🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã gần nửa đêm rồi, thật sự không phải lúc luyện tập.
Nhiệt độ trong đầu Bạch Lãng cuối cùng cũng hạ xuống.
Tổng thể phòng của Kỳ Tư Niên có cách bố trí tương tự như phòng của cậu, không lớn nhưng đầy đủ. Điểm khác biệt ở đây là vì ở tầng trên cùng nên trong phòng có một giếng trời hình vuông phía trên đầu, từ góc nhìn của Bạch Lãng, cậu có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.
Cạnh cửa sổ là một chiếc bàn làm việc dài, trên tường có một tủ sách âm tường, bên trên xếp gọn gàng những chồng nhạc phổ và vài đĩa CD. Bàn làm việc được dọn dẹp gọn gàng, có một lọ mực ở góc và một cây bút máy bên cạnh.
Ngày nay rất hiếm những người sử dụng bút máy. Nhưng Bạch Lãng lại cảm thấy Kỳ Tư Niên đương nhiên phải như vậy.
Kỳ Tư Niên nói Bạch Lãng ngồi xuống sô pha, anh dựa vào quầy bar, thản nhiên hỏi: "Em không ngủ được à?"
Bạch Lãng nhìn Kỳ Tư Niên, ánh mắt cậu nhìn thấy cổ áo choàng tắm của anh do cử động của anh mà hơi mở ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc với những đường nét rõ ràng, sâu xuống dưới rồi biến mất dưới áo choàng tắm.
Bạch Lãng lúc này có chút bồn chồn, cậu nhịn không được nhìn Kỳ Tư Niên nữa, vì thế cậu cúi đầu, "Dạ" một tiếng có lệ: "Có lẽ em còn chưa hết jet flag."
"Không ngủ được thì đi chơi đàn, em ngoan như thế à?" Kỳ Tư Niên cúi đầu mỉm cười, sau đó cầm lên một chai rượu vang đỏ, "Em muốn uống một chút không? Sẽ tốt cho giấc ngủ đó."
Bạch Lãng vừa định gật đầu, rồi lại nghe anh nói: "Thôi bỏ đi, hôm nay em đã uống rượu rồi. Để tôi lấy cho em hộp sữa."
Kỳ Tư Niên lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh đưa cho Bạch Lãng, mình thì lại mở nắp chai rượu vang rót rượu vào ly rồi đi đến ngồi đối diện Bạch Lãng.
Động tác của anh không vội vàng, trông rất tao nhã, Bạch Lãng không nói gì, anh cũng chỉ ung dung nhấp ngụm rượu.
Bạch Lãng không biết sao mà cứ hơi ngơ ngẩn, cậu cúi đầu uống sữa, khi mùi sữa tràn ngập trong miệng, cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc.
"Thủ trưởng, cảm ơn anh." Cậu đành phải tìm lời nói.
Kỳ Tư Niên nói: "Hình như em luôn nói cảm ơn tôi. Tôi muốn mời em phối nhạc thính phòng, phải là tôi nói cảm ơn em mới đúng. Nói thật, độc tấu cello rất hiếm, người có thể hòa hợp với như thế lại còn hiếm hơn."
Bạch Lãng cảm thấy mặt mình hơi nóng, tự nhủ, đó là bởi vì em đã nghe Chaconne của anh vô số lần, hơn nữa cách chơi của em hoàn toàn theo sát anh.
Cậu liếʍ khóe miệng rồi nói: "Thủ trưởng, em cảm thấy anh không giống như em tưởng tượng."
Kỳ Tư Niên đặt ly rượu lên bàn, bắt chéo chân, ngả người ra sau: "Không giống chỗ nào?"
"Anh so với tưởng tượng của em dịu dàng hơn nhiều." Nói xong câu đó, nhiệt độ nóng bừng trên mặt cậu càng khó giấu đi, "Em vốn tưởng rằng anh sẽ rất nghiêm túc...... Ừm, nếu phải nói thì, anh phải theo chủ nghĩa cổ điển."
"Chủ nghĩa cổ điển?" Kỳ Tư Niên lặp lại, như thể anh thấy cách mô tả này thú vị và khiến anh nhớ đến bản Chaconne mà anh chơi chiều nay, "Giống Bach?"
Bạch Lãng ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc lẩm bẩm: "Ừm, giống như Bach."
Kỳ Tư Niên không nói gì, chỉ im lặng nhìn Bạch Lãng, như đang động viên cậu nói tiếp
"Nhưng em cảm thấy Bach của anh khác với những người khác." Bạch Lãng tiếp tục nói, "Bach của người khác quy củ trật tự, tuy rằng Bach của anh cũng có quy củ của mình, nhưng nó càng giống như một quy luật tự nhiên hơn, là một quy luật tự do tự tại. Bach của người khác chỉ là Bach, mà Bach của anh, là Bach Sean Chyi. Nói chung là, đó là cảm giác mà em không thể chơi được."
