Chương 9 - Kiểu điều giáo: Trừng phạt toy vì OOC (2)



(1 mình thụ, tự play, toys)

"A ~ ưm ~ đừng mà ~ cho... cho em bắn... ô ~" Tiếng cầu xin mang theo nghẹn ngào tràn ra khỏi miệng Tiểu Diệp, cậu lắc vặn thân thể, ma sát hai chân, dùng côn ŧᏂịŧ cọ xát đệm mềm dưới thân, cậu muốn bắn, côn ŧᏂịŧ đã trướng căng phát đỏ, nhưng vô luận thế nào cũng không được giải thoát.

Cậu thống khổ mà sờ về phía côn ŧᏂịŧ, nơi đó không có trở ngại gì, nhưng chính là bắn không ra, thật giống như có một sơi dây vô hình buộc chặt đằng trước côn ŧᏂịŧ lại.

Đầu óc Tiểu Diệp hiếm khi thanh tỉnh một chút liền biết ngay đây là trò chơi giở trò quỷ, nhưng mà cậu cũng không có quyền phản đối, cậu còn chưa biết tiếp theo đây phải làm thế nào, bèn xem thử hình ảnh trong GV, liền hiểu ý ngay, đây là muốn khống chế thời gian cậu bắn tinh, chỉ khi được cho phép mới có thể bắn tinh.

Kỳ thực khi hoan ái với sư phụ Quân Lăng, cậu chỉ bắn một lần vào lúc cuối, cho nên hạng mục điều giáo này hẳn là đơn giản nhất, nhưng, lần này Tiểu Diệp không có thể chất tu chân, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hậu huyệt của cậu trống rỗng khó nhịn, căn bản vô phương dựa vào hậu huyệt để cao trào.

Nghĩ đến đây, Tiểu Diệp đành bất chấp, hướng về phía trước nằm vểnh cặp mông trắng nõn mượt mà, cầm lấy gậy mát xa màu đen vừa bị vứt sang một bên liền đâm vào hậu huyệt. Tiểu Diệp lành sẹo quên đau liền quên mất hệ thống không cho cậu tự đυ.ng chạm vào thân thể mình tùy tiện, cơ mà cũng may, lần này trò chơi dự định điều giáo cả mặt trước và sau của Tiểu Diệp một lúc, cho nên cũng không ngăn cản.

Hậu huyệt vốn khô khốc giờ phút này đã có phần ẩm ướt, nhưng dịch ruột non không đủ nhiều, trong dũng đạo còn rất chật, ăn cây gậy mát xa kia không vô. Hậu huyệt chỉ nuốt được phần đầu khấc đã kẹp chặt không cho tiến vào nữa, Tiểu Diệp bất đắc dĩ, cũng không muốn làm chính mình bị thương.

Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, mà màn sáng hướng Tiểu Diệp nằm úp sấp lại vừa khéo phát hình ảnh của chính cậu, càng khéo hơn nữa là, hình ảnh đó là ảnh chi tiết, phóng đại cái mông mượt mà, khe sâu lấp ló trong mông cũng lộ ra hết sức rõ rệt, hình ảnh rõ nét thậm chí có thể thấy rõ mỗi một nếp nhăn xung quanh miệng huyệt.

Hiện ra phá lệ rõ ràng chính là ngón tay cắm trong hậu huyệt, ngón tay cắm rút ra vào, lúc tiến vào thì nếp nhăn khép kín, lúc rút ra lại như đóa hoa nở rộ. Một ít vách thịt mịn màng bị ngón tay lật ra, chảy dọc ngón tay còn có từng tia nước trong suốt óng ánh.

Hình ảnh như thế thật khiến người ta mặt đỏ tim dập loạn, Tiểu Diệp biết thế này quá dâʍ đãиɠ rồi, nhưng cậu không khống chế được bản thân, mắt nhìn chằm chằm màn sáng phía trước, lại duỗi một ngón tay vào trong hậu huyệt, hai ngón tách hậu huyệt ra, có thể thấy rõ từng điểm thịt mềm bên trong, nhưng ngón tay dù sao cũng nhỏ, tách không được quá rộng.

