Hoàng dừng lại ở một căn phòng, gọi là căn phòng mặc bảo hộ cho nhân viên y tế. Hoàng đưa Hiền một bộ đồ bảo hộ ghi tên cô. Anh không nói nhưng Hiền biết nó là dành cho cô. Cô vội cầm lấy nó và bắt đầu mặc. Hoàng nhanh chóng trang bị xong đồ bảo hộ cho mình, quay sang Hiền thì cô vẫn đang ngơ ngơ chưa mặc được gì.
- Đồng chí biết mặc không? - Hoàng nhíu mày.
- Tôi nói thật là tôi mới mặc nó một lần thôi, công nhận khó thật! - Hiền cười trừ.
Hoàng không nói, anh tiến đến gần mặc đồ bảo hộ cho cô. Không biết do nơi đây quá yên lặng hay do Hoàng đứng quá gần Hiền mà cô nghe rõ tiếng thở đều đều của anh phả lên người cô, khiến cô đỏ ửng cả mặt. Vừa mặc cho cô, anh vừa hướng dẫn đầy đủ chi tiết các điều cơ bản để mặc đồ bảo hộ.
- Xong rồi đấy! Đồng chí đã nhớ những gì tôi hướng dẫn chưa? - Hoàng nói bằng giọng đều đều.
- Nhớ rồi thưa Thiếu tá!
Rõ ràng là Hiền không nghe thấy bất kì lời hướng dẫn nói. Đầu óc cô đang ở trên mây, có chút mơ tưởng.
Hoàng bước lên phía trước, tính mở cửa thì quay lại thấy Hiền vẫn chôn chân một chỗ.
- Đồng chí khoẻ chứ? - Hoàng nhận ra mặt Hiền đang đỏ.
- Tôi khoẻ! - Nói xong cô nhanh bước tới chỗ của Hoàng.
Anh cũng bước đến chỗ cô, kéo đồ bảo hộ xuống. Đặt tay lên trán và cổ của cô. Việc làm ấm áp này khiến Hiền thật sự nóng mặt, trái tim không nghe lời mà đập loạn lên.
- Quái lạ rõ rãng không sốt! Sao mặt lại ửng đó lên thế kia! - Anh vừa nói vừa kéo lại đồ bảo hộ cho cô.
Bị Hoàng phát hiện mình đỏ mặt Hiền hốt hoảng đáp lại.
- Không sao thật mà.
Cô nhanh nhảu mở cánh cửa ra rồi bước vào. Hoàng bước ngay sau.
Hiền bước theo Hoàng, hai người bước qua một căn phòng có rất nhiều máy phun sát trùng tự động. Qua căn phòng này, họ bước đến căn phòng, với hai bên là các phòng bệnh, cửa ra vào của mỗi phòng làm bằng kính trong suốt nên Hiền có thể nhìn thấy rõ các bệnh nhân bên trong đều rất khoẻ mạnh, có người đọc sách, người còn tập thể dục, sinh hoạt bình thường như không bị bệnh.
- Họ đều khoẻ mạnh! Căn bệnh này cũng đâu quá kinh khủng! - Hiền mỉm cười.
- Đây đều là bệnh nhân có bệnh nhẹ hoặc đã được điều trị gần khỏi! Nếu đồng chí muốn tôi sẽ đưa đồng chí đến khu bệnh nặng và nguy kịch! - Sự hiểu biết thật sự quá hạn hẹp, Hoàng lắc đầu.
- Thôi! Vậy là tôi hiểu rồi! - Cô buồn ra mặt.
Họ gặp mặt hai người khác, một nam một nữ đều là bác sĩ. Người nữ thì cô nghĩ đã đứng tuổi rồi, ít nhất cũng phải hơn 35 tuổi, vóc dáng khá cân đối, đôi mắt bản thân cô đánh giá là đẹp. Còn người nam thì trông trẻ, năng động, có phần bốc đồng, hơi gầy và cao, mặc đồ bảo hộ nên Hiền nhìn thấy mỗi đôi mắt, mắt người nam bình thường, chẳng có gì đặc biệt theo cô đánh giá.
- Ối có phải là Đại úy Lý Như Hiền! Hoàng nó cứ nhắc về Đại úy suốt từ hôm qua đấy! - Vị bác sĩ nữ lên tiếng.
Hiền lập tức quay sang nhìn Hoàng, nhắc đến cô là sao? Cô cũng nhận ra anh ta đang đỏ mặt tía tai. Trái tim cô đập loạn lên, thì ra anh cũng để ý cô giống như cô để ý anh. Đôi mắt nghi hoặc của Hiền dán lên người Hoàng.
- Thôi tôi đi đây, có gì 2 người họ hướng dẫn. À mà cô đừng gây chuyện nữa nhé nếu không tôi sẽ cho đồng chí vận chuyển xác đến lò thiêu đấy. - Anh ta quay mặt và đi với tốc độ nhanh hết sức.
