Chương 12 - Kiểu giam cầm: Hội chứng Stockholm tổng hợp (1)

(hiện đại, 1x1)

Chú thích: hội chứng Stockholm là hội chứng mà con tin bị bắt cóc dần có thiện cảm và đồng tình, thậm chí là yêu luôn kẻ bắt cóc mình.

"Vòng này kết thúc, trò chơi chấm điểm: khen ngợi 4 sao nha! Hy vọng người chơi tiếp tục cố gắng!"

"Đing, hoan nghênh người chơi Tiểu Diệp lại lần nữa tiến vào tình cảnh thế giới, nhiệm vụ vòng này: đạt được tình yêu của hắn đi. Bởi vì lần trước trước khi tra xét tư liệu người chơi đã có biểu hiện xuất sắc, vì để gia tăng độ khó, vòng này bắt đầu sẽ không truyền đạt tóm tắt câu chuyện, chúc bạn chơi vui vẻ."

"Ưm ~" thân thể thay đổi khiến Tiểu Diệp cảm thấy không quen lắm, một khắc trước cậu vừa bị hai đứa con trong game cᏂị©Ꮒ cả đêm, hai đứa con vì khiến cho cậu mang thai, ngay cả hậu huyệt cũng chỉ nhét gậy mát xa thô to, hai người cứ luân phiên làm hoa huyệt của cậu, một người bắn xong người còn lại liền lên, bọn họ còn có thời gian nghỉ ngơi, chỉ khổ cho cậu, hoa huyệt đều bị cà sưng, chết lặng đến khép cũng không khép được, mở rộng mặc cho côn ŧᏂịŧ to lần lượt ra vào, tử ©υиɠ và cả lối đi hoa huyệt đều bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, rồi lại bị chặn bên trong không ra được, bụng dưới gồ lên căng đau, toàn thân Tiểu Diệp đều đang co giật.

Cả một đêm thời gian a, cậu cũng không phải là người tu chân gì nữa, bị cᏂị©Ꮒ tới khóc lóc cầu xin, lại khiến cho hai thằng con thú tính đại phát, rõ ràng bên ngoài được tôn sùng là hai thanh niên thiên tài thương nghiệp đầy hứa hẹn, sao leo lên giường cậu rồi lại nhất định phải cầm thú như vậy chớ? Mặc dù cậu cũng rất thích loại tình ái có chút thô bạo này, nhưng cậu đã cầu xin đến vậy rồi, sao lại không thể cho cậu nghỉ ngơi một chút chứ?

Khiến Tiểu Diệp buồn bực nhất chính là, cậu vừa được hai thằng con đại phát thiện tâm bỏ qua cho, ngâm trong nước ấm tiếp nhận hầu hạ thoải mái của bọn họ, một khắc sau đã cả người lạnh băng ngồi trên sàn nhà có phần ẩm ướt, còn nghe được bi kịch cực lớn là trò chơi vì để tăng độ khó mà không cho cậu xem tư liệu!

Tiểu Diệp là một tên lười a! Có tóm tắt, cậu sẽ không cần dùng não làm chi, trực tiếp đọc sơ câu chuyện, sau đó lần lượt thông cᏂị©Ꮒ là được rồi! Hôm nay, trò chơi không cung cấp giới thiệu, còn cho một cái nhiệm vụ không rõ ràng như thế, cũng không biết có khi nào bởi vì bị người không phải là mục tiêu nhiệm vụ cᏂị©Ꮒ mà bị trò chơi phán định nhiệm vụ thất bại hay không nữa!

Vừa miên man suy nghĩ, vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trên tường xung quanh nơi này treo vải đen dày nặng, hoàn toàn chắn hết ánh sáng, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm, cả gian phòng cũng trống rỗng, không có vật dụng gì cả, yên tĩnh đến lạ lùng.

"Lạch cạch", cửa ra duy nhất trong phòng bị mở ra, Quân Thanh ở ngoài cửa do dự một hồi, vẫn là đi vào.

Căn phòng tối đen chỉ có một ít ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa, hắn nhìn thiếu niên trốn trong góc phòng bởi vì ánh sáng chói mắt mà híp lại đôi mắt đào hoa luôn có thể mê hoặc hắn. Hắn đi đến bên người thiếu niên, chìa hộp cơm trong tay ra trước mặt thiếu niên, nói: "Mau ăn đi." Hắn vẫn luôn nghĩ, xem thiếu niên này thành mục tiêu bắt cóc đại khái là quyết định sai lầm nhất.

