edit: Yatloml.
Vào đêm giao thừa, Tống Doanh cùng Yến Thừa Châu ở nhà treo câu đối.
Yến Thừa Châu còn mua đồ trang trí tết, muốn Tống Doanh trang trí theo sở thích của cô.
Sau khi làm xong tất cả những việc ấy, Tống Doanh bắt đầu cắt tỉa bó hoa anh mua cho cô, cắm vào bình hoa.
Cô thích làm những việc này.
Cô thích tự mình trang trí nhà cửa, làm cho nhà bọn họ trở nên thật ấm áp.
Sau khoảng thời gian cô "Góp từng viên gạch" thì cảm giác bí bách của căn biệt thự của Yến Thừa Châu hoàn toàn biến mất
Lúc trước cô cảm thấy nơi này trống vắng quạnh quẽ, không có nhân khí, nhưng hiện tại, nơi này tràn đầy sức sống.
Mỗi một góc đều tràn ngập ấm áp.
Buổi tối Yến Thừa Châu đích thân làm một bàn đồ ăn, Tống Doanh thích món nào, trên bàn liền có món đó.
Yến Thừa Châu phá lệ cho phép cô ăn một chút cay, cũng cho phép cô uống một ngụm rượu vang đỏ.
Tống Doanh ăn một khối đậu hủ Ma Bà, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Tuy rằng cũng chỉ có thể nếm một ít, nhưng cô thực sự rất vui vẻ.
Sau bữa tối, Tống Doanh mới phát hiện bên ngoài tuyết lại rơi, trên mặt đất như được trải một tấm thảm dày trắng xóa.
Tối nay không có trăng, nhưng tuyết cũng rất đẹp.
Tống Doanh trở lại phòng ngủ, trong khi Yến Thừa Châu dọn dẹp trong phòng bếp, cô tìm một chiếc váy dài tay màu đỏ trong số quần áo mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Tống Doanh mặc váy vào, sau đó lại mặc áo khoác dài đến mắt cá chân, đi đến huyền quan thay giày.
Chờ Yến Thừa Châu vừa đi tới, Tống Doanh liền lấy áo khoác đưa cho anh, cười khanh khách nói với anh: "Thừa Châu, bên ngoài tuyết đang rơi, chúng ta cùng ra xem đi!"
Yến Thừa Châu sợ cô không chịu được lạnh, dịu dàng nói: "Ở trong nhà xem cũng được, bên ngoài trời quá lạnh."
Tống Doanh nắm tay anh lắc nhẹ, giống khi còn nhỏ làm nũng với anh, giọng cũng mềm mại kéo dài năn nỉ: "Thừa Châu ~"
"Chúng ta chỉ ở bên ngoài một lúc thôi, được không?"
Yến Thừa Châu sợ Tống Doanh sinh bệnh, lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt cô, cuối cùng vẫn là làm theo lời cô.
Anh mặc áo vào, cùng cô ra khỏi nhà, đi ra ngoài sân.
Tống Doanh chân đạp lên tuyết, nhảy nhót nhẹ nhàng như một chú thỏ, phấn khích tột độ
Yến Thừa Châu đứng yên tại chỗ, bật cười nhìn cô, cảm thấy lúc này Tống Doanh quả thực chính đứa trẻ to xác.
Ham chơi, dễ dàng thỏa mãn, tính trẻ con.
Giá như cứ mãi như thế này thì tốt rồi.
Anh nhìn bộ dáng nhảy nhót tung tăng của cô, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ —— nếu có thể mỗi năm đều cùng cô chơi dưới tuyết như hôm nay thì thật tốt.
Anh chỉ muốn cả đời ở bên cô, tại sao ngay cả việc đơn giản như vậy ông trời vẫn không cho anh?
Đúng lúc này, Tống Doanh đột nhiên ngừng lại.
Cô đưa lưng về phía anh, đứng cách anh mấy mét, cởϊ áσ lông vũ, sau đó xoay người ném qua một bên.
Yến Thừa Châu nhất thời khẩn trương mà trợn to mắt, anh vội vàng đi tới, Tống Doanh lui về sau một bước nhỏ, ngăn anh lại: "Thừa Châu, anh đừng nhúc nhích."
Yến Thừa Châu đột nhiên dừng bước chân.
Tống Doanh nhìn anh, mỉm cười nói: "Em muốn múa cho anh xem."
