Chương 47: Ngoại truyện 2

Hứa Duy đi thẳng tới phòng đồ dùng sau đó nhanh nhanh trở về lớp học, tới hành lang gặp Lâm Ưu đi vệ sinh về.

Lâm Ưu nhìn cô bê cái ghế, đầu đầy mồ hôi, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì thế?"

Lúc này lại chạy tới đây cầm ghế?

"Bạn học kia tới."

Gì nhỉ?

À Đúng, là cái người nổi tiếng quậy phá của trường, Chung Hằng.

Lâm Ưu nhíu nhíu mày: "Cậu ta làm khó cậu sao?"

"Không có." Hứa Duy nói: "Tớ trả lại ghế cho cậu ấy thôi."

Lâm Ưu hoài nghi nhìn cô một cái.

Hai người vào lớp học, Triệu Tắc liền nói lớn: "Ầy ầy ầy, đến rồi đến rồi, hoá ra là đi kêu viện binh tới."

Chung Hằng dựa về phía sau một chút, lười biếng liếc qua.

Hứa Minh Huy chỉ cho Chung Hằng nhìn: "Chính là cô gái đó, tóc ngắn ý, hôm qua muốn đánh nhau với bọn mình!"

Cậu ta vừa dứt lời, chỉ thấy Lâm Ưu đánh mắt nhìn qua, không khách khí chút nào nhìn cậu ta.

"Đồ điên."

Hứa Minh Huy búng tay, gật gù đắc ý cảm thán: "Rõ ràng mặt cũng không tệ, đáng tiếc lại là đứa con gái chanh chua."

Triệu Tắc đồng ý: "Cô gái này quá con mẹ nó dữ dội, so sánh với cô ấy, Lư Hoan vẫn đáng yêu nhất."

Nói đến đây, Triệu Tắc nhớ tới một việc: "Hôm qua Lư Hoan lại tìm cậu sao, nghe Nghiêm Tòng Mạn nói sáng sớm chờ cậu ở cửa trường học, biết cậu không đến hình như đã khóc một trận..."

Khuỷu tay cậu ta hích hích Chung Hằng: "Cậu thật sự không cân nhắc một chút sao? Chỉ cùng Lư Hoan nói chuyện thôi mà, người ta dáng dấp cũng rất xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, đã theo đuổi cậu lâu như vậy, lúc đầu cô ấy muốn đi học ở trên tỉnh, vì cậu mới ở đây, ha ha, nếu không cậu thử hẹn hò với cô ấy đi..."

Chung Hằng nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta: "Ông đây nhàn lắm sao?"

"Đúng rồi!" Hứa Minh Huy nói: "Triệu Tắc cậu phát bệnh thần kinh gì đấy! Người ta là công chúa, tính tình rẵc rối khó chiều, phiền vô cùng, cậu thật đúng là đào hố! Chung Hằng thích cô ấy đúng là có quỷ!"

Cũng phải, Chung Hằng chỉ hận không thể đá bay được Lư Hoan đi.

Triệu Tắc liếc nhìn sắc mặt của Chung Hằng, ngượng ngùng ngậm miệng.

Nếu không phải bởi vì Lư Hoan là em họ của Nghiêm Tòng Mạn, thì vừa rồi cậu ta cũng không nói giúp mấy lới này.

Hứa Minh Huy chuyển sang, nói với Chung Hằng: "Thật ra nói yêu đương một chút cũng được, dù sao cậu cũng không thiếu con gái, đào hoa bay ngợp trời, chọn tuỳ tiện một người thôi mà!"

Khoé môi Chung Hằng giật giật, từ chối cho ý kiến, lật sách ngữ văn ném trên bàn.

Yêu đương... Ha.

So với đánh nhau vui hơn?

Trong ký ức của Chung Hằng, nữ sinh đều mẹ nhà nó quá phiền, nũng nịu tính tình ngu xuẩn đùa cợt, nhát như chuột khóc chít chít.

Nói chuyện yêu đương cái mẹ gì.

Chuông vào học vang lên, Hứa Minh Huy lùi về chỗ.

Hai tiết ngữ văn liền một lúc.

Phụ trách môn Ngữ Văn là thầy giáo Lưu, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, là giáo viên chủ nhiệm của ban chín, bởi vì giáo viên dạy ngữ văn của ban mười nghỉ đẻ, học kỳ này thầy ấy tạm thời phụ trách môn ngữ văn của lớp này.