Chờ khi quen được với ánh sáng, Tiểu Diệp mới mở mắt ra, đầu tiên nhìn nhìn nam nhân đang ngồi xổm trước mặt cậu, lại nhìn nhìn hộp cơm trong tay hắn, có phần mờ mịt, cậu không dám tùy tiện nhận lấy, không biết dưới tình huống này nếu cậu làm quá nhiều chuyện không hợp tình hình thì có bị phán OOC không, OOC lần nữa tuyệt đối không phải là phong cách của cậu!

Cũng may là trò chơi không có cự tuyệt, Tiểu Diệp nhận được một tin tức, Quân Thanh, là tên của nam nhân. Lại nói, mỗi lần đều dựa vào kịch tình, Tiểu Diệp ở các phương diện khác rất trì độn nhất định không để ý một chuyện, đó chính là đối tượng cùng cậu lên giường trong game đều họ Quân, ngay cả tên minh chủ trai thẳng kia cũng họ Quân đó!

Đây nhất định không phải là trùng hợp, như vậy nếu như có thể sắp đặt, chiếu theo tính ba trấm của trò chơi, hiện giờ có thể cho cậu tên của nam nhân, nhất định là nói cho cậu biết, nam nhân này chính là đối tượng mục tiêu!

Ha ha, vậy thì dễ xử rồi, chẳng cần quan tâm trước đây thế nào, hiện giờ á hả, thái độ khẳng định là càng thân mật càng tốt a, bằng không sao đoạt được trái tim nam nhân? Càng quan trọng hơn chính là đoạt được thân thể của anh ta!

Tiểu Diệp chớp đôi mắt đào hoa của cậu, ủy khuất nói: "Anh đút em."

Quân Thanh cứng đờ, ngón tay cầm hộp cơm dùng hết sức, cũng may hộp cơm bằng sứ, nếu mà bằng nhựa, khẳng định đã bị bóp nát rồi, chờ một lúc lâu sau, Quân Thanh cũng không đút cậu, nhìn thiếu niên một cái rồi xoay người rời đi.

Tiểu Diệp chờ đến khi hắn đi khỏi mới thu vẻ mặt ủy khuất đến rơi lệ kia lại, bĩu bĩu môi, thầm mắng một tiếng, tên nhát gan! Tiểu Diệp đã trải qua mấy vòng game rồi, ngoại trừ công phu trên giường tiến bộ, bản lĩnh nhìn người cũng thành thạo lên không ít, cái khác cậu nhìn không ra, chứ kiểu ánh mắt có ẩn giấu tìиɧ ɖu͙© hay là biểu tình chiếm hữu hay không, cậu vẫn nhìn ra, cũng như Quân Thanh, đối với thiếu niên, à, chính là Tiểu Diệp, là có tình ý đấy, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, trong mắt càng nhiều áp lực và hối hận.

Thật là, không phải chỉ lên giường cái thôi sao! Đâu ra lắm phiền toái như vậy chứ! Vẫn là hai đứa con trai của cậu tốt, vừa vào đã quất một trận 3P sảng khoái, không uổng cậu đồng ý sinh con cho bọn họ, mặc dù cậu còn chưa sinh, nhưng cậu có tấm lòng này là đủ rồi!

Ài ~ bị nhốt đã lâu Tiểu Diệp trực giác đoán hẳn đã hơn hai ngày, người đàn ông tên Quân Thanh kia chỉ đến vào giờ ăn cơm, buổi tối chỉ cho cậu một chiếc chăn, ban ngày còn lấy lại nữa! Bạn nói coi có keo hay không!

Ngoại trừ tình cảnh thế giới của tên trai thẳng kia, cậu vẫn chưa trải qua ngày nào mà cả ngày lẫn đêm đều không làʍ t̠ìиɦ! Tiểu Diệp càng nghĩ càng tức giận, lúc đang định khiếu nại với trò chơi, thì tên nam nhân kia cuối cùng cũng đến lần nữa, lại còn vào ban đêm...

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong lòng Tiểu Diệp cười ha ha một tiếng, biết là trò hay tới rồi, bèn vội vàng bò dậy đỡ lấy nam nhân lảo đảo lắc lư kia đi về phía góc ngủ của cậu, cẩn thận thả nam nhân nằm lên chăn, thầm nghĩ, cơ hội tốt như vậy không đến một pháo thì quá có lỗi với tiểu huyệt đã cơ khát hơn hai ngày của cậu rồi!

Tiểu Diệp đang định đứng dậy cởϊ qυầи áo thì bị người nọ kéo lại, sau đó xoay vòng, Tiểu Diệp liền bị đè dưới thân nam nhân, môi lưỡi tràn đầy mùi rượu của hắn cũng dán lên môi cậu.