Tiểu Diệp có hơi không cam lòng, trực tiếp dùng bốn ngón khuấy động bên trong một trận sau đó nỗ lực tách ra, lần này tách rất là rộng, nhưng lại bị bàn tay che mất, không thấy rõ bên trong.

Tiểu Diệp có chút nóng nảy, đổi mấy tư thế khác cũng đều không thấy, lúc cậu đang định buông tay, thì trước mặt cậu mọc ra thêm một thứ. Đồng tử Tiểu Diệp co rụt lại, chìa cái tay đang tách mông ra cầm lấy thứ đó, vật khuếch âʍ đa͙σ*.

[không cần nói nhiều, xem ảnh >///<]18 Kiểu Đa Dạng - Chương 9 - Kiểu điều giáo: Trừng phạt toy vì OOC (2)18 Kiểu Đa Dạng - Chương 9 - Kiểu điều giáo: Trừng phạt toy vì OOC (2)

Khuếch âʍ đa͙σ có thiết kế trong suốt cắm vào hậu huyệt, chất liệu trong suốt chống mở hậu huyệt cư nhiên có tác dụng soi sáng, sau khi tiến vào, trực tiếp chiếu sáng cả cái hậu huyệt. Tiểu Diệp gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng, cậu chưa từng biết bên trong hậu huyệt của chính mình hóa ra là như thế, vách thịt màu hồng đậm không ngừng ngọ nguậy, muốn khép chặt lại, lại bị thứ đồ trong suốt nọ ngăn cản, mỗi lần ngọ nguậy đều bị nhìn thấy rõ ràng.

Dù cho bị chính mình nhìn như thế, Tiểu Diệp lại thấy mình sắp cao trào rồi, không phải phía trước, mà là hậu huyệt. Hậu huyệt bại lộ rành rành ra trong không khí có chút phát lạnh, nhưng bên trong lại càng lúc càng nóng, nóng đến nỗi mặt trong chảy ra nước, nước ấy không có gì cản trở, chậm rãi thuận theo vách ruột mà tràn ra.

"Ực ực" tự bản thân Tiểu Diệp vì mình mà nuốt nước miếng một cái, cậu muốn nhét gậy mát xa vào, nhưng lại không nỡ bỏ khuếch âʍ đa͙σ ra, trong lúc bối rối, trước mắt lại nhiều thêm mấy món đồ chơi nhỏ.

Tiểu Diệp hài lòng mà chọn mấy món đó, lựa ra một viên trứng rung màu xanh lam nhạt, nhét vào hậu huyệt đang bị vật khuếch âʍ đa͙σ mở ra. Trứng rung không lớn, Tiểu Diệp nhét một phát là vào tận trong cùng, lại cảm thấy không đủ, cầm lấy một cây gậy ngọc có đẩy trứng rung vào sâu bên trong, trực tiếp đẩy quả trứng rung kẹt ở khúc cong trực tràng.

"Ưm ~ a ~" Tiểu Diệp đột ngột rêи ɾỉ, tự mình chơi quá HIGH, đầṳ ѵú phía trước đã bị hút đến sắp mất đi tri giác, cậu đã bị hút đến quen, nếu mà lấy xuống, vậy sẽ khiến cậu điên mất, còn cái nhét rốn cũng đã có thể thích ứng, kɧoáı ©ảʍ tê dại mà bủn rủn không ngừng tản ra thân thể các kiểu.

Nhưng hiện giờ, hai chỗ đó đều không quan trọng, thậm chí bây giờ Tiểu Diệp còn không thèm quan tâm có bắn tinh hay không, đùa bỡn ở hậu huyệt mới khiến cậu sướиɠ nhất, chung quy cậu vẫn là một bé 0 thuần chủng.

Cậu mở công tắc của trứng rung, trứng rung nhét tận cùng cứ như vậy mà điên cuồng nảy lên, từng chút từng chút chui vào trong.