Mặc dù là giáo viên mới, nhưng mà đối với mọi người thì thầy ấy không còn gì lạ lẫm nữa.

Vị giáo viên Lưu này rất nổi danh trong trường, nghe nói dáng người cao một mét bốn chín, cho nên các nam sinh xấu miệng tự đặt cho thầy ấy biệt hiệu "Lưu bốn chín".

Thầy giáo Lưu yêu quý văn học như yêu quý sinh mạng, tận sức giảng dạy trong lớp học, nhưng mà nội dung hơn phân nửa là đến từ báo chí của ba khối học.

Mà đám học trò ngây thơ này không nghe nổi một câu vào tai, các nữ sinh cũng không chịu nể mặt mũi, bởi vậy giờ dạy thường kết thúc có chút gượng gạo, xấu hổ.

Đây là học kỳ mới đầu tiên của khóa, lại là một lớp mới, thầy giáo Lưu dõng dạc khác thường, từ thi từ ca phú lại nói tới nhân sinh triết học, nói nhăng nói cuội hơn phân nửa, cuối cùng vung tay lên, tại trên bảng đen viết xuống bốn chữ rồng bay phượng múa: Nhân sinh khổ đoản.

"Các bạn học, nhân sinh khổ đoản nghĩa là gì!"

"Chim ngắn!" tướng ngồi của Hứa Minh Huy nhìn không ra kiểu gì, một bên rung chân một bên ba hoa:"Cái này thật sự là danh bất hư truyền, quá dài dòng, ông ấy ngắn thì cứ ngắn đi, của chúng ta dài lắm." (*)

Chung Hằng không thèm bóc mẽ, cười gằn một tiếng hững hờ.

Triệu Tắc liên tục gật đầu: "Có lý!"

Mấy nam sinh ngồi trước sau đều vui vẻ, ai cũng ngầm hiểu, cười hề hề đến đê tiện.

Phía sau náo loạn rất nhanh gây lên sự chú ý của thấy giáo Lưu.

Đã sớm nghe nói ban mười lười nhác, thầy giáo Lưu quyết tâm muốn ngay khi bắt đầu năm học mới chỉnh đốn một phen.

Làm sao để chỉnh đốn?

Dùng câu "Xác định mục tiêu cuộc sống, dựng lên lý tưởng rộng lớn" bắt đầu!

"Nhân sinh khổ đoản, trong chớp mắt mấy chục năm Xuân Thu bỗng nhiên đã qua, lãng phí cũng quá đáng tiếc." Thầy giáo Lưu đẩy kính mắt:"Là con người, cũng nên có mộng tưởng có mong ước!"

Nói chậm ung dung đặt phấn, nhìn chằm chằm góc bên trái của bàn giáo chỗ ngồi gần đồng hồ: "Tôi nhìn thấy nam sinh ngồi phía sau đó cười hết sức vui vẻ, chắc hẳn rất có lý tưởng! Thế này, tôi mời bạn học này cùng mọi người chia sẻ lý tưởng của mình. Bạn học mặc áo đồng phục lam kia... Hứa Minh Huy đúng không, em nói trước nào."

Mẹ kiếp!

Đột nhiên bị gọi tên, Hứa Minh Huy chấn kinh.

Hứa Minh Huy ném bút, chậm rãi đứng lên, trừng mắt nhìn xung quanh:... Chuyện gì đang xảy ra?

Xung quanh là một đám bạn xấu toàn cười hì hì, cười trên nỗi đau của người khác.

Vẫn là Triệu Tắc phúc hậu, làm khẩu hình nói cho cậu ta biết: "Lý tưởng! Cậu —— muốn làm gì ý!"

"Lý tưởng?" Hứa Minh Huy há to miệng.

Thầy giáo Lưu nói: "Đúng, lý tưởng của em là cái gì? Nói cho mọi người nghe một chút."

"À, cái này đơn giản." Hứa Minh Huy thờ ơ nhún nhún vai:"Lý tưởng của em chính là muốn có rất rất nhiều tiền, mỗi ngày ăn ngon uống say, cùng nhóm anh em chơi game, còn muốn có mỹ nữ làm bạn gái của em, à đúng, vấn đề người đẹp này ngàn vạn lần không thể là chòm sao Xử Nữ! Chòm Xử Nữ đều là bệnh tâm thần!"