Cô nói: "Em muốn múa cho một mình anh xem, sau này sợ thân thể em càng ngày càng kém, em sợ mình sẽ không còn cơ hội múa cho anh xem."
"Cho nên anh đừng ngăn cản em, để em tùy hứng lần này thôi, được không anh?"
Cô không muốn điệu múa cuối cùng của mình là lúc ở đoàn phim, anh cũng từng đứng đó xem cô. Ở đó có nhiều người, không phải điệu múa cô muốn anh xem.
Cô muốn dành điệu nhảy cuối cùng của mình cho anh, người cô yêu nhất.
Yến Thừa Châu cau mày, môi mỏng mím lại, không nói gì.
Tống Doanh coi như anh đã đồng ý, vì vậy cô bắt đầu múa.
Khi còn đi học, cô đã học múa cổ điển.
Vì vậy, từng cái cau mày, nụ cười, mọi cử động thường ngày đều toát lên phong thái của cô, dịu dàng và duyên dáng.
Lúc này, Tống Doanh đang mặc một chiếc váy dày màu đỏ, ở trong trời tuyết nhẹ nhàng bắt đầu múa.
Đêm không trăng tối tăm và yên tĩnh, nhưng tất cả đèn trong biệt thự đều bật sáng, Tống Doanh như đứng trên sân khấu, ánh đèn vây xung quanh, múa một điệu cổ điển xinh đẹp, chói mắt.
Điệu múa không có nhạc, trong tim cô luôn có sẵn giai điệu.
Toàn bộ điệu múa đi cùng với âm thanh nhẹ nhàng của chân cô trên tuyết.
Những bông tuyết bay theo điệu múa của cô, rới xuống gò má lạnh như băng.
Yến Thừa Châu đứng ở chỗ đó, đôi mắt luyến tiếc không chớp.
Trước mắt anh, cô giống như một đóa hoa hồng rực rỡ, kiều diễm trong tuyết, như ngọn lửa thiêu đốt sự lạnh giá.
Trái tim anh quặn đau, cơn co thắt ngày càng mãnh liệt.
Yến Thừa Châu cảm giác trên mặt anh có chút lạnh.
Anh nghĩ đó là những bông tuyết đang tan chảy, nhưng lại có chất lỏng từ anh khóe mắt trào ra, theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.
Tầm mắt anh dần trở nên mơ hồ, hình ảnh Tống Doanh trong mắt anh bắt đầu chồng lên nhau.
Sau đó Yến Thừa Châu liền tận mắt thấy cô chậm rãi ngã xuống trên mặt tuyết.
Một thân màu đỏ ấy nằm chói lọi trong nền trắng.
Yến Thừa Châu chạy như bay nhanh chóng đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống.
Tống Doanh nằm nghiêng ở trên nền tuyết, nằm lên cánh tay, đôi mắt cô sáng ngời cười nhìn anh, bộ ngực còn bởi vì điệu múa vừa rồi mà kịch liệt phập phồng.
Yến Thừa Châu trực tiếp cởϊ áσ khoác của chính mình, bế Tống Doanh bước đi nhanh trở về phòng.
Tống Doanh được anh đặt trên sô pha phòng khách, Yến Thừa Châu định đi rót cho cô một ly nước ấm, Tống Doanh vội vàng duỗi tay ôm lấycổ anh.
"Đừng đi," cô nhẹ lẩm bẩm: "Em lạnh, anh giúp em sưởi ấm một chút."
Vừa nói xong, cô luồn đôi tay lạnh lẽo của mình vào trong cổ anh.
Những ngón tay buốt giá áp lên tấm lưng ấm áp của anh, xoa tới xoa lui.
Yến Thừa Châu vẫn duy trì tư thế khom người, cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
Tống Doanh hơi ngữa mặt, cọ cọ chóp mũi anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh thích không?"
"Thích điệu múa lúc nãy em đặc biệt tặng anh không?"
Yến Thừa Châu "Ừm" một tiếng, "Anh rất thích."
Nghe xong, trên mặt cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Ngay sau đó, Tống Doanh khẽ hôn xuống môi mỏng của Yến Thừa Châu, thì thầm với anh: "Điệu múa cuối cùng trong đời em là dành tặng cho anh, Yến tiên sinh của em."
