*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biến tấu
Khi trở lại thị trấn nhỏ Hallstatt, Bạch Lãng đã kiệt sức. Cậu ngồi phịch xuống sofa, không muốn làm gì cả, cậu nhìn Kỳ Tư Niên trở về phòng tắm rửa, sau khi ra ngoài, anh vẫn còn sức lấy một cái đĩa bỏ vào dàn âm thanh, sau đó anh đi về phía phòng bếp, hình như anh đang định chuẩn bị bữa tối.
Bạch Lãng thay đổi tư thế thoải mái, nằm trên sô pha nhìn anh.
Kỳ Tư Niên nhận ra ánh mắt Bạch Lãng, anh đóng vòi nước, đặt tay lên thành, cười nhìn cậu: "Sao thế?"
Bạch Lãng dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt hoàn mỹ của Kỳ Tư Niên, cũng bật cười, cố ý nói: "Thủ trưởng, anh còn nhớ câu tiếng Trung đầu tiên em dạy cho anh không?"
Tất nhiên là cậu đang nói tới cậu "Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp". Thật ra Bạch Lãng biết, tiếng Trung của Kỳ Tư Niên rất chuẩn, không cần phải cố gắng học làm gì cả, nhưng Bạch Lãng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Kỳ Tư Niên mỉm cười với cậu, thong thả ung dung mở tủ lạnh, lấy ra một quả chanh, bỏ qua chủ đề này.
Anh nói: "Nếu em đã nghỉ ngơi thoải mái rồi, thì đi xem thử cách sắp xếp tiết mục song tấu của chúng ta được không? Nếu tính đến phong cách âm nhạc tổng thể của Venice, cấu trúc phân đoạn có thể cần một số thay đổi."
Bạch Lãng nghĩ nghĩ, hỏi: "Ví dụ như gì ạ?"
Kỳ Tư Niên nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh trả lời: "Bpm phải tăng trên 80, phần bass phải mang nhiều biến tấu và xung đột hơn. Tôi muốn một phiên bản mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, em nghĩ sao?"
Bạch Lãng cười, nói: "Vậy rất được ạ."
Cậu lại nằm trên sô pha một lạt mới trở mình mệt mỏi đứng dậy. Khi thả lỏng, cơ bắp ở đùi đã có cảm giác nhức mỏi.
Lúc này, điện thoại di động đặt trên ghế sofa đột nhiên sáng lên, Bạch Lãng cầm lên xem, phát hiện ra đó là bức ảnh cô gái cậu gặp lúc sáng gửi.
Bạch Lãng bấm mở từng cái một, có đến mười mấy tấm ảnh, đều đã được chỉnh sửa cẩn thận. Ngoại trừ bức ảnh duy nhất bên hồ ngày hôm qua, những bức ảnh tiếp theo đều là hình ảnh Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đứng trên boong tàu nói chuyện cùng nhau.
Bạch Lãng bối rối gửi một "?" qua, cô gái rất nhanh đã trả lời, nói rằng vốn dĩ cô muốn chụp ảnh đàn chim nước bay trong ánh bình minh, nhưng không ngờ ống kính bị trượt lại vô tình chụp được cậu và Kỳ Tư Niên. Cô cho rằng bức ảnh rất hài hòa nên đã chụp, vì lý do này mà cô thậm chí còn không chụp được những bức ảnh chim nước và bình minh mà mình yêu thích.
Cách nói chuyện của cô gái rất đáng yêu, thỉnh thoảng lại dùng biểu tượng cảm xúc làm nũng rất phù hợp, nhắn tin với Bạch Lãng thân thiện mà lại thoải mái. Cách nói chuyện như thế rất được lòng người khác, việc cô gái này một mình theo đuổi mặt trời mọc trên dãy Alps, chắc hẳn cô ấy có một tâm hồn đẹp dũng cảm và đầy nhiệt huyết.
Bạch Lãng có sự phức cảm lãnh mạn mà nhà âm nhạc nào cũng có, cậu yêu thích những người khác giới xinh đẹp và thông mình. Nếu là hồi xưa, có lẽ cậu sẽ đồng ý theo đuổi cô gái như vậy. Nhưng Kỳ Tư Niên và âm nhạc đã chiếm lĩnh từng tấc không gian trong tâm trí Bạch Lãng, cậu cảm thấy mình thực sự không thể đặt tâm trí mình ở nơi khác. Vì vậy cậu trả lời tin nhắn của cô gái một cách cẩn thận, luôn giữ khoảng cách lịch sự.
Cô gái rất thông minh, không lâu sau đã gửi một biểu tưởng cảm xúc hình con mèo thở dài, đùa một câu nửa thật nửa giả, "Anh đẹp trai, anh lạnh lùng quá."