Cậu ta vừa dứt lời, toàn lớp cười to.

Có nữ sinh bất mãn oa oa hô: "Chòm Xử Nữ thì làm sao!"

Cùng lúc đó, tổ thứ nhất hàng thứ ba, chòm sao Xử Nữ Lâm Ưu "Răng rắc" một tiếng bóp nát cao su: "Họ Hứa, cả nhà các người đều là bệnh tâm thần."

Hứa Duy ngượng ngùng xích lại gần: "... Tớ cũng họ Hứa."

Ánh mắt sắc lẹm của Lâm Ưu liếc ngang.

Hứa Duy ngoan ngoãn, một mặt lấy lòng cười cười: "Được, được tớ ngậm miệng."

Trong lòng có chút ngạc nhiên: Hứa Minh Huy này nhiều lần dẫm lên đuôi của Lâm Ưu gây sự như vậy, có thể là một loại duyên phận nào đó.

Trên bục giảng thầy giáo Lưu đã đen mặt, cầm quyển sách giáo khoa dùng sức đập lên trên bàn giáo viên: "Trật tự lại ngay, không được ầm ĩ!"

Tiếng nháo loạn trong phòng học dần dần nhỏ lại.

Bộ mặt tỏ ra vô tội của Hứa Minh Huy vẫn tiếp tục đứng đấy, ba hoa: "Thầy giáo, lý tưởng của em thế nào, có phải rất rộng lớn không?"

Thầy giáo Lưu kìm nén tức giận, một mặt nghiêm túc nói: "Vị bạn học này, lý tưởng cùng nằm mơ giữa ban ngày, kế tiếp."

"Triệu Tắc."

Hả?

Triệu Tắc đầu óc mơ màng, đứng lên sờ mũi, vò đầu bứt tai lề mề một lúc lâu, nói: "Lý tưởng của em là làm một thầy giáo nhân dân quang vinh, giống như thầy giáo Lưu vậy, vì nhân dân phục vụ."

Lời này đúng là khoác lác quá sức tưởng tượng.

Cả lớp không một ai tin tưởng, không hẹn mà cùng: "Dừng —— "

"Cũng không tệ lắm." Thầy giáo Lưu nói: "Hi vọng lời nói của em là thật lòng, người tiếp theo —— Chung Hằng, em nói thử một chút xem."

Lớp học tức thời yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Chung Hằng.

Các nam sinh trong lòng biết rõ, cười hì hì, xem kịch, chờ Chung Hằng hạ gục dung mạo của thầy giáo, nữ sinh thì nhiều hay ít cũng có chút hiếu kì đối vớiChung Hằng muốn nhìn xem cậu ta sẽ nói gì, cậu ta sẽ có lý tưởng sao?.

Lúc này Chung Hằng cũng rất sảng khoái đứng lên, dáng người cao lớn đứng sau bàn học, hơi khom lưng, không đứng thẳng.

Thầy giáo Lưu hỏi: "Bạn học này, lý tưởng của em là gì?"

"Đánh nhau vĩnh viễn là em thắng."

Ngữ khí đểu cáng, khuôn mặt kiêu ngạo vô cùng anh tuấn.

Các nam sinh vỗ tay huýt sáo.

Nữ sinh cũng nhịn không được, đều đang cười.

Trong phòng học ồn ào một trận.

Thầy giáo Lưu tức ngực khó thở, râu ria đều nhếch lên: "Vô lễ! Thật sự là cô lễ! Tất cả yên lặng cho tôi!"

Lâm Ưu viết trên quyển sổ nháp, nói câu: "**."

Hứa Duy quay đầu, nhìn thoáng qua.

Nam sinh kia nhấc cằm, lười biếng đứng đấy, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên bộ đồng phục, khóe miệng của cậu ấy có chút vểnh lên, từ đôi mắt đến mũi đều viết lên hai chữ —— Muốn ăn đòn.

HẾT NT 2.

Nhân sinh khổ đoản có thể coi sự nuông chiều như cỏ rác, không bận lòng nghi ngờ, không đắm chìm trong khoái lạc. Có thể coi danh lợi tựa phù vân, không oán hận, không say đắm, thì có thể đạt được cảnh giới cần có trong cõi nhân sinh.

(*) có thể đây trong cách đọc là đồng âm hoặc như nào đó, mình không tra được.