Quân Thanh cho rằng mình say rồi, hoặc là điên rồi, hắn vậy mà lại thật sự chạy đến gian phòng nhốt thiếu niên, đè thiếu niên dưới thân mà xâm phạm, thiếu niên bên dưới không khóc cũng không quậy càng không có phản kháng, thậm chí hắn còn phát hiện vui mừng trong mắt thiếu niên. Hắn biết, cậu ấy thích mình, nhưng bọn họ không có khả năng đến với nhau, là hắn bắt cóc cậu, là hắn muốn gϊếŧ cậu, hiện giờ hắn lại càng muốn cường bạo cậu!

Biết thì thế nào đây? Ai có thể khống chế lòng người? Chẳng qua hắn chỉ muốn lợi dụng thiếu niên để uy hϊếp bố của cậu mấy ngày, lại phát hiện ngày càng nhiều mê luyến trong mắt thiếu niên, ban đầu là thối lui sau đó đến hoảng hốt, ỷ lại, tình cảm yêu thích bộc lộ trong lời nói, thậm chí thỉnh thoảng còn làm nũng với hắn, thiếu niên như vậy hắn không ra tay được, đến nỗi, từng bước trầm luân vào đôi mắt trong suốt chỉ có hình bóng của bản thân mình kia, hắn bắt đầu nằm mộng, trong mộng, hắn hung hăng làm thiếu niên, thiếu niên rêи ɾỉ rơi lệ, đều mê người như thế!

Mùi vị trong miệng mỹ vị đến thế, đầu lưỡi tách mở hàm răng càn quét trong vòm miệng khép mở, hút lấy môi lưỡi thiếu niên, liếʍ láp nước bọt chảy xuống của thiếu niên, nuốt lấy tiếng rên chỉ hô lên được một nửa của cậu, Quân Thanh cảm giác mình đang nằm mơ, nếu là mơ, vậy để hắn làm cho người dưới thân càng đẹp thêm nữa đi!

Xé rách áo sơ mi trắng của thiếu niên, Quân Thanh cắn lấy một đầṳ ѵú phơi bày trước mắt hắn, vυ" còn lại thì bóp trong tay, hoàn toàn không màn đến tiếng kêu đau của thiếu niên, hung hăng chơi đùa chúng nó, một đầṳ ѵú bị cắn trong miệng dựng đứng lên trên, tựa như muốn cắn rớt nó, phía còn lại bị vuốt ve trong tay, sau đó đè nén nó vào l*иg ngực cậu, tựa như muốn ấn nó vào lại trong thịt.

Quân Thanh có phần thấy may mắn vừa nãy lúc hắn tiến vào không có khóa cửa, ngọn đèn bên ngoài chiếu vào trong cửa rộng mở, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn thấy rõ khóe mắt phiếm đỏ của thiếu niên chảy xuống nước mắt, đôi môi bị mυ"ŧ sưng đỏ tràn ra từng tiếng thở dốc cùng ngâm nga, khóe miệng còn giữ nước bọt chảy sót lại ban nãy, bộ dáng vừa thống khổ lại vui sướиɠ này khiến Quân Thanh dục hỏa đốt người.

Nhiều một chút, lại nhiều thêm chút nữa, khiến nước mắt của cậu chảy nhiều thêm nữa, rêи ɾỉ cũng nhiều thêm nữa, vui sướиɠ cũng càng nhiều thêm nữa, còn có thống khổ...

Hắn lột sạch sẽ thiếu niên, dùng sức tách hai chân cậu ra, thiếu niên bởi vì nơi tư mật bị bạo lộ mà lộ ra biểu tình thẹn thùng, hai gò má trắng nõn cũng đỏ tươi. Côn ŧᏂịŧ nhỏ đáng yêu bên dưới cũng đã động tình, biểu đạt khát vọng chân thật nhất của thân thể.

Quân Thanh quan sát hạ thể của thiếu niên một hồi, không giống với bản thân hắn, lông bên dưới của thiếu niên rất thưa thớt, côn ŧᏂịŧ mềm mại vừa nhìn đã biết chưa từng bị người khác chạm qua, có lẽ cậu cũng tự mình chơi đùa trên người nhỉ! Hấp dẫn hắn nhất chính là tiểu huyệt phấn nộn bởi vì bị hắn nâng cao eo, cái mông vểnh cao thuận theo hai chân giạng to mà không che giấu được.

Hiện giờ Quân Thanh thật mẹ nó muốn trực tiếp đâm vào tiểu huyệt này, sau đó dùng hết sức mà làm, làm ra máu, như hoa huyệt của con gái mất trinh vậy, rồi lại hung hăng thông chết yêu tinh dưới thân này! Nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế lại được, bởi vì hắn biết nếu như thật sự làm như thế, thiếu niên dưới thân sẽ bị hắn thông chết thật, mà hắn cũng không muốn khiến thiếu niên chết, thậm chí là bị thương.