Cuối cùng cô hỏi Bạch Lãng, cô có thể đăng những tấm ảnh này lên Weibo của mình không.
Bạch Lãng nhìn chằm chằm màn hình, hơi do dự, đúng lúc này, Kỳ Tư Niên bước ra từ trong phòng bếp, cởi bỏ tạp dề, hỏi cậu: "Đang ngẩn người à?"
Bạch Lãng lắc đầu, ngoan ngoãn vẫy điện thoại: "Cô gái buổi sáng gửi tin nhắn cho em."
Kỳ Tư Niên đặt đồ trong tay xuống, nhìn cậu cười: "Ồ, hình như quan hệ của em với cô ấy rất tốt?"
"Em không có." Bạch Lãng vội vàng phủ nhận, dứt khoát đưa điện thoại qua cho Kỳ Tư Niên xem, "Cô ấy chụp ảnh hai chúng ta."
Kỳ Tư Niên hình như cũng không ngờ tới, động tác khựng lại, nghiêng người qua xem ảnh.
"Chụp rất đẹp." Anh nói, "Có lẽ cô gái này là một nhϊếp ảnh gia giỏi. Có thể gửi qua cho tôi không?"
Bạch Lãng gật đầu, lại hỏi: "Thủ trưởng, anh có phiền nếu cô ấy đăng ảnh lên Weibo không ạ? Nếu anh thấy phiền cũng không sao, em sẽ nói với cô ấy."
Kỳ Tư Niên nở nụ cười, nói: "Không sao, tôi không phiền."
Đến tối, Bạch Lãng nằm trên giường thật sự rất tò mò, vì vậy cậu đi tìm Weibo của cô gái đó, bấm vào trang chủ để xem.
Không xem thì không biết, vừa xem một cái liền sợ, cô gái này có cả hàng trăm vạn fans, có cả giấy chứng nhận "Chuyên gia du lịch, nhϊếp ảnh gia", là một đại V.
Bài weibo mới nhất dưới đây nói về khung cảnh tuyệt đẹp của Hallstatt, trong đó có bức ảnh Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng tựa lưng vào lan can boong tàu trò chuyện.
Ánh nắng ban mai rất dịu dàng, không quá chói chang, sương mù trên mặt nước được ánh mặt trời rọi thành những đám mây trong suốt, thân thuyền mở ảo nhìn không rõ. Khẩu độ lớn và tốc độ màn trập cao ghi lại rõ ràng biểu cảm của hai người, Bạch Lãng dựa người vào lan can nhìn về phía mặt nước, trong khi Kỳ Tư Niên tình cờ quay mặt lại nói chuyện với cậu, trong ánh mắt đều là ý cười.
Chỉ trong một hai tiếng ngắn ngủi, phía dưới bài Weibo này đã có hàng trăm bình luận, có những bình luận cảm thán phong cảnh tuyệt đẹp, có người lại kêu khóc nữ thần đăng ảnh mình, cũng có rất nhiều người tò mò về tấm ảnh chụp chung của hai người họ.
Cô gái trả lời một trong những bình luận đó, nói: "Tấm ảnh đó đã được xin phép đăng. Đó là hai nhạc công tôi gặp trong chuyến đi, họ đều là người Trung Quốc, họ rất đẹp trai có phải không?"
Những người đã trả lời bình luận cmt của qua, đều là một dãy "A a a a đẹp trai chớt tui mất", hoặc là "Đúng là yêu mà, ánh mắt yêu chiều quá chừng", và một loạt "Kswl (ngọt chết tôi rồi)", bình luận mới nhất là"OMG, họ xứng đôi quá chừng".
Bạch Lãng ngơ ngác nhìn bình luận này, không khỏi đỏ mặt.
Cậu bấm vào bức ảnh một lần nữa, phóng to nó để nhìn cho kỹ.
Các bức ảnh có độ phân giải cao và các chi tiết được phóng to đến từng inch. Không biết có phải là cậu bị ảnh hưởng bởi những bình luận trên mạng này không, nhưng bây giờ nhìn lại, đôi mắt của Kỳ Tư Niên thực sự dịu dàng đến mức khó tin, như thể anh lúc đó anh đang nhìn người mà yêu thương nhất.
Bạch Lãng đột nhiên bị ý nghĩa này làm cho tê dại. Cậu ném điện thoại sang một bên, xoay người vùi đầu vào gối, trong đầu suy nghĩ rất nhiều nhưng lại như không nghĩ gì cả.
Qua một lát, cậu lại cầm lấy di động, đổi mới một chút, phát hiện này dưới bài Weibo này có rất nhiều bình luận, trong đó có một cái nói: "Đây không phải Sean Chyi sao?"
