Chương 5: Vườn hoa bí mật. Lời tỏ tình dễ thương
*Tại vườn hoa của trường Blue Star*
Ngôi trường này do ba nó và ba hắn xây. Vườn hoa này do chính tay mẹ nó trồng. Các loài hoa được lai lẫn nhau nhìn rất đẹp. Và chỉ có ba mẹ nó, ba mẹ hắn, nó, hắn, nhỏ, anh, Thùy Diễm, Zun và 1 "nhân vật bí ẩn" nữa biết mật khẩu của vườn hoa. Rất nhiều người đã đút lót để xin các loài cây nhưng không thành.
Vào đến nơi, nó vui vì vườn hoa vẫn còn nguyên, vừa đi vừa hít thở không khí, thơm thật.Chắc ba nuôi chăm sóc kỹ lắm đây. Vuờn hoa này do mẹ nó trồng khi còn sống, bà đã tận tụy chăm sóc. Các loài ở đây do một tay bà lai giống với nhau cả.
Hắn đi theo, nhìn theo cử chỉ của nó mà đau lòng, đao lắm!
Dừng chân ở một gốc cây. Gần đó có một vài khóm cây Oải Hương - Loài hoa mẹ nó và nó rất thích. Nó đưa tay mân mê từng khóm hoa. Và rồi... Một giọt.... Hai giọt.... Nó lại không kìm lòng được nữa... Nó đã tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài một cách hoàn hảo nhưng rồi tự nhận ra rằng mình bị tổn thương quá nhiều... Mùi hương thoang thoảng của loài Oải Hương ấy cứ bay bay khắp người nó như đôi bàn tay của một người mẹ đang vỗ về con gái mình. Từng làn gió nhẹ lùa vào mái tóc như một người mẹ đang vuốt ve con mình vậy - Ngắt một cần Oải Hương, nó nhẹ nhàng ngửi mùi thơm của loài hoa ấy, nó thấy ấm áp lắm, như đang ở gần mẹ của nó vậy. Nó khóc nấc từng hồi. " Mẹ ơi... Là tại con mẹ ơi... Con nhớ mẹ lắm... Mẹ đã hứa sẽ cùng con chăm sóc khóm cây này mà mẹ... sao mẹ lại không giữ lời... là tại con không ngoan... nên mẹ mới bỏ con phải không mẹ.... Là tại con hết phải không mẹ..... Mẹ nói đi con phải làm sao hả mẹ.... " - Nó vừa khóc vừa trách mình.
Hắn không kìm được lòng, chạy đến bên nó, ôm nó vào lòng:
- Em đừng khóc nữa. Thấy em khóc như vậy anh đau lắm!
Nó choàng tay ra sau gáy hắn, vừa nói vừa khóc:
- Em nhớ mẹ lắm anh! Anh có thể là bờ vai để cho em tựa vào mỗi khi em buồn không?
- Anh yêu em! - hắn
Nó hơi bất ngờ, hắn cũng vậy, lần đầu tiên hắn thổ lộ tình cảm của mình một cách dễ dàng trước mặt 1 người con gái như vầy. Nhưng rồi vẫn thấy nhẹ lòng. Nó khẽ nói:
- Em cũng yêu anh! Yêu nhiều lắm!
Hắn rất vui, nhấc cằm nó lên, đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn chứa đầy sự ấm áp. Hôn được một lúc lâu, hắn mới chịu buông tha cho nó. Rồi nó gạt đi những giọt nước mắt, cùng hắn lên trên lớp.
4 người kia thấy nó và hắn thì bớt lo lắng hơn.
----------------------------------------
- Được viết lúc 2h51' ngày 23/4/2017 -