Có lẽ là vì bại lộ trong không khí ẩm thấp thời gian dài, thiếu niên có hơi co ro, côn ŧᏂịŧ nhỏ bên dưới cũng vì vậy mà uể oải đôi chút, còn run run nữa, Quân Thanh liếc mắt một cái, cư nhiên cúi người ngậm lấy cây côn ŧᏂịŧ nhỏ kia, liếʍ qua cả côn ŧᏂịŧ, cẩn thận tránh chạm vào răng, dùng đầu lưỡi khẽ gõ phần đỉnh đầu côn ŧᏂịŧ.

Bản thân Quân Thanh cũng rất kinh ngạc, hắn cư nhiên lại làm loại chuyện này cho thiếu niên, nhưng khi hắn nhìn đến gương mặt đỏ bừng nửa sợ hãi nửa hưng phấn mà nhìn lại hắn kia, hắn chỉ cảm thấy rất đáng giá. Côn ŧᏂịŧ nhỏ non nớt không chịu nổi trêu chọc quá mức, hắn dùng lực hút một cái, côn ŧᏂịŧ nhỏ liền phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn nghe thấy thiếu niên bởi vì kɧoáı ©ảʍ bắn tinh mà kinh hô thành tiếng, hắn cảm nhận thân thể thiếu niên bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà run rẩy, cũng cảm nhận được, đã đến lúc rồi. Hắn nhổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng ra, mặc kệ thiếu niên đỏ mặt, trực tiếp trét lên tiểu huyệt của thiếu niên. Hắn không muốn cậu bị thương, nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn đi lấy gel bôi trơn gì đó, hiện tại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên chính là lựa chọn tốt nhất.

Ngón tay nhu ấn nếp gấp xung quanh tiểu huyệt, thân thể sau khi cao trào qua đi rất buông lỏng, dù cho tiểu huyệt rất chặt, một ngón tay vẫn rất thuận lợi thuận theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ xung quanh để cắm vào. Thiếu niên khẽ hô, khó chịu vặn vẹo thân thể, nhưng vẫn cố gắng thả lỏng, Quân Thanh biết thiếu niên mê luyến và ỷ lại hắn, nhưng hắn chưa từng biết cậu sẽ mê luyến đến mức này, đến mức hoàn toàn mở rộng thân thể mặc mình chơi đùa.

Hắn muốn bảo bản thân dịu dàng với thiếu niên một chút, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến dung túng của thiếu niên đối với hắn, hắn liền không thể chờ đợi mà muốn làm hỏng người dưới thân. Khuếch trương hậu huyệt qua loa vài cái, Quân Thanh rất nhanh cởϊ qυầи mình xuống, đem đôi chân trắng bóc treo trên vai mình, tách hai cánh mông tròn mượt ra, hắn đặt côn ŧᏂịŧ tím sậm sưng tấy của mình ở miệng huyệt, từng chút từng chút hạ eo, hắn nhìn miệng huyệt hồng nhạt từng ngụm từng ngụm ăn côn ŧᏂịŧ vào, du͙© vọиɠ trong đôi mắt ngày càng nặng nề, hắn không cách nào chống lại dụ hoặc thế này, mặc kệ vách thịt khô khốc và siết chặt bên trong huyệt, một lần dùng sức liền trực tiếp tiến vào tận cùng.

"A!! Đau quá!" Thiếu niên khóc kêu đau, nắm thật chặt nam nhân trên người, ngón tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà để lại từng vết đỏ trên lưng nam nhân.

Quân Thanh nghe thấy tiếng kêu thống khổ của thiếu niên, không ngừng thút thít, không ngừng run rẩy. Hắn không cho cậu thời gian làm dịu, trực tiếp bắt đầu chầm chậm chuyển động trong lối đi chặt đến mức khiến hắn cũng thấy đau, thế nhưng không được mấy cái hắn đã bắt đầu gấp rút đưa đẩy, không có bố cục, không có tiết tấu, chỉ có sức mạnh tàn bạo nhất, va chạm hung mãnh nhất.

Tiểu huyệt mềm mại bị cắm rút thô bạo như vậy, rốt cuộc vẫn bị rách, từng tia chất lỏng màu đỏ thuận theo lúc côn ŧᏂịŧ lớn lui ra mà chảy ra ngoài, rơi trên chăn, quả thật giống như máu trinh của con gái đêm đầu tiên.

Hết chương 12.