"A!!! Không... sâu quá... quá sâu rồi... ưm ~ ra... ra... ngoài... A ~ ô ~" Địa phương ai cũng chưa từng đυ.ng qua nhất thời bị trứng rung khıêυ khí©h như thế, Tiểu Diệp cảm thấy cả thân thể mình đều sắp bị chấn cho rã ra!

Trời ạ! Cậu thất thần thở hổn hển, đồng tử giãn to, rõ ràng là đã mất thần trí, nhưng tay cậu lại quỷ dị mà động đậy, cầm lấy một chuỗi ngọc trước mặt, không chút nào run rẩy mà nhét vào hậu huyệt, từ hạt châu nhỏ nhất cỡ trân châu ở phần đỉnh, từng viên từng viên nhét vào trong, mỗi viên đều so với viên trước lớn hơn một phần, nhét thẳng đến chín viên thì không nhét vào được nữa, viên châu phía ngoài cũng đã to cỡ quả trứng gà rồi, mà tiếp sau đó còn có mấy viên nữa chứ. Vốn hậu huyệt còn có thể ăn thêm mấy viên, nhưng mà bên trong còn có vật khuếch âʍ đa͙σ, thế nên nuốt vào có chút cật lực.

Tiểu Diệp tỉnh táo lại, lại phát hiện trong hậu huyệt căng đến chật chội, bên trong nhét đầy hạt châu, viên trong cùng đã đỉnh đến trứng rung rồi. Cậu nghẹn ngào một tiếng, khó chịu mà lấy hạt châu ra, cái tay vươn ra trong chốc lát không kéo hạt châu, mà dưới tình huống bụng nhét đầy châu lại lấy vật khuếch âʍ đa͙σ ra.

"A ~ ưm ~ chậm... chậm... chút... a ~" Tiểu Diệp biết là trò chơi đang khống chế mình, nhưng trong bất giác lại càng hưng phấn, có những lúc không tự hạ thủ với chính mình được, trò chơi lại có thể giúp cậu.

Cho nên cậu để mặc trò chơi lấy đồ khuếch âʍ đa͙σ ra, sau đó cầm lấy viên châu bên ngoài nhét vào trong, không có vật khuếch âʍ đa͙σ, lần này hậu huyệt nuốt vào viên châu thứ 10. Hạt châu nhỏ nhất bên trong đỉnh vào trứng rung, đẩy trứng rung vào tận cùng bên trong.

Viên châu thứ mười một hậu huyệt cũng miễn cưỡng nuốt vào, trứng rung bên trong cũng đã sắp bị đẩy đến mặt trong của góc cong, góc cong trực tràng bị trứng rung chấn động ma sát đến bỏng rát đau đớn.

"A! Không... không muốn nữa! Đừng vào thêm nữa! Ô ~~~" Tiểu Diệp ngọ nguậy thân thể muốn cản cái tay đang đem viên châu thứ mười hai đẩy vào, nhưng đều phí công, cái tay không cách nào khống chế được, dùng lực đẩy hạt châu đi vào.

"A!" Tiểu Diệp sợ hãi kêu lên một tiếng ngắn ngủi, không chỉ vì miệng huyệt bị hạt châu chen phát đau, khiến cậu vô phương chống đỡ chính là quả trứng rung kia cuối cùng đã bị đỉnh vào trong đoạn đường cong của trực tràng, thịt ruột quá mức mềm mại bị chấn động đến nỗi trực tiếp co quắp. Tiểu Diệp cuộn tròn thân thể thống khổ mà quằn quại, quả trứng rung cậu chọn kia chính là không có dây, lúc này bị đẩy vào thống khổ thì không nói, lát nữa làm sao lấy ra cũng là một vấn đề!

Đường ruột thống khổ đồng thời sao có thể không sinh kɧoáı ©ảʍ chứ, chỉ cần nhìn miệng huyệt kia lấy tốc độ mắt thường thấy được mà chảy ra dịch ruột non là hiểu, hậu huyệt đã cao trào rồi. Qua một lúc, kiềm chế ở côn ŧᏂịŧ không biết đã được buông lỏng lúc nào, sau đó một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhàn nhạt được bắn ra.