Yến Thừa Châu ánh mắt sửng sốt, sau đó chế trụ gáy cô, dùng sức mà hôn lên môi cô.
Yến Thừa Châu dùng chính l*иg ngực mình sưởi ấm cho Tống Doanh, đem cô cả người ôm vào trong ngực, dịu dàng yêu thương cô.
Hai người ôm chặt nhau trên chiếc sô pha chật hẹp, tuy hai mà một.
Yến Thừa Châu sợ Tống Doanh sẽ sinh bệnh, cố ý nấu canh gừng cho cô, trước khi ngủ chuẩn bị trước thuốc cảm và nước ấm cho cô.
Nhưng Tống Doanh nửa đêm vẫn sốt cao.
Đối với người bệnh ung thư mà nói, một cơn cảm lạnh nhỏ cũng gây ra hậu quả rất lớn đến thân thể.
Huống hồ Tống Doanh lại phát sốt.
Yến Thừa Châu lập tức gọi bác sĩ điều trị cho Tống Doanh.
Tống Doanh nửa đường tỉnh lại, nhìn bịch truyền dịch đang treo trên giá, lại nhìn về phía Yến Thừa Châu ngồi canh mình bên méo giường, cô khàn giọng nói nói: "Xin lỗi anh Thừa Châu, lại khiến anh lo lắng."
Yến Thừa Châu lắc đầu, đưa tay sờ trán của cô, vẫn còn rất nóng.
Anh hỏi: "Em có cảm thất khó chịu không?"
Tống Doanh cười lắc đầu.
Kỳ thật cô đoán được.
Cô biết cô sẽ bị bệnh sau khi múa dưới tuyết, nhưng cô vẫn muốn tùy hứng một lần.
Dù sao cô đều sẽ chết, chỉ muốn lúc còn sống làm tất cả những điều mình muốn.
Người sắp chết có quyền tùy hứng.
Ai cũng không cản được.
Người thường cảm mạo phát sốt sau hai ba ngày sẽ hết, chậm nhất là một tuần sẽ khỏi hẳn.
Tống Doanh do sức đề kháng của cơ thể kém, dây dưa nửa tháng sức khỏe cô mới tốt lên.
Yến Thừa Châu cùng Tống Doanh ở trong nước đến hết tết Nguyên Tiêu, sau đó mới lên đường ra nước ngoài.
Đi cùng bọn họ còn có Yến Bảo.
Nơi ở của Yến Thừa Châu tại ngước ngoài đã được dọn dẹp từ trước. Sau khi hai người chuyển đến, anh muốn để Tống Doang làm quen một chút, xác định sức khỏe cô tốt, không có gì bất thường xảy ra, anh liền hẹn với bác sĩ chữa trị.
Sau đó, Tống Doanh được đưa vào bệnh viện, cô nằm ở phòng VIP đơn đầy đủ tiện nghi và riêng tư.
Yến Thừa Châu mỗi ngày đều ở bệnh viện với cô, cùng cô ăn cơm, buổi tối anh nằm trên sô pha ngắm cô.
Tống Doanh nhiều lần chạy khỏi giường, một hai phải cùng anh ở trên sô pha, được anh ôm ngủ.
Cuối cùng Yến Thừa Châu không còn cách nào khác, đành phải ôm trở lại giường bệnh, hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường đơn.
Đêm trước ngày phẫu thuật của Tống Doanh, Yến Thừa Châu thức cả đêm đó.
Anh lo lắng vô cùng, nhưng cô không thể không phẫu thuật.
Không có đường lui, cũng không có lựa chọn nào khác.
Anh chỉ có thể ép mình đối mặt với nó.
Khi Tống Doanh được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô bắt lấy tay Yến Thừa Châu, đôi mắt hồng hồng nhìn anh, mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh: "Thừa Châu......"
Yến Thừa Châu bình tĩnh an ủi cô: "Đừng lo lắng, Doanh Doanh em đừng sợ, anh ở bên ngoài chờ em, anh bảo đảm lúc em phẫu thuật xong vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh."
Lúc này Tống Doanh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Khoảnh khắc cánh cửa căn phòng kia đóng lại, hai chân của Yến Thừa Châu đột nhiên vô lực, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
May mắn cạnh trợ lý bên cạnh anh kịp thời đỡ lấy, anh mới miễn cưỡng đứng vững.
