Chương 7: "Hôm nay tăng ca lâu thêm một chút nhé!"

Điềm điềm mở cửa ra, nhà cô trống rỗng không thấy bóng dáng chồng mình đâu, cô nhẹ nhõm thờ ra. Để túi xách trên ghế, ngồi giữa phòng khách, cô hồi tưởng lại chuyện khi nảy, rốt cuộc cô đang làm vì chồng, vì tiền hay vì cái gì.

Một trận gió thổi qua khiến Điềm Điềm lạnh run, ôm lấy hai cánh tay của mình, rốt cuộc cô đang làm gì đây.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhanh chóng mở túi xách ra, thấy người gọi đến là chồng mình. Điềm Điềm hít sâu một cái, mới nhấn nút nghe.

“Em về đến nhà chưa?”

“Em vừa về”

“Anh đâu rồi, em không thấy anh ở nhà.”

“À anh điện để báo với em, anh nhận được một dự án ở vùng cao, cũng được nhiều tiền lắm, nhưng chắc anh phải xa nhà vài hôm”

Anh im lặng một lúc, giọng lại có chút nặng nề, “Điềm Điềm, anh xin lỗi em.”

Nghe lời xin lỗi của anh, cô như bị ai đó bóp chặt cổ, cô không biết bây giờ bản thân mình còn xứng đáng nhận lời xin lỗi đó hay không nữa.

“Không, em ...”

Người chồng như sợ cô lại nghĩ nhiều, liền nói, “Điềm Điềm, sẽ tốt lên thôi.”

Điềm Điềm lại một đêm mất ngủ.

Hôm sau, Điềm Điềm vẫn đi làm như bình thường, chỉ là tâm trạng cô có chút không tốt, cô hay mất tập trung, khách tính tiền phải gọi cô mấy lần.

Ông chủ đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi, “Em không khỏe à?”

Cô bị giọng nói của anh dọa cho giật mình, thấy anh đang đứng sát mình khiến cô càng thêm hoảng loạn, nhanh chóng lùi lại vài bước, cách anh một khoảng.

“Dạ, k-không có.”

Nhìn cô cứ luôn cúi xuống không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy hai bàn tay bấu chặt vào nhau, môi dưới thì bị cô cắn đến đỏ, “Hay do anh hôm qua ...”

Chưa nói hết câu, Điềm Điềm đã lấy tay che miệng anh lại, “A-Anh đừng nói bậy”

Nhìn cô hoảng sợ như vậy, anh liền muốn trêu chọc một chút.

Tay anh nhanh chóng vòng ra sau, xoa cái mông căng tròn, bóp mạnh một cái.

“A”, Điềm Điềm giật bắn người, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh. May là cửa hàng vắng khách, cũng không ai để ý phía bên này.

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt mang vẻ cầu xin, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh không nhịn được liền nhớ đến hôm qua, Điềm Điềm của anh dâʍ đãиɠ cầu xin côn ŧᏂịŧ của anh như thế nào. Dưới đũng quần liền cộm lên.

Anh kéo bàn tay đang che miệng mình xuống, nhìn cô một cái thật sâu.

“Hôm nay, tăng ca lâu thêm một chút nhé.”

Điềm Điềm đương nhiên hiểu ý anh là gì, tim cô đập nhanh một chút, liếc mắt xuống đũng quần của anh, thấy nơi nào đó đã dựng thành lều trại, cô cảm thấy huyệt da^ʍ của mình cũng muốn rỉ nước.