"Ví dụ như?" Kỳ Tư Niên mỉm cười hỏi cậu.
Bạch Lãng nghĩ rồi nói: "Ví dụ như...... Anh sử dụng phương pháp phát âm tinh tế hơn và đặt các nốt duyên dáng[1] trước nhịp?"
Những thay đổi như vậy có lẽ có thể được coi là "nổi loạn" trong giới âm nhạc cổ điển châu Âu, vốn rất khắt khe về chi tiết đến mức gần như bất thường.
Nhưng đây là sự hiểu biết của riêng Kỳ Tư Niên về âm nhạc. Bạch Lãng có một bộ lọc mười cấp và cậu thật sự vô cùng thích.
Kỳ Tư Niên dùng một ánh mắt kì lạ nhìn Bạch Lãng, ánh mắt anh liếc qua gương mặt cậu, dừng trên đôi môi. Một lúc sau, anh mới cảm thán: "Em luôn nói tôi là thần tượng của em, nhưng đến giờ tôi mới thật sự tin điều đó."
"Sao lại thế ạ." Bạch Lãng lộ ra vẻ bất mãn, "Anh đương nhiên là thần tượng của em rồi, không chỉ thế còn là thần tượng lớn nhất. Thật ra vào hôm bay tới Vienna em đã suy nghĩ kỹ rồi, việc đầu tiên khi gặp được anh là phải xin chữ kỹ. Nhưng do em xui xẻo, gặp đủ thứ chuyện, nên mãi chưa xin được."
Kỳ Tư Niên cười nhẹ, anh đứng dậy, đi đến bên bàn cầm bút máy lên: "Bây giờ vẫn chưa trễ, em muốn ký ở đâu cũng được."
Bạch Lãng ngây người, cậu nhìn gương mặt hoàn hảo của Kỳ Tư Niên, vô thức đưa tay, mở lòng bàn tay ra.
Kỳ Tư Niên bởi vì động tác này mà sửng sốt, sau đó anh bật cười lắc đầu. Vài sợi tóc đen đã khô theo cử động của anh mà xõa xuống, anh đưa tay vuốt lên, lộ ra vẻ ngoài lười biếng.
Anh mở ngăn kéo dưới gầm bàn và lấy ra một phòng bì. Sau đó dùng bút máy lưu loát ký tên rồi nhét phong bì vào lòng bàn tay Bạch Lãng.
"Vé xem buổi hòa nhạc Cung điện Schonbrunn[2]." Kỳ Tư Niên không ngừng cười, "Tối mai, tôi có một tiết mục hợp tác với dàn nhạc Giao hưởng Vienna, hy vọng bạn fan nhỏ của tôi có thể đến ủng hộ tôi."
Bạch Lãng nhìn chiếc phong bì đỏ sậm trong tay, từ từ đứng thẳng dậy, mặt đỏ bừng.
*
Cung điện Schönbrunn là cung điện lớn thứ hai ở châu Âu, chỉ đứng sau Cung điện Versailles[3] ở Pháp, danh tiếng của nó đến từ Công chúa Sissi nổi tiếng nhất của gia đình Habsburg.
Bạch Lãng dậy sớm, buổi sáng tập luyện cùng nhóm đến khi cổ tay đau nhức, buổi chiều cậu bình tĩnh dành thời gian đi đến Cung điện Schönbrunn nổi tiếng ở ngoại thành – sau khi màn đêm buông xuống, một lễ hội âm nhạc hoành tráng sẽ được tổ chức ở đây. Trước đó, cậu dự định đến thăm điểm tham quan nổi tiếng nhất Vienna.
Nội thất của cung điện theo phong cách Rococo rất lộng lẫy, Bạch Lãng vô cùng thích thú nhìn, theo hướng dẫn viên du lịch bước ra ngoài, đã hơn một giờ lặng lẽ trôi qua.
Khu vườn phía sau của Cung điện Schönbrunn được xây dựng ở một góc tuyệt đẹp trên sườn đồi, nhìn xuống có thể nhìn thấy rất nhiều tòa nhà và những bức tượng, đồng thời nhìn ra thì sẽ thấy thành phố cổ cùng sông Da-nuýp ở phía xa. Toàn bộ khu vườn được thiết kế tinh xảo và hoàn toàn đối xứng, giống như âm nhạc cổ điển khắt khe và thiêng liêng của họ.
Thực tế đã chứng minh rằng Châu Âu tốt hơn nhiều so với Hoa Kỳ về tình thú lẫn tính thẩm mỹ cổ điển. Bạch Lãng nghĩ như vậy.
