Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh nắng vị chanh.

Ăn xong, Bạch Lãng cảm thấy mình ăn tới no căng, liền nắm tay Kỳ Tư Niên đi dạo để tiêu thực.

Lúc này, nắng đã yếu dần, bầu trời trong xanh pha chút màu đỏ tươi, bóng cây chanh bên đường trải dài đến tận chân họ.

Hai người đi cùng một kiểu giày đi biển vừa mới mua ở một quán ven đường, mỗi bước đi đều có cảm giác như đang bước trên cỏ mềm.

Diện mạo của những cửa hàng bên bờ biển này rất đặc biệt và hầu hết đều do chính các chủ cửa hàng thiết kế. Có dấu vết của những bức vẽ tay trên mọi góc tường và có rất nhiều thứ được bày bán, từ những đồ thủ công cổ được sưu tầm đến những bức tranh của những họa sĩ vô danh và những bức ảnh của các nhϊếp ảnh gia tự do.

Trong số đó, Bạch Lãng còn phát hiện ra một cửa hàng quần áo, chủ nhân là một cô gái trẻ, quần áo do cô thiết kế được trưng bày ở cửa sổ, nghe nói đều là kiểu trang phục truyền thống của Amalfi nhiều năm trước, trông rất cổ điển và lộng lẫy.

Trong đó có một bộ váy đặc biệt bắt mắt, váy kẻ sọc màu hồng được trang trí bằng hoa hướng dương, màu sắc tươi sáng và nữ tính, chiếc váy trải dài xuống đất khiến người ta ngay lập tức nhớ đến mùa hè rực rỡ ở Amalfi.

Bạch Lãng không khỏi nhìn thêm mấy lần, sau đó dùng tiếng Anh khen: "Chiếc váy đẹp quá."

Chủ tiệm hiển nhiên rất vui mừng vì có người ngưỡng mộ tác phẩm của mình, cùng Bạch Lãng trò chuyện hồi lâu, sau đó lấy ra một cuốn album ảnh giới thiệu cho cậu những bộ trang phục độc đáo của Amalfi.

Bạch Lãng hầu như không biết gì về nghệ thuật ngoài âm nhạc, nghe cô gái trẻ đang loay hoay nói về những thay đổi tinh tế trên hoa văn trên nút áo bằng tiếng Anh với giọng Ý nặng nề, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỳ Tư Niên đứng đó không xa đang đi đến.

Sau lưng anh là cảnh hoàng hôn ngoạn mục trên biển, trong ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của anh, khi anh đi đến trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú dần dần hiện rõ, cả thân hình như tan vào khung cảnh, trở thành một bức vẽ.

Trong lòng Bạch Lãng dần dần bình tĩnh lại. Kỳ Tư Niệm luôn thần kỳ như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến Bạch Lãng có cảm giác như đang được vuốt ve, có thể khiến cậu gạt bỏ mọi cảm xúc không tốt, tạo ra một loại cảm giác hạnh phúc vô cùng.

"Anh đi đâu thế?" Bạch Lãng hỏi.

Kỳ Tư Niên không nói thêm gì, chỉ cười nói: "Tôi đi mua đồ."

Bạch Lãng im lặng gật đầu, nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, chiếu vào lông mày Kỳ Tư Niên, tim cậu đập mạnh, bước vài bước giơ tay ôm lấy Kỳ Tư Niên.

"Sao vậy?" Kỳ Tư Niên hỏi cậu, "Không phải vừa rồi em nói chuyện vui vẻ lắm sao?"

Bạch Lãng bĩu môi: "Nào có. Bọn họ chỉ đang nói về trang phục và lịch sử của Amalfi... em chẳng hiểu gì hết."

Kỳ Tư Niên ôm cậu, đổi một tư thế thoải mái, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: "Em thấy có đẹp không?"

Lời này lập tức khiến Bạch Lãng cảnh giác: "Thủ trưởng, em đang nói quần áo."

Kỳ Tư Niên cười: "Tôi cũng đang nói quần áo mà."

"Đẹp chứ, chẳng lẽ anh thấy nó xấu?" Cậu thấy có hơi lì lạ nên đi vòng tới trước xem vẻ mặt của Kỳ Tư Niên, ghé sát vào hạ giọng nói, "Sao bây giờ dấm của cái váy anh cũng ăn thế. Em đâu có thích con gái."

Nói xong câu này, Bạch Lãng sửng sốt.

Cậu chợt nhận ra trong quá trình trưởng thành của mình chưa bao giờ thích đàn ông, không biết xu hướng tính dục của cậu đã thay đổi từ khi nào.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cậu chưa bao giờ cảm thấy có người đàn ông nào có sức hấp dẫn với cậu ngoại trừ Kỳ Tư Niên. Cậu thích Kỳ Tư Niên, muốn cùng anh hôn môi làʍ t̠ìиɦ, tận hưởng quá trình dung hợp với linh hồn và thể xác của anh, tất cả đều bởi vì Kỳ Tư Niên, đó là một nhu cầu cực kỳ tự nhiên và không cần phải thuyết phục bản thân chút nào.