Từng phút từng giây chờ đợi ca phẫu thuật của Tống Doanh đối với anh dài như 10 năm.
Yến Thừa Châu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như thế. Không, so với 10 năm xa cách thì sự chờ đợi này càng dày vò anh hơn.
Anh ở trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Tống Doanh phẫu thuật thuận lợi.
Anh không ngừng cầu nguyện cho cô.
Yến Thừa Châu trước đó không tin thần phật.
Nhưng anh hiện tại nguyện tin tưởng, trên đời này thật sự có thần phật có thể cứu khổ cứu nạn.
Bất luận người là thần linh hay là Phật Tổ, cầu xin người phù hộ cho Tống Doanh phẫu thuật thuận lợi, con bằng lòng dùng toàn bộ phần đời còn lại của mình để đổi cho cô ấy thêm một ngày nhìn thấy thế giới.
Sau khoảng thời gian dài như hàng chục thế kỉ, Yến Thừa Châu rốt cuộc cũng chờ được đèn giải phẫu tắt.
Một lúc sau, một nhân viên y tế mặc đồ phẫu thuật bước ra, báo cho Yến Thừa Châu biết cuộc giải phẫu rất thuận lợi.
Tảng đá nặng trong ngực Yến Thừa Châu trong nháy mắt trôi xuống, cuối cùng anh cũng có thể hít thở trở lại.
.......
Sau khi Tống Doanh giải phẫu xong, cô cần làm hóa trị.
Sau đợt hóa trị đầu tiên, cô nằm quằn quại đau đớn trên giường bệnh, cả buổi tối cô không kiểm soát được mà run lên.
Yến Thừa Châu cho cô ăn, nhưng toàn bộ cô đều nôn sạch sẽ.
Trị bệnh bằng hoá chất tùy thể chất của từng người, có người phản ứng không lớn, nhưng có người sẽ phản ứng rất lớn.
Tống Doanh chính là người phản ứng cực kì lớn.
Yến Thừa Châu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn, không ăn không uống, thậm chí đến khi chìm vào giấc ngủ, thân thể cô đều không ngừng run rẩy.
Nhìn cô như vậy, trái tim anh như bị bắn từng phát từng phát, vỡ vụn.
Một buổi sáng nọ, Tống Doanh tỉnh lại, phát hiện Yến Thừa Châu không có ở đây, cô chậm rãi ngồi dậy, cau mày động đậy tay, cảm giác tê rần, hai chân cũng vô lực.
Cô biết trị bệnh bằng hóa chất sẽ có tác dụng phụ, nhưng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cô từng có thể múa mọi điệu múa, cho dù nó rất khó nhưng hiện tại tay chân cô đều vô lực.
Cô kìm nén cảm xúc, giả vờ không quan tâm nâng tay lên vuốt thẳng mái tóc, kết quả lại vuốt xuống cả nắm tóc.
Tống Doanh nhìn chằm chằm tóc đen trong tay mình, cảm xúc bùng nổ lan ra khắp cơ thể.
Mắt cô nóng lên, cổ họng nghẹn lại, mũi cô đau rát.
Ngay lúc Tống Doanh cố gắng không để nước mắt chảy xuống, Yến Thừa Châu đẩy cửa bước vào.
"Doanh Doanh." Anh mang buổi sáng đến, lại nhìn thấy cô ngẩng người nhìn đống tóc trên tay.
Yến Thừa Châu vội đặt buổi sáng lên đầu giường. Anh đưa tay muốn giật lấy tóc trên tay cô, nhưng Tống Doanh đã nắm chặt lấy tay anh.
Sợi tóc từ cô khe hở ngón tay rơi ra, giống cỏ dại dây leo, quấn quanh ngón tay cô.
"Em không muốn hóa trị nữa," Tống Doanh đột nhiên suy sụp, khóc lóc thảm thiết, "Em không muốn hóa trị nữa."
"Thừa Châu...... Thừa Châu anh mau dẫn em về nhà đi, em không muốn ở lại đây." Cô kéo anh tay, khóc lóc năn nỉ: "Mang em về nhà, cầu xin anh."
"Em không muốn trước khi chết sẽ không nhận ra mình lúc trước."
Yến Thừa Châu hốc mắt đỏ bừng ôm chặt cô, cổ họng nghẹn ngào khóc chịu, anh khàn giọng trả lời cô: "Được, chúng ta về nhà."