"Thật sự đẹp đến thế à?" Alex, người kéo đàn viola chính nhìn thiếu niên đến từ phương Đông vô cùng hứng thú chụp ảnh suối Hải Thần không ngừng, không nhịn được mở miệng,
Bạch Lãng đặt máy ảnh xuống, mỉm cười: "Xin lỗi, tôi khá thích điêu khắc."
Cậu nhìn lần cuối những tác phẩm điêu khắc trong vườn, vừa bước đi vừa nói với vẻ hoài niệm: "Tôi bắt đầu quan tâm đến những tác phẩm điêu khắc này khi biểu diễn trong Đoàn nhạc Juilliard. Tôi luôn cảm thấy rằng mặc dù các tác phẩm điêu khắc không thể nói được nhưng chúng đã đứng ở đây hàng trăm nghìn năm...... Trong lòng tôi, nó hơi giống âm nhạc cổ điển có thể thể hiện được."
Alex cảm thấy những lời này rất có ý nghĩa, hắn gật đầu thể hiện sự hiểu biết.
Bản giao hưởng thứ tư của Brahms, bản giao hưởng cuối cùng trong cuộc đời Brahms, xoay quanh huyền thoại Hy Lạp cổ đại "Oedipus the King". Là một người biểu diễn, để diễn giải tốt hơn các tác phẩm của nhà soạn nhạc, cần phải hiểu câu chuyện đằng sau bản nhạc. Một số nghệ sĩ biểu diễn giao hưởng xuất sắc thậm chí còn buộc mình phải đắm mình hoàn toàn vào câu chuyện nền để tái hiện tâm trạng của người soạn nhạc.
Alex sờ cằm: "Vẫn là Juilliard của mấy người tốt. Trước khi tôi tốt nghiệp, tôi chưa bao giờ cảm nhận được bài giao hưởng nào tử tế cả. Nhưng điều đó cũng đúng, Dù sao đi nữa, dù là một bản giao hưởng hay một bản concerto, có đàn viola hay không, tôi cũng chẳng hiểu gì cả."
Bạch Lãng ngay lập tức không đồng ý: "Không phải có 《Harold En Italie》sao? Đó là một bản giao hưởng được sáng tác đặc biệt cho viola mà."
Phía sau bọn họ, người chơi đàn thứ tư Antony vừa nói chuyện với cô nàng tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, mà tai cũng không rảnh rỗi, thậm chí còn tự nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện: "Bạch thân mến của tôi ơi, cậu không biết rồi, Alex có thể viết lại hoàn chỉnh bản nhạc của Harold, không có một nốt nào trong bản nhạc sai cả."
Quả nhiên, Alex híp mắt nhìn hắn: "Đương nhiên rồi, dù sao viola của tôi của chỉ có Harold thôi. Không giống violin và cello, nhạc phổ nhiều đến mức luyện mãi không hết."
Bạch Lãng: "......"
Antony cao giọng cười to: "Alex, đừng có đùa nữa. Cậu dọa bạn nhỏ phương Đông rồi kìa."
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
[1]
Phương thức diễn giải của Kỳ Tư Niên đối với Bach hơi dựa trên vị thần vĩ cầm Heifetz (đã qua đời), dưới góc nhìn của một người ngoài nghề như tôi, bản Chaconne của ông đã được chơi rất hoàn hảo. Tuy nhiên, các chuyên gia có nhiều ý kiến
trái chiều về nó, thậm chí nhiều giáo sư hàn lâm còn cấm sinh viên nhắc đến phương pháp chơi của Heifetz. Nói chung, phiên bản của Milstein càng có căn cứ.[2]《Harold En Italie》:
Harold đang ở Ý. Bản giao hưởng do nhà soạn nhạc Berlioz sáng tác. Đây là một bản nhạc cực kỳ hiếm được viết riêng cho viola, do bậc thầy vĩ cầm Paganini ủy quyền. Tuy nhiên, ngay cả với bản nhạc này, Paganini cũng từ chối chơi nó bởi không hài lòng vì "viola không có đủ màn độc tấu để làm nổi bật vị thế thống trị của nó".[3]
Buổi hòa nhạc tại Cung điện Schönbrunn ở Vienna: Buổi hòa nhạc này thực sự tồn tại. Vì là không gian mở nên rất đông người dân Vienna sẽ tập trung ở sườn đồi phía sau để trò chuyện và thưởng thức âm nhạc, đây là sự kiện thường niên ở Vienna.Chú thích của Editor:[1]
Nốt duyên dáng là âm thanh dùng để trang trí nốt nhạc. Những nốt trang trí có thể nâng cao giai điệu và nhịp điệu của âm nhạc. Thông thường các nốt duyên được chơi nhanh ở đầu các nốt.[2] Cung điện Schonbrunn
[3] Cung điện Versailles
Sông Da-nuýp