Tiểu Diệp đã xụi lơ vẫn khong quên run rẩy mà lần mò cái công tắc nọ, vội vàng tắt chấn động của quả trứng rung kia, lúc này mới giúp cậu hoãn lại được mấy hơi.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía màn sáng, một nửa màn sáng trong đó đều là các tiểu thụ bị làm đến hết sức dâʍ đãиɠ, nước chảy giàn giụa nằm dưới thân tiểu công, một nửa màn sáng là hình ảnh cậu sau khi cao trào ở các góc độ khác nhau, khóe mắt đỏ lên tràn nước mắt, gương mặt xinh đẹp cùng bờ môi bị cắn ra dấu răng. L*иg ngực vẫn luôn bị máy hút sữa hút đã gồ lên một độ cong, tựa như ngực của con gái chưa phát dục, trên chiếc bụng nhỏ dưới ngực đều dính ướt tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng do chính mình bắn ra, viên kim cương trên rốn thì đặc biệt bắt mắt.

Côn ŧᏂịŧ mềm nhũn cúi gầm, cả cái mông đều bị dịch ruột non của mình tô vẽ cho trơn ướt không chịu nổi, bên ngoài miệng huyệt còn giữ hai hạt châu to tướng, có thể tưởng tượng bên trong tiểu huyệt có bao nhiêu da^ʍ mỹ. Tiểu Diệp chậm rãi lôi chuỗi hạt châu từ bên trong ra, vô luận cậu cẩn thận thế nào, hạt châu hình tròn luôn có thể khiến miệng huyệt hé ra hợp lại, đường ruột nhúc nhích lại cao trào nữa.

Rốt cuộc lấy được chuỗi hạt ra, cả chuỗi dây đều ướt chèm nhẹp, có thể nhỏ nước xuống. Tiểu Diệp ném nó qua một bên, vẻ mặt đưa đám không biết làm sao với trứng rung, nghĩ không ra, cũng móc không ra, Tiểu Diệp chỉ đành nỗ lực ngọ nguậy đường ruột, để nó tự động đẩy ra.

Cả người Tiểu Diệp đầy mồ hôi mỏng, quỳ trên đệm mềm tự tách mông mình, nỗ lực rặn trứng! Nếu ở trong trực tràng thì còn đỡ, mà giờ bị đẩy vào tận bên trong chỗ cong trực tràng, Tiểu Diệp phải phí sức chín trâu hai hổ mới đẩy được ra khỏi chỗ cong trực tràng, lúc này, cậu đã đầm đìa mồ hôi.

Nhưng chí ít đã ra đến trực tràng thì rất nhanh có thể đẩy ra ngoài, Tiểu Diệp thoải mái nghĩ, lại đột nhiên phát hiện, trứng rung không bị khống chế lại bắt đầu rung động! Hơn nữa so với trước đó còn rung lợi hại hơn, nếu không phải cậu gắt gao kẹp chặt trứng rung, e rằng sơ ý một chút là sẽ lại trợt vào bên trong.

Trong lòng mắng to trò chơi mất nết, rồi lại không thể không nỗ lực khống chế trứng rung chầm chậm trợt xuống. Trứng rung chấn động khiến cho hậu huyệt mẫn cảm chảy ra không ít nước, làm cho tiểu huyệt càng thêm trơn trợt, Tiểu Diệp cũng khó khăn khống chế trứng rung, mà khống chế nó không xong, chỉ có thể từ từ trượt vào, thời gian kéo càng lâu, hậu huyệt càng mẫn cảm, nước càng nhiều... đây quả thực chính là một vòng tuần hoàn ác tính! Tiểu Diệp thầm mắng chính mình sao lại không chọn cái nào có đây chứ!

Chờ đến khi trứng rung ra ngoài, Tiểu Diệp thoáng cái xụi lơ ra đệm, mệt đến không muốn nhúc nhích, chữ số trên màn hiển thị là 9, Tiểu Diệp nghĩ hẳn là thông qua rồi đi!

Quả nhiên, hình ảnh GV trên màn sáng chuyển đổi, con số trên màn hiển thị cũng trở về 0.

