Chương 5: Muốn lớn nhanh đè mỹ nam

Mộ Dung Vân Chi thấy Mộ Dung Hân không hợp tác, sắc mặt có chút bí xị, nhưng lại không dám tức giận, cho rằng đó là dở thói ương ngạnh của tiểu cô nương, liền xin lỗi nói: “Cảnh Nguyên sư thầy, thực xin lỗi. Tiểu nữ nhi của ta hình như rất thích ngươi.”

Thì ra tiểu hòa thượng này tên là Cảnh Nguyên, thật sự là một cái tên rất hay. Mộ Dung Hân lập tức nhớ tới cái tên này, đối với mỹ nam thì cô luôn có trí nhớ tốt.

Mặt Cảnh Nguyên lại đỏ bừng, nhưng y không từ chối hành động của Mộ Dung Hân mà để cô bám lấy mình.

"Cha, ta đói quá! Cha có thể đi chuẩn bị đồ ăn cho con được không?" Mộ Dung Hân đột nhiên nói một cách nũng nịu. Suy cho cùng, bây giờ cô là một đứa trẻ nên cô ấy phải thực hiện một số đặc quyền của mình khi còn là một đứa trẻ! He he, lão cha tiện nghi, xin hãy cho con thêm thời gian ở riêng với mỹ nam này!

Mộ Dung Vân Chi sửng sốt, vội vàng cười nói: "Được, được, ta lập tức đi, chờ một chút!"

Cảnh Nguyên nhìn bóng người đang vội vã rời đi, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh buốt. Mộ Dung Hân còn hôn lên một bên mặt y.

"Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân! Xin hãy tôn trọng chính mình!”

Nhìn tiểu hòa thượng nguyên tắc này, lúc nói chuyện thái độ có chút lạnh lùng, nhưng Mộ Dung Hân là ai?

Kiếp trước, ở thời hiện đại, cô đã kìm nén bản thân bằng nhiều cách khác nhau.

Trong từ điển của cô không có từ tự trọng nào trong cuộc đời này. Ngoài ra, Thần Shiva, người mà cô luôn tin tưởng, đã đưa cô đến nơi này. Cô luôn cảm thấy Thần Shiva sẽ không bao giờ làm cô thất vọng, vì vậy cách cư xử của cô càng trở nên kiêu ngạo và tự nhiên hơn. Cô ngây thơ cười, vẻ mặt đáng yêu nói:

"Tiểu hòa thượng, ta thích ngươi nên mới hôn ngươi. Ngươi là của ta, nhớ kỹ, sau này không ai được phép hôn ngươi!

" Thí chủ, ta đã nương nhờ cửa Phật rồi, xin đừng nói những lời phù phiếm như vậy nữa!"

Nhìn sắc mặt của hòa thượng trẻ tuổi, Mộ Dung Hân nhếch lên khóe miệng, lại đột nhiên hôn lên khóe môi y, cắn một miếng thật nhanh:" Hiện tại ngươi phạm giới! Phật tổ sẽ không tha thứ cho ngươi!"

"Ngươi..." Tiểu hòa thượng không nói nên lời, khóe miệng có chút đau nhức, y đưa tay sờ lên, liền có đó sắc mặt y lập tức thay đổi, giây tiếp theo y định ném Mộ Dung Hân ra xa, nhưng cô không muốn nên Mộ Dung Hân bám sát người y như bạch tuộc.

Cảnh Nguyên cảm thấy l*иg ngực thắt lại, y chưa bao giờ bị trêu chọc quá đáng như vậy, càng tức giận nói: "Vị thí chủ này, xin hãy tự trọng, ta không muốn làm tổn thương ngươi!"

Nhưng mà tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh! Nhưng bây giờ cô còn nhỏ một chút, cho nên chỉ có thể đặt gạo trước. Sau đó Mộ Dung Hân không khỏi bắt đầu nghĩ.

Này, cô thật sự muốn thời gian trôi qua nhanh hơn, để cô mau lớn!