Gây chuyện ư? Cô làm gì mà anh bảo cô gây chuyện chứ. Mọi việc cô làm rõ ràng đều đúng, chẳng lẽ một Thiếu tá trông có vẻ thông minh sáng dạ lại không định nghĩa được đâu là đúng đâu là sai ư? Rồi xác, lò thiêu, cô chợt cảm thấy rùng mình. Từ bây giờ cô phải thật cố gắng, để góp phần xóa bỏ nhiệm vụ liên quan đến xác và lò thiêu. Hiền nhận ra mình đang ngẩn ngơ thì vội lên tiếng.
- Chào anh! Chào chị! Tôi là Lý Như Hiền!
Hiền ít khi thích kết bạn với ai, nhưng không hiểu sao cô đặc biệt muốn kết bạn với hai người này.
- Chào em nhé! Chị tên Tuyết! Là sĩ quan quân y. Rất vui vì gặp được em. - Tuyết tươi cười.
- Chào chị! Em nhỏ tuổi hơn chị đấy! Chị 30 nhỉ! Em mới 26 thôi! Em tên Chung là một bác sĩ. Em là người yêu của chị.. - Chưa nói hết lời, Chung đã bị Tuyết đá một phát rõ đau ở chân.
- Không phải đâu em nó bị bệnh ảo tưởng! - Chị Tuyết cười.
Họ vui vẻ quá, hai người họ làm Hiền nhớ đến Đức. Đức cũng nhỏ hơn cô, cũng thương cô và cũng hay ảo tưởng. Một ngày trước, cô từng có suy nghĩ sẽ chấp nhận Đức, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao mà cả lý trí hay trái tim của cô đều không muốn điều đó nữa rồi. Nó đang hướng về một ai đó mà thậm chí cô còn không rõ.
- Bên kia em qua đó các chiến sĩ khác sẽ hướng dẫn em. - Tuyết nói.
- Vâng ạ! - Hiền bước đến bên cạnh những người lính khác.
Hiền nhanh chóng làm quen với công việc của mình. Vì lý do gì đó cô không biết nhưng hôm nay cô thấy rất thoải mái và làm việc hết sức của mình. Phục vụ nước, thức ăn cho hơn 1200 bệnh nhân, trò chuyện cùng với họ. Cô thật sự mong dịch bệnh này sẽ sớm qua đi và không để lại những bi kịch. Cô sẽ cố gắng góp một chút công sức nào đó. Công việc của cô kết thúc khi trời đã về khuya. Nhâm nhi bữa cơm của mình cô chỉ nghĩ về Hoàng, nhìn thấy miếng trứng cũng tưởng là anh, con cá chiên cũng trở thành anh luôn, nó làm cô cười đến mức các đồng đội khác phải nhìn cô theo kiểu Đại úy Hiền hình như không được bình thường. Ăn xong bữa ăn cô quay về lều, cô thấy Tâm đang nằm lật qua lật lại không yên.
- Cô bị gì vậy, cô nương? - Hiền nói trong khi chuẩn bị chỗ nằm của mình.
- Hôm nay, chị bị kiểm điểm như thế nào? Chuyển nhiệm vụ gì? - Tâm nói một tràng như để che dấu chuyện của mình.
- Ổn cả! Mà em trả lời câu hỏi của chị trước đi! Sao đấy? - Hiền lắc đầu. Rõ ràng là một ngày cô thấy tốt cơ mà.
- Em hỏi chị này! - Tâm ngồi dậy.
- Hỏi đi nào cô gái!
- Một người khi thấy em bị thương ấy thì rất lo lắng cho em luôn, còn băng bó lại cho em rất lo lắng luôn ấy. Vậy là sao ạ? Người đó có cảm xúc gì với em ạ! - Tâm từ từ chậm rãi chỉ sợ sẽ để lộ đôi má ửng hồng.
TruyenHDHiền hơi ngạc nhiên, cô nhận ra một vết thương trên trán của Tâm, vết thương bị che bởi tóc mái của Tâm. Cô vén tóc mái của Tâm lên nhìn vết thương rồi hỏi:
- Đau không? Mà sao lại bị thương?
Tâm lắc đầu
- Là do tên điên hồi sáng đấy! Chị trả lời em đi! - Tâm rất mến Trung đội trưởng là vì cái tính này luôn quan tâm đến người khác.
- Chị không biết người ta có cảm xúc gì với em cả! Nhưng chị chắc là em lỡ thích người ta rồi! - Hiền cười.
Tâm ngượng đỏ mặt, trùm chăn kín mít. Hiền tắt đèn dầu rồi nằm xuống.
- Ngủ sớm đi cô nương! Mà người đó là ai đấy? Là người như thế nào? -Hiền hỏi một tràng nhưng không nhận được câu trả lời.
Hiền bất giác nghĩ đến Hoàng. Mỉm cười rồi ngủ thϊếp đi. Giấc mơ hôm nay của cô có Hoàng, một giấc mơ đẹp nhất của cô từ trước đến nay.