoàng, Hoàng thấy chiếc loa thì hiểu được phần nào kế hoạch. Anh yểm trợ cho cô. Gần đến rồi gần rồi, đùng.. Nhiều phát súng liên tục được bắn loạn xạ. Một viên đạn tìm đến vị trí của Hiền. Cô đứng hình.
- Tránh ra! - Hoàng la lên.
Hoàng đẩy mạnh Hiền ra chỗ khác và rồi viên đạn ghim vào người anh.
- Này! Anh có sao không? - Hiền hốt hoảng chạy đến chỗ của Hoàng.
- Này! Này tại sao lại vậy! Tại sao vậy hả? - Hiền bật khóc, cô ôm lấy Hoàng.
- Tôi không sao! Em nhanh lên đi! Tôi có thể gọi thế không? - Hoàng chạm vào mái tóc của Hiền.
- Được! Được! Được hết! - Hiền khóc, tim cô đang nhói lên.
- Nhanh lên làm đi! Tôi tin em! -Hoàng run run lên. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng.
Hiền nín khóc, đặt Hoàng xuống. Cô nhanh chóng tiến về phía chiếc loa. "Đúng vậy không thể để nỗ lực của Hoàng trở nên vô nghĩa". Cô nắm lấy chiếc loa, giọng cô run run
- Mọi người, nghe tôi nói đây!
Tiếng chiếc loa vang lên khiến mọi người chú ý đến một người con gái.
- Hãy nghe tôi nói đây! Mọi người tạo ra trận chiến này để làm gì chứ? Rõ ràng chúng ta là đồng đội đang chiến đấu với bệnh dịch! Mọi người đang đứng dậy để tấn công ai? Tấn công những người mà hy sinh mạnh sống của bản thân để cứu các vị đấy! Họ phải rời xa gia đình, bạn bè, người thân để đến đây giúp đỡ các vị! Họ bất chấp sức khỏe của bản thân làm việc suốt ngày đêm vị các vị, không ăn không ngủ. Các vị có biết bao nhiêu bác sĩ sĩ quan bị lây nhiễm chéo rồi qua đời không? Mong bỏ vũ khí xuống đi, tôi xin đấy đừng làm bị thương ai nữa có được không? - Hiền nhìn vào mắt của mỗi người trong số họ.
- Đúng vậy! Tôi cũng thấy một bác sĩ đã ngủ lại phòng bệnh! Tôi điên rồi! - Một người ném bỏ cây súng trên tay mình.
Rồi lần lượt tất cả mọi người đều bỏ vũ khí xuống. Nhân viên y tế ùa vô. Hiền bỏ cái loa xuống chạy nhanh về phía Hoàng. Hoàng đã mất khá nhiều máu, Hiền ôm lấy anh, cô không ngăn được nước mắt của mình tiếp tục khóc.
- Em làm tốt lắm! Đừng khóc nữa xấu lắm! - Đôi môi nhợt nhạt của Hoàng di chuyển phát ra từng tiếng yếu ớt.
- Có ai không, ở đây có người bị thương! - Hiền la lên.
Chung ở gần đó nghe tiếng la thì vội chạy đến. Thấy Hiền, Hoàng nằm đó. Chung đoán được phần nào.
- Anh ấy không sao đâu! Chị nín đi! - Chung nói.
Một người khác đem cáng đến. Chung và người này đặt Hoàng lên cáng.
- Anh ấy sẽ không sao chứ? - Hiền nói, cô đang rất sợ.
- Viên đạn tìm đến chỗ không nguy hiểm lắm nên ổn cả thôi.
Hai người đưa Hoàng lên một chiếc xe cứu thương, Hiền chạy theo ngay sau.
- Do không có phòng bệnh nên em sẽ làm phẫu thuật trên xe, chị đợi ở ngoài nhé! Ổn cả thôi. - Chung nói rồi đóng cửa xe lại.
Hiền gật đầu lia lịa. Ngồi thụp xuống ghế đá gần đó. Hiền thật sự thấy sợ hãi. Người cô co rúm lại. Tại sao người này lại cứu cô? Tại sao lại làm vậy? Người này không sợ chết sao? Người này mà có chuyện gì xảy ra thì cô phải làm sao? Trước mắt cô, mọi người đi qua đi lại liên tục, người bị thương có người chết cũng có, cô muốn đứng dậy để giúp đỡ họ nhưng người cô mềm nhũn. Tiếng còi xe, tiếng xe cấp cứu, tiếng người nói vang lên inh ỏi ồn ào nhưng sao cô lại thấy tĩnh lặng và đau đớn đến thế. Người đó có sao không? Đây có phải là nỗi đau của cô không? Những gì dịch bệnh này đem lại thật ghê tởm, nó gϊếŧ chết người ta và gϊếŧ chết tâm hồn của những người ở lại. Cô ngẩn ngơ ở đó một cách lạ kỳ. Cô chìm trong suy nghĩ và nỗi sợ của bản thân mình không cách nào thoát ra được.