Hình ảnh mới trong GV cư nhiên là tiểu công đem một cây gậy dài rất mỏng đâm vào trong côn ŧᏂịŧ! Dù từng nghĩ rằng có khả năng sẽ gặp phải, nhưng thấy biểu tình thống khổ của tiểu thụ trong GV, Tiểu Diệp vẫn là có phần phát hoảng, cậu nghĩ, nếu như bắt cậu tự ra tay, cậu nhất định sẽ không làm được!

Có lẽ là trò chơi cảm nhận được sợ hãi của Tiểu Diệp, trực tiếp khống chế thân thể cậu, lần này không chỉ là tay, mà là cả thân thể, dù sao thì cái việc điều giáo côn ŧᏂịŧ thuộc về hoạt động tỉ mỉ này, nếu Tiểu Diệp giãy dụa quá mức sẽ bị thương đấy!

Không! Đừng!! Đau quá!! Ô! Trong lòng Tiểu Diệp kêu đau, thân thể lại run rẩy mà tiếp nhận điều giáo của chính mình, một cây gậy mỏng bằng ngọc từng chút từng chút bị cắm vào cái miệng nhỏ trên đỉnh chóp côn ŧᏂịŧ. Miệng nhỏ quá nhỏ quá chật, gậy nhỏ tiến vào rất chậm, nhưng rất ổn định. Côn ŧᏂịŧ bị đau không cương nổi, như vậy tiến vào càng khó khăn, bàn tay cầm côn ŧᏂịŧ bắt đầu chậm rãi tuốt pháo, gậy ngọc kí©h thí©ɧ côn ŧᏂịŧ, sau khi hết đau cũng sẽ có kɧoáı ©ảʍ, không mất chốc lát, côn ŧᏂịŧ đã đứng lên. Côn ŧᏂịŧ cương lên thì dài ra rất nhiều, làm cho bàn tay chơi đùa côn ŧᏂịŧ và gậy ngọc rất hài lòng, từ từ bắt đầu đẩy gậy ngọc vào.

Gậy ngọc đi ngược chiều trực tiếp cắm đến tận cùng, đau tới nỗi côn ŧᏂịŧ cũng xìu xuống không ít, nhưng bởi vì có gậy ngọc bên trong, lại không có cách nào hoàn toàn mềm rũ, hiện ra vẻ vô cùng đáng thương.

Chẳng chờ côn ŧᏂịŧ giảm bớt đau đớn, ngón tay đã nhón lấy gậy ngọc chậm rãi cắm rút bên trong. Nước mắt không thể khống chế mà chảy ròng ròng từ khóe mắt, có thể tưởng tượng, nếu như thân thể Tiểu Diệp không hoàn toàn bị khống chế, cậu nhất định đã khóc phi thường thê thảm.

Mãi đến khi sắp hơn hai mươi phút, Tiểu Diệp mới bắt đầu từ từ thích ứng loại kí©h thí©ɧ này, Tiểu Diệp càng thêm dâʍ đãиɠ cuối cùng cũng đạt được quyền khống chế thân thể, cậu không vội vàng rút gậy ngọc ra, ngược lại còn đẩy gậy ngọc vào trong thêm mấy phân, cậu vui thích mà rêи ɾỉ, tận tình đùa giỡn côn ŧᏂịŧ của chính mình.

2, 5, 6, 8, 9, con số trên màn hiển thị rốt cuộc dừng tại số 9, điều này có nghĩa, kỹ năng của Tiểu Diệp vẫn chưa đạt hạng nhất điểm tuyệt đối, nhưng chẳng sao cả, thực tiễn mới là quan trọng nhất, hơn nữa, còn có rất nhiều kiểu cần phải làm thực tiễn mới đạt điểm tuyệt đối được, trò chơi biểu thị nó hoàn toàn có năng lực tạo nên một em bé tình ái max điểm các hạng mục!

Hết chương 9.

Sorry mọi người tgian qua em lười quá, tại em muốn gom 2 kiểu này đăng 1 lượt, hổng có ịch ịch nên em ngán làm :)))

Kiểu sau có công quân lại rồi, em hứa sẽ siêng, các đồng râm ủng hộ em nha :3