Sau đó có thêm một số tài khoản nữa, trong đó còn có một đại V âm nhạc cổ điện quen thuộc với Bạch Lãng. Lập tức, dưới bình luận này sôi nổi hẳn lên, nhanh chóng bị đẩy lên trước, mọi người đều đang thảo luận xem anh chàng đẹp trai này có phải nghệ sĩ diễn tấu Sean Chyi không, và người bên cạnh anh là ai, cũng có người có lòng tốt giới thiệu cho mấy người qua đường về Sean Chyi và âm nhạc cổ điển.
Bạch Lãng nhìn trong đó có một bình luận: "Không ngờ là Sean Chyi khi ở riêng lại dịu dàng như vậy, rõ ràng lúc ở trên sân khấu trông anh rất tao nhã và lạnh lùng."
Lại có người trả lời bình luận đấy: "Dịu dàng mới được chứ, thật sự muốn xuyên hồn qua anh đẹp trai kia."
Bạch Lãng thật sự không đọc nổi nửa, cậu tắt app đi, giơ tay che mắt, yên lặng nắm.
Không lâu sau, cậu nhận được tin nhắn từ cô gái, cô hỏi Kỳ Tư Niên có phải là nghệ sĩ diễn tấu mà mọi người đang nói hay không, tấm ảnh Weibo này có đem đến phiền toái cho hai người không.
Bạch Lãng nhìn vài lần, trả lời một câu "Không sao", rồi thật sự ném điện thoại sang một bên.
Tâm tình của cậu rất phức tạp, thể chất rõ ràng là kiệt sức, nhưng đầu óc lại mất kiểm soát, bồn chồn.
Kỳ Tư Niên luôn là thần tượng của Bạch Lãng, đồng thời là người mà cậu luôn theo đuổi và khát khao. Niềm khao khát này kéo dài toàn bộ Đại Tây Dương, đủ để khiến cậu phải ngước nhìn. Chúng giống như âm sắc của đàn violin và cello, mỗi âm sắc có một giọng điệu và hòa âm khác nhau, luôn cách nhau một khoảng 22 phím đen trắng (?).
Hiện tại khoảng cách này đã không còn nữa, Ky Tư Niên lại quá ôn hòa, sự dịu dàng này khiến Bạch Lãng lạc lối, cả người cậu mê mang, đắm chìm trong một loại hạnh phúc thân mật ngọt ngào.
Bạch Lãng có chút sợ hãi, cậu sợ Kỳ Tư Niên đối xử với một hậu bối hay một fans nào cũng ôn như như thế.
Trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Nó giống như một bản song ca giữa tâm hồn và dopamine – một bản song ca phải được đánh dấu bằng ít nhất một Allegro, kèm theo những thay đổi nhanh chóng và những nốt nhạc nhấn mạnh.
Bạch Lãng nghĩ, Kỳ Tư Niên thật sự vô cùng vô cùng tốt, so với Sean Chyi trong tưởng tượng của mọi người còn tốt hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, trong đầu suy nghĩ lung tung, ý thức Bạch Lãng dần dần mơ hồ, cậu chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay.
Vào giây cuối cùng trước khi ý thức của cậu rơi vào cõi mộng, một giai điệu đẹp đẽ dường như lọt vào tai cậu, mơ hồ xuyên qua khe cửa, cậu không thể nghe rõ.
Bạch Lãng lập tức nhận ra đó là giai điệu của Kỳ Tư Niên.
Cậu chợt nhớ ra, sau khi rời khỏi Vienna, dường như đã rất lâu rồi cậu không còn mơ giấc mơ đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
Bpm:
tốc độ âm nhạc. Đó là tốc độ của nhịp điệu.Allegro:
là một thuật ngữ âm nhạc thường được sử dụng để diễn tả tốc độ và dấu ấn cảm xúc, nó phát khoảng 120-168 nhịp mỗi phútChú thích của editor:Khẩu độ lớn:
Khẩu độ là độ mở của ống kính giúp điều chỉnh lượng ánh sáng đi vào cảm biến máy ảnh. Khẩu độ càng lớn, tức độ mở ống kính càng lớn thì lượng ánh sáng mà cảm biến thu được càng nhiều. Và ngược lại. Hiểu một cách đơn giản, khẩu độ được thể hiện qua các số f, ví dụ: f/1.8, f/2.0, f/2.8, f/4, f/8... Khi bạn mở khẩu càng lớn, thì số f càng nhỏ, và khi khép khẩu thì số f tăng lên.(?): 他们就像小提琴和大提琴的音色一样,各自处在不同的声部与和声之中,始终隔着22个黑白键的距离。Cái raw này là 22 phìm đen trắng thiệt, nhưng mà tui không hiểu sao giữa cello và violin nó lại có 22 phím đen trắng của piano thoi.