Có lẽ cơ thể cậu sinh ra là để yêu đàn ông không chừng.

Kỳ Tư Niên dường như biết cậu đang nghĩ gì, ánh mắt rơi vào trên mặt Bạch Lãng, nói: "Tôi không có ý khác đâu. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, hình như có người nợ tôi một bài tên là 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》, lời hứa chưa được thực hiện đâu."

Bạch Lãng phục hồi tinh thần, cảm thấy thật sự không hiểu được.

Cậu buông Kỳ Tư Niên ra đứng thẳng: "Chuyện này liên quan gì đến 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》 chứ?"

Tâm trạng Kỳ Tư Niên rất vui vẻ, anh mỉm cười, đưa tay xoa gáy Bạch Lãng hôn hôn chóp mũi cậu, nói: "Sao lại không liên quan hửm?"

Mặt Bạch Lãng lập tức đỏ au, bởi vì cậu đã hiểu Kỳ Tư Niên đang nói đến cái gì.

Nhạc kịch 《Der Rosenkavalier》, Richard Strauss đã dành nhiều thời gian để ca ngợi vẻ đẹp của cô gái trẻ quý tộc Ottavian mười bảy tuổi. Cảnh ấn tượng nhất của kỵ sĩ hoa hồng này là khi anh ta mặc quần áo phụ nữ xinh đẹp và giả làm một cô hầu gái quyến rũ, rồi bất ngờ quyến rũ một nam tước giống như chú hề đang giả vờ lãng mạn.

Bạch Lãng cảm thấy cổ họng mình có hơi khô rát, đành phải nuốt nuốt nước miếng, đến hơi thở cũng dồn dập: "Thủ trưởng, sao anh lại...... Trước kia anh ở trong lòng em rất đứng đắn, làm gì có gu kiểu vậy...... Gu kiểu vậy......"

Kỳ Tư Niên vẫn mỉm cười nhìn cậu: "Em không thích ư?"

"Em đâu có không thích." Bạch Lãng quay đầu nhìn về phía biển, toàn bộ mặt và cổ đều bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Một lúc sau, cậu nhỏ giọng lúng túng nói: "Dù sao thì em cũng không muốn vào nữa, anh cứ mua chiếc váy đó đi."

*

Positano mùa hè cơ hồ mỗi tuần đều sẽ tổ chức một lần loại nhỏ bãi biển âm nhạc tiết.

Theo truyền thống, người dân địa phương đốt lửa trên bãi biển và để ngọn lửa hong khô mùi mặn của gió biển. Một sân khấu tạm bợ xuất hiện trên bãi biển cát trắng, các cửa hàng xung quanh treo những chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp.

Gió đêm nay cực kỳ mềm mại, cuốn đi chút màu sắc cuối cùng của mặt trời. Hoàng hôn chuyển động và che phủ bầu trời. Những ngôi sao lấp lánh mọc lên từng inch nơi biển và bầu trời gặp nhau, phản chiếu toàn bộ bờ biển rộng lớn thành một sa mạc màu bạc.

Bạch Lãng cùng Kỳ Tư Niên đến hơi muộn, khi đến gần, họ nghe thấy trên sân khấu có người đang chơi đàn accordion.

Lễ hội âm nhạc kiểu này chỉ nhằm vào khách du lịch và người dân tình cờ tụ tập ở Positano, tính chuyên nghiệp bị bỏ qua, hai nghệ sĩ diễn tấu chuyên nghiệp đứng xa, nhìn thoáng qua là có thể biết trình độ biểu diễn của họ rất trung bình.

Tuy nhiên, người chơi nó lại có tâm trạng vui vẻ, kỹ thuật chưa chắc đã phù hợp với cảm xúc, ngay cả những nốt sai và hơi thở dường như cũng mang lại hương vị tự do, vui tươi.

Chủ nhà của họ, ông Downey, một người đàn ông giàu có bụng phệ, đang ngồi trên bãi biển thưởng thức âm nhạc trên sân khấu, uống bia và lắc lư theo điệu nhạc.

Ông biết Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đều là nhạc công nên từ xa giơ cao lon bia trong tay: "Này các chàng trai trẻ nhạc công của tôi, không lên sân khấu biểu diễn tài năng sao?"

Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên liếc nhìn nhau, mỉm cười, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống cát.

Bạch Lãng nói: "Tụi cháu tới đây để tìm chú uống bia, không tính dự thi đâu Downey tiên sinh ạ."

Đây là sự thật. Họ chỉ muốn tham gia cuộc vui và không mang nhạc cụ của mình ra bãi biển — dù đó là đàn cello hay violin, loại gỗ được sử dụng để sản xuất của họ đều có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt. Độ ẩm từ nước biển sẽ ăn mòn thân đàn và theo thời gian sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến giai điệu.

Những nhạc công yêu quý nhạc cụ không kém gì đôi tay của họ.

"Ôi Bai thân yêu của tôi, đừng như thế. Positano yêu và cũng cần những nghệ sĩ như cháu." Ông Downey cười lớn giơ lon bia trong tay lên, nháy mắt, "Nhưng mà...... Nếu cháu muốn uống với tôi thì tôi hoan nghênh bất kể lúc nào."

Bạch Lãng sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía sân khấu.

"Tôi đã tiêu rất nhiều tiền cho đêm nay." Ông Downey chỉ sân khấu và nói, "Tôi đã trân trọng nó nhiều năm rồi. Ai có thể chơi giai điệu hoàn hảo nhất tối nay thì có thể mang đi. Cháu không thấy hứng thú sao?"

Ông ta đang nói đến phần thưởng của buổi hòa nhạc nhỏ tối nay – một chai rượu chanh trông rất quý giá.

Amalfi có nhiều chanh và rượu mùi chanh được sản xuất được nhiều nhà sưu tập coi là ngon nhất. Người dân địa phương ngâm chanh chất lượng cao giàu dầu trong rượu mạnh trong vài tháng, sau đó thêm nước chanh tươi để có được rượu chanh chua, ngọt và sảng khoái, BạchLang nếm thử một lần và cảm thấy rất ngon.

Quan trọng nhất là cậu biết Tề Tư Niên thích rượu chanh.

Ánh mắt Bạch Lãng lập tức sáng lên, quay đầu nhìn về phía Tề Tư Niệm.

"Em muốn cái đó?" Kỳ Tư Niên nói: "Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta không có nhạc cụ."

Bạch Lãng nhìn về phía trước, có chút kích động nắm lấy tay Tề Tư Niệm, vội vàng nói: "Có đàn piano."

Kỳ Tư Niệm có chút kinh ngạc nhìn cậu: "Em muốn chơi piano?"

"Thử xem thôi, thử cũng đâu có sao đâu ạ. Không có thầy Lâm ở đây, biết đâu em có thể lấy được giải nhất đó." Bạch Lãng ghé sát vào nhanh chóng hôn một cái lên môi Kỳ Tư Niên, chớp mắt đứng dậy, "Nếu có thể, em muốn mang giải nhất về tặng cho anh."

Để phát triển khả năng điều khiển cao độ, hầu hết người chơi đàn dây đều chọn luyện tập các nhạc cụ phím cố định và piano là một lựa chọn tốt.

Bạch Lãng có thể chơi đàn piano ở trình độ nghiệp dư hoàn toàn.

Là một nghệ sĩ diễn tấu, không sợ sân khấu là phẩm chất cơ bản nhất. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu chơi đàn piano trước công chúng nên không tránh khỏi lo lắng, lắp bắp và mắc một số lỗi trong nhạc phổ.

May mắn thay, khán giả có mặt tại hiện trường đều là những người nghiệp dư, khi Bạch Lãng bước xuống khỏi sân khấu, cậu vẫn nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất từ

trước đến nay.

Ông Downey giơ ngón tay cái lên chào Bạch Lãng đang chạy trở lại từ sân khấu.

Bạch Lãng biết mình đàn không tốt lắm, cậu cũng không buồn, lau đi mồ hôi trên trán, da mặt dày hỏi Kỳ Tư Niên: "Thủ trưởng, anh thấy em đàn thế nào?"

Kỳ Tư Niên mỉm cười, nói: "Rất hay."

Bạch Lãng ngồi xuống, cả người mềm nhũn ra dựa vào Kỳ Tư Niên: "Anh phải dùng tiêu chuẩn đánh giá thầy Lâm để đánh gía em."

Kỳ Tư Niên nghe vậy thì bật cười, ôm eo Bạch Lãng áp vào tai cậu.

Bạch Lãng không được dỗ dành, vẫn nghiêm túc nhìn anh. Kỳ Tư Niên không có cách nào với cậu, đành phải nói: "Chẳng lẽ em không biết mình đàn thế nào?"

Bạch Lãng không vui, nói: "Sao thế ạ, lúc này chẳng lẽ anh nên nói, cho dù em đàn thế nào, trong lòng anh em đều là tốt nhất—— đàn còn hay hơn cả thầy Lâm chứ."

Kỳ Tư Niên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, muốn nói lại thôi nửa ngày, vẫn là khẽ mỉm cười nói: "Cái này tôi không thể nói. Cho dù tôi nói, em sẽ tin sao?"

Bạch Lãng cũng cười, đôi mắt cong cong. Lúc sau lại làm bộ tức giận muốn che miệng anh, bị Kỳ Tư Niên bắt lấy tay ấn vào trong lòng.

Rence: Khả năng đánh đàn của tôi cũng ở trình độ nghiệp dư hoàn toàn, kiến thức gói vào mấy nốt nhạc dễ đọc, mà thật ra là mọi người đều đọc được khi học âm nhạc ở cấp hai đó, chỉ là khi học đàn phải đọc nhiều thêm mấy nốt nữa thôi. Nhưng mà tui đã lâu không đánh rồi, sau khi lên cấp ba vì học nhiều quá nên đã bỏ học đàn, giờ thi đại học xong muốn học lại thì cây đàn đã bán mất rùi huhu
« Chương TrướcChương Tiếp »