Quyển 1 - Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:

Tiểu Vân +

Beta:

Winnie Huynh2+! - Quyển 1 - Chương 14Lịch Ương, anh yêu em.

“Ha ha ha ha!”

Trước mắt là một nam hài xinh đẹp đang cuồng tiếu hung hăng cố thoát khỏi hai tay của mình, tay trái cùng tay phải đau nhức rõ ràng.

“Anh chỉ là tên ác ma đùa giỡn tôi thôi! Anh yêu tôi? Nguyệt Diệp! Anh nhìn cho rõ! Tôi và anh không có gì khác nhau cả! Tôi cũng là con trai!” Lịch Ương mỉa mai rống to, rất đáng sợ.

Nhưng Nguyệt Diệp lại càng không khống chế nổi hơn, chính mình thổ lộ thật lòng lại bị chửi mắng!

“Lịch Ương, em hãy nghe anh nói…!” Hắn không cách nào tiến tới nữa, bởi vì Lịch Ương ── Lịch Ương hung dữ hướng l*иg ngực của hắn đá một cước, khiến hắn thấy trời đất như quay cuồng, từ cầu thang trên lầu té xuống.

Một hồi lặng yên…

“Lịch… Ương…?!” Không thể tin được đứa em từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn vậy mà có thể cuồng bạo như thế! Rốt cuộc là có chuyện gì đây?!

“Tôi đều nhìn thấy hết rồi!” Lịch Ương đứng ở trên bậc thang nổi giận gào lên: “Anh hôn ả!”

Nguyệt Diệp mở to đôi mắt dài nhỏ: kinh ngạc!

“Tôi sớm đã biết anh lại đùa giỡn tôi! Anh cho rằng tôi không có cảm xúc, mặc anh bài bố như con rối sao? Anh cho rằng tôi mỗi đêm bị anh đè dưới thân, không ngừng vì tội ác của anh mà rêи ɾỉ lại không khó chịu sao? Nguyệt Diệp!”

Lịch Ương lần đầu tiên đối với người anh từ trước đến nay mình thập phần kính yêu rống giận.

“Tôi hận anh! Bởi vì anh không xem tôi là con người! Anh không có đem tôi trở thành em trai của anh! Anh chẳng qua là nhất thời cao hứng mới mê tôi! Anh đùa giỡn tôi đồng thời… Lừa gạt cô gái bên cạnh anh! Tôi xem thường anh! Anh so với lũ hạ lưu cặn bã cũng không dơ bẩn bằng! Con mẹ nó anh thực không phải là một con người!”

Hô!

Hô!

Hô!

Lịch Ương mãnh liệt thở dốc, lần đầu tiên trong đời phản kháng lại ánh mắt lợi hại lạnh như băng của anh trai. Không, hắn đã không còn là anh trai của nó rồi! Nguyệt Diệp, căn bản chính là không bằng súc sinh cầm thú!

“Cùng Nguyệt Thần so sánh…” Lịch Ương bỗng nhiên ánh mắt xa xăm nhìn xuống gương măt tái nhợt dưới lầu: ”Anh quả thực là theo không kịp!!!”

Hết thảy đều rối loạn!

“Ha ha…” Nguyệt Diệp cúi mặt thấp xuống, trầm thấp nở nụ cười.

”Anh là ác ma!” Lịch Ương giờ phút này một chút cũng không sợ hắn, buổi chiều khi nó tận mắt nhìn thấy trong sân trường “Anh trai” hôn môi cô gái khác, cái vẻ mặt say mê kia… Tâm của nó như bị dao cứa từng nhát đau đớn!

“Lịch Ương.” Nguyệt Diệp không nhanh không chậm mà đứng dậy, đột nhiên vận động khiến cơ thể đau nhức, hơi thở mỏng trên làn môi không có huyết sắc: “Em không biết… Như vậy… Ngược lại sẽ càng làm anh thấy yêu thương hơn sao?”

Thật hỗn loạn.

“Anh dám!” Lịch Ương quăng mạnh ba lô xuống, làm tư thế muốn cùng anh trai cao gầy đại chiến một trận.

Có lẽ, thật sự sẽ bị anh trai gϊếŧ chết a?

“Đừng tới đây! Đồ điên!” Nó biết rõ mình đánh không lại Nguyệt Diệp, nó biết rõ chọc giận hắn sẽ nhận lấy hậu quả rất đáng sợ.

Nguyệt Diệp, căn bản chính là một con rắn độc lạnh lùng!

“Em sợ cái gì chứ?” gương mặt Nguyệt Diệp, gương mặt góc cạnh rõ ràng mang cảm giác lạnh buốt, nộ khí, khí thế lạnh như băng của hắn ở phía dưới, lan rộng.

“Tôi không sợ anh! Không bao giờ … sợ anh nữa!” Lịch Ương nắm chặc nắm đấm, chỉ cần Nguyệt Diệp có chút xúc động, nó sẽ dốc sức liều mạng!

“Nghe lời, mau xuống đây, trận đấu piano trực tiếp của anh Nguyệt Thần sắp bắt đầu rồi~.” Sự trong trẻo nhưng lạnh lùng khác thường, ánh mắt dài nhỏ lợi hại như lưỡi dao sắc bén ── đâm thủng lớp bảo vệ bên ngoài của Lịch Ương, đâm thẳng vào trái tim của nó!

“Biến đi!” Thân ảnh tới gần, hoàn toàn không có dấu hiệu lui lại hay thậm chí là hối hận, Lịch Ương tức giận, nhặt ba lô bị ném một bên lên đi qua ──

“Ba~!” Cánh tay dài vung tay lên, ba lô nặng nề bị vức lại trên sàn nhà!

Vốn không nên… Như thế!!!

Lui ra sau!

Quay người!

Chạy trốn!

Tránh né ──

“Đáng chết! Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Nó bị bắt rồi, lại lần nữa rơi vào trong cái ôm lạnh như băng, lúc này đây, tất cả cơ hội phản kháng đều không có đã bị Nguyệt Diệp gánh lên bờ vai.

“Tôi muốn gϊếŧ anh! Anh là cái đồ biếи ŧɦái! Đồng tính luyến ái! Súc sinh dơ bẩn hạ lưu! Anh không phải là anh tôi! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đυ.ng vào tôi! Tôi nguyền rủa anh! Tôi vĩnh viễn đều nguyền rủa anh ─── oa ah!!!” Bị ném lên ghế sa lon đỏ không chút lưu tình, những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi che đi đôi mắt chứa đầy sự thịnh nộ của Lịch Ương, cùng sự sắc bén.

“Đây là Lịch Ương sao?” ánh mắt thật sâu và đen của Nguyệt Diệp, một khắc cũng không dời đi mà càng ngày càng sắc bén nhìn vào cậu trai xinh đẹp, hai tay, đã lại cởi bỏ áo đi rồi.

“Anh chết cũng sẽ không yên!” Lịch Ương không cách nào thoát được, chỉ có thể đánh cược một lần!

Soạt… Quần áo rơi trên mặt đất, Nguyệt Diệp mở màn hình TV.

“Anh muốn ở trước mặt Nguyệt Thần